Phí Sơn đang nhàn nhã làm việc, nghe khuê âm, khe khẽ cười nhỏ. Ánh mắt những người xung quanh nhìn về phía hắn đều lộ vẻ quái dị, dù sao công việc nặng nề như vậy mà lại có người lộ vẻ thoải mái hưởng thụ, điều này quả khiến người ta khó hiểu.
Chỉ có tu giả rời khỏi Tiểu Sơn giới mới có thể cảm thụ được sự thoải mái này.
Bỗng nhiên, hắn ngừng việc, lộ vẻ lắng nghe.
“Chư vị đạo hữu Tiểu Sơn giới, thành chủ Kim Ô đang bị vây ở Bách Hoa cốc gần thành Minh Thủy, ai quan tâm xin tới giúp nhanh.”
Hắn nghe rất kỹ, tin báo lặp đi lặp lại trong âm khuê vài lần. Hắn đứng đậy, dưới ánh mắt vô cùng kinh ngạc của mọi người bước về phía cửa ngoài.
“Ngươi đi đâu?” Sắc mặt quản sự có phần khó coi, lơn tiếng quở trách: “Quay lại! Việc còn chưa làm xong…”
Phí Sơn nhe răng cười, ánh mắt lại lộ vài phần sát khí. Quản sự vô thức run lên một cái, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt Phí Sơn, câu nói tiếp theo nuốt lại trong bụng. Phí Sơn cũng chẳng để ý tới, thoải mái bước thẳng ra khỏi cửa.
Đi trên đường phố lập tức nghe được trên bầu trời rất nhiều người đang hô to.
“Huynh đệ Tiểu Sơn giới, thành chủ bị vây ở Bách Hoa cốc, mọi người theo ta!”
“Thành chủ gặp nguy! Chúng ta…”
Toàn bộ thành Minh Thủy đều bị kinh động, không ngừng có người bay lên không trung.
Phí Sơn ngẩng đầu, bầu trời thành Minh Thủy chi chít người, nhìn cảnh tượng trước mắt hắn bỗng nghĩ tới đám người đi theo thành chủ, tầng tầng lớp lớp, trải qua vài tháng rời khỏi Tiểu Sơn giới, trong cơ thể như có thứ gì đột nhiên cháy lên.
Hắn không chút do dự phát động linh lực, bay lên bầu trời, lẫn vào trong dòng người.
Không ngờ dám động tới thành chủ…
Sát ý trong lòng hắn càng thêm dày đặc, tu giả xung quanh hắn sắc mặt ai cũng đầy vẻ oán hận. Cùng sống qua trận hạo kiếp ở Tiểu Sơn giới, bọn họ đều vô cùng cảm kích và tôn kính đối với Tả Mạc, người đã dẫn dắt bọn họ rời khỏi nơi đó.
Thành chủ Kim Ô mang theo mọi người ra khỏi cái lồng giam đáng sợ Tiểu SƠn giới kia, giờ thành chủ gặp nạn sao khoanh tay đứng nhìn được?
Một đám người vây lấy một cái âm khuê.
“Lão đại, chúng ta có đi không?” Một tên thủ hạ đầu trâu mặt ngựa vội vàng hỏi lão đại.
Lão đại trừng mắt: “Nói bậy! Đương nhiên phải đi rồi! Ngay thành chủ cũng dám động vào, những người chúng ta còn có đường sống không? Đánh chết bọn chúng đi!”
Đám thủ hạ lập tức phấn khích, dồn dập reo hò: “Đánh chết bọn chúnG!”
“Hừ, bọn chúng muốn giết gà dọa khỉ, cũng không tự nhìn xem mình có đức hạnh gì?” Lão đại nét mặt đằng đằng sát khí.
Tu giả từ Tiểu Sơn giới đều mãn cảm đối với nguy hiểm hơn tu giả phổ thông nhiều. Trong mắt hắn, chuyện nhắm vào thàn chủ Kim Ô là một tín hiệu, nó có ý nghĩa là cuộc sống sau này của bọn họ ở Tiểu Sơn giới cũng sẽ không được tốt.
