Tả Mạc ôm đầu gối, mặc cho mồ hôi theo cầm nhỏ xuống đất. Ngực như ống bễ, hô hấp gấp gáp, hắn không có hơi sức đâu nói chuyện.
Hắn còn muốn cười, muốn cười lớn.
Thần kinh tê dại đã dần khôi phục chút ít, niềm vui sướng xóa tan mệt mỏi. “Nhìn”, hắn không dám tin.
Địa khí tan vào thân thể, cuối cùng tan vào tỏng máu thịt. Nhưng lại bị Bồ yêu hút ngược ra, địa khí mảnh như lông trâu, tựa như một cơn mưa châm, lại tẩm vào máu thịt.
Tả Mạc tuy không lưu lại được địa khí, nhưng máu thịt toàn thân trải qua hai lần địa khí gột nửa. Đặc biệt khi địa khí nghịch chuyển, máu thịt bị chấn động vượt quá quá trình Tả Mạc hấp thu địa khí vào thân thể, càng mạnh mẽ hơn nhiều.
Tuy Tả Mạc không thể lưu lại địa khí, nhưng máu thịt toàn thân lại như một phôi thép không ngừng trải qua rèn luyện. Tính chất địa khí là nuôi dưỡng vạn vật, có thể nhanh chóng tu bổ thương hại mà Tả Mạc gặp phải trong quá trình rèn đúc.
Chỉ cần có thể chịu nổi…thân thể trải qua nhiều lần rèn đúc, chẳng phải là thiên chuy bách luyện sao?
Hắn không biết liệu có phải bia mộ vì nguyên nhân này mà kêu mình đáp ứng Bồ yêu. Hắn hiện tại hận Bồ yêu sao không thể làm nhiều hơn mấy lần. Hắn nghĩ, kỳ thực đầy là một cách rèn luyện, chỉ là phương pháp này chỉ có thể ngộ mà không thể cầu (tùy duyên). Dù hắn có hiểu sự vi diệu trong đó, nhưng không có Bồ yêu, căn bản không thể làm được, Tả Mạc không có cách nào hút ngược địa khí trong thân thể.
Tả Mạc kìm nén sự vui sướng, giả vờ cực kỳ mệt mỏi, ngồi bệt xuống đất như bùn nhão.
Nhất định không thể khiến Bồ yêu chú ý….
Tả Mạc hiểu rất rõ thằng khốn Bồ yêu, nhân yêu vừa thấy mình nhếch nhác sẽ lập tức vô cùng yêu thích, hết sức hài lòng làm thêm vài lần. Nhưng nếu thấy mình vui sướng, nhất định sẽ dừng lại.
Trên biển rộng mênh mông, một nhóm lớn tu giả đang bay, ánh sáng các màu xé nát chân trời.
“Lão đại, ba tiện nhân chắc chắn đang hướng tới Tiểu Sơn giới. Chúng ta có tiếp tục đuổi không?” Một tên cao gầy nói, đạo bào màu vàng của hắn như một miếng vải rách vắt trên mình, tùy thời bị gió cuốn đi. Hắn tên Vệ Vinh, là lão tam trong nhóm.
“Đuổi! Vì sao không đuổi?” Tên cầm đầu mắt như chuông đồng mở lớn, Vệ Vinh hơi lui về sau. Tên cầm đầu tên Chương Hào, vô cùng nóng tính, đầu trọc mắt hung dữ.
“Đừng nói là Tiểu Sơn giới, dù là chân trời góc biển, lão tử cũng sẽ không bỏ qua bọn chúng.” Nam tử mắt lộ hung quang: “Dám đùa bỡn lão tử, lão tử phải lột da bọn chúng.”
“Vâng vâng/” Vệ VInh vội vàng nịnh bợ.
“Ha ha, ba tên chó này thật là chó ngáp phải ruồi, lại tìm được bí cảnh, xem ra bọn hắn thu hoạch nhiều nha.” Một tên chột mắt mặt âm trầm cười lên, hắn là Trâu Hàn. Trong đám tu giả này, hắn xếp thứ hai.
“May mắn sao? Là chúng ta may mắn.” Chương Hòa mắt chớp lên vẻ tham lam, lập tức hô lớn: “Các an hem, là sung sướng hay giàu có, là xem lần này! Bí cảnh! Ha ha, xong lần này, mọi người có thể dưỡng lão rồi! Mọi người thấy sao?’
“Thịt sạch bọn nó!”
“Lão đại an tâm, thịt béo tới miệng, sao để nó rơi mất?’
“Giết giết giết.”
….
Tiền tài động nhân tâm, đối với bọn đạo tặc dùng cướp bóc sinh tồn, không có gì khiến chúng thích hơn cái này. Một đám người đầy sát khí, mệt nhọc do bay đường dài cũng giảm bớt rất nhiều.
