Thế Giới Tu Chân

Chương 216: Chương 216: Trận chiến mở màn của Công Tôn Sai






Vất vả lắm mới nghĩ tới Âm Hỏa châu, kết quả lại không tìm được địa điểm âm sát, không thể ngưng thành âm châu.

Vất vả lắm mới hiểu cách luyện chế vòng cổ đồng tâm, kết quả tài liệu không đủ. Cũng may là cái vòng cổ đồng tâm kia không hỏng, vẫn còn hoàn hảo để giao lại cho Công Tôn Sai,

Tả Mạc vô cùng phiền muộn, song phiền muộn thì phiền muộn, vẫn phải làm cái gì đó. Thần thức vẫn phải tu luyện, cái này cũng chẳng có cách nào, cấm chế là đồ tốt, hắn cần tiêu hao thần thức, hơn nữa lại là tiêu hao vĩnh viễn.

Đối với việc tu luyện kiếm quyết, Tả Mạc có đôi chút hứng thú. Bộ năm kiếm ý đã luyện chế thành hình, mặc dù vẫn còn cách hoàn thiện một khoảng khá xa nhưng hiện giờ hắn cũng đã tương đối thỏa mãn rồi.

Bộ năm kiếm ý uy lực không nhỏ, lúc đầu ý tưởng của hắn cũng có phần độc đáo song sau này lại phát hiện mình phạm phải một sai lầm cực kỳ trí mạng. Kiếm trận mặc dù đã thành nhưng không có kiếm quyết hắn có thể tu luyện. Năm loại kiếm ý ngoại trừ Ly Thủy kiếm quyết cùng Băng Ly kiếm quyết, những kiếm ý khác hắn chỉ có thể xem là thấy được hình dáng mà không nhìn được ra chân ý.

Nói đơn giản hơn là bộ kiếm trận ngũ ý của hắn chỉ là con hổ giấy, được mỗi vẻ ngoài.

Điều này khiến hắn tương đối khó chịu.

Bất cứ ai cũng sẽ khó chịu như vậy, tốn nhiều tài liệu như thế, tốn nhiều tâm tư như thế, kết quả lại làm ra một thứ vô bổ. Nhưng tạm thời hắn cũng không có ý nào tốt, chỉ có thể gác nó sang một bên.

Hắn không tu luyện một thức Tiểu Thiên Diệp Thủ mà Bồ yêu cho, trong khoảng thời gian này tất cả thần thức đều phải cống hiến cho cấm chế. Mà luyện thân thể cũng chẳng cần nghĩ tới, có hấp thu địa khí nhiều tới đâu cuối cùng vẫn chỉ là cấp cho Bồ yêu. Hắn đã lâu không luyện thể, mặc dù biết rõ việc hút ngược địa khí cực kỳ có lợi đối với việc luyện thể, song trong mắt Tả Mạc, đặt vào chuyện mấu chốt này lại thực sự không hiệu quả.

Hắn dành nhiều thời gian nhất vào phù trận. Muốn đột phá Tiểu Sơn giới chỉ có hai cách, một cách là đề cao thực lực của bản thân, nếu hắn có thể đạt tới kim đan kỳ, tu giả kim đan của đối phương tất nhiên sẽ không ngăn cản. Bất quá khả năng này có thể xảy ra sao? Hoàn toàn không thể!

Một cách khác mà hiện giờ hắn có thể làm là mở rộng lực lượng trong tay. Phương diện chỉ huy hắn giao hết cho Công Tôn Sai, hắn tin rằng tên hiếu chiến tới cực đoan này nhất định sẽ phát huy ra lực chiến đấu vô cùng mạnh mẽ ẩn tàng trong vẻ ngoài âm nhu tuấn tú đó.

Vấn đề còn lại là, bản thân mình có thể làm gì?

Chuyện liên quan tới mạng nhỏ của mình, Tả Mạc cũng không muốn ngồi chờ chết, đặt toàn bộ hy vọng lên người Công Tôn sư đệ.

Vì vậy, có một vấn đề cực kỳ trọng đại cũng rất thực tế đang đặt ra trước mặt hắn ---- Làm sao để trong khoảng thời gian ngắn đề cao thực lực của cả quần thể?

Pháp bảo, lập tức bị hắn vứt bỏ. Muốn luyện vòng cổ Đồng Tâm thì tài liệu không đủ, đừng nói tới thú khác. Tài liệu trong tay hắn thật ra không hề ít, song đó chỉ là với một mình hắn thôi, nếu phóng lớn phạm vi lên cả đám người vậy thực sự không còn là nhiều nữa. Như Kim Giáp vệ toàn thân đầy pháp bảo hoa lệ tới chói mắt, cho dù có bản Tả Mạc đi cũng không tập hợp đủ.

Linh đan, phương án này cũng bị Tả Mạc nhanh chóng vứt bỏ. Linh đan có thể đề cao tu vi Tả Mạc tự mình còn chưa thấy. Còn những linh đan khác thuộc loại phụ trợ, hắn thật ra có thể luyện chế một ít, nhưng đối phó với tu giả kim đan khẳng định là không đủ.

Còn lại cái gì đây? Chì có phù trận thôi.

Đối tượng nghiên cứu của Tả Mạc là ma văn. Vốn ban đầu hắn không nghĩ tới ma văn, tiêu hao linh cốc khiến hắn chẳng có cách nào, thậm chí khiến hắn sinh ra một suy nghĩ cực kỳ lớn mật, chẳng bằng khắc ma văn lên người tất cả các tu giả. Trong không khí có linh khí thưa thớt, có ma văn tự động tụ tập cũng có chút khả quan. Hơn nữa quan trọng nhất là cứ như vậy có thể hấp yên tâm hấp thu linh lực trong tinh thạch mà không sợ tạp chất tạo thành thương tổn đối với cơ thể.

Ngược lại, linh lực ẩn chứa trong tinh thạch phong phú hơn nhiều so với linh cốc.

Đương nhiên, lý trí khiến hắn kiềm chế ý nghĩ điên cuồng này lại.

Giờ đang là thời điểm giao chiến với yêu ma, mình lại đem theo một đám gia hỏa khắc ma văn trên người lao tới, vậy sẽ chỉ có một kết quả, chờ bị trảm yêu trừ ma đi.

Trước đây hắn chẳng thấy ma văn tốt mấy, giờ lại cảm nhận sâu sắc tính ưu việt của nó. Trực tiếp khắc ma văn khẳng định không được, vậy đi đường vòng một chút. Bồ yêu chẳng phải đã nói, bản chất của ma văn cũng là phù trận sao?

Chỉ cần nghiên cứu phù trận tự động loại bỏ linh lực tạp chất cùng phù trận tự dộng hấp thu linh lực chẳng phải sẽ giải quyết được vấn đề một cách dễ dàng sao?

Ma văn thì có sẵn rồi, trên người hắn vốn có, hơn nữa vì ma văn ngay ở trên người, thần thức của hắn linh mẫn dị thường, hắn có thể cảm thụ rõ ràng mọi biến hóa nhỏ bên trong ma văn.

Ma văn nhìn như giản đơn nhưng độ phức tạp thực ra lại vượt xa tưởng tượng của hắn. Tạo nghệ của Tả Mạc về mặt phù trận không thấp, nhất là đã từng nghiên cứu những phù trận tinh vi trong luyện đan, so với phù trận xuất hiện trong ma văn có rất nhiều điểm tương tự.

Ngoại trừ phù trận còn có rất nhiều đồ án nhìn như trang sức nhưng lại cực giống phù trận. Đổi lại người khác, muốn hiểu rõ cái nào là kết cấu hữu dụng, cái nào không, không có ba tới năm năm, vậy đừng nghĩ đến.

Nhưng rơi vào tay Tả Mạc, chuyện này lại biến thành việc vô cùng đơn giản. Hắn chỉ cần dùng thần thức đảo qua là có thể dễ dàng phân biệt.

Bất quá đây chỉ là bước đầu tiên, mặc dù bỏ bớt được rất nhiều phần quấy rối nhưng những thứ còn lại vẫn khiến hắn cảm thấy khó mà hạ thủ. Không phải mỗi phù trận đều biểu hiện ra đặc tính rõ ràng nhưng một khi thiếu chúng, toàn bộ ma văn lại hoàn toàn mất đi tác dụng. Ngoại trừ điểm đó ra, còn có rất nhiều kết cấu nửa phù trận. Những kết cấu nửa phù trận này hợp với máu thịt, da dẻ của Tả Mạc tạo thành một loại phù trận cực kỳ đặc biệt.

Đây chắc là máu thịt khế hợp với phù trận.

Cũng may độ khó này vẫn chưa đủ để hù dọa Tả Mạc. Yêu quân tựa như một lưỡi đao sắc bén treo trong lòng hắn, đột phát Tiểu Sơn giới là mục tiêu đủ khiến cả người hắn tràn ngập ý chí chiến đấu.

Tả Mạc hiện giờ càng giống một tu giả sản xuất.

Được rồi, thực ra mình vốn là một tu giả sản xuất, Tả Mạc tự cười mình.

Hắn dù thế nào cũng không nghĩ tới hành vi của mình lại dọa Bồ yêu tới sốc. Lúc đầu khắc hoa văn cùng cài đặt yêu hạch lên người Tả Mạc, Bồ yêu đương nhiên có mục đích của mình, song dù thế nào hắn cũng không nghĩ ra Tả Mạc lại tiến bộ nhanh chóng như thế.

Trong thức hải, Bồ yêu sắc mặt ngưng trọng, chăm chú quan sát.

Tên này có hiểu việc hắn đang nghiên cứu kinh người tới mức nào không. . .

Vận khí của Công Tôn Sai quá tốt, hắn chỉ gặp một đội ngũ khoảng sáu mươi người. Đội ngũ sáu mươi người đã có thể coi là rất có quy mô, muốn nuôi dưỡng một đội ngũ như vậy cũng chẳng dễ dàng gì. Lúc này, đoàn đội còn tồn tại sức chiến đấu đều không tầm thường, Tiểu Sơn giới đã chẳng còn kẻ mềm yếu nữa rồi.

Hai bên đều không chút khách sáo.

Công Tôn Sai cảm thấy không cần nói gì. Đây là thói quen tạo thành khi chơi cờ Dịch Chiến, Bồ yêu cũng chẳng thích dây dưa với kẻ địch, lập tức khai chiến. Gặp phải đối thủ không từ thủ đoạn như vậy, thói quen tạo thành của Công Tôn Sai tất nhiên cũng có thể hiểu.

Mà bên kia, đối phương cảm thấy bên mình đông hơn, phần thắng khá lớn. Hơn nữa đội ngũ như vậy khẳng định sẽ có đôi chút dự trữ, không đến mức ít mỡ cũng không còn.

Vì vậy hai bên không nói một lời, trận chiến lập tức trở nên gay cấn.

Công Tôn Sai ban đầu còn có vài phần khẩn trương song khi hắn thấy đối phương chen chúc nhau lấn tới, đội hình lộn xộn liền lập tức nở nụ cười, một nụ cười mười phần ôn nhu ngọt ngào.

Lập tức hắn lệnh cho những đơn vị tác chiến ở phía trước rút lui vào trong.

Đối phương hiển nhiên vẫn còn nhiều kẻ quen thói chiến đấu một mình, rất nhiều tu giả vừa ra tay đã là kiếm mang ngập trời, nhất là còn có rất nhiều đồng bọn xung quanh, mọi người càng thêm vài phần dũng khí, xuất thủ tự nhiên không lưu chút lực.

Hơn mười đạo kiếm mang ầm ầm tụ tập như một con cự long, thanh thế kinh người.

Ba đơn vị tác chiến nhận lệnh lập tức lui về phía sau, có một đơn vị tác chiến chậm nửa nhịp, lập tức bị hơn mười đạo kiếm mang của đối phương nổ vỡ thành bụi phấn.

