Nam Nguyệt đi vào phủ Yêu Thuật như ngày thường, sắc mặt nàng vẫn như thường, thong dong trấn tĩnh. Dọc đường gặp được không ít bạn tốt cùng trường, mọi người đều trò chuyện sôi nổi song trên khuôn mặt ai nấy đều không có vẻ thoải mái trước kia, bầu không khí có phần ngưng trọng.
Lý do là vì hiện giờ đang trong kỳ kiểm tra mỗi năm một lần, thành tích kiểm tra sẽ ảnh hưởng rất lớn tới vận mệnh sau này của bọn họ. Phủ Yêu Thuật Hoa Liên tuy không nổi danh nhưng trong giới này vẫn có đôi chút ảnh hưởng, điều đó đồng nghĩa với việc kiểm tra cũng sẽ rất nghiêm ngặt.
"A Nguyệt!"
Sau lưng vang lên tiếng hô quen thuộc, không cần quy đầu lại Nam Nguyệt cũng biết là ai. Nàng ngừng chân, xoay người, hiếu kỳ hỏi: “Hồng, không phải ngươi không cần kiểm tra sao? Sao lại tới đây?”
Hồng là bạn thân nhất của Nam Nguyệt, hai người quen nhau từ nhỏ, tình cảm sâu đậm. Hồng xuất thân từ một bộ tộc nhỏ mười phần hẻo lánh, bất quá yêu thuộc tộc này trời sinh tinh thông các loại yêu thuật mê huyễn. Hồng tất nhiên cũng kiêm trì tu luyện loại yêu thuật này. Nhờ thiên phú xuất sắc, ngay khi vừa vào phủ Hồng đã được một giáo viên nhìn trúng, thu làm học sinh.
Hồng không cần tham gia kiểm tra nên Nam Nguyệt mới ngạc nhiên vì sự xuất hiện của nàng.
Hồng mặc một bộ váy màu, nụ cười tươi như hoa: “Ta đến xem ngươi kiểm tra, thời điểm quan trọng như vậy sao ta vắng mặt được?”
Nam Nguyệt trong lòng cảm động song ngoài miệng vẫn nói: “Chỉ là một lần kiểm tra mà thôi, không cần khẩn trương.”
“Ừ, với thực lực của A Nguyệt chắc chắn không có vấn đề.” Hồng trong lòng vô cùng tin tưởng song bỗng lại gần, vẻ mặt thần thần bí bí, nhỏ giọng nói: “Nghe nói lần này có đại nhân của Mạn Toa bộ tới đấy.”
“Đại nhân của Mạn Toa Bộ sao?” Nam Nguyệt ngây người rồi lập tức kinh ngạc hỏi lại: “Băng Lan đại nhân của MẠn Toa Bộ?”
Hồng có vẻ khá thỏa mãn với sắc mặt hiện giờ của Nam Nguyệt, cười hi hi nói: “Ngoại trừ BĂng Lan đại nhân của Mạn Toa Bộ, còn kéo đâu ra Mạn Toa BỘ nào khác? Thế nào, động lòng rồi chứ!”
Ngoại trừ bái làm môn hạ một vị giáo sư nào đó, tiến vào quân đội cũng là một con đường không tồi. Trong quân đội có thể học tập được rất nhiều yêu thuật thực dụng, thêm vào khi tích lũy đủ công huân cũng có thể học tập yêu thuật càng cao thâm. Hơn nữa hiện giờ tình hình chiến sự ở tiền phương đang như lửa đốt, lúc này chính là thời cơ tích lũy công huân cực tốt.
Nam Nguyệt cười cười, không nói gì. Nếu là trước khi gặp được tiền bối nàng nhất định sẽ động lòng, nhưng hiện giờ nàng không có chút suy nghĩ thừa thãi nào cả.
Có thể đi theo tiền bối đã là vinh hạnh cực lớn rồi!
Nàng tuy không biết thân phận của vị tiền bối này song có một điều nàng không hề nghi ngờ là vị tiền bối này có quan hệ sâu xa với Đằng Thị Thiên Nam và có học vấn cực kỳ uyên thâm. Những ngày qua nàng có thể nói là sùng bái tiền bối sát đất, Nam Nguyệt có thể cảm nhận rõ ràng thực lực của mình đột nhiên tăng mạnh.
