Tả Mạc không biết việc Hà công chúa đã có ý nghi ngờ hắn, nhưng nếu có biết hắn cũng không còn đường lùi. Kì thực trong lòng hắn còn có một biện pháp sau cùng đó là lệnh cho Biệt Hàn đem Nghiệt bộ đi bắt Hà công chúa.
Đây là biện pháp sau cùng, hắn biết rõ nếu làm như vậy sẽ chọc phải tổ ong vò vẽ lớn như nào, ở ma giới bọn họ sẽ khó tiến thoái, cho nên Tả Mạc không muốn dùng phương pháp cực đoan này. Nhưng nếu biện pháp hiện tại không có hiệu quả thì hắn cũng không cố kị mà ra đòn sát thủ.
Đương nhiên, còn có một nguyên nhân khác là Biệt Hàn cần có thời gian để thích ứng với Nghiệt bộ mới.
Tâm thần Tả Mạc đều đang đặt lên người Hà công chúa, đối với bảo các Thái An hắn hoàn toàn không để ý tới.
Hắn quyết định dùng phương pháp chủ động không ngờ cơ hội lại chạy đến cửa.
“Mời ta?” Tả Mạc nhìn thiệp mời trong tay, thoáng xem qua, hai mắt có chút mờ mịt: “Sư Nguyệt Nghệ này là ai vậy?”
“Sư Nguyệt Nghệ là chủ nhân của thành Thái An!” Đào Hưng thấy Tả Mạc không biết, trong lòng vô cùng hâm mộ, có thể nhận được thiệp mời của thành chủ Thái An có thể chứng minh được thực lực của Tả Mạc đã được công nhận.
“Sư Nguyệt Nghệ…” Tả Mạc lẩm bẩm mãi, bỗng ngẩng đầu hỏi: “Tên gia hỏa này có quan hệ gì với Sư Tử Minh không?”
Đào Hưng thấy Tả Mạc nhận ra điều này quá muộn bất đắc dĩ nói: “Hắn là đệ tử của đại sư Sư Tử Minh, sau khi đại sư qua đời hắn liền phụ trách quản lý thành Thái An.”
“Đệ tử của Sư Tử Minh!” Tả Mạc cảm thấy có chút ngưỡng mộ, hắn vô cùng tôn kính Sư Tử Minh. Đến giờ hắn vẫn chưa xem hết bia ma công nhưng những gì hắn đọc được đã mang lại không ít lợi ích cho hắn. Hơn nữa bia ma công thành Thái An mở cho tất cả mọi người xem, tấm lòng như vậy không làm hổ thẹn thanh danh của đại sư.
“Sư Nguyệt Nghệ cũng giống như sư phụ hắn, chưa từng tu luyện ma công nhưng hắn là một gã trí giả chân chính!” Đào Hưng tỏ vẻ sùng bái: “Đôi mắt hắn có thể nhìn thấu sương mù dày đặc soi vào tận lòng người. Đại sư qua đời, thanh thế của thành Thái An không mất tất cả đều là công lao của Sư Nguyệt Nghệ thành chủ.”
Sau đó hắn nghiêm túc dặn dò: “Ngươi ngàn vạn lần đừng bất kính với Sư Nguyệt Nghệ thành chủ. Thanh danh của hắn ở thành Thái An rất nặng, ngươi không thể nào tưởng tượng được đâu. Nếu như ngươi đắc tội với Sư Nguyệt Nghệ thành chủ thì ngươi sẽ trở thành địch nhân của toàn thành!”
“Lợi hại vậy sao?” Tả Mạc hơi giật mình.
