Thế Giới Tu Chân

Chương 503: Chương 503: Thiên Hoàn






Sắc mặt Thân trưởng lão vẫn âm trầm như trước.

Hai người trước mặt hắn tự nhiên nhận ra, thân mặc thái cực bào chính là Cát Hải, cầm trong tay trúc trượng tên thật là Bất Tường, được gọi là Trúc Trượng lão nhân. Hai người tu vi đều là Nguyên Anh kì, một đối một thì không ai hơn hắn nhưng nếu hai người liên thủ thì thắng bại như nào ngay cả hắn cũng không nắm chắc.

Hai người một tả một hữu, tư thế này chỉ rõ họ đã có ý liên thủ.

“Hai vị có ý gì đây? Chẳng lẽ muốn trở thành địch của Thiên Hoàn ta?” Thân trưởng lão thản nhiên nói, một luồng ý chí ngạo nghễ không chút giấu diếm bộc lộ trong giọng nói.

“Thiên Hoàn?”

Sắc mặt hai người khẽ biến, Trúc Trượng lão nhân hừ lạnh nói: “Thiên Hoàn? Hư Linh phái lúc nào lại thành Thiên Hoàn vậy? Các hạ nghĩ chúng ta dễ lừa gạt như vậy sao?”

Ngoài miệng tuy nói cứng nhưng ngữ khí cũng mềm đi không ít.

Tả Mạc nghe vậy thì trợn mắt há mồm, đương nhiên hắn biết Thiên Hoàn là cái gì. Thế giới tu giả được xưng là tứ cảnh thiên, đó là Côn Luân, Huyền Không, Thiên Hoàn, Tây Huyền tứ cảnh, này đại biểu cho bốn môn phái đứng đầu.

Kiếm tu Côn Luân, thiện tu Huyền Không Tự, phù tu Thiên Hoàn, tán tu Tây Huyền minh.

Cho nên khi nghe Thân trưởng lão tự xưng là người của Thiên Hoàn khí thế của hai người giảm mạnh, ý nghĩ bỏ qua chợt sinh ra. Tứ đại môn phái là tất cả những tu giả mạnh nhất của thế giới, không nên trêu chọc vào nó. Đừng tưởng hai người đã bước vào Nguyên Anh, tại Vân Hải giới có thể xưng hùng xưng bá, nhưng trước mặt Thiên Hoàn vẫn chỉ bé tựa con kiến.

Trong lòng bọn họ rất cố kỵ nhưng không rời đi. Đối phương rốt cuộc có phải người của Thiên Hoàn hay không còn phải chứng thực, bọn họ không phải loại người dễ tin như vậy.

Lê Thứ hừ lạnh một tiếng, bàn tay mở ra, một quần sáng kì lạ do phù văn tạo thành phiêu phù trong bàn tay.

“Chắc là các ngươi nhận ra được thứ này.”

Tuy rằng trước mặt là tu giả Nguyên Anh nhưng Lê Thứ không chút khách khí. Trong lòng hắn cũng rất tức giận, nhiệm vụ lần này biến cố phát sinh liên tục, nộ hoả trong bụng sớm đã tràn đầy. Lần này chưởng môn đã căn dặn hắn rất kĩ, không được bộc lộ thân phận khi không cần thiết, không ngờ cuối cùng cũng phải đưa ra.

Hai người khi nhìn thấy quầng sáng thì sắc mặt đại biến.

Quầng sáng trong tay Lê Thứ chậm rãi chuyển động, từng phù văn giống như bị xích lại tạo thành một quầng sáng.

Đây chính là Thiên Hoàn, danh chấn tứ cảnh thiên!

Mỗi đệ tử nội môn của Thiên Hoàn đều có một quả thiên hoàn của riêng mình. Thiên Hoàn không những tượng trưng cho thân phận bọn họ mà đó cũng là lý giải của họ đối với phù trận. Thiên hoàn là tâm pháp độc đáo của Thiên Hoàn, người ngoài không thể giả mạo được.