Trầu hàn bội phục nhìn lão đại, lão đại nhìn có vẻ thô hào, nhưng chỉ một câu nói, đã gợi lên chiến ý trong lòng mọi người, thủ đoạn phi phàm.
Bí cảnh!
Chỉ hai chữ, nếu lộ ra, đủ để gây nên vô số tranh đoạt tại Thiên Nguyệt giới. Trâu Hàn ghen vị không may mắn như ba tên kia, có thể phát hiện bí cảnh. Bọn họ vô ý gặp ba người, thấy ra chút manh mối, chẳng qua vẫn chậm một bước. Chờ khi bọn hắn chạy tới, thứ tốt trong bí cảnh đã bị vét sạch.
Kỳ thực dù không có thiên tài địa bảo, bí cảnh cũng có giá trị phi phàm. Nhưng đối với bọn người Chương Hào, không chút giá trị. Bọn họ là trộm cướp, đi lại như gió, nếu xây dựng căn cứ, rất nhanh sẽ bị cừu gia giết tới cửa.
Mọi người đều hiểu đạo lý này, bọn họ khoogn chút do dự đuổi theo ba người.
Đoàn này khoảng 70 người, quy mô không lớn, nhưng chiến lực cực mạnh, bọn họ tự xưng “Ô Phong”, cho nên mọi người cũng gọi nhóm này là “Ô PHong tặc”. Mỗi thành viên đều có tu vi trúc cơ trở lên, tu giả ngưng mạch kỳ có năm người. Thành viên mới nhất cũng đã có hơn 3 năm, bọn họ phối hợp ăn ý. Nhân số không nhiều, kinh nghiệm cực phong phú, hành tung khó dò, rất nhiều cao thủ muốn giết bọn họ đều không thể làm gì.
Chương lão đại có vẻ thô hào, nhưng thực tế lại cẩn mật, bọn họ luôn sống rất thoải mái.
Hai năm nay, thời cuộc biến đổi bất ổn, bọn họ lại như cá gặp nước. các đại môn phái, người người tự lo, bận rộn củng cố thực lực, nào có thời gian đi quản tới bọn họ.
Không chỉ Ô Phong tặc, hiện tại thiên Nguyệt giới, sớm đã không an bình như xưa. Tranh đấu chém giết khắp nơi, nhiều hơn ba năm trước mấy lần. Loại cục diện hỗn loạn này, có xu thế xấu hơn. Hiện tại phi hành đường dài, đã rất ít tu giả dám đơn độc lên đường.
Biểu hiện rõ nhất là chợ, giá thuê kiếm tu tăng vọt, tới một giá cả cực khủng bố. Tiếp đó, các giá thuê các tu giả chuyên sản xuất rớt sâu, rất nhiều người đều đứng trước nguy cơ thất nghiệp. Trên thị trường xuất hiện một tràng cảnh cực kỳ quía, giá cá loại tài liệu bay nhanh, nhưng linh viên vốn luôn bận rộn hiện tại đã hoang vu bỏ không.
Khắp nơi đều là sợ hãi hoảng loạn.
Mọi người đang chờ đợi, chờ đợi đai môn phái như Vô Không kiếm môn hoàn thảnh chỉnh đốn, tiến tới ổn định thế cục.
Ô Phong tặc thừa dịp tốt này, tăng cường thực lực, làm mấy chuyến, hiện tại béo chảy mỡ. Nhưng lòng tham cảu con người là vô tận, tùy theo pháp bảo thay đổi, thực lực cả đoàn Ô Phong tặc cũng bay lên mấy cấp, cũng khiến bọn họ có thực lực đi cướp tu giả cao giai hơn, thậm chí ngấp nghé để ý một vài thế lực nhỏ ở địa phương.
Nhưng dù thế lực nhỏ có giàu có, cũng không cách nào so sánh với bí cảnh.
“Lão đại, bọn họ đã nghỉ lại ở đảo nhỏ trước mặt.” Một thủ hạ chỉ vào đảo xỏ ẩn hiện nơi xa, hắn là tu giả sở trường truy tung trong nhóm.
“Đi tới xem.” Chương lão đại không chút do dự hạ lệnh.
Một đám người liền bay thẳng tới đảo nhỏ.
Thuần Vu Thành chỉ vào mấy ấu trùng trong thú trì, vô cùng tự hào cùng hy vọng: “Sư huynh, đây là lứa ấu trùng thứ nhất.”
Hắn không thích tranh đấu, nguyện vọng trong đời là có thể có thành tựu trong nuôi dưỡng. Những ngày qua, hắn cả ngày ngâm mình trong thú trì, toàn bộ tâm tư đều tập trugn suy xét cùng nghiên cứu các công dụng của thú trì. Nội dung trong ngọc giản nhiều điểm thiếu hụt, hắn khó minh bạch. Nhưng hắn không chút nản chí, ngược lại càng phấn đấu, càng cố gắng nghiên cứu.
