Nam Nguyệt nhịn không được lặp lại một lần nữa. Dưới chân là những khối vuông có màu sắc khác nhau kéo dài đến tận chân trời, tưởng chừng như vô hạn.
Thỉnh thoảng lại có quang mang hiện lên, mỗi yêu khi tiến nhập hoang thú kì bàn trên mặt đều tràn ngập kích động. Trước mắt không có gì che chắn, trên bình nguyên rộng lớn, những yêu ở phía xa xa kia trong mắt nàng chỉ là những điểm đen nhỏ.
Những ô vuông màu sắc quái dị dưới chân nhắc nhở bọn họ đây là một địa phương tràn ngập quái dị.
Một số gia hoả còn hoài nghi cuộc chiến phá ngục lúc này thấy được thay đổi của ngục thứ nhất, tất cả hoài nghi đó đều tan biến thành mây khói. Bọn họ há hốc miệng, ngơ ngác nhìn bàn cơ dài vô tận vượt quá sức tưởng tượng của họ.
Nam Nguyệt từ từ tỉnh lại, nàng thở dài một hơi, trong lòng tràn ngập hiếu kì, hoang thú kì bàn của đại nhân có gì độc đáo không?
Nàng đang định thử bỗng nhiên phía sau xuất hiện một âm thanh lạnh lẽo.
“Xin hỏi, các hạ có phải là Nam Nguyệt?”
Nam Nguyệt quay đầu nhìn lại chỉ thấy một thanh niên hơi gầy nhưng tuấn dật mỉm cười đứng đó, hắn hơi khom người: “Tại hạ là Lãnh Sơn, xuất thân từ Tây Sơn Lãnh Thị.”
“Tây Sơn Lãnh Thị?” Nam Nguyệt hơi mờ mịt, thời kì huy hoàng của Đằng Thị Thiên Nam đã trôi qua, Nam Nguyệt lâu nay vẫn đứng bên bờ vực sinh tồn, nàng có thời gian để quan tâm tới những phú hào kia sao?
Lãnh Sơn phản ứng cực nhanh, vừa thấy được biểu tình trên mặt Nam Nguyệt liền biết được xuất thân của đối phương thập phần phổ thông, trong lòng không khỏi mừng thầm. Hôm qua khi hắn truyền tin về cho tộc khiến gia tộc vô cùng coi trọng, không tiếc vận dụng toàn bộ lực lượng điều tra lai lịch của vị yêu thần bí kia.
Tuy rằng lai lịch của người phá ngục vẫn là một bí ẩn nhưng bọn họ đã tìm được được một số đầu mối, như Nam Nguyệt chẳng hạn.
Sự việc dừng ở đây vốn không còn chuyện của Lãnh Sơn nữa, những việc còn lại hắn chưa đủ tư cách. Nào biết được hắn thật sự rất may mắn, vừa tiến vào hoang thú kì bàn trùng hợp gặp phải Nam Nguyệt.
Cơ hội tốt như thế đối với kẻ thông minh như Lãnh Sơn làm sao có thể bỏ qua được?
Chỉ tiếc, vận may không chỉ đến với mỗi hắn, có thực lực điều tra ra Nam Nguyệt không chỉ có mỗi Lãnh Thị.
“Đây có phải là Nam Nguyệt tiểu thư không?” Một nữ tử thân mặc bạch y không nhiễm chút bụi trần nào, lễ phép hướng Nam Nguyệt hành lễ: “Tại hạ là Bạch Nhu Liên.”
“Ha ha! Các ngươi thật là xảo trá a!” Một nam tử thân cao chừng ba trượng khôi ngô không biết từ nơi nào đi ra, thập phần lễ phép hướng Nam Nguyệt thi lễ: “Xin chào Nam Nguyệt tiểu thư, ta là Thương Trạch.”
Sắc mặt của Lãnh Sơn và Bạch Nhu Liên trở nên không tốt, nhưng mọi người đều là thế gia đệ tử, vẫn phải có chút ý đồ riêng. Tuy rằng trong lòng phòng bị nhưng trên mặt đã khôi phục nụ cười, giống như là bạn tốt lâu ngày mới gặp.