Thấy chỉ một đòn mà đối phương chết mất ba người, nhóm người này sĩ khí phấn chấn, không chút nghĩ ngợi, lập tức xông về phía trước, đuổi theo những tu giả đang lui về phía sau.

Ba người mất mạng tại chỗ song mí mắt Công Tôn Sai không chớp lấy một cái.

Ngay lúc đơn vị tác chiến ở trước nhất lui về phía sau, hai đơn vị tác chiến hàng thứ hai đồng thời lách lên trước.

Sáu đạo kiếm mang đột nhiên bắn ra từ hai đơn vị tác chiến đó .

Phốc phốc phốc phốc!

Bốn gã kiếm tu xông lên trước tiên không tránh kịp trúng đòn, bốn đóa hoa máu bắn ra!

Biến cố đột nhiên xảy ra khiến đám tu giả đang lao lên lập tức kinh hãi, thế lao tới không khỏi hơi bị kiềm hãm.

Nhưng lúc này, ba đơn vị tác chiến đang lui về phía sau đột nhiên quay người, chín đạo kiếm mang lại phóng tới.

Lại có ba tên không may mắn, vừa vặn trúng đòn.

Không đợi bọn chúng phản ứng lại, ba đơn vị tác chến lặng lẽ di chuyển về phía trước năm mươi trượng không hề do dự phát động đợt tấn công thứ ba.

Chín đạo kiếm mang toàn lực phát ra, đan vào như lưới, còn đối phương xông tới quá mau, đội hình dày đặc khiến cho chín đạo kiếm mang này thu được kết quả kinh người.

Năm tên tu giả mất mạng !

Lão đại của đối phương biến sắc, vừa đối mặt một lần, tỷ lệ ba chia mười hai khiến hắn kinh hãi. Ba đợt tấn công của đối phương hiển nhiên đã sớm dự liệu trước, như cơn thủy triều, tầng tầng lớp lớp, vốn không cho bọn hắn chút thời gian suy nghĩ nào.

Cao thủ!

Hắn ngửi được mùi nguy hiểm, bất quá vẫn khiến hắn an tâm đôi chút là tốc độ của hai bên đều rơi chậm lại, chiến đấu tiếp theo chính là triền đấu. Phe hắn vẫn chiếm ưu thế về nhân số, phần thắng nhiều hơn.

“Tách bọn chúng ra! Rồi cắn chặt! Giết!” Hắn lớn giọng hô lên, thanh âm truyền ra xa. Tu vi ngưng mạch nhị trọng thiên khiến hắn vô cùng tự tin. Hừ lạnh một tiếng, hắn mang theo phi kiếm tiến vào cuộc chiến đã chuyển sang hướng hỗn loạn!

Khoảng cách hai bên quá gần, bất cứ ai cũng không có không gian để lao lên nữa.

Công Tôn Sai đứng yên bất động, bên người hắn còn một đơn vị tác chiến hộ vệ. Bốn người đơn độc đứng ngoài cuộc chiến, tựa hồ không ai chú ý tới họ.

Thấy kết quả của sát chiêu xung kích kiểu làn sóng nổi bật như vậy song sắc mặt hắn không chút biến hóa, có điều bàn tay trong tay áo không kiềm được nắm chặt lại! Chiêu này hắn học được từ người thần bí chơi cờ Dịch Chiến kia, bất quá người thần bí đó sử dụng chiêu này mạnh hơn hắn nhiều, hắn chịu đau khổ vì chiêu này đã rất nhiều, lần nào cũng dễ dàng sụp đổ.

Tuy rằng là bản sao yếu bớt nhưng cũng đủ khiến đối phương hỗn loạn.

Tràng diện hỗn loạn vô cùng song đã quen chơi cờ Dịch Chiến, cục diện còn hỗn loạn hơn nhiều so với bây giờ nên đầu óc hắn tỉnh táo chưa từng có. Hắn nhanh chóng tìm thấy thủ lĩnh quân địch trong số đối phương.

Tâm niệm khẽ động, cách đó không xa Ma Phàm di chuyển tới lui nhìn như không mục đích, như một con chim lớn yên lặng không chút tiếng động lén lút tiến về phía đối phương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.