Khang Đức quả nhiên không hổ là kẻ lão luyện sống mười mấy năm tại Vân Hải, bảy tám lần rẽ ngang rẽ dọc vậy mà có thể đưa đám người Tả Mạc ra khỏi sương mù dày đặc.
Nhưng mọi người còn chưa kịp cao hứng thì đã thấy một đống hỗn độn đầy đất, hiển nhiên, nơi này vừa xảy ra chiến đấu vô cùng kịch liệt.
Khang Đức ngồi xổm xuống, cẩn thận kiểm tra vết tích lưu lại trên mặt đất.
Rất nhanh hắn đứng dậy, sắc mặt hơi trắng nhưng so với vừa rồi thì tốt hơn nhiều: “Đại nhân, là Vân Tín tử!”
“Vân Tín tử?” Tả Mạc mờ mịt không hiểu hỏi.
Khang Đức giải thích: “Vân Tín tử là vân thú độc đáo tại biển mây, tứ phẩm, tốc độ cực nhanh, phân chia lãnh địa rất mạnh, đối với người ngoài tiến vào lãnh địa của mình thì vô cùng căm thù.”
Vẻ mặt dần ngưng trọng nói tiếp: “Đại nhân, trước đây nơi này không có Vân Tín tử!”
Đúng lúc này, bỗng Tả Mạc dự cảm được gì đó, một đường lưu quang với thế sét đánh không kịp bưng tai đột nhiên bắn ra từ trong mây mù xuất hiện trước mặt Tả Mạc.
Tả Mạc khó khăn giơ cánh tay phải lên!
Thế tới của đạo quang mang này cực nhanh, giống như thiểm điện vậy!
May mà Tả Mạc khi nhìn thấy vết tích trên đất đã sớm có phòng bị, thần lực trong cơ thể liền biến thanh ba lực. Tả Mạc mặc dù kinh ngạc nhưng không loạn, ứng biến cực nhanh, thấy vung tay không kịp, bàn tay liền đảo, từ dưới vỗ lên trên!
Hoa văn chói mắt bỗng xuất hiện!
Nhật Văn Chương!
Ba!
Nhật Văn Chưởng của Tả Mạc chuẩn xác vỗ trúng quang mang, quang mang tan vỡ không xuất hiện như dự đoán, lưu quang giống như tiểu cầu co lại, dựa theo sức mạnh của Nhật Văn Chưởng, tốc độ lại tăng lên, bỗng dưng gập lại chìm vào trong mây mù.
Ặc, tóc gáy Tả Mạc không khỏi dựng lên, vẻ mặt tràn ngập sự không tin tưởng!
Nhật Văn Chưởng đánh đâu thắng đó, vậy mà thứ này lại có thể đỡ được một chưởng mà lông tóc không chút tổn hao gì.
Điều này sao có khả năng chứ!
Chiến đấu xảy ra chỉ trong nháy mắt nhưng mấy người Tả Mạc đều là kẻ có nhãn lực cao cường, đều có thể nhìn thấy rõ hình dạng của nó.
Hình dạng của Vân Tín tử cực kì cổ quái, thân dẹp, bốn xúc tu vươn ra, mũi của mỗi xúc tu đều có một đốm sáng, bốn đốm sáng bao phủ toàn thân nó. Nó phi hàng bằng cách xoay tròn thân thể với tốc độ cao, bốn xúc tua ở trạng thái xoay ngang, hư tráo vì vậy trở nên dẹp lại, giống như một cái boomerang.
Sắc mặt Vi Thắng Tông Như khẽ biến, uy lực Nhật Văn Chưởng của Tả Mạc như nào bọn họ rất rõ, Vân Tín tử lại có thể đỡ được một chưởng mà lông tóc không tổn hao, trong lòng hai người không khỏi cảm thán. Hơn nữa vừa rồi tốc độ của Vân Tín tử cực nhanh, như thiểm điện chợt loé, nhanh vô cùng!
Bọn họ đều là những tu giả có kinh nghiệm chiến đấu cực kì phong phú, lập tức nhận thấy được sự nguy hiểm.
Mây mù nồng nặc giống như hoá thực khiến tầm mắt của bọn họ giảm mạnh, đối với vân thú thì đây là một sự yểm trợ rất tốt.
Mũi hắc kiếm của Vi Thắng khẽ nhếch lên, thập tự chuyển kinh đồng xuất hiện trong tay Tông Như, hai người như gặp đại địch!
Tâm trạng của Khang Đức vô cùng căng thẳng, Vân Tín tử là vân thú mà những tu giả kiếm ăn ở biển mây không muốn gặp nhất. Băng tức thú chỉ sinh hoạt trong Vân Hà, chỉ cần không đến gần Vân Hà sẽ không gặp phải chúng. Còn Vân Tín tử vốn sống ở sâu trong biểm mây, bình thường cũng hay gặp, hàng năm tu giả chết trong tay Vân Tín tử nhiều vô số kể.
Tuy Vân Tín tử chỉ đạt tứ phẩm nhưng tốc độ đáng sợ công với hoàn cảnh sương mù dày đặc trong biển mây khiến người ta khó lòng phòng bị.
Nhưng rất ít khi Vân Tín tử rời khỏi lãnh địa của mình, nơi này trước đây không có Vân Tín tử, năm nay rốt cuộc Vân Hải xảy ra chuyện gì…
Trong lòng Khang Đức tràn đầy nghi hoặc.
“Cẩn thận, hư tráo của nó có chút cổ quái.” Tả Mạc phản ứng đầu tiên, cao giọng nhắc nhở.
Chưa dứt lời thì vô số đạo lưu quang từ trong mây mù như mưa xối xả bắn về phía họ!
“Đốt!”
Âm thanh như chuông lớn, không vang dội mà giống như sấm sét giữa trời cuồn cuộn mây. Lấy Tông Như làm trung tâm, mây mù trong phạm vi năm dặm bỗng bị kiềm hãm, trong nháy mắt đứng lại.
Thần thông “chân ngôn”!
Tông Như vừa ra tay đã dùng tới sát chiêu bình thường rất ít sử dụng, thần thông của thiện tu – chân ngôn!
So với lần trước tại trấn Nam Thắng, chân ngôn của Tông Như đã có uy lực không thể chống đỡ.
Hư tráo cổ quái của Vân Tín tử không thể ngăn cả chân ngôn của Tông NHư, chỉ thấy lưu quang đầy trời đột nhiên bị kiềm hãm, tuy rằng dư thế chưa tuyệt nhưng sát khí dày đặc đã hoàn toàn biến mất.
Tả Mạc Vi Thắng và Tông Như phối hợp cực kì ăn ý, hai người đồng thời ra tay.
Mây mù sợ nhất gì? Lửa!
Mây mù do thuỷ khí hoá thành, khi mặt trời lên cao, mây mù sẽ rất nhanh biến mất!
Trình độ khống chế lửa của Tả Mạc tuyệt đối có thể so sánh với nguyên anh. Đại nhật ma thể của hắn luyện chế ra đại nhật văn diễm, hơn nữa trên người còn có thái dương tinh loại, ở Thái Dương thần điện được thần hoả của thần điện tẩy luyện, trình độ khