Vô số kình khí bén nhọn đột nhiên nổ tung bao phủ hai người trong đó.
Kình khí sắc bén như thế cũng không thể tổn thương chút nào đến hai người. Trong vòng hai trượng xung quanh Đồng tiên sinh giống như có một lá chắn vô hình, kình khí không thể nào tiến vào được. Tằng Liên Nhi lại tựa như vô hình, kình khí thoải mái xuyên qua người nàng, thân ảnh của nàng tựa như hình chiếu trong nước, khẽ lay động một cái liền trở nên mơ hồ không rõ, như thật như ảo.
Mắt Đồng tiên sinh nheo lại.
Hóa chưởng thành trảo chộp tới Tằng Liên Nhi.
Một bóng chưởng màu đen vừa thoát khỏi bàn tay liền hóa thành một đoàn vụ khí màu đen bao trùm Tằng Liên Nhi. Trong vụ khí tựa như có vô số quái thú đang giãy dụa rít gào, tiếng rít vang lên không dứt khắp không trung, người nghe thấy không khỏi cảm thấy dựng tóc gáy.
Ánh mắt mê ly của Tằng Liên Nhi, môi anh đào khẽ mở, hơi thở như lan.
“Nguyệt!”
Ống tay áo như lụa ngâm trong trong nước vô cùng mềm mại nhẹ nhàng.
Bầu trời xung quanh nàng bỗng tối sầm lại, một vầng trăng khuyết nhô lên phía sau lưng nàng. Vầng trăng khuyết hơi cao so với thân hình của nàng, phát ra ánh sáng huyền ảo.
Trong lòng Tằng Liên Nhi đầy kích động, thần nguyệt cuối cùng cũng hiện ra!
Nàng tu luyện thần lực ánh trăng mặc dù truyền thừa tương đối hoàn chỉnh nhưng vẫn có một số điểm then chốt đã bị mất đi. Mỗi một đời người thừa kế đều vắt óc suy nghĩ để hoàn thiện phương pháp tu luyện nó nhưng hiệu quả thấy được đều rất ít. Thậm chí ngay chính bản thân họ tu luyện luyện cũng cực kì gian nan.
Thần nguyệt, đây là thứ then chốt xuyên suốt trung hậu kì tu luyện, đã sớm bị thất truyền.
Bây giờ lại có thể phục hồi như cũ trên tay Tằng Liên Nhi.
Thiên phú của Tằng Liên Nhi rất tốt, từ nhỏ đã khổ tu hơn nữa trong khoảng thời gian gần đây liên tục chiến đấu, đặc biệt lần đối kháng với Lâm Khiêm đã làm cho nàng hưởng lợi không ít.
Áp lực cường đại mà Đồng tiên sinh mang tới cho nàng rất lớn cũng trở thành nhân tố khiến nàng lĩnh ngộ được thần nguyệt.
“Thần nguyệt!” Giọng nói lạnh lùng từ trong màn che màu xanh phát ra, Vũ Soái thản nhiên nói: “Nguyên lai Tằng Liên Nhi tu luyện chính là thần lực, bản tọa lại tính sai rồi.”
Chư tướng bên cạnh chiến xa chấn động, trên mặt đều tỏ vẻ kinh hãi.
Thần lực!
Nguyên lai đây là thần lực!
Vầng trăng khuyết như chiếc móc trên bầu trời, như xuyên phá thời không từ viễn cổ tiến tới!
“Chủ thượng!” Một số chiến tướng mở miệng định nói.
“Đừng để nàng chạy thoát.” Vũ Soái hời hợt nói.
Thị nữ trung niên bên cạnh Hà công chúa lúc này cũng rơi vào mê hoặc, thì thào tự nói: “Thần nguyệt! Đây mới là thần lực chân chính!”
Vài chục năm qua, nàng luôn luôn đau khổ tìm tòi, hao phí biết bao tâm cơ mới có thể mò tới cánh cửa này. Lúc trước nàng nhận định Tằng Liên Nhi tu luyện chính là thần lực nhưng khi nhìn thấy vầng trăng khuyết trên bầu trời kia thì miệng nàng trở nên đắng ngắt.
Thần nguyệt hiển hiện cũng có nghĩa thần lực của Tằng Liên Nhi đã bước vào cảnh giới cao thâm!
Trong mắt Hà công chúa hiện lên một tia dị sắc, nàng vô thức nhìn về phía Tiếu Ma Qua.
Đôi mắt đẹp chợt nhíu lại, nàng chú ý tới thân thể của Tiếu Ma Qua đang chấn động rất nhẹ, sắc mặt nàng khẽ biến.
Thấy được ánh mắt của Hà công chúa, Tả Mạc quay sang, mắt hai người chạm nhau.
Hà công chúa phát hiện trong mắt Tả Mạc toát ra vẻ mừng rỡ như điên.
----------------------------
Biệt Hàn không chút hứng thú với trận chiến trên không, vũ lực cá nhân đối với một chiến tướng chấp nhất trong chỉ huy chiến đấu như hắn mà nói không có quá nhiều sức hấp dẫn. Nghiệt bộ dưới trướng hắn thực lực vô cùng quân bình, không có cao thủ quá nổi trội, toàn bộ tinh lực của hắn đều dồn vào việc làm sao có thể khiến Nghiệt bộ phát huy được uy lực mạnh nhất.
Dần dần, nó đã trở thành một loại bản năng, hay có thể coi là một phong cách chiến đấu.
Dù cho chiến đấu trên không vô cùng kịch liệt cũng không thể hấp dẫn được sự chú ý của hắn. Ánh mắt hắn đầy cảnh giác lặng lẽ quét tới quét lui trên người đám Vũ Tiền vệ, tựa như một con sói xảo trá đang tìm kiếm sơ hở của đối phương.
Hắn không bị Vũ Tiền vệ hù dọa chút nào.
Mặc dù năm đó sinh hoạt không khác gì giam lỏng nhưng dù sao Huyền Không tự cũng là một trong tứ đại phái, đối thủ cũng là những kẻ có số má như Giang Triết. Lớn lên trong hoàn cảnh như vậy nên Biệt Hàn sao có thể sợ hãi trước một chiến bộ chưa từng nghe nói qua, dù cho thủ lĩnh của đối phương có là một gã soái giai đi nữa.
Hơn mươi năm như đi trên băng mỏng khiến hắn trầm mặc ít nói, trái tim hắn đã cứng rắn tựa nham thạch.
Người khác bị uy danh của soái giai chấn nhiếp, nơm nớp lo sợ không dám có chút hành động thiếu suy nghĩ nào nhưng Biệt Hàn vẫn không ngừng nhìn chằm chằm vào chiến bộ khổng lồ này, tìm kiếm sơ hở có khả năng đột phá nhất.
Sau trận đánh với Minh phỉ chiến ý trong người hắn vẫn chưa giảm bớt, hắn tựa như một con sư tử bị giam quá lâu, vừa thoát khỏi lồng giam thì vội vã tìm kiếm tất cả những gì có thể chém giết!
Quang mang chớp động trong đôi mắt đang nheo lại.
Khi hắn nhìn thấy một tiểu đội của Vũ Tiền vệ không làm người khác chú ý từ bên sườn dời đi, ánh mắt hắn lạnh đi.
Chỉ suy nghĩ một chút hắn liền hiểu ra ý đồ của đối phương, đối phương đang phòng bị Tằng Liên Nhi sẽ chạy trốn!
Mặc dù suy đoán như vậy có chút thái quá, dù sao Tằng Liên Nhi cũng rất khó chạy trốn được. Nhưng Biệt Hàn không chút do dự, hắn híp mắt, ánh mắt cẩn thận đảo qua địa điểm mà tiểu đội này bố trí, càng thêm tin tưởng vào phán đoán của bản thân.
Hành động của tiểu đội này không khiến người khác chú ý, trong chi chít dày đặc đội ngũ thì đổi vị như thế rất khó có thể phát hiện ra. Mà chiến tướng khác dù có chú ý tới cũng sẽ rất nhanh bỏ qua, đội ngũ dày đặc như thế, bên trong có đổi vị trí cũng không có chút tác dụng nào.
