Bất quy vũ giới phạm vi rất nhỏ không đến ba mươi trượng, không còn mênh mông vô biên che phủ bầu trời như lúc trước. Nhưng bên trong ba mươi trượng này lại tràn ngập một loại trường lực vô cùng quỷ dị. Loại trường lực quỷ dị này phạm vi không lớn nhưng cường độ đạt tới mức kinh người. Tả Mạc không nghĩ tới với tốc độ đột kích của bản thân nhanh như vậy mà vẫn bị kéo lệch đi.
Nhưng càng khiến hắn ngạc nhiên hơn chính là giới còn có thể dùng như thế này.
Thật quá xảo diệu!
Lựa chọn cận chiến bởi hắn không muốn va chạm với bất quy vũ giới của Vũ Soái, kết quả vẫn phải đối đầu với bất quy vũ giới! Không nghĩ ra Vũ Soái lại có thể dùng bất quy vũ giới vào cận chiến như này.
Tốc độ của Tả Mạc quá nhanh, bị trường lực kéo lệch đi cho nên không kịp phản ứng, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn Vũ Soái và mình lướt qua nhau.
Vũ Soái sớm đã có chuẩn bị, hữu chưởng nhẹ nhàng vỗ về phía Tả Mạc.
Nếu bị trúng một chưởng này thì Tả Mạc không chết cũng trọng thương! Mỗi lần Vũ Soái giơ tay nhấc chân đều rất trầm trọng, chỉ cần hơi va chạm thì chắc chắn sẽ bị trọng thương.
Vào thời điểm sống chết, ứng biến của Tả Mạc cực nhanh.
Không gian nửa trượng quanh thân hắn bỗng biến thành màu đỏ sẫm, một làn sóng nhiệt lập tức khuếch tán ra bốn phía.
Thập ô thiên giới!
Tả Mạc liền dùng tới thập ô thiên giới!
Vũ Soái cười lạnh, thế đi của bàn tay vẫn không đổi, tiếp tục đánh tới.
Một chưởng này nhìn như nhẹ nhàng vô lực nhưng Tả Mạc lại đờ ra, cảm thấy hít thở cũng khó khăn. Tiểu Mạc ca sắc mặt đại biến, thập ô thiên giới vận chuyển tới cực hạn nhưng trong lòng lại không chút nắm chắc có thể đỡ được một chưởng này.
Nhưng đúng vào lúc này, một bóng người nhào tới.
Bộp!
Tiếng kình khí va vào nhau giòn tan, bóng người vừa mới nhào tới liền văng ra ngoài.
Mà một chưởng kia của Vũ Soái lại bị kéo lệch đi, kình khí giống như sóng dữ bay sát qua người Tả Mạc chìm vào phía khoảng không đằng sau lưng hắn, mặt đất phía sau bị đánh thành một cái hố sâu to hơn hai mươi trượng.
Hắc Kim phù binh văng ra ngoài, nhe răng nhếch miệng, vẻ mặt vô cùng thống khổ, phù văn trên người ảm đạm hơn nhiều.
Tả Mạc vô cùng bình tĩnh, hắn phát hiện ra thập ô thiên giới của mình mặc dù vẫn bị bất quy vũ giới của Vũ Soái áp chế nhưng vẫn có khả năng triệt tiêu được trường lực quái dị kia. Hơn nữa tuy rằng Vũ Soái giơ tay nhấc chân đều mang theo sức mạnh kinh người nhưng hiển nhiên không am hiểu cận chiến kiểu này.
Đây là cơ hội!
Tả Mạc xoay người, hắn tựa như một con cá vô cùng trơn trượt, theo trường lực quỷ dị đột nhiên xuất hiện ở phía dưới sườn phải của Vũ Soái.
Tay phải nắm chặt đột nhiên phát ra kim quang chói mắt cùng với kim sắc hỏa diễm nhảy múa.
Giáp ly quyền!