Tiểu yêu thuật nhìn không chút bắt mắt không ngờ mà lại ẩn chứa đạo lý thâm sâu tới vậy.
Nam Nguyệt thản nhiên ngoài dự liệu của HỒng, nàng ồ một tiếng, xem xét tỉ mỉ lại người bạn tốt của mình. Nam Nguyệt không thay đổi gì so với trước đây, vẫn mặc một bộ xiêm y mộc mạc, chỉ có điều toàn thân như nhiều thêm một chút gì đó. Song rốt cuộc nhiều thêm thứ gì? Hồng lại không nói ra được.
“A Nguyệt, gần đây ngươi không có chuyện gì chứ?” Hồng hỏi dò thử.
“Không có việc gì.” Nam Nguyệt lắc đầu, nhìn vẻ mặt quan tâm của Hồng, trong lòng nàng thoáng ấm áp, nàng do dự một chút song vẫn không nói chuyện tiền bối cho Hồng. KHông được đại nhân cho phép, nàng không dám tùy ý tiết lộ.
Chẳng qua, Mạn Toa bộ sao…
Trước đây Mạn Toa bộ là một trong những mục tiêu của nàng.
Trong phủ Yêu Thuật bầu không khí ngưng trọng, mang theo một chút xao động. Đại nhân của Mạn Toa bộ đến đây quan sát đợt kiểm tra này, tin tức đó nhanh chóng khiến mọi học viên tham gia kiểm tra hưng phấn không thôi. Mạn Toa bộ thực lực cường đại, Băng Lan đại nhân càng thâm sâu khó lường, hơn nữa BĂng Lan đại nhân phong hoa tuyệt đại, là tình nhân trong mộng của vô số nam học viên.
Đối với nữ yêu mà nói, có thể tiến vào Mạn Toa bộ là một con đường không tồi.
Sau đó Nam Nguyệt quả nhiên nhìn thấy đại nhân đến từ Mạn Toa bộ. Vị đại nhân này thân hình dong dỏng cao, khuôn mặt xinh đẹp vô cùng, tư thế hiên ngang oai hùng, con mắt màu vàng kim mê người. Vị đại nhân này hẳn xuất thân từ Kim tộc, khi đứng trên đài một luồng khí tức vô cùng lợi hại phủ khắp toàn trường.
Nang Nguyệt thầm hô lợi hại, chỉ riêng cỗ khí thế này đã vượt qua tuyệt đại đa số những giáo viên trong phủ rồi. Các giáo viên trong phủ có lẽ tạo nghệ về mặt yêu thuật thâm sâu song so với những chiến yêu từ tiền tuyến trở về vẫn kém hơn về mặt khí tức sát phạt.
Rất nhiều học viên hưng phấn hẳn lên, có thể tiến vào Mạn Toa bộ, quân đội vang danh mỗi đại yêu giới, đây là cơ hội cực kỳ hiếm có. Không cần phải cổ động gì, ý chí chiến đấu của chúng yêu đều dâng trào.
Đợt kiểm tra bắt đầu trong sự mong đợi và xao động mơ hồ.
Lần kiểm tra này kịch liệt hơn so với trước đây nhiều, song Nam Nguyệt lại không hề kích động. Phủ Yêu Thuật Hoa Liên không nổi danh, tới tới lui lui vẫn là vài khuôn mặt cũ, không có người mới nào khiến nàng ngạc nhiên cả.
Hơn nữa những yêu thuật mới lạ trước đây khiến nàng cảm thấy kích động giờ lại chẳng tạo nên chút xao động nào trong lòng.
Nàng cảm thấy rất quái dị.
Lần đầu tiên nàng cảm thấy quái dị như vậy, những yêu thuật hoa lệ đẹp mắt kia lúc này trong mắt nàng lại chỉ có vẻ ngoài. Trong đầu nàng luôn không tự chủ hiện lên vài loại yêu thuật tổ hợp để thay thể những yêu thuật hoa mắt này.
Loại cảm giác này khiến nàng rất không tự tại, trước đây mỗi khi thấy những yêu thuật này nàng đều sẽ vô cùng kích động, thậm chí không ngừng suy ngẫm trong lòng.
