Thanh Hoa Tuyết vẫn luôn âm thần quan sát động tĩnh của Tiếu Ma Qua. Nhưng sau trận chiến lần trước, Tiếu Ma Qua lại như đột nhiên bốc hơi khỏi yêu giới, không biết tung tích. Rất nhiều thế lực cảm thấy hứng thú với Tiếu Ma Qua song tiêu hao hết khí lực cũng chẳng tìm được manh mối.
Tiếu Ma Qua rốt cuộc là ai?
Không ai biết. thiếu niên này đột nhien xuất hiện, sáng rực như sao băng, lại cũng thần bí như sao băng. Không ai biết hắn từ đâu tới, không ai hay hắn rốt cuộc là ai, không ai biết hắn học được thứ chiến thuật vừa cao siêu lại vừa cô điển đó ở đâu.
Hắn như một bí ẩn sâu không thấy đáy.
Trong giới yêu tộc trẻ tuổi, thực lực của hắn chắc chắn không phải cao hơn hắn, cao thủ lợi hại hơn còn rất nhiều. Chiến tích tới giờ của hắn chỉ có một trận chiến phá ngục, một trận lôi đài với một ván cờ Dịch Chiến, so sánh với đám thanh niên con cưng của trời thân kinh bách chiến, chiến tích huy hoàng, hắn am đạm hơn rất nhiều.
Song chỉ ba trận chiến thôi, cái tên Tiếu Ma Qua như có thêm một ma lực dị thường khiến vô số người say mê.
Bản thân đã từng giao thủ với hắn, Thanh Hoa Tuyết cảm thụ rõ ràng hơn nhiều so với đa số những người khác.
Nàng vẫn luôn âm thầm quan sát Tiếu Ma Qua. Tuy chỗ nàng chỉ là một chi phụ cua Thanh Hoa gia, song lại có thể điều động một lực lượng không nhỏ, gia tộc bình thường không thể so sánh được. Hơn nữa thù hận giữa Tiếu Ma Qua và Thanh Hoa gia là chuyện ai nấy đều biết, nàng quan tâm đến Tiếu Ma Qua không khiến bất cứ ai trong tộc nghi ngờ, Thanh Hoa Táng Thủy thậm chí vừa có tin tức về Tiếu Ma Qua sẽ lập tức đưa đến chỗ muội muội này.
Bất quá theo thời gian Tiếu Ma Qua biến mất càng lâu, dần dần rất nhiều người cũng mất đi sự kiên nhẫn, tỷ như Cơ Lệ Ngữ.
Thanh Hoa Tuyết vẫn rất kiênn trì, hơn nữa nàng không có vô số chuyện khác cần quan tâm như Cơ Lệ gữ, trong tộc nàng chỉ là một người trẻ tuổi bình thường tới mức không thể bình thường hơn, không ai biết nàng có một thân thực lực kinh người ngoại trừ Thanh Hoa Táng Thủy, ca ca nàng cũng mơ hồ đoán được đôi chút.
Nàng vẫn luôn kiên trì chờ đợi.
Sự chờ đợi của nàng cuối cùng cũng được báo đáp, Nam Nguyệt vốn có quan hệ bất thườn với Tiếu Ma Qua suất lĩnh tộc nhân, không ngờ lại muốn rời khỏi! Tin tức này lập tức khiến nàng chú ý, vì vậy nàng mượn một cái cớ, trốn khỏi nhà, âm thầm theo dõi đám người Nam Nguyệt.
Vài lần ngoài ý muốn trong cuộc hành trình khiến nàng càng thêm chú ý. Nam Nguyệt vài lần thiếu chút nữa nhận ra nàng đang âm thầm theo dõi, điều này khiến nàng thực kinh ngạc. Sau đó dọc đường đi, thực lực Nam Nguyệt biểu lộ ra, nhất là loại yêu thuật uy lực cường đại khiến Thanh Hoa Tuyết âm thầm theo dõi càng ngày càng kinh ngạc.
Chuyện Tiếu Ma Qua có rất nhiều yêu thuật cao cấp đã chẳng phải bí mật gì, đây cũng là căn cứ khiến nhiều người suy đoán hắn có thân thế hiển hách.