Ngay khi Lê Thứ cho rằng hai người sẽ nhanh chóng rời đi, không nghĩ tới Cát Hải không âm không dương nói: “Không nghĩ tới không nghĩ tới, có thế trông thấy môn đồ của Thiên Hoàn, lão phu sống vậy cũng đủ hạnh phúc rồi. Nhưng Vân Hải giới này là nơi “trời ở cao mà hoàng đế ở xa”, không tới phiên Thiên Hoàn các ngươi quản lí.”

Trúc Trượng lão nhân nghe vậy thì sợ hãi trong lòng biến mất, không sai, Thiên Hoàn thì sao chứ? Thiên Hoàn dù lơn cũng không thể dùng thúng úp voi, bí bảo tới tay bọn họ liền tìm một nơi ẩn nấp bế quan khổ tu, Thiên Hoàn có thể tìm được họ sao?

Sắc mặt Thân trưởng lão khẽ biến, hắn vô thức nghĩ rằng, lẽ nào bọn họ biết rõ kiện bảo bối kia?

Lê Thứ thầm kêu không ổn, hắn không nghĩ tới, danh đầu của Thiên Hoàn đưa ra lại không thể trấn áp được đối phương, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải việc này. Dù bọn họ có gặp phải Ninh Nhất, chỉ cần hơi biểu lộ thân phận khẳng định thì những kẻ tâm cao khí ngạo như Ninh Nhất cũng phải e dè vài phần!

Không chờ hắn nghĩ ra biện pháp, lại có người đuổi tới.

Người tới là Tào Bắc, vị cao thủ danh chấn Vân Hải giới, trông thấy trận hình mọi người đang bày ra lập tức hiểu rõ. Hắn kính cẩn hướng Cát Hải và Trúc Trượng lão nhân hành lễ: “Xin chào Cát lão, xin chào Trúc lão!”

“Tiểu Tào Bắc cũng tới rồi à!” Cát Hải cười mị mị nói.

Trúc Trượng lão nhân cũng mỉm cười nói chuyện cùng Tào Bắc.

Vân Hải giới không lớn, có thể xưng là cao thủ chỉ có mấy người, mà Cát Hải và Trúc Trượng lão nhân chính là hai trong số những vị Nguyên Anh kì trong giới, danh vọng cực cao.

Tào Bắc không nói nhiều, đứng về phía hai người.

Rất nhanh, tu giả đuổi tới ngày càng nhiều.

Có thể tiến vào thần điện đều là cao thủ đứng đầu Vân Hải giới, bọn họ không phải tên ngốc. Vừa nhìn thấy cục diện nhất thời hiểu ra vài phần.

Trong phút chốc tiếng chào hỏi, hàn huyên vang lên, vô cùng náo nhiệt.

Sắc mặt mấy người Lê Thứ trở nên tái mét, càng ngày càng nhiều người gia nhập vào bên Cát Hải Trúc Trượng lão nhân, tình huống càng ngày càng bất lợi đối với bọn họ. Thân trưởng lão đã hối hận tại sao mình không mang nhiều người vào chứ? Nếu như một vị Nguyên Anh nữa tiến tới thì hắn sao dám động thủ.

Những Nguyên Anh của các môn phái nhỏ, một đấu một hắn không phải nghĩ.

Bây giờ nhân số của đối phương ngày càng đông, dũng khí sẽ tăng theo.

Dần dần, tình thế phát sinh biến hoá.

Trong trận biến hoá thành ba phương, Thân Trưởng lão một phương, Cát Hải Trúc Trượng lão nhân một phương, còn lại một số tu giả có lai lịch bất minh, rải rác khắp nơi một phương.

Cát Hải Trúc Trượng lão nhân là hùng hậu nhất, bọn họ đều là tu giả bản địa của Vân Hải giới, đa số đều nhận biết nhau, lại do hai gã nguyên anh là Cát Hải Trúc Trượng cầm đầu.

Ba phương giằng co mà Tả Mạc thì bị bọn họ vây ở giữa, có chạy đằng trời.

Tình huống trước mắt khiến Tả Mạc cảm thấy rất thú vị, sự khẩn trương lúc đầu trái lại còn bớt đi hơn nửa.

Thân trưởng lão âm trầm hỏi: “Vân Hải giới quả nhiên là địa phương tốt, các vị thật là hào khí vân thiên. Nhưng lão phu nói lại một lần nữa, những người là địch của Thiên Hoàn ta thì nên cẩn thận, trí nhớ của ta tương đối tốt.”