Bá đạo nhất trong mười loại biến hóa, giáp ly!
Vũ Soái hừ lạnh một tiếng, tay trái hóa chưởng thành chỉ, năm ngón tay vung nhẹ.
Thùng thùng thùng thùng!
Như tiếp trống đập liên hồi, năm đạo kình khí kinh khủng như tiếng mưa rơi trên lá chuối đánh vào giáp ly quyền của Tả Mạc!
Tả Mạc bị đánh mạnh, cả người chấn động, kim diễm đang quay cuồng ở tay phải bị đánh tan. Càng khiến cho Tả Mạc cảm thấy sợ hãi chính là sau khi va chạm với năm đạo kình khí kia thì nửa người liền dại đi, cơ hồ không thể động đậy được.
Nhưng đúng vào lúc này bỗng có vô số sợi xích màu đen từ trong không trung bay ra đâm vào bất quy vũ giới.
Ngã Ly ra tay!
Những sợi xích này như những kiếm ý sắc bén nhất, trong chớp mắt liền đâm vào bất quy vũ giới.
Mặc dù bất quy vũ giới chỉ bao phủ khoảng ba mươi trượng nhưng chung quy vẫn quá nhỏ, mặc dù có thể ngăn cản được đa số sợi xích nhưng vẫn có hai cái thành công xuyên qua!
Ở trong bất quy vũ giới, hai sợi xích vừa xuyên qua này đánh tới với tư thế vô cùng quỷ dị.
Vũ Soái luôn luôn bình tĩnh giờ đây sắc mặt khẽ biến!
Sợi xích vặn vẹo nhưng lại hoàn mỹ đem trường lực vô hình hiện ra trước mắt mấy người.
Bỗng, một thân ảnh như u linh giống như nước chảy bám sát theo sợi xích, theo trường lực lặng lẽ xuất hiện ở đằng sau lưng Vũ Soái.
A Quỷ!
Tử mang thăm thẳm trong mắt, bàn tay nàng xuất hiện ở khoảng trống phía sau Vũ Soái!
Không một tiếng động!
Cả người Vũ Soái đột nhiên chấn động!
Vẻ mặt hắn vẫn còn giữ nguyên trên mặt, trong mắt hiện rõ vẻ không tin.
Tại sao có thể như vậy?
…Tại sao có thể như vậy…
Hắn giống như cọc gỗ ngơ ngác đứng đó.
Hắn muốn quay đầu nhưng bất luận hắn cố gắng thế nào thì thân thể hắn vẫn không chịu nghe theo.
Quang mang trong mắt hắn giống như thủy triều rút đi, trong chớp mắt, quang hoa cũng biến mất.
-----------------------------
Vũ Tiền vệ tử thương thảm trọng!
Nghiệt bộ của Biệt Hàn lạnh lùng thu gặt sinh mệnh, bọn họ không biết thương hại, không có đồng cảm, không biết mệt mỏi! Bọn họ không ngừng xung kích chiến trận của Vũ Tiền vệ, mặc dù nhân số bọn họ ít hơn nhưng lại chiếm thế thượng phong.
Bọn họ vô cùng hung hãn, không chút sợ hãi lấy ít đánh nhiều. Bọn họ vô cùng uyển chuyển, phương vị không ngừng biến hóa, mỗi lần đều nằm ngoài dự đoán của mọi người, ngay từ đầu bọn họ đã vững vàng chiếm thế thượng phong.
Vũ Tiền vệ đánh nhau vô cùng cực khổ, mệt mỏi rã rời, bọn họ thiếu một chiến tướng có năng lực.
Một chiến bộ như thế ở trong mắt Biệt Hàn chính là không chỗ nào không có sơ hở.
Nếu Vũ Tiền vệ không có khả năng chịu đựng tốt thì bọn họ đã sớm sụp đổ rồi. Nhưng nếu cứ để tình hình này tiếp diễn thì Vũ Tiền vệ thất bại chỉ là vấn đề thời gian.