Nam Nguyệt không phải kẻ ngốc, vừa nhìn thấy mọi chuyện trong lòng đại khái hiểu ra, không khỏi âm thầm kêu khổ.
Đúng lúc này, một âm thanh giống như tiếng trời vang lên bên tai Nam Nguyệt: “Nam Nguyệt!”
Tả Mạc tìm được vị trí của Nam Nguyệt liền chạy tới, trên danh nghĩa Nam Nguyệt là người đi theo hắn, cũng có thể coi như người một nhà. Đối với người một nhà, Tả Mạc luôn luôn chiếu cố. Hơn nữa trong khoảng thời gian ở chung, Tả Mạc nhận thấy tính tình của Nam Nguyệt tương đối tốt, lại khắc khổ, đáng để bồi dưỡng.
Nam Nguyệt vừa nhìn thấy Tả Mạc liền giống như thấy cứu tinh: “Đại nhân!”
Ánh mắt ba người kia đều tập trung lên người Tả Mạc. Tuy rằng bọn họ đã dùng yêu thuật ghi lại thân ảnh của Tả Mạc nhưng có thể tận mắt nhìn thấy vẫn bị chấn động bởi tuổi tác của Tả Mạc.
“Đại nhân!”
Ba người lúc này vô cùng thành kính hành lễ với Tả Mạc. Sự thành kính trên mặt bọn họ không phải là do lễ nghi mà xuất phát từ trong tâm. Bọn họ đều có gia thế lâu đời, được tiếp thu bồi dưỡng tốt nhất, thực lực của bọn họ vượt lên trên bạn cùng lứa rất nhiều, nhưng tất cả những thứ này đều không thể cùng vị đại nhân trẻ tuổi trước mắt đánh đồng.
Trước mặt một thiên tài có thể lưu lại bút tích của mình trong lịch sử yêu giới thì bọn họ có tư cách gì để ngạo mạn chứ?
“Ồ?” Tả Mạc sửng sốt, ba tên gia hoả không quen biết này sao lại gọi mình là đại nhân chứ?
Đầu óc có vấn đề sao?
Hắn tràn ngập hồ nghi nhìn về phía Nam Nguyệt, chỉ chỉ ba người: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Đại nhân, ta cũng không biết.” Nam Nguyệt vẻ mặt điềm đạm đáng yêu nói.
Tả Mạc quay sang: “Ai có thể nói cho ta biết, có chuyện gì xảy ra không?”
Làm lão đại một phương với thủ hạ toàn cao thủ, lâu dần tạo thành một cỗ khí thế, một khi hắn trở nên nghiêm túc nhất thời ba người ba người đều cảm thấy rùng mình. Ba người đều là hạng người khôn khéo, chỉ một câu ba người đã có được rất nhiều tin tức.
Ngay từ đầu Lãnh Sơn cho rằng Tả Mạc xuất thân từ một gia tộc không nổi danh lúc này lập tức phủ định suy đoán.
“Vãn bối là Bạch Nhu Liên, trịnh trọng đại biểu cho Bạch gia chúc mừng đại nhân phá ngục thành công.” Bạch Nhu Liên là người đầu tiên mở miệng, giọng nói đầy cung kinh, thanh âm thoải mái, nghe thật thoải mái: “Bạch gia đặc biệt vì tiền bối chuẩn bị một ít lễ vật, của ít lòng nhiều, mong đại nhân vui lòng nhận cho.”
Lãnh Sơn và Thương Trạch trong lòng đều kêu khổ, tự nhiên lại bị kẻ phá bĩnh này đoạt trước, nhất thời bọn họ giống như ăn phải một con ruồi, khó chịu không nói nên lời. Nhưng hai người phản ứng cũng không chậm, vội vàng mở miệng.
“Lãnh gia…”
“Thương Trạch bộ tộc…”
Tả Mạc nghe xong đại khí hiểu được chuyện gì xảy ra, vung tay cắt ngang câu nói của hai người: “Được rồi, nói đi, chuyện gì, từng người nói một.” Nói xong, hắn chỉ vào Bạch Nhu Liên: “Ngươi nói đầu tiên.”
