Sự thực chứng minh rằng, lo lắng của họ là không vô cớ. Hai ngày đầu rất thuận lợi, nhưng ngày thứ ba bọn họ gặp phải phiền phức.
Hung vật trước mặt mà bọn họ gặp phải là con đầu tiên có hình người. Nhìn qua nó cực giống cương thi, hình người mặt vượn, ánh mắt hung lệ, lóe lên hồng quang. Mặt đầy lông lá, làm người khác kỳ quái nhất là, màu sắc lông không đồng nhất, bộ lông có màu sắc khác nhau tạo thành một đồ án tinh xảo, tựa như một loại phù trận vô danh.
Trên lưng nó treo một cái đầu lâu, giống ngọc giống sứ, hốc mắt trống rỗng, tựa hồ luôn luôn có khói đen đang bồng bềnh bất định ở trong đó.
“Cẩn thận, đó là sát thi!”
Tả Mạc lập tức nghe được sự nhắc nhở của Bồ yêu, minh bạch con sát thi này khẳng định không tục.
Hắn nhìn rõ… ít nhất… có ba thanh phi kiếm chém vào người nó, ngoại trừ vài tia lửa toé ra, không ngờ không để lại chút vết tích gì, trái lại mọi người còn suýt bị nó đả thương. Tất cả mọi người, kể cả Tả Mạc đều giật mình, Vi Thắng, Tạ Sơn vội tiến lên hỗ trợ.
Sát thi tập kích không thành, lập tức lùi ra sau, tay phải nắm lấy khô lâu trên lưng, đôi mắt lóe lên bất định, nhìm chằm chằm Vi Thắng. Dường như nó cũng nhận ra Vi Thắng là uy hiếp lớn nhất, nhưng khi nó nhìn vào đoạn kiếm trên tay Vi Thắng, hồng quang trong mắt tăng vọt, sát vụ xung quanh cuộn lên.
Uy thế của sát thi khiến Tả Mạc thầm kinh sợ, vội hỏi Bồ: “Sát thi là thú gì vậy?”
“Thi thể ở nơi sát khí nồng nặc, không dễ hư thối, sát khí nhập thi, liền thành sát thi. Ngươi phải cẩn thận, con sát thi này không dễ chơi.” Bồ yêu ngưng trọng nói: “Suốt quãng đường đi, đừng nói là thi thể, dù là xương đều đã hóa tro bụi. Huyền sát khí hình thành cần thời gian, ít nhất… mấy trăm năm, cỗ thi thể có thể trải qua mấy trăm năm mà không rữa nát, hoặc là có bảo bối tương trợ, hoặc bản thân có cổ quái.”
Bảo bối?
Tả mạc lập tức nhìn vào khô lâu trên lưng sát thi, chẳng lẽ khô lâu là bảo bối? lại nhìn thấy bộ lông như phù trân trên mình sát thi, hắn cảm thấy Bồ yêu suy đoán rất có khả năng đúng.
Vi Thắng giằng co với sát thi, vẻ mặt ngưng trọng, sát thi trước mặt khiến hắn thấy áp lực chưa từng có. Từ khi bước vào kim đan kỳ, thực lực tăng vọt, không chỉ tăng lên tu vi, mà kể cả kiếm ý, tâm chí, mọi mặt đều tăng vọt. Điều này khiến hắn mất không ít thời gian củng cố cảnh giới. Thực lực tăng lên khiến sát hồn thú trước đây trong mắt hắn là vô cùng hung hãn giờ lập tức tiêu giảm.
Nhưng con sát thi trước mắt….
Vi Thắng không cảm thụ được một chút khí tức nào của nó, nếu như không tận mắt nhìn thấy, chỗ sát thi đứng không có gì cả. Điều này khiến hắn cảm thấy trầm trọng, chỉ có ngũ phẩm linh thú có thể làm được điều này. Ngũ phẩm linh thú có thể sinh ra hư tráo, có thể ẩn đi khí tức.
Con sát thi không phải linh thú, ngay cả yêu thú cũng không phải, nhưng tuyệt đối từ ngũ phẩm trở lên.
Hung vật ngũ phẩm trở lên, chỉ có tu giả kim đan kỳ trở lên mới có thể chống chọi. Tả Mạc trước đây từng giết một con huyết giác đại mãng, nhưng con huyết giác đại mãng là kích lên, chỉ mới chạm tới ranh giới của ngũ phẩm mà thôi.