Hai mắt Biệt Hàn càng ngày càng nheo lại, quang mang và sát ý trong mắt hoàn toàn bị mí mắt ngăn lại.
Đổi vị nhìn như không có chút tác dụng nào lại khiến Biệt Hàn để tâm.
Trong lòng hắn rất nhanh đã có tính toán những biến số mà việc đổi vị trí này mang lại.
Chiến tướng tu giả am hiểu nhất là suy tính, Biệt Hàn thân là một kẻ nổi bật trong số đó nên năng lực suy tính có thể nói là kinh khủng. Trong lòng hắn Vũ Tiền vệ sừng sững bất động đang không ngừng biến ảo.
Tiểu đội đổi vị khiến chiến trận trung quân của đối phương mỏng đi một phần mười.
Để ý thấy những cao thủ bên cạnh chiến xa đều đang khẩn trương nhìn chằm chằm vào cuộc chiến giữa hai người ở trên trời, Biệt Hàn ngửi ra được mùi vị của con mồi đang giấu kín.
Hắn hơi có chút phấn khích nhưng ánh mắt hắn càng trở nên trầm ổn, tinh thần càng thêm tập trung.
Hắn có một một cảm giác mãnh liệt.
Cơ hội, đang từng chút một hướng về hắn!
------------------------------
Chiến đấu trên bầu trời đã đạt tới mức kịch liệt.
Đoàn vụ khí hắc ám của Đồng tiên sinh với vô số quái vật giãy dụa bị ánh trăng đằng sau lưng Tằng Liên Nhi chiếu vào giống như nước sôi tưới lên băng tuyết, quái vật trong hắc vụ không ngưng gào thét, hắc vụ trong nháy mắt liền tan thành mây khói.
Sắc mặt Đồng tiên sinh chợt biến!
Một giọt máu đỏ sẫm đột nhiên thoát ra từ mi tâm bay vào trong lòng bàn tay hắn.
Cho dù chỉ có một giọt tiên huyết nhưng tựa như có một huyết trì tràn ngập tiên huyết xuất hiện ở trong lòng bàn tay hắn. Huyết chưởng đột nhiên dựng đứng lên, thần sắc Đồng tiên sinh tỏ vẻ rất nghiêm túc.
“Chưởng mục nhai!”
Đỉnh đầu Tằng Liên Nhi bỗng trở nên tối tăm, nàng ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một vách núi cao mấy trăm trượng với thế áp đỉnh đang nhanh chóng rơi xuống!
Rào!
Mọi người phía dưới thấy vậy không khỏi hít vào một hơi khí lạnh.
Một ngọn núi hình dạng như bàn tay, trên mặt là vô số đường màu đỏ đạm đan xen vào nhau, giống như huyết quản vậy, đáng sợ nhất chính là trên sơn thể có một con mắt máu cực lớn lạnh lùng nhìn xuống.
Phàm là ai bị con mắt này quét qua không khỏi cứng đờ cả người, máu huyết cơ hồ đông cứng!
Cho dù là mấy người thị nữ trung niên cũng không khỏi tỏ ra hoảng sợ. Huyết mục này không biết có diệu dụng gì nhưng sơn thể với thế áp đỉnh khiến người ta cảm giác không thể ngăn cản lại được.
“Chưởng mục giới thật lợi hại!” Chu Khả thì thào tự nói, trong lòng cũng rất hoảng sợ.
Chưởng mục giới có nguồn gốc từ chưởng mục ma công, đây là một loại ma công vô cùng cao cấp, chuyên tu một bàn tay một con mắt, ngay cả kẻ hiểu nhiều biết rộng như Chu Khả cũng rất ít khi nghhe thấy những điều liên quan tới nó. Vậy mà vị Đồng tiên sinh không nổi danh này lại đã tu luyện môn ma công cao cấp này tới mức rất sâu, lý giải của hắn đối với giới đã vượt xa tưởng tượng của Chu Khả.