“Hắn đã trợ giúp rất nhiều ngươi, bao gồm cả mấy vị có tên ở ma bảng Thái An, mỗi vị đều được hắn chỉ điểm qua. Cao thủ được Sư Nguyệt Nghệ chỉ điểm đều tự ý thức mà bảo vệ thành chủ và thành Thái An. Như Xương Nguyên Hạo, Du Song, Nam Môn Tuyết, mấy người bọn họ đều lưu lại thành Thái An giúp Sư Nguyệt Nghệ chấn nhiếp bọn đạo chích. Nhớ lúc Tất Điêu Vũ vào thành không, kẻ phá ma âm của hắn chính là Nam Môn Tuyết đó!”
Tả Mạc lập tức nhớ lại thời điểm Tất Điêu Vũ vào thành, ma âm của gã khiến cả phố bị ảnh hưởng nhưng đột nhiên trên trời vang lên tiếng hừ lạnh phá hỏng ma âm của gã. Lúc đó hắn đang khiếp sợ sự lợi hại của Tất Điêu Vũ nên không suy nghĩ nhiều, giờ nhớ lại nhất thời cảm thấy hoảng sợ!
Quả nhiên không hổ xếp thứ ba trên ma bảng Thái An, thực lực của Nam Môn Tuyết này thực sự sâu không thể dò được!
Nam Môn Tuyết xếp thứ ba còn thế thì Xương Nguyên Hạo xếp thứ nhất và Du Song xếp thứ hai sẽ lợi hại đến đâu?
Lại nghĩ tới ba luồng khí tức như có như không tối hôm qua, nhất thời Tả Mạc cảm thấy vô cùng đau đầu, quá nhiều cao thủ!
Trận chiến với Miêu Quân khiến hắn hiểu ra, có tên trên ma bảng Thái An không ai là kẻ yếu. Cao thủ nhiều như vậy sẽ mang lại cho kế hoạch của hắn rất nhiều tai họa ngầm.
Ngay cả việc dùng Nghiệt bộ đi bắt Hà công chúa Tả Mạc cũng cảm thấy khó có thể thành công. Không nói gì khác, hai mươi tướng giai đồng thời tấn công thì tuyệt đối không có chiến bộ nào có thể ngăn cản được.
Đây là một lực lượng vô cùng kinh khủng.
Lúc này Tả Mạc mới nhìn thẳng vào lực lượng ngầm của thành Thái An. Khi cao thủ đạt tới một mức nhất định thì khả năng bùng nổ của nó tăng lên rất nhiều.
Tả Mạc biến sắc, lúc trước hắn còn vô cùng chắc chắn, bây giờ mới phát hiện ra sự việc so với hắn tưởng tượng còn khó khăn hơn nhiều.
Trước mắt chỉ có thể đi bước nào hay bước đó thôi.
-----------------------------
“Đây là Băng Lam ma thai, là sản vật của Vân Hải giới, chúng ta thông qua lam nhân mang đến.” Cát Vĩ đại sư phụ chỉ vào một đám giống như bông vải, nó có màu lam nhạt đang chuyển động ở trên bàn.
“Tác dụng đứng đầu củaa ma thai là có thể trợ giúp ma tộc tu luyện ra ma thể.” Cát Vĩ đại sư phụ chậm rãi nói, tất cả mọi người phía dưới đều đang tập trung nhìn hắn.
“Băng Lam ma thai thích hợp cho ma tộc tu luyện ra băng lam ma thể. Chúng ta phát hiện một khi tu luyện ra ma thể thì thực lực tu luyện giả sẽ tăng lên gấp mấy lần. Theo nghiên cứu thì bản thân ma thể đã có một bộ ma văn hoàn chỉnh, những ma văn văn này chính là nơi ma thai kí sinh. Ma văn của ma thai trải qua hấp thu luyện hóa sẽ chạy dọc theo ma văn của kí chủ mà sinh trưởng, một lần nữa hình thành nên mộ bộ ma văn hoàn toàn mới.”
“Trong khoảng thời gian này, cùng với sự nỗ lực của mọi người, chúng ta không ngừng phân giải ma thai ma văn cuối cùng cũng có đôi chút lý giải với ma thai và ma thể. Ma thai là thứ tốt nhưng quá ít, cho tới tận bây giờ bộ tộc Băng Lam mới chỉ phát hiện được ba kiện ma thai.”