Trong lòng tuy thầm kinh ngạc về uy lực của Thanh Nam Tiễn thuật, song nàng cũng không có ý động thủ cướp giật, Thanh Hoa của nhà nàng cũng chẳng hề thua kém yêu thuật của đối phương.
Nàng âm thầm theo dõi Nam Nguyệt tới nơi đóng quân của Thương tộc, không bao lâu sau, bộ tộc Minh Quyết tử cũng đến. Tất cả các dấu hiệu đều khiến Thanh Hoa Tuyết cảm thấy tinh thần phán chấn, nhất định Tiếu Ma Qua có hành động gì, bằng không sao lại tụ tập ba tộc lại chứ?
Thời gian nhanh chóng trôi qua, tam tộc cư ngụ hư láng giềng, chẳng hề có động tĩnh gì.
Thanh Hoa Tuyết thong dong chờ đợi, chẳng hề nóng nảy. Nàng tìm một nhà dân ở gần chỗ của ba tộc thuê nhà ở lại, cư dân xung quanh rất thích cô gái nhỏ dịu dàng điềm tình này, một số bác gái hảo tâm luôn tới giúp đỡ, ở lại nơi này khiến nàng cảm thấy còn thoai mái hơn lúc ở nhà nhiều.
Tới một ngày, nàng cũng đậy sớm như lúc thường.
Nơi nàng ở là một manh rừng sát biên giới, cửa nhà đối diện với con sông. Ba tộc cư ngụ ở bên kia bờ sông, nàng không cần rả khỏi cửa cũng có thể thấy rõ tình huống ở bên kia.
Bên kia sông, một đám người tụ tập trên mảnh đất trống trên bờ.
Thanh Hoa Tuyết thấy rất rõ, cầm đầu là ba người Nam Nguyệt, bọn họ dường như đang thao luyện chiến trận gì đó.
Đôi mắt Thanh Hoa Tuyết sáng ngời, xây dựng chiến bộ?
Nghĩ tới thân phận Hoàng Kim chiến tướng của Tiếu Ma Qua, nàng lại càng cảm thấy chuyện này không có gì lạ, song nàng quan sát ba tộc đã lâu, tình trạng của ba tộc ra sao nàng hiểu rất rõ. Trong ba tộc, thực lực Thương tộc là mạnh nhất song vẫn chỉ là một tộc nhỏ, bộ tộc Nam Nguyệt thậm chí chỉ còn lại có mười một người, bộ tộc Minh Quyết Tử cũng chỉ là một tộc nhỏ.
Ít người như vậy vốn chẳng cách nào xây dựng chiến bộ, song Nam Nguyệt thấy rõ bọn họ đang thao luyện chiến trận!
Thanh Hoa Tuyết tuy rằng hiểu rất ít về chiến trận song vẫn thấy được lợi hại trong đó, một suy nghĩ lớn mật đột nhiên xuất hiện trong đầu nàng
—— Tiếu Ma Qua trở lại rồi!
Không biết vì sao, nàng vốn tính cách điềm tĩnh vậy mà lúc này trong lòng lại khẽ kích động!
oOo
"Kế hoạch vĩ đại" của Bồ yêu, Tả Mạc hoàn toàn chẳng coi ra gì. Hắn cảm thấy đây chẳng qua là do Bồ yêu sau khi bị cướp mất Vệ doanh thẹn quá hóa giận mà làm bừa ra thôi.
Chiến bộ?
Đám am Nguyệt được bao nhiêu người? Xây dựng chiến bộ gì đây? Rõ là làm trò!
Hắn chi hơi đồng cảm với đám Nam Nguyệt, chắc là Bồ yêu giận quá nên đành phát tiết lên đám bằng hữu nhỏ đáng thương ấy. Có điều hắn cũng không định ngăn cản, vạn nhất Bồ yêu chuyển lửa giận lên đầu hắn, hắn cũng chẳng chịu nổi! Lại vạn nhất Bồ yêu và Vệ sống mái với nhau, tai ương cũng lại là hắn!
Khách trọ đánh nhau, tai ương luôn luôn là chủ cho thuê nhà!