Nàng âm thầm nhắc nhở bản thân, ngàn vạn lần không được kiêu ngạo, không thể vì học được đôi chút gì đó mà bắt đầu không coi ai ra gì. Nàng bỗng nhiên nhớ tới ngày tiền bối giảng giải tiểu yêu thuật cho mình, mỗi từ mỗi câu mà tiền bối giảng nàng đều nhớ rất rõ ràng.
Đột nhiên, Hồng ở bên cạnh kẽ khều khều nàng: “A Nguyệt, tới ngươi rồi kìa.”
“Ừm.” Nàng trả lời một tiếng, phục hồi tinh thần, ngẩng đầu nhìn lên trường thi, chấn tĩnh lại tâm thần, thả người bay vào trong trường thi.
Đối thủ của nàng là Thạch Chính, cũng là đối thủ cũ. Tình cảnh Thạch Chính cũng tương tự với nàng, hắn cũng khắc khổ dị thường song cũng như nàng, không được các giáo viên chú ý. Bất quá tuổi của hắn lớn hơn so với Nam Nguyệt, tình cảnh cũng càng tệ hơn.
Thạch Chính nhìn Nam Nguyệt, trong lòng mừng thầm. Yêu thuật mà hắn tinh thông ở một trình độ nhất định có thể khắc chế Nam Nguyệt.
"Bắt đầu!"
Giáo viên đảm nhiệm vai trò trọng tài cao giọng hô lớn, toàn thân Thạch Chính lóe sáng, đây là yêu thuật hắn am hiểu nhất, Ngự Thạch Lưu.
Bộ tộc của Thạch Chính từ đá thành yêu, trời sinh am hiểu loại yêu thuật về đá.
Chiêu Ngự Thạch Lưu này là yêu thuật sở trường nhất của Thạch Chính, ánh sáng bừng lên khắp toàn thân có thể tạo thành tác dụng bảo vệ rất tốt, đồng thời phòng ngừa trong lúc thi triển bị kẻ địch thừa dịp tấn công.
Trước mặt lóe sáng, con mắt Thạch Chính khẽ nháy, thật nhanh!
Yêu thuật của Nam Nguyệt không ngờ đã hoàn thành!
Bất quá hắn cũng chẳng hoang mang, càng là yêu thuật cao cấp thời gian thi triển lại càng dài. Nam Nguyệt hoàn thành yêu thuật nhanh như vậy, nhất định là yêu thuật cấp thấp, tuyệt đối không đỡ nổi Ngự Thạch Lưu.
Thạch Chính vô cùng tự tin, hắn có cực ít chiêu thức nhưng cũng vì vậy mà uy lực của chiêu Ngự Thạch Lưu này trên tay hắn vượt xa yêu thuật cấp thấp bình thường, đã đạt tới sát ranh giới của yêu thuật cấp trung.
Đang lúc hắn suy nghĩ, yêu thuật của Nam Nguyệt đã đánh vào quầng sáng trên người hắn.
Khí tức toàn thân hắn tản mát đi.
Đây là… Tiểu yêu thuật Vụ Hóa!
Thạch khí vốn cứng rắn đột nhiên nhẹ bẫng, suýt nữa không khống chế được. Thạch Chính cả kinh, tiểu yêu thuật có thể dùng như vậy sao?
Trên đài quan sát bỗng vang lên vài tiếng ồ, ngay cả vị đại nhân ở Mạn Toa bộ kia ánh mắt cũng lóe sáng.
THạch Chính tuy gặp nguy nhưng không loạn, tiểu yêu thuật vẫn chỉ là tiểu yêu thuật thôi, uy lực dù sao cũng rất có hạn. Muốn dựa vào những tiểu yêu thuật này để khiến mình mất khống chế thạch khí sao, nằm mơ đi.
Hắn vội vàng điểu chỉnh lại thần thức, tăng cường khống chế, lại nghe thấy bốp bốp bốp, liên tục ba yêu thuật dùng tốc độ mắt thường không kịp nhìn liên tiếp phát ra. Hai cánh đánh vào trên người hắn còn một cái đánh vào mặt đất dưới chân.
Tiểu yêu thuật • Áp Súc!
Tiểu yêu thuật • Hóa Kim!