Trong lòng Bạch Nhu Liên âm thầm đắc ý, nhưng không dám vênh váo, cung kính nói: “Bạch gia khẩn cầu đại nhân gia nhập Xuyên Trữ Yêu Thuật phủ, toàn bộ trên dưới đều thành tâm! Bạch gia nguyện ý hàng năm tặng cho đại nhân sáu trăm vạn, xin biếu đại nhân một bộ Tâm Thần cư. Tất cả chi phí của đại nhân Bạch gia xin chi trả. Tất cả yêu thuật của Xuyên Trữ Yêu Thuật phủ đại nhân đều có thể tuỳ ý tu luyện.”
Nam Nguyệt há hốc mồm, trời ạ, hàng năm sáu trăm vạn! Dù nàng tốt nghiệp Tử Liên Yêu Thuật phủ rồi đi làm, một tháng thu nhập tuyệt đối không vượt quá một ngàn. Nhưng quý trọng hơn đó là bộ Tâm Thần cư, so với Minh Thần cư mà sáng nay phủ trưởng cấp cho nàng thì Tâm Thần cư sang quý hơn nhiều. Một bộ Tâm Thần cư trên thị trường có giá ít nhất là một ngàn vạn.
Thực sự là đại thủ bút a! Nam Nguyệt thần sắc dại đi.
Trong lòng Tả Mạc như nở hoa. Ha ha, thật nhiều tinh thạch! Ồ, không đúng, yêu giới không dùng tinh thạch, nhưng Tả Mạc biết rõ đây khẳng định không phải là giá tồi, chỉ cần nhìn biểu tình của Nam Nguyệt thì biết.
Nhưng, Tả Mạc là loại người gì chứ , đối với việc trả giá hắn là kẻ trời sinh có trực giác nhạy bén, hơn nữa kinh nghiệm thực chiến phong phú khiến hắn nhận ra ba tiểu hài tử này chẳng khác gì ba con sơn dương ngon tuyệt.
Soạt soạt…
Âm thanh mài đao vang lên liên tiếp trong lòng Tả Mạc, liên miên không dứt, nhưng trên mặt hắn lại biểu hiện ra vẻ từ chối, như kẻ không màng danh lợi.
Hắn chỉ vào Thương Trạch nói: “Ngươi tiếp tục.”
Tinh thần Thương Trạch rung lên: “Đại nhân, tệ tộc nguyện ý hàng năm cung phụng cho đại nhân tám trăm vạn, Tâm Thần cư tệ tộc không có nhưng tệ tộc nguyện ý hàng năm cấp cho đại nhân ba đạo hoàng kim hồn.”
Sắc mặt Bạch Nhu Liên nhất thời vô cùng kém, nàng không bởi vì tám trăm vạn cung phụng Thương Trạch đưa ra mà cảm thấy giật mình, nàng giật mình chính bởi hoàng kim hồn!
Nghe đồn Thương tộc có được một gốc hoàng kim thụ, bây giờ xem ra điều đó đúng là sự thật!
Sắc mặt Lãnh Sơn vàng như đất, chút hy vọng sau cùng đã tan biến. Không nói đến hắn bên trong tộc không được trao quyền, mà có được trao quyền hắn cũng tin tưởng, trong tộc tuyệt đối không thể đưa ra cái giá cao hơn thế.
Không riêng gì Lãnh Thị mà kể cả là Bạch gia. Khi nhìn thấy mặt Bạch Nhu Liên tái mét lại, Lãnh Sơn vốn đang khó chịu chợt cảm thấy trong lòng thư thái hơn chút ít.
Tuy rằng không biết hoàng kim hồn là đồ vật gì nhưng trực giác nói cho Tả Mạc biết đồ vật này cực kì hiếm, là thứ tốt.
“Hoàng kim hồn!” Trong giọng nói của Bồ yêu mang theo vài phần run rẩy: “Ta muốn nó!”
Tả Mạc không có lập tức đáp ứng, chỉ hướng Thương Trạch gật đầu, ngay sau đó ánh mắt chuyển về hướng Lãnh Sơn.
Lãnh Sơn thành thật nói: “Đại nhân, chúng ta không thể đưa ra giá cao hơn Thương Trạch huynh được.”