“Mục tiêu giai đoạn này của chúng ta là có thể tự chế ra vật tương tự ma thai. Không cần phải phức tạp giống như ma thai chân chính, nó chỉ cần có mấy loại ma văn làm hạch tâm. Mặt khác, chúng ta cần tìm ra khung ma văn thích hợp để ma thai sinh trưởng.”
“Ba người một tổ! Ba ngày tiến hành bàn bạc tập thể! Toàn bộ nguyên vật liệu đều được cung ứng, cần bất cứ tài liệu gì chúng ta đều sẽ nghĩ cách giúp người có được, các ngươi có bất cứ sáng kiến gì cứ tự do mà phát huy.”
Ánh mắt mọi người phía dưới đều sáng rực lên, bọn họ vì mục tiêu này mà cảm thấy hưng phấn!
Bọn họ đã sớm không còn ngu muội như trước kia, giờ đây mỗi người bọn họ đều tinh thông ma văn và phù trận, nếu đặt ở nơi khác tuyệt đối sẽ là nhân tài mà các thế lực lớn tranh nhau mời chào.
Trong những doanh ở Quy đảo thì Kim Ô doanh mở rộng chậm nhất. Mỗi vị tu giả có thể tiến vào Kim Ô doanh đều được hai vị đại sư kiểm tra nghiêm ngặt. Nhưng do phúc lợi mà Kim Ô doanh mang lại vượt quá sức tưởng tượng nên rất được giới tu giả sản xuất của Vân Hải giới ưa thích.
Đối với họ mà nói thì đây là một thử thách gian khổ.
Nhưng ở đây có ai không thích thử thách chứ!
Mỗi người đang ngồi đều rất hiểu, nếu nhiệm vụ lần này hoàn thành thì đối với toàn bộ thế giới sẽ là một chấn động cực lớn!
----------------------------
“Đại nhân! Thuộc hạ đồng ý thủ tại Lan Lý giới!”
Ma Phàm chạy đến Lan Lý giới tự động xung phong.
“Không được!” Công Tôn sai không chút nghĩ ngợi liền lắc đầu. Một khi mất khe hỗn độn thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Biểu hiện của Huyền Vũ doanh không tồi nhưng vẫn khiến Công Tôn Sai lo lắng.
“Đại nhân! Hôm nay Cốc Lương Đao lại hạ một giới!” Câu nói của Ma Phàm khiến sắc mặt của mẹ trẻ xầm lại. Không ai nghĩ tới, vô danh tiểu tốt Cốc Lương Đao lại có thể mạnh mẽ như vậy!
“Đại nhân, thuộc hạ thủ ở đây, tuyệt không xuất chiến. Có phòng tuyến phù trận, Huyền Vũ doanh tuy chiến lực không bằng Chu Tước doanh nhưng co đầu rụt cổ không ra thì người khác muốn đánh thắng cũng không phải là chuyện dễ. Hơn nữa, lưng dựa Trung Thương giới, bất cứ lúc nào cũng có thể bổ sung lực lượng cho Huyền Vũ doanh, đánh trận phòng ngự thuộc hạ vẫn có chút tin tưởng!”
Ma Phàm chậm rãi nói, không chút nhượng bộ: “Huống hồ còn có Vệ doanh! Tuy đám Thúc Long nòng cốt đã không còn nhưng nhân số ở lại cũng rất khả quan. Bất luận là Huyền Vũ doanh hay Vệ Doanh đều là chiến bộ am hiểu phòng thủ. Thuộc hạ không tin với hai chiến bộ này còn thêm cả phòng tuyến kiên cố mà không thủ được!”