“Thiên Hoàn…”

Một trận rối loạn nổi lên, rất nhiều người lộ vẻ sợ hãi. Nhất là những người có môn phái, nhất thời cảm thấy do dự, hoà thượng chạy được nhưng miếu thì không, trở mặt với con quái thú khổng lồ như Thiên Hoàn chỉ đem lại tai hoạ ngập trời cho môn phái.

“Có gì chứng minh không?”

Trong đám người bỗng vang lên một tiếng hỏi.

Lê Thứ nghiêm mặt, một lần nữa lại lấy ra thiên hoàn của mình.

Một gã tu giả rời khỏi đội ngũ, ôm quyền hướng mọi người nói: “Tại hạ còn người thân ở nhà, không thể tham gia chuyện này, cáo từ!”

Nói xong không hề quay đầu liền rời đi.

Có hắn làm gương, lập tức có rất nhiều người rời đi. Những người này đều là kẻ có môn phái hoặc có người thân, không muốn vì tầm bảo mà môn phái hoặc người thân rước lấy tai hoạ.

Vốn nhóm Cát Hải có thực lực hùng hậu trong giây lát nhân số giảm mạnh, chỉ còn không tới một phần ba. Danh tiếng của Thiên Hoàn đủ để hù doạ tuyệt đại đa số người, nhưng những người còn lại đều là một đám liều mạng, bọn họ không chút sợ hãi, trái lại còn biểu lộ ra chiến ý hừng hực.

Tả Mạc rất hứng thú chứng kiến mọi chuyện, giống như một vở tuồng, lúc thường sao có thể nhìn thấy được.

Ồ!

Trong lòng hắn chợt nhảy một cái, thân thể không tự chủ được mà trở nên căng cứng.

Một cỗ ba động nhẹ không thể dò được, giống như nhịp tim đập chợt loé lên rồi biến mất, từ sâu trong thần điện truyền tới.

Là tế đàn…

Tinh thần Tả Mạc rung lên, kiềm chế cảm giác mừng rỡ như điên trong lòng, tinh thần tập trung cao độ, giống như thợ săn nằm trong tuyết, kiên trì chờ đợi. Khoảng chừng mười tức trôi qua, lại có một cỗ ba động lướt qua người hắn.

Là tế đàn!

Trái tim Tả Mạc không tự chủ được mà đập mạnh!

May mà trên mặt hắn có mang mặt nạ đồng thau, không ai nhận ra được biến hoá. Hắn cố gắng khiến bản thân trở nên bình tĩnh, cẩn thận ngẩng đầu nhìn qua mọi người đang đứng vây quanh, sau đó rất nhanh thu lại ánh mắt.

Không ai chú ý tới cỗ ba động vừa rồi!

Tả Mạc nghĩ tới bản thân do được thần điện thừa nhận, chẳng lẽ vì vậy nên bản thân mới có thể phát hiện cỗ ba động kia?

Cỗ ba động này có ý gì chứ? Lẽ nào tế đàn đang xảy ra biến hoá gì đó?

Cực kì nhạy cảm, Tả Mạc lập tức hiểu rằng đây là cơ hội duy nhất của mình!

Bất luận là biến hoá gì đối với một kẻ “sắp chết” như hắn đều có ích!

Cục diện “chết chắc” đột nhiên xuất hiện một tia sinh cơ khiến Tả Mạc cảm thấy tim mình như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Nhưng lúc này Tả Mạc biểu hiện ra tâm lý viễn siêu người thường, hắn nhanh chóng quyết tâm, cảm thụ tia ba động lướt qua kia!

Bình tĩnh! Nhất định phải bình tĩnh!

Lại qua mười tức, một lần nữa hắn cảm nhận được tia ba động kia!

Thần lực trong cơ thể hắn bỗng tự động lưu chuyển một cách chậm rãi.

Chẳng lẽ…

Trong lòng Tả Mạc khẽ động, không ngăn cạn mà thuận theo ba động từ tế đàn truyền tới, thần lực chậm rãi lưu chuyển.

Thần lực lưu chuyển rất thong thả, Tả Mạc chuyên tâm, cẩn thận ghi nhớ lộ tuyến mà thần lực lưu chuyển.