Tu giả đến từ Tiểu Sơn giới có khoảng năm sáu vạn người song năm sáu vạn người này đều là tu giả ngưng mạch kỳ. Ở Thiên Thủy giới, tu giả ngưng mạch kỳ đều là lực lượng trung kiên, đột nhiên xuất hiện một lượng tu giả ngưng mạch có kinh nghiệm chiến đấu phong phú như vậy đối với mỗi thế lực lớn đều mang tới rung động cực lớn.
Mâu thuẫn giữa tu giả Tiểu Sơn giới và tu giả bản địa ở Thiên Thủy giới là không thể tránh khỏi.
Tu giả Thiên Thủy giới đều hiểu chuyện này, nhữn gtu giả Tiểu Sơn giới đã trải qua những trận chiến tàn khốc sao lại không hiểu.
“Chúng ta có đi kịp không?” Lúc này có thủ hạ lo lắng hỏi.
Tu giả bình thường suy nghĩ rất đơn giản, thành chủ thành Kim Ô dẫn bọn họ rời khỏi Tiểu Sơn giới, từ lúc nào không hay đã trở thành người đứng đầu trong tinh thần họ, tuyệt đại đa số người đều mang thái độ cảm kích. Giờ nghe tin thành chủ Kim Ô bị vây khiên bọn họ cảm thấy cực kỳ tức giận.
“Lập tức lên đường!” Lão đại quả quyết nói: “Hừ, bọn họ nếu cho rằng thành chủ là gà yếu nhất định sẽ gãy hết răng! Trận chiến này chắc chắn là đại chiến!”
Lão đại chép chép miệng, lộ vẻ hung ác.
Hắn trợn mắt, đằng đằng sát khí: “Ai không muốn đi cứ đợi đến lúc quay lại xem ta xử hắn ra sao! Không cần thu thập gì cả, lập tức lên đường!”
Đám lão đại này sợ Minh Tiêu lão tổ như sợ hổ song lại chẳng chút kiêng kỵ gì đối với những thế lực khác ở Thiên Thủy giới.
Huống chi còn có thành chủ thành Kim Ô.
Sự cường đại của thành chủ Kim Ô đã sớm in sâu vào trong lòng những tên kiệt ngạo bất tuân này. Rất nhiều người thậm chí có phần rung động, nếu có thể đả động thành chủ Kim Ô đẫn theo mọi người tiêu diệt cả Thiên Thủy giới chẳng phải càng mê người sao?
Trải qua cổ động không ngừng, vô số tu giả Tiểu Sơn giới bay lên bầu trời thành Minh Thủy.
Tu giả Tiểu Sơn giới ở Minh Thủy thành không quá nhiều song cũng tới vài ngàn người. Tu giả Tiểu Sơn giới rất dễ phân biệt, sát ý trên người họ nồng nặc hơn so với tu giả bình thường rất nhiều. Hiện giờ đám tu giả này mắt ai nấy đều lộ vẻ hung ác.
“Đám người này điên rồi sao? Không ngờ dám động thủ với thành chủ!”
“Mặc kệ chúng chứ, cứ giết sạch đi!”
“Hổ già không phát uy, lại coi chúng ta là mèo bệnh sao!”
…
Đám người thần sắc sôi sục, hùng hổ bay về phía Bách Hoa cốc. Đám tu giả Minh Thủy thành nào gặp qua chuyện này, ai nấy ngây ngóc tại chỗ, còn những tu giả cơ trí một chút thì rất nhanh chóng chạy đi báo tin.
Một vài tu giả lớn tuổi lộ vẻ lo lắng, nếu tu giả Tiểu SƠn giới và tu giả Thiên Thủy giới nảy sinh xung đột, Thiên Thủy giới sẽ lập tức rung chuyển.
Rất nhiều người không hề hay biết tin tức kia đã thông qua âm khuê truyền khắp Thiên Thủy giới. Lúc này đang có vô số tu giả điều khiển kiếm quang, đằng đằng sát khí bay về phía thành Minh Thủy.
Nếu đứng từ trên bầu trời cao nhìn xuống, vô số kiếm quang các loại như bị nam châm hút lấy, tụ tập về phía thành Minh Thủy với tốc độ kinh người.
Thành chủ Kim Ô là người có uy vọng nhất trong tu giả Tiểu Sơn giới, lúc này, bất tri bất giác đã ảnh hưởng tới phương hướng thế cục Thiên Thủy giới.