------------------------------
“Chiến tướng này quá lợi hại!” Minh Vũ Vi khiếp sợ cơ hồ không nói nên lời.
Không riêng gì nàng, mấy người Minh Huy cũng vô cùng kinh hãi. Lúc này bọn họ mới hiểu ra, chiến tướng vừa rồi giao tranh với bọn họ rốt cuộc lợi hại đến đâu!
Ngay từ đầu bọn họ còn nghĩ rằng đó là do đục nước béo cò hoặc do Nghiệt bộ đánh lén mà thành.
Nhưng khi tận mắt nhìn thấy trận chiến này, mỗi người trong họ đều môi run rẩy, tay chân lạnh lẽo, không còn dám nghĩ tới điều này nữa. Bọn họ tận mắt nhìn thấy, Nghiệt bộ không ngừng tách rời Vũ Tiền vệ ra. Vũ Tiền vệ phản ứng chậm chạp không thể nào chống lại Nghiệt bộ như lang như hổ.
Bọn họ khi thì xảo trá tựa sói, khi thì hung mãnh như cọp.
Chiến tướng Nghiệt bộ vô cùng lợi hại, trình độ nắm giữ tình thế chiến trường của hắn đã đạt tới mức khiến người ta khiếp sợ.
Nhưng càng chấn nhiếp lòng người chính là đấu pháp cực kì áp bách của Biệt Hàn.
Bọn họ tấn công thường là kẽ hở của đối phương, sau đó không ngừng công kích vào đó, một kẽ hở vốn không lớn nhanh chóng bị phá hỏng, do đó lỗ hổng này ngày càng to ra, dẫn tới toàn cục bị động!
Một khí đối phương muốn tạo thành thế bao vây thì bọn họ sẽ co cụm lại, tìm ra kẽ hở rồi chém giết phá vây lao ra.
Chiến đấu trong khoảng thời gian ngắn, Vũ Tiền vệ đã tổn thất rất nặng.
Còn ưu thế của Nghiệt bộ từng chút một hiện rõ, bởi vì chiến trận của Vũ Tiền vệ do bị bọn họ không ngừng xung kích nên đã trở nên tán loạn!
Một khi phá được chiến trận của Vũ Tiền vệ thì bất luận Vũ Tiền vệ có đông tới đâu cũng sẽ thành sơn dương đợi làm thịt!
Thực sự… Thực sự quá mạnh mẽ!
Mấy người Minh Huy tâm phục khẩu phục, bọn họ thua không oan!
----------------------------
Vũ Soái chết chính là giọt nước cuối cùng làm tràn ly.
Rất nhiều người của Vũ Tiền vệ đang chiến đấu nhìn thấy Vũ Soái từ trên trởi rơi xuống thì đứng sững cả lại. Một số người còn thất thanh khóc rống lên, nước mắt giàn giụa.
Tuyệt vọng và sợ hãi giống như ôn dịch nhanh chóng lan tràn khắp chiến trường.
Vũ Tiền vệ vốn vẫn đang chống cự lại xung kích của Nghiệt bộ rất nhanh liền sụp đổ.
Nơi Nghiệt bộ đia qua, máu thịt bay tung tóe, Biệt Hàn tựa như một thanh đao thèm máu, điên cuồng chỉ huy Nghiệt bộ.
Đại cục đã định nhưng Biệt Hàn không buông tha cơ hội tàn sát Vũ Tiền vệ!
Hắn tựa như một cỗ máy xay thịt đã vận hành hết công suất.
Cỗ máy giết người!
------------------------------
Không thể dùng lời để diễn tả tâm tình của mọi người lúc này.
Bọn họ tận mắt nhìn thấy Vũ Soái chết trận, đã rất lâu rồi mới có soái giai chết trận!