Thần thức của Thạch Chính ngưng tụ lại thạch khí, tránh cho chúng bị tản mát, không ngờ đột nhiên có một áp lực thuận the ép lại, lai lực lượng tụ lại một chỗ khiến thạch khí bị co lại kịch liệt, hóa thành nham thạch!
Chỉ trong nháy mắt, toàn thân Thạch Chính đã bao phủ bởi một tầng giáp đá hơi mỏng.
Nhưng lớp giáp đá mới hình thành đã hóa thành một lớp kim loại sáng bóng, phảng phất như một tầng giáp bằng kim loại mỏng manh, phủ kín toàn thân Thạch Chính.
Thạch CHính chỉ cảm thấy cứng lại, toàn thân bị ngăn cách, căn srawng một cái, đang muốn hấp thu thạch khí từ dưới chân lại bỗng có một lực lượng lớn từ bên dưới truyền tới, thân hình hắn lập tức bất ổn, ngã bay sang một bên.
Người khác chỉ thấy một luồng nước xiết đột nhiên trào dâng từ dưới chân Thạch CHính, đẩy hắn ngã sang một bên. Đó là tiểu yêu thuật mà bọn họ đều cực kỳ quen thuộc, Dẫn Tuyền!
Thạch Chính bị thổi bay giữa không trung, lại bị một luồng sáng bắn trúng, thân hình hắn ngưng lại một cách quỷ dị giữa không trung.
TIểu yêu thuật – Chu Phược!
Mà trên mười ngón tay Nam Nguyệt, ánh sáng lóe lên như mười ngọn đèn nhỏ.
Mười ngón tay lóe sáng đang vận sức chờ phát động, tiểu yêu thuật – Phong Mâu!
Đầu óc Thạch Chính ong lên một tiếng, hắn biết mình đã thua, thân thể hắn không thể động đậy, toàn thân bị lớp giáp kim loại ngăn cách, không thể hấp thu chút thạch khí nào, chỉ có thể thành tấm bia sống. Uy lực của Phong Mâu tuy không quá lớn song mười ngọn Phong Mâu muốn xuyên thủng mình vẫn dư dả.
"Ta thua!"
Đầu óc hắn trống rỗng, ngay cả bản thân nói câu này ra sao hắn cũng không rõ. Bên dưới ồ lên một tràng, trận đấu bọn họ vốn cho rằng sẽ là long tranh hổ đấu không ngờ lại kêt thúc theo cách quỷ dị như vậy.
Bộp bộp bộp, trên khán đài, vị đại nhân của Mạn Toa bộ vỗ tay đứng dậy, vẻ mặt tán thưởng nói: “Không tệ! Cô bé, có muốn tới Mạn Tọa bộ không?”
Xoạt, vô số ánh mắt đồng thời tụ lại trên người Nam Nguyệt, đầy vẻ ước ao, đố kị.
“Đa tạ đại nhân đã ưu ái! Nam Nguyệt cung kính hành lễ, đứng dậy ngẩng dầu, ánh mắt trong suốt không một tia tạp chất: “Nam Nguyệt còn định lưu lại trong phủ một thời gian, mong đại nhân thứ lỗi.”
Hồng dưới khán đài a lên thất thanh, nàng vô cùng ngạc nhiên nhìn Nam Nguyệt, còn tưởng mình nghe lầm.
Vị đại nhân ở Mạn Toa bộ này cũng có phần ngạc nhiên, song nàng cũng không nổi giận, thản nhiên nói: “Vậy cũng được.” Nói xong lại một lần nữa ngồi xuống.
Song hễ là người sáng suốt đều nhìn ra vị đại nhân này không vừa lòng. Nam Nguyệt trên sân dường như cũng không quan tâm, trước mọi ánh mắt quái dị của mọi người thong dong bay xuống.
Cuộc kiểm tra cũng không vì một khúc nhạc đệm nhỏ như vậy mà gián đoạn, mãi tới khi kết thúc tổng cộng có ba học sinh được chọn vào Mạn Toa bộ Vị đại nhân này không hề lưu lại, sau khi chọn xong ba người bèn trực tiếp mang theo họ bay khỏi phủ Yêu Thuật Hoa Liên.
Còn Nam Nguyệt làm chấn động toàn bộ học phủ lúc này đang phải đau đầu đối diện với cô bạn thân Hồng sắc mặt vô cùng kém.