Con sát thi trước mắt tuyệt không phải ngũ phẩm hung vật phổ thông, có khả năng đạt tới lục phẩm. Trong thiên địa, ngoại trừ tu giả yêu ma, các sinh vật dị loại, vô số kể, chủng loại vô số. Đối với những sinh vật này, dùng phẩm giai phân chia thực lực của chúng.
Ngũ phẩm hư tráo, lục phẩm hư giới, thất phẩm hư nguyên, bát phẩm hư thần, cửu phẩm thập phẩm, đến mức đó cơ hồ nhân lực vô pháp chống lại, tiếp cận cảnh giới bất hoại bất diệt rồi.
Mỗi một phẩm, có thượng trung hạ tam giai. Ví dụ ngũ phẩm, hạ giai bất quá mới tới sát biên giới hư tráo, hình thành hư tráo cực không ổn định. Ngũ phẩm trung giai hình thành hư tráo, về cơ bản đã hoàn thiện, bắt đầu phát huy biến hóa mới. Mà ngũ phẩm hạ giai, hư tráo tiếp cận hoàn mỹ, các loại biến hóa đều lĩnh ngộ rồi.
“Ngũ phẩm trung giai…” Y Chính la lên thất thanh, mặt xanh mét. Y Chính xuất thân danh môn đại phái, kiến thức rộng hơn rất nhiều so với bọn nhà quê Tả Mạc, liếc mắt đã nhận ra sự lợi hại của sát thi.
Hắn vừa mở miệng, khiến một người giật nảy. Nên biết, mỗi đại tu giả giới, linh vật hung thú đều bị quét sạch. Đừng nói ngũ phẩm trung giai hung vật, dù là tứ phẩm hung vật cũng tương đối hiếm thấy. Ngay cả Y Chính xuất thân từ Đại Phật Tự cũng sợ vỡ mật. Đại môn phái như Đại Phật Tự, tự nhiên không ít linh thú, chẳng nói ngũ phẩm, dù là lục phẩm linh thú cũng nuôi vài con. Nhưng nếu đem ngũ lục phẩm linh thú nuôi trong tự so sánh với sát thi trải qua mấy vạn năm mà hình thành, quả thực giống như cục cưng vô hại mà thôi.
Chỉ liếc qua sát thi, Y Chính đã thấy gai gai xương sống.
Vi Thắng bất biến, ngay cả mắt cũng không nháy, đoạn kiếm trong tay không chút động.
Sát thi trừng mắt nhìn Vi Thắng, nhe răng lộ vẻ hung tợn, tay phải thủy chung nắm khô lâu trên lưng.
Tu giả bên cạnh Vi Thắng nhanh chóng lui ra sau, Tạ Sơn cùng Tông Như, Thúc Long mấy người không lùi mà tiến, mơ hồ vây quanh sát thi.
Bầu không khí càng trở nên đặc quánh, kiếm bạt cung giương.
Tả Mạc giật mình, bỗng trầm giọng quát lên: “Tạ Sơn, Tông Như, Thúc Long cố thủ các hướng, cẩn thận có hung vật khác.”
Ba người lập tức rùng mình, như tia chớp lùi về sau, nhưng vẫn muộn một bước.
“A!”
“Cẩn thận! Địch tập kích!”
Tiếng hô hỗn loạn từ phía sau truyền tới, nhất thời, kể cả Tả Mạc cũng biến sắc! Dương đông kích tây! Con sát thi này biết chơi trờ dương đông kích tây!
Nhưng lúc này, sát thi đang giằng co với Vi Thắng bỗng biến mất.
Đang!
Tiếng sắt thép va chạm vang lên, toàn danh có thể nghe thấy.
Vi Thắng vung đoạn kiếm, vững vàng chặn một vuốt! Không biết từ lúc nào, bàn tay của sát thi trở nên bén nhọn giống bạch cốt trảo.
Đang đang đang!
Tiếng va chạm dày đặc như mưa rào, một vài tu giả không chuẩn bị tinh thần thấy ong ong trong tai. Sát thi cùng Vi Thắng thành hai hư ảnh truy đuổi trong không trung, mọi người căn bản không thấy rõ thân hình bọn họ.
Cốt trảo cùng đoạn kiếm tương giao, không chút hạ phong!
Đúng lúc này, Tả Mạc biến sắc, chết tiệt!
Hung vật tập kích phía sau, không chỉ một con! Liếc nhìn Vi Thắng đang tranh đấu kịch liệt với sát thi, Tả Mạc cắn răng quay mình lao về phía sau.