Vì vậy Tả Mạc theo lý trí câm miệng, tuyệt không ngắt lời, tuyệt không phản đối.
Các bạn Nam Nguyệt ơi, chờ tớ phát đạt rồi, tớ sẽ lại bồi thường cho các bạn...
Vì vậy Tả Mạc thoải mái yên tâm, một lần nữa trở lại việc tu luyện của mình.
Mọi thứ trên đảo đều thuận lợi, không có việc gì cần hắn quan tâm, hắn rốt cuộc cũng có thể an tâm tu luyện. Điều này đối với hắn mà nói là rất hiếm có.
Sau khi tam lực hợp nhất, ba loại lực lượng có thể tương hỗ chuyển hoán cho nhau, song trong đó cũng có phân chia mạnh yếu. Không thể nghi ngờ, ma thể của hắn là mạnh nhất, thứ nhì là thần thức, còn linh lực xếp hạng sau chót.
Mà hiện giờ hắn rốt cuộc cũng cảm nhận được phiền phức do linh lực yếu kém. Ba loại lực lượng như ba tấm ván to tạo thành thùng nước. Thùng nước này chứa được bao nhiêu không quyết định bởi tấm ván gỗ dài nhất mà lại quyết định bởi tấm ván gỗ ngắn nhất.
Linh lực đáng thương của hắn của hắn, không chút nghi ngờ, là tấm ván gỗ ngắn nhất.
Nếu hắn không thể đắp tấm ván ngắn nhất này dài lên vậy cho dù hai tấm ván kia có cao tới đâu cũng chẳng có tác dụng gì.
Trên thực tế, ma thể với thần thức của hắn gần như hoàn toàn ngưng tăng trưởng. Tả Mạc hiểu rất rõ nguyên nhân chính tạo thành cục diện này là linh lực của hắn.
Tả Mạc đáng thương, tay phải cầm Hắc Luyện Bồ Đoàn, tay trái cầm một cục tinh thạch. Một ngày một đêm khổ tu linh lực, chir mong sớm có ngày đề thăng linh lực.
oOo
Hư Linh phái.
"Cái gì?" Lữ Chấn biến sắc, gio0ngj nói khàn khàn: "Sao tin tức lại lộ ra ngoài?"
Sắc mặt Hoàng Kiệt trắng bệch, trong hai mắt đầy vẻ kinh sợ, mang theo vẻ rung động nói: "Không biết! Chúng ta luôn bảo mật rất tốt mà! Người bên dưới vốn không có cơ hội tiếp xúc với bên ngoài..."
"Vậy làm sao lại lộ ra?" Lữ Chấn nổi giận cắt ngang lời nói của hắn, trên trán không biết từ lúc nào đã phủ đầy mồ hôi hột, cổ đầy gâ xanh.
"Không biết... Không biết..." Sắc mặt Hoàng Kiệt tái nhợt như tờ giấy, hắn như đang mất hồn nói mộng.
Vừa đúng lúc này, một đệ tử lảo đảo chạy vào.
"Không tốt rồi! Không tốt rồi! Chưởng môn! Lý ba bị người ta giết rồi..."
Thụp.
Hai chân Hoàng Kiệt mềm nhũn, đặt mông ngồi bệt xuống đất, mặt đầy vẻ tuyệt vọng.
Lúc này Lữ Chấn trái lại khôi phục một chút thanh tỉnh, hắn biết quan trọng nhất lúc này không phải là làm gì để cứu giúp mà là lập tức báo cáo lên trên!
oOo
Tông Như nhắm mắt,chân trần đi trên đường phố Hư Linh thành, như một thiền tu bình thường vô cùng. Dọc đường người nhận ra hắn không khỏi lộ vẻ tôn kính, liên tiếp hành lễ với hắn.
Trog thời gian ngắn ngủi, Quy đảo đã trở thành thế lực được các tu giả tầng chót tôn kính nhất.
So với Hư Linh phái không hỏi thế sự, các thế lực khác thì bóc lột áp bức, Quy đảo thân mật chưa từng tháy với những tu giả tầng chót.