Kết quả không ngoài dự liệu của Tả Mạc, thứ mà ngay cả Bồ yêu cũng động tâm nhất định là thứ tốt, hắn đoán rằng Lãnh Sơn không thể đưa ra giá cao hơn nhưng mà muốn an toàn nên hắn vẫn đưa ra câu hỏi.
“Tốt.” Tả Mạc nhìn Thương Trạch nói: “Ngươi theo ta, Nam Nguyệt cũng cùng đi.”
Thương Trạch mừng rỡ vội vàng đi lại.
Lúc này sắc mặt tái mét của Bạch Nhu Liên đã biến mất, Lãnh Sơn không còn hứng thú đi dạo hoang thú kì bàn nữa, hắn phải quay về bẩm báo mọi chuyện.
Bốn phía không có ai, Tả Mạc đặt mông ngồi xuống, tiếp theo nhìn hai người nói: “Ngồi đi.”
Thương Trạch cung kính ngồi xuống, Nam Nguyệt ngồi bên cạnh Tả Mạc.
Vừa lúc nãy, Bồ yêu đã giới thiệu rất nhanh qua hoàn kim hồn cho Tả Mạc biết. Hoàng kim hồn sinh ra bởi hoàng kim thụ, cực kì quý hiếm, Bồ yêu tưởng rằng hoang kim thụ đã bị diệt sạch. Hoàng kim hồn giúp nhanh chóng tăng trưởng thần thức, mà điểm quý giá nhất có nó là có thể giúp thần hồn kiên cố dẻo dai, lệnh thần hồn càng trở nên tinh thuần.
Yêu tu luyện chính là thần thức, thần thức có cường đại mới có thể quyết định thực lực bản thân. Nhưng thần thức cường đại cũng không thể khiến bản thân nó trở nên tinh thuần. Thần thức càng thuần tuý càng thêm ổn định, thức hải càng thêm vững chắc. Mà thần thức không thuần tuý thì nó sẽ biến thành tai hoạ ngầm, tu luyện đến mức tinh thâm nguy hiểm của nó sẽ càng bộc lộ rõ ra.
Hoàng kim hồn là bảo vật chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, hơn nữa đối với kẻ thần hồn bị thụ thương như Bồ yêu mà nói thì hoàng kim hồn đối với hắn chính là thuốc tiên!
Cho nên khi hắn nghe thấy ba chữ hoàng kim hồn nhất thời không kiềm chế được.
Tả Mạc lại quan tâm đến vấn đề khác, địa phương duy nhất hắn có thể gặp gỡ với bọn họ chỉ có thể tại hoang thú kì bàn. Đừng nói bây giờ hắn bị vây khốn tại cổ chiến trường kể cả khi hắn ly khai cổ chiến trường, hắn cũng không có khả năng đến yêu giới.
Hoàng kim hồn phải giống như Thuỷ Tức châu, có thể mang vào Thập Chỉ Ngục mới được Tả Mạc coi trọng.
Bản thân không có vấn đề gì nhưng hắn không biết Thương Trạch có thể tiếp nhận điều kiện của mình hay không. Hoàng kim hồn là đồ tốt, đối phương sẽ không dễ dàng tặng cho mình đâu.
Vì vậy hắn đem vấn đề của bản thân nói ra.
Quả nhiên, nghe thấy Tả Mạc không có khả năng rời đến nơi Thương tộc đang cư trú thì sắc mặt Thương Trạch trở nên không tốt lắm. Nói thật, Thương Trạch đưa ra bảng giá kia đã là mức giá cao nhất rồi.
Tả Mạc cho dù có trọng định hoang thú kì bàn nhưng đây cũng chỉ là ngục thứ nhất.
Nói cách khác, Tả Mạc bây giờ chỉ biểu hiện ra tiềm lực kinh người chứ không phải thực lực cường hãn. Tiềm lực có kinh người như thế nào vẫn chỉ là tiềm lực, nó mang tính không xác định, độ an toàn không cao.
Thương Trạch trầm ngâm một lúc lâu, Tả Mạc thầm kêu không ổn.
Chết tiệt, mất một chỗ tốt như vậy, đúng là muốn khóc cũng không được!
Ngay lúc Tả Mạc đang vô cùng đau đầu đột nhiên Bồ yêu mở miệng.