Hắn tin tưởng đại sư huynh, dù không thể đánh bại sát thi cũng có thể cầm chân đối phương. Nếu như hung vật đánh lén phía sau cũn là ngũ phẩm, thật là tai họa khủng khiếp với người phía sau. Ngoại trừ mấy vị kết đan ra, những người khác đều là ngưng mạch kỳ. Ngưng mạch kỳ tu giả trước mắt ngũ phẩm yêu thú yếu đuối vô cùng.
Số lượng không thể cải biến sự thực này, song phương chênh lệch quá lớn.
Chỉ cần một yêu thú ngũ phẩm xông tới, chắc chắn máu chảy thành song. Vừa nghĩ qua, Tả Mạc mắt đỏ lên. Đội ngũ này là thuộc hạ của hắn, trong lòng hắn đó là đồng bọn sinh tử có thể tin cậy.
Một, hai,… năm…sáu!
Khốn kiếp! Có sáu con!
Bọn chết tiệt này!
Tả Mạc ở giữa không trung đột nhiên ngửa mặt rít gào, rống giận cuồng bạo, như sấm sét, ầm ầm khuếch tán.
Diễm Chương Khải vàng óng ảnh, bằng tốc độ kinh người nhanh chóng bao lấy Tả Mạc. Đôi cánh vàng mỏng như cánh ve lặng yêu hình thành sau lưng hắn, tựa như một chiếc bút vô hình, lặng yên phác họa.
Tê!
Tả Mạc biến mất giữa không trung.
Một bóng đen thật lớn bao phủ A Văn, trong sát vụ, tựa như có một ngọn núi nhỏ đang đuổi theo hắn. mặt đất rung lên, đá bay tung tóe.
A Văn nắm chặt hắc mâu, khuôn mặt non nớt lộ ra vẻ lão luyện của thợ săn, không chút biểu tình. A Văn sống sót từ các đấu trường, tuy tuổi trẻ nhưng thân kinh bách chiến, chân chính bò ra từ đống người chết.
Nhưng quái vật không biết tên lại áp bách khiến hắn cơ hồ không thở nổi.
Tuy không xuất chiêu nhưng A Văn hiểu rất rõ, chỉ khi thực lực của kẻ địch vượt hắn quá nhiều, hắn mới có cảm giác như vậy. Nhưng hắn không lùi về sau, tên khổng lồ này đã làm bị thương vài huynh đệ.
Thúc Long không lùi, toàn bộ Vệ Doanh chỉ hắn mạnh nhất, nếu như hắn né tránh, những người khác đối mặt tên khổng lồ này chỉ có con đường chết.
Làm sao bây giờ?
Hắn nghĩ rất nhanh, dùng tốc độ cầm chân tên khổng lồ này sao?
Đúng lúc này, bóng đen khổng lồ từ sát vụ hiện ra mặt thật, con ngươi A Văn rụt lại.
Một tượng cát xấu xí, thể hình như núi nhỏ… ít nhất… hai mươi trượng, trước mặt nó, A Văn như con kiến. Động tác của nó như rất hậm chập, nhưng mỗi bước đi rất xa. Vô số dòng cát nhỏ như mây khói lượn xung quanh nó.
Thật xấu!
A Văn bĩu môi, hắn biết rõ hắn sẽ thất bại nếu muốn dùng tốc độ trì hoãn đối phương.
Nhưng…
Trong mắt A Văn đột nhiên hiện lên lãnh mang, hắn đột nhiên giơ lên hắc mâu.
“Khổ vệ!”
A Văn rống lên khan khan, khiến Vệ Doanh vốn rối loạn nhanh chóng bình tĩnh lại. bọn họ dù sao đã được huấn luyện kỹ càng, sau hoảng loạn ban đầu rất nhanh tập hợp thành đội ngũ. Khi thấy A Văn nhỏ tuổi che trước mặt, những con người sắt đá cảm thấy huyết khí dâng lên, mặt đỏ bừng, gân xanh nổi lên.
Không cần mệnh lệnh, bọn họ cấp tốc tập hợp thành ô sát ma sát trận như ngày thường.
A Văn vung hắc mâu, ép xuống, hai tay cầm mâu, mũi mâu lại đâm xuống, chỉ thẳng người cát khổng lồ.
Tất cả khổ vệ lập tức minh bạch ý của A Văn.
Những người này hổ thẹn vì vừa rồi bản thân đã hoảng loạn, lúc này điên cuồng khởi động đại trận.
Nháy mắt, vô số sát vụ như nước biển chảy ngược, dũng mãnh tiến vào trận. Sát vụ bị hút vào ô sát ma sát trận, chỉ còn lại một chút hắc vụ đen kịt.