Công Tôn Sai có chút đắn đo, Ma Phàm nói không sai. Vệ Doanh tuy không có Thúc Long nhưng đảm đương việc phòng ngự hẳn là không thành vấn đề. Với tài lực hiện giờ của Vân Hải giới có thể duy trì chiến đấu trong một thời gian dài.
Mọi người đều nhìn Công Tôn Sai, ai cũng biết mệnh lệnh tiếp theo của Công Tôn Sai đối với Vân Hải giới là cực kì quan trọng!
Công Tôn Sai nhìn vào giới đồ. Trên giới đồ, giới vừa bị Cốc Lương Đao đánh hạ đã biến thành màu đỏ.
Mấy cái giới đỏ đó đã thành một thể, giống như một lưỡi đao dính đầy máu chỉ thẳng vào đường nối mờ nhạt, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể chặt đứt đường nối!
Cốc Lương Đao ngang trời xuất thế, thanh danh đang nổi, sánh ngang với Giang Triết, được coi là hổ tướng đứng đầu Tây Huyền!
Trong phút chốc ánh mắt mẹ trẻ bình tĩnh trở lại.
Đối với hắn không gì có thể so sánh với sự an toàn của Tả Mạc. Nếu tình huống nguy cấp đến nỗi phải hi sinh mọi người vì Tả Mạc, Công Tôn Sai cũng không có bất cứ do dự gì.
Đây là Công Tôn Sai, điên cuồng, cố chấp, không thèm nói lý – Công Tôn mẹ trẻ! Có người hiểu, có người không hiểu, hắn không thèm quan tâm. Trong lòng hắn chỉ có hai việc đáng để ý, một là Tả Mạc, hai là chiến thắng!
Khi Tả Mạc còn ở đây thì quyết định của mẹ trẻ luôn rất hiền hòa.
Nhưng khi Tả Mạc không còn thì phong cách cố chấp lại xuất hiện trong mỗi quyết định của hắn.
Tất cả mọi người đều biết mẹ trẻ sắp đưa ra quyết định, bọn họ nín thở chờ mẹ trẻ ra lệnh.
“Lệnh!”
Tất cả mọi người đều tập trung lắng nghe.
Trong mắt họ, vẻ mặt bình tĩnh của mẹ trẻ, giọng nói lãnh đạm của hắn tạo nên sự tin tưởng, giống như đao phong kiên quyết sắc bén vậy.
“Huyền Vũ doanh và Vệ Doanh cùng đóng ở Lan Lý giới, Ma Phàm toàn quyền chỉ huy. Thanh Long doanh đóng ở Trung Thương giới chịu sự điều phối của Ma Phàm!”
Ma Phàm nghiêm trang thi lễ với mẹ trẻ, vẻ mặt nghiêm túc hiếm có: “Sẽ không làm nhục mệnh!”
Mẹ trẻ gật đầu, không nói gì quay lại nhìn những người khác.
“Chu Tước doanh và chiến bộ A Trát Cách lập tức tập hợp, ba ngày sau chúng ta sẽ xuất phát!”
Lệnh ra nhẹ nhàng, chiến ý dào dạt.
“Dạ!” Chư tướng ầm ầm tuân mệnh, trên mặt mỗi người đều hiện lên vẻ phấn khích. Chu Tước doanh là đám cuồng chiến, phong cách của Công Tôn Sai đã in đậm trong chiến bộ này. Những ngày này luôn phải phòng ngự khiến bọn họ như dã thú bị nhốt trong lồng, máu điên trong người không thể nào phát tiết ra được.
Giờ đây mệnh lệnh xuất chiến đã ban, chiến ý trong lòng họ không gì có thể ngăn cản bùng phát.
Đột nhiên Công Tôn Sai mỉm cười, mặt tươi như hoa, đôi mắt trong suốt lóe sáng khiến người ta không dám nhìn thẳng, vẻ thẹn thùng trước sau như một tựa như làn gió khiến máu trong người như muốn sôi trào!