Hắn tựa như một con rối, không chút nhúc nhích.

Trong trận đang giằng co đột nhiên phát sinh biến hoá. Không biết là ai, đột nhiên đánh lén, giống như quăng lửa vào thùng thuốc nổ, tình thế vốn đang giương cung bạt kiếm không chút do dự bắt đầu động thủ.

Trong nháy mắt cục diện rơi vào hỗn loạn.

Nhưng do lo sợ thần điện sập xuống, ba gã nguyên anh xuất thủ đều rất khắc chế. Mà đám người Lê Thứ Tào Bắc thì không chút giữ gìn, toàn lực động thủ.

Nộ hoả đã sớm đầy một bụng, Lê Thứ vừa ra tay chiêu nào chiêu nấy đều là sát chiêu.

Thiên hoàn trên tay chuyển động, dưới chân mọi người bỗng xuất hiện phù văn sáng ngời. Nguyên lai hắn thừa dịp lúc mở ra thiên hoàn đã lặng lẽ không một tiếng động bày ra phù trận.

Chiêu này của hắn mặc dù rất xinh đẹp nhưng nổi danh là một sát chiêu của thiên hoàn, tên là “thiên hoàn mị ảnh”. Ngay cả nguyên anh kì như Cát Hải Trúc Trượng lão nhân cũng không phát hiện ra, có thể thấy chiêu này lợi hai như thế nào.

Quang mang chói mắt của phù văn tràn ngập khắp nơi, hai gã tu giả Vân Hải giới chỉ kịp thét lên một tiếng liền bị quang mang này chém thành vài đoạn.

Cát Hải giận dữ: “Bé con ngoan cố!”

Một quả thái cực hắc bạch đánh về phía Lê Thứ.

Thân Vô Hợi lãnh đạm nói: “Ngọc nhỏ như hạt gạo cũng dám tranh sáng với mặt trăng!”

Trên tay một xuất hiện một hoả quang ngăn cản thái cực hắc bạch, trong hoả quang mơ hồ có thể thấy phù văn lưu chuyển. Nhóm hoả diễm này giống như là vật sống, đột nhiên bạo phát về khắp nơi, giống như một chiếc miệng bằng máu, một ngụm nuốt thái cực hắc bạch vào miệng.

Trúc trượng trong tay Trúc Trượng lão nhân đang có màu xanh đột nhiên biến thành đen kịt, không toả ra chút ánh sáng nào. Mà lá trúc ở trên đỉnh trúc trượng lại có màu xám trắng như chết, vô cùng quỷ dị.

Thân Vô Hợi biến sắc, giọng the thé nói: “Thi hải trúc! Ngươi cũng dám luyện thi hải trúc à!”

Nghe đến ba chữ “thi hải trúc”, mấy tên tu giả xung quanh đó không khỏi biến sắc.

Trúc Trượng lão nhân cười mỉm, thi hải trúc trong tay vung lên, một đoàn hắc khí đánh về phía Thân Vô Hợi.

Hắc khí bên trong không ngừng bốc lên, mơ hồ có thể thấy mặt người đang vặn vẹo khiến người ta không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng.

Thân Vô Hợi không dám chậm trễ, hoả quang trong tay lại xuất ra.

Hoả quang va chạm với hắc khí nhất thời mai một dần.

Sắc mặt Thân Vô Hợi dần trở nên ngưng trọng, hắn không nghĩ trong tay đối phương lại là kỳ vật thi hải trúc, nhất thời phải chịu thiệt thòi.

Trúc Trượng lão nhân cũng không dám sơ ý, nhưng hắn cảm thấy người của Thiên Hoàn lại có thể đơn giản như vậy sao?

Bất luận mọi người đang nóng như nào, Tả Mạc ở giữa trái lại giống như tâm bão, an tĩnh tới dị thường.

Ba gã nguyên anh đều cố gắng, bọn họ biết rằng then chốt của trận chiến chính là ba người bọn họ.

Tả Mạc như con rối không nhúc nhích chút nào, không có bất cứ hành động gì khả nghi khiến bọn họ chú ý.

Không ai chú ý tới đôi mắt trên mặt nạ kia lúc này đang xảy ra biến hoá.

[/QUOTE]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.