Ô Hậu phủ, Dung Vi thấy Phủ vệ sắc mặt vô cùng lo lắng cầm một âm khuê chạy tới, có phần ngạc nhiên.
Tới khi nàng nghe xong tin tức không ngừng lặp lại trong âm khuê, sắc mặt lập tức thay đổi.
Chết tiệt!
Bọn người kia điên cả rồi sao?
Nàng biết rõ sự cường đại đáng sợ của thành chủ Kim Ô, thủ hạ tinh nhuệ vượt qua bất cứ đội ngũ nào ở Thiên Thủy giới. Nàng nhớ lại hình ảnh đám tu giả cúi người thật sâu khi cáo từ Tả Mạc, nếu lúc này thành chủ Kim Ô lên tiếng, nàng không tự chủ được mà rung mình một cái.
Vậy thật đáng sợ…
Hậu gia lại không ở đây, chuyện này nên làm thế nào mới tốt đây!
Dung Vi như kiến bò trên chảo nóng, gấp đến nỗi đi vòng trò không ngừng. Đúng lúc này, một con hạc giấy từ xa bay tới, Dung Vi vung tay, hạc giấy rơi xuống lòng bàn tay nàng, tới lúc xem xong sắc mặt nàng lại đại biến.
Thành Minh Thủy, Thiên Tiên các.
“Đám người Tiểu Sơn giới này, vừa tới đã không chịu an phận về sau chẳng phải muốn tác oai tác quái trên đầu chúng ta sao?” Một tu giả trung niên sắc mặt nặng như nước. Hắn thuộc thế lực đứng đầu thành Minh Thủy, Mộc Kiếm môn, chưởng môn Nghiêm Dương.
“Phải cho chúng biết đây là địa bàn của ai.” Một tu giả khác có sắc mặt vàng như nến thản nhiên nói, hắn mặc một bộ trường bào kim tuyến, sặc sỡ lóa mắt, khí thế uy nghiêm, là chưởng môn Hà Thu của Vân Thần môn.
Mộc Kiếm môn và Vân Thần môn là hai môn phái đứng đầu thành Minh Thủy. Thành Minh Thủy là thành thị phồn hoa nhất Thiên Thủy giới, có được bốn trong mười hạng đầu. Ngoại trừ Bách Hoa Minh bị Tả Mạc tiêu diệt, Mộc Kiếm môn xếp hạng năm, Vân Thần môn xếp hạng bảy còn một là Huyền Thủy môn đứng thứ mười.
Những vị trưởng môn khác đang ngồi ở đó cũng liên tiếp gật đầu.
Thành chủ Kim Ô đánh Bách Hoa minh đã động chạm tới rất nhiều người có thần kinh mẫn cảm. Mộc Kiếm môn, Vân Thần Môn và Bách Hoa minh đều có quan hệ thông gia. Tốc độ Tả Mạc lại quá nhanh, các môn phái khác còn chưa kịp phản ứng hắn đã diệt xong Bách Hoa minh. Nếu thời gian kéo hơi dài ra mọi chuyện sẽ tuyệt đối không thuận lợi như vậy.
“Hừ, Huyền Thủy môn không muốn tham gia vào chuyện này, cũng được, ít một người tới chia chiến lợi phẩm.” Nghiêm Dương thần sắc lạnh lùng nghiêm nghị.
Những trưởng môn khác cũng lộ vẻ vui mừng, trong mắt bọn họ, có Mộc Kiếm môn và Vân Thần môn dẫn đầu, thành chủ Kim Ô có lợi hại mấy cũng không gây ra nổi sóng gió gì. Bọn họ sớm đã nghe nói, thành chủ Kim Ô cực kì giàu có, năm chiếc thuyền vận nô khổng lồ chứa đầy các loại pháp bảo và tài liệu quý hiếm, xứng đang với cái tên bảo thuyền.
Huống chi còn có tài phú kếch xù của Bách Hoa Minh, ai lại không động tâm chứ?
Không ít môn phái đối với phương pháp trồng trọt linh hoa của Bách Hoa Minh thèm đỏ cả mắt. Nếu có thể lấy được phương pháp trồng linh hoa thì có thể kiếm được khoản khá ổn định.