Ma giới có một câu tục ngữ, giết chết soái giai chỉ có thể là soái giai. Thế nhưng bọn họ tận mắt nhìn thấy soái giai chết trong tay mấy kẻ vô danh kia. Trong đó, danh khí lớn nhất chính là Tiếu Ma Qua. Đừng tưởng Tiếu Ma Qua ở thành Thái An như cá gặp nước nhưng nếu so sánh với Vũ Soái tung hoành ở Bách Man Chi Cảnh đã vài chục năm thì hắn chỉ là hạng người vô danh không hơn không kém.
Càng khiến người ta không thể tin được chính là trong đó không có một gã soái giai nào!
Mọi người đều tin rằng cuối cùng Vũ Soái sẽ thắng, dù cho nghịch long trảo vô cùng ngang ngược cũng không ai nghĩ rằng Vũ Soái có thể ngã xuống như thế.
Nhưng đúng là Vũ Soái đã ngã xuống.
Ngã xuống dưới tay một nữ nhân.
Nữ nhân kia đứng bên cạnh Tiếu Ma Qua như một tỳ nữ, mọi người ở đây không ai biết rõ tên nàng!
Đường đường là Vũ Soai lại chết dưới tay một nữ nhân như vậy.
Nếu không phải tận mắt trông thấy thì không ai tin điều đó là sự thật.
Đến tận bây giờ bọn họ đều không hiểu tại sao Vũ Soái lại chết.
------------------------------
Tả Mạc thở hổn hển, mặc dù chỉ giao thủ qua với Vũ Soái nhưng lại giống như khiêu vũ với thần chết vậy.
A Quỷ giết chết Vũ Soái là nằm ngoài dự đoán của Tả Mạc.
Khi hắn nhìn thấy tử mang rừng rực trong mắt A Quỷ thì đột nhiên hiểu ra, sắc mặt khẽ biến.
Hắn không có chút vui sướng nào, lắc mình một cái đã xuất hiện bên cạnh A Quỷ, cầm lấy tay A Quỷ.
Hắn không chú ý tới trong nháy mắt khi bị Tả Mạc nắm tay, sâu thẳm trong mắt A Quỷ hiện lên vẻ ôn nhu.
Tâm Tả Mạc trầm xuống.
Tử mang trong người A Quỷ chưa từng cường đại như thế, không biết gấp mấy lần so với trước đây!
Đây không phải là chuyện tốt!
Tử mang là một loại thần lực rất quỷ dị, nó có thể khiến A Quỷ trở nên cực kì lợi hại nhưng cùng lúc đó nó sẽ ăn mòn thân thể A Quỷ, đoạn tuyệt sinh cơ trên người A Quỷ, hơn nữa còn phong bế lục thức của A Quỷ.
Tả Mạc hiểu rõ vừa rồi nhất định A Quỷ đã bị tổn thương rất nặng!
Thần lực tử mang có một đặc tính, khi bị thương thì càng mạnh hơn. Nhưng ngay cả như vậy cũng không thể cường đại tới mức đó được! Tả Mạc nhìn A Quỷ, hắn biết rõ, nhất định vừa rồi trên người A Quỷ đã phát sinh biến hóa gì đó.
Tả Mạc không cảm thấy vui sướng chút nào vì thắng lợi.
Tử mang trong cơ thể A Quỷ nồng nặc như thế, thân thể của nàng sẽ nhanh chóng chuyển biến xấu. Mà liên hệ giữa nàng và ngoại giới cũng sẽ bị hoàn toàn ngăn cách.
Đáng chết!
Sắc mặt Tả Mạc âm trầm như nước.
A Quỷ được hắn cầm tay, yên lặng đứng ở bên, tử mang thăm thẳm trong mắt mềm mại như sóng gợn.
Nhìn bốn phía, Tả Mạc biết rằng cuối cùng hắn đã thắng!
Nhưng hắn không biết, ở một địa phương khác đang phát sinh một trận chiến vô cùng kịch liệt.