Người xuất thân tán tu, luôn hết sức nỗ lực cẩn thận, tiết kiệm từng cơ hội.
Càng khó hiểu, hắn càng thích thú, bởi vì đó là pháp môn cao cấp.
Tu giả cấp thấp nguyện ý dùng bất cứ thứ gì đổi lấy một phám môn cao thâm, thậm chí cả tính mạng của mình, vì bọn họ không có gì để mất.
Thuần Vu Thành dành hết công sức nghiên cứu, quả nhiên đã tìm ra chút môn đạo. Một lứa sáu con ấu trùng, là lứa ấu trùng đầu tiên thành công ấp ra, khó trách hắn kích động như vậy, vội vàng hiến bảo.
“Dùng loại nào làm mẫu thai?” Tả Mạc nhìn chằm chằm sáu ấu trùng trong thú trì.
Ấu trúng chỉ nhỏ như ngón út, nhìn nhăn nhăn nhùm nhúm, toàn thân xám trắng, hết sức không đáng chú ý. Tả Mạc hơi thất vọng, ấu trùng nhìn thật quá bình thường, không chút dấu hiệu ưu việt. Chẳng qua hắn cũng biết, thú trì thâm ảo khó hiểu, sư đệ Thuần Vu Thành chẳng qua là một tu giả trúc cơ kỳ, khẳng định cần thời gian lớn mới có thể có thành quả.
Việc này không gấp được.
Thuần Vu Thành không phát hiện Tả Mạc thất vọng, hưng phấn nói: “mẫu thai dùng ba loại linh điệp. Đông Phù ngài độc, lam đồng điệp cùng vũ ban điệp.”
Tả Mạc không biết: “Những linh điệm này thứ gì?”
Thuần Vu Thành không dám cười Tả Mạc chim non, vội giải thích: “Đông Phù ngài độc là một loại ngài độc phổ thông ở bản địa Đông Phù chúng ta, cấp 2, có thể phóng ra độc phấn, là một loại linh điệp phổ thông. Lam đồng điệp cùng vũ ban điệp là cấp 3. Lam đồng điệp có một đôi mắt lam, có thể nhìn ra tất cả pháp quyết ảo ảnh từ cấp 3 trở xuống. Vũ ban điệp là thủy hành điệp, trời sinh giỏi về thủy hành pháp quyết. Ta đã gặp qua vũ ban điệp cao cấp nhất, nó có thể dùng ba loại thủy hành pháp quyết. Ta thấy loại phổ thông, cũng chỉ có thể dùng một loại thủy hành pháp quyết.”
“A, nghe ra rất phức tạp.” Tả Mạc ngạc nhiên, cái hiểu cái không gật đầu qua loa.
“Đúng vậy. Nuôi dưỡng là một môn học bác đại tinh thâm.” Thuần Vu Thành cảm khái.
Ba loại linh điệp, Tả Mạc chưa từng nghe qua bất kỳ loại nào trong đó. Trước kia Thuần Vu Thành giới thiệu cho hắn một chồng linh điệp, hắn sớm quên sạch bách. Hắn cảm giác mình ném thú trì cho sư đệ Thuần Vu Thành thực quá sáng suốt. Nếu là mình, chắc nghĩ to đầu mất?
Vừa nghĩ thế, Tả Mạc không còn chút thất vọng vì ấu trùng quá xấu, quá phổ thông.
Hắn cười nói với Thuần Vu Thành: “Không vội, chúng ta cứ chậm rãi. Không chừng có thể tạo ra mấy con cực phẩm, thế thì giàu to.”
Thuần Vu Thành cũng hiểu là sư huynh an ủi mình. Tỷ lệ xuất cực phẩm là rất nhỏ, hắn học tập cùng làm việc nuôi dưỡng nhiều năm qua, cũng chỉ ấp ra hai con linh thú tính là tiểu cực phẩm. Cũng chính nhơ fhai con linh thú tiểu cực phẩm mà hắn lấy được ngọc bài.
“sư huynh yên tâm, nếu là trước kia, Thành ta còn không dám nói.” Thuần Vu Thành trịnh trọng nói: “Nhưng có thú trì thần kỳ, pháp môn khó lường, Thành này nhất định sẽ mang tới cho sư huynh tin tốt.”
Tả Mạc thấy hắn nghiêm túc, muốn nói một hai câu động viên, đột nhiên hắn ngẩng đầu, mắt nhìn nơi chân trời xa.
Phương xa, một đám điểm đen nhỏ, đang bay tới Hoang Mộc đảo với tốc độ kinh người.
Tả Mạc ngưng thần!
Sauk hi thần thức hỏa thủ, vô cùng mẫn cảm, hắn có thể cảm nhận rõ ràng khí thế hung hãn của đối phương.
Sát khí, như mây đen ập tới, u ám trầm muộn cuốn tới.