Cho nên hai đại chưởng môn vừa hô hào thì đông đảo các môn phái nhỏ nhanh chóng hưởng ứng,
“Ô Hậu phủ…” Một vị chưởng môn môn phái nhỏ ấp úng nói.
Hà Thu sắc mặt tự nhiên nói: “Không sao, ta đã thông báo cho bọn họ, tin rằng bọn họ cũng thấy rõ được tình thế.”
“Mọi người chuẩn bị một chút, buổi trưa ngày mai xuất phát.” Nghiêm Dương nói.
Các vị trưởng môn nhanh chóng đứng dậy, trở về chuẩn bị.
Đợi mọi người đi hết, bên trong Thiên Tiên các chỉ còn lại hai người Nghiêm Dương và Hà Thu.
Hà Thu hỏi: “Ngày mai, ngươi chuẩn bị mang theo bao nhiêu người?”
“Nghe nói dưới trướng thành chủ Kim Ô có hai đội quân tinh nhuệ, ta rất muốn thử xem so với Mộc Kiếm doanh thì như thế nào.” Nghiêm Dương ngạo nghễ nói. Mộc Kiếm doanh là đội ngũ tinh nhuệ nhất của Mộc Kiếm môn, danh chấn Thiên Thuỷ giới.
Hà Thu vỗ tay cười nói: “Ta cũng đang có ý này. Không bằng ngươi một ta một, xem ai thắng?”
Phi Vân doanh của Vân Thần môn cũng là một trong những đội quân tinh nhuệ tại Thiên Thuỷ giới.
“Nếu như cả ngươi và ta đều thắng thì như thế nào?” Nghiêm Dương nhìn Hà Thu nói.
“Người nào thắng trước là được.” Hà Thu cười dài: “Hoa nô súc dưỡng thuật của Bách Hoa Minh nghe nói có căn nguyên từ ngàn năm đại chiến trước, không bằng lấy nó làm vật cược đi? Nhưng nếu thủ hạ của thành chủ Kim Ô không có kim đan, bọn ta lấy kim đan đi đàn áp thì thắng cũng chẳng oai gì, ngươi và ta không được mang theo kim đan, ý của Nghiêm chưởng môn thế nào?
Nghiêm Dương hai mắt loé sáng: “Rất tốt!”
Hai người liếc nhau, ánh mắt toé lửa không chút nhượng bộ.
Bầu không khí ở Minh Thuỷ thành đột nhiên khẩn trương hắn lên, tu giả phi hành trên bầu trời giảm mạnh, rất nhiều cửa hàng nhận được tin tức nhanh chóng đóng cửa.
Thiên Linh Tử ba người nhìn một đám hạt đào Lôi Âm phiêu phù trước mặt Tả Mạc chỉ cảm thấy miệng khô ngắt, lần này bọn họ đụng phải thiết bản rồi. Lai lịch đối phương thần bí khó lường, thực lực trong tay cũng vượt xa tưởng tượng của bọn họ.
Trong lòng bọn họ không ngừng kêu khổ,
Đại nhân vật như các ngươi chạy tới Thiên Thuỷ giới nghèo nàn lạc hậu này làm gì?
Còn muốn người ta sống nữa hay không?
Bỗng nhiên, một con hạc giấy bay vào trong tay Thiên Linh Tử, Thiên Linh tử xem xong sắc mặt không còn chút lo lắng, cười ha ha.
Hai người khác vẻ mặt bất thiện nhìn về phía Thiên Linh Tử, bọn họ không nghĩ trong hoàn cảnh như thế này điều gì có thể khiến Thiên Linh Tử vui như vậy?
Thiên Linh Tử đưa hạc giấy trong tay cho hai người, đắc ý cười nói: “Nghiêm Dương chưởng môn của Mộc Kiếm môn và Hà Thu chưởng môn của Vân Thần môn ngày mai mang theo quân của các môn phái tới lấy mạng tiểu tử này!”
Hai người xem xong sắc mặt đều lộ vẻ vui mừng.
“Ha ha, chúng ta quả nhiên dự đoán đúng!”
“Chúng ta chỉ cần ngăn chặn thành chủ Kim Ô, tự nhiên chúng ta sẽ nhận được một phần công lao!”
Ba người liếc nhau, nhất thời cười to.
Bọn họ hồn nhiên không biết nguy hiểm đang tới rất gần bọn họ.