Chưởng mục nhai kia phát ra khí tức vô cùng lạnh lẽo đáng sợ, dù cho đứng từ xa nhìn lại Chu Khả cũng cảm thấy khiếp sợ.
“Trong lịch đại những người tu luyện chưởng mục ma công chỉ sợ không ai hơn được Đồng tiên sinh. Môn ma công không chút hấp dẫn này ở trong tay hắn đã phát dương quang đại, không thể không khiến người ta bội phục!” Bên cạnh chiến xa, một gã ma tộc một sừng tán thưởng nói.
Người này tên là Hạng Đông, thân hình khôi ngô, cả người được bao phủ trong hậu giáp, kì lạ nhất chính là giáp này lại sinh trưởng trên cơ thể hắn.
“Không phải người có đại nghị lực thì không thể tu thành!” Một người nữa gật đầu đồng ý, người này hai mắt hẹp dài, ánh mắt lạnh lùng, trên lưng có một đôi cánh trong suốt, giống như thủy tinh óng ánh trong nắng. Người này tên là Tiền Thanh, là một trong những cao thủ trứ danh dưới trướng Vũ Soái.
“Hi vọng nữ nhân kia có thể chống đỡ lâu một chút.” Hạng Đông cười nói: “Thần lực cũng có chút đáng mong đợi!”
Tiền Thanh hừ lạnh nói: “Thần lực cũng chỉ là lời đồn mà thôi.”
Ánh mắt hai người vẫn đang nhìn trận đấu. Đồng tiên sinh rất ít khi ra tay, dưới trướng Vũ Soái cũng có chút tiếng tăm, quan hệ với mọi người cũng khá tốt, có thể có cơ hội nhìn thấy hắn ra tay là không nhiều.
Dưới trướng Vũ Soái cao thủ như mây, mạnh như bọn họ cũng phải cạnh tranh để tồn tại.
Chưởng mục nhai là sát chiêu của Đồng tiên sinh, bọn họ chỉ nghe danh còn chưa gặp qua bao giờ, lúc này vội vàng tập trung tinh thần muốn nhìn rõ ảo diệu trong đó!
Vô số cặp mặt đang tập trung nhìn mình nhưng Tằng Liên Nhi không có hoảng loạn nào.
Không biết từ khi nào vầng trăng khuyết đã chuyển ra trước mặt nàng.
Đôi mắt mê ly mờ đi, ống tay áo dài buông thõng, thân hình thướt tha, thanh âm như khói mờ ảo mà thăm thẳm giống như gợn sóng khuếch tán khiến lòng người rung động.
“Nguyệt nhi nguyệt nhi mở!”
Chỉ thấy vầng trăng khuyết xoay tròn chuyển động quanh người nàng, như đang chém về phía chưởng mục nhai trên đầu.
Không nghe thấy bất cứ âm thanh nào, không có bất luận tiếng khí kình nào.
Chưởng mục nhai lạnh lẽo đáng sợ giống như đậu hũ từ từ bị xé rách!
Sắc mặt Đồng tiên sinh đại biến, bàn tay cứng đờ.
“Nguyệt nhi nguyệt nhi vỡ!”
Vầng trăng khuyết quay tròn với tốc độ rất nhanh, trong nháy mắt hóa thành một mảnh quang hoa, Tằng Liên Nhi uyển chuyển múa trong ánh trăng, như ẩn như hiện.
Trong nháy mắt vô số vết cắt thẳng tắp xuất hiện khắp chưởng mục nhai.
Sắc mặt Đồng tiên sinh chuyển từ hồng sang trắng, trợn tròn mắt, không thể tin được.
Phốc!
Sắc mặt trắng bệch, Đồng tiên sinh thổ ra huyết, ngã ngửa ra phía sau, từ trên trời rơi xuống.
Cùng lúc đó, chưởng mục nhai ầm ầm băng vỡ, vô số khối vụn giống như hạt mưa rơi xuống. Trên mặt mỗi khối vụn đều là những lát cắt trơn trượt như gương.