Trong rất nhiều ban tu luyện ở Quy đảo, có thể nói Tông Như được quan tâm nhất.
Thiền tu là một quần thể tu giả vô cùng đặc biệt, sự cố chấp đối với việc phát dương thiền đạo của họ vượt xa các tu giả khác. Kiếm tu chỉ chuyên tâm hỏi kiếm, rất nhiều kiếm tu cả đời không có truyền nhân, chỉ trước lúc chết mới lưu lại y bát của mình cho người hữu duyên. Phù tu trầm mê trong phù trận, cũng chẳng có hứng thú gì với việc thu nạp đệ tử. Tán tu đa số cha truyền con, con truyền cháu.
Thiền tu lại giảng phổ độ chúng sinh, bọn họ lại càng nguyện ý truyền thụ sở học.
Thiên Ba Quyền quyết ban đầu Tông Như tu luyện là do một lão thiền tu truyền thụ miễn phí. Tuy rằng ban tu luyện thu phí nhưng trên thực tế mỗi lần đi học, số người đến nghe đều vượt qua số trong lớp.
Hắn cũng chẳng xua đuổi, chỉ lẳng lặng giảng bài.
Khí chất điềm tĩnh sâu thẳm kia khiến cho ngay cả Y Chính xuất thân danh môn cũng không thể không nể phục.
Y Chính tới giờ vẫn không thể hiểu nổi, vài sao một thiền tu thôn dã vậy mà lại có thể lợi hại hơn cả hững sư huynh trong chùa! Không phải lợi hại về mặt lực thực là là về khí chất thiền tu!
Thời gian Tông Như giảng thiề rất lâu, thường một lần giảng là vài ngày.
Thiền tu tới nghe giảng càng ngày càng nhiều, rất nhiều thiền tu ở thành thị khác cũng mộ danh mà tới.
Giang bài xong, Tông Như thường thích tản bộ trên đường. Không biết vì sao mỗi khi đi qua sóng người nhốn nháo đó hắn lại cảm thấy rung động khó hiểu. Sự rung động đó như va chạm vào tâm linh hắn, như muốn nói cho hắn điều gì.
Tản bộ trở thành một trong những bài luyện tập của hắn.
Nhưng hôm nay...
Tông Như Dừng bước.
Ở góc đường đối diện, một đám người thân đầy bảo quang trò chuyện không chút kiêng nể
"Ai, thành Hư Linh này cũng thật phồn hoa!" Nói chuyện là một nam tử áo đỏ, bộ dáng vô công rồi nghề, lấm la lấm lét nhìn quanh khắp nơi, bỗng nhiên hai mắt sáng ngời: "Cô ả kia không tồi, không tồi!"
"Ở đâu?" "Ở đâu?"
Vài kẻ bên cạnh lập tức nhìn theo.
"Kia, kia kìa, tahays không, cô mặc giáp xanh ấy! Một thân linh cốt ấy..." Nam tử áo đỏ chảy nước miếng.
Đám người khác ánh mắt cũng hừng hức!
"Thôi đi! Thành thật một chút cho ta.!"
Mấy cả vừa rồi còn chảy cả nước miếng lập tức ủ rũ.
Vừa nói là một người trung niên, giọng điệu hắn lạnh lẽo, ánh mắt từ tử đảo qua xung quanh.
Quỷ dị nhất là ánh mắt hắ như băng đá dưới nền đất, mang theo khí lạnh kinh người, nơi nó quét qua nhiệt độ đột nhiên hạ xuống, lạnh lẽo thấu xương, một vũng nước kết thành băng với tốc độ mắt thường cũng thấy được.
Những người đi đường xung quanh không khỏi kinh hãi, cuống quít tản ra.
Ánh mắt người trung niên chuyển tới Tông Như.
Vô thanh vô tức, toàn thân Tông Như phủ một lớp sương trắng, nhất là lông mi càng treo đầy sương lạnh.
Hàng mi bỗng lay động, sương lạnh tuôn rơi, Tông Như từ từ mở mắt.
HN - Cafe đầu xuân! :cute: (http://tangthuvie/forum/showthread.php?p=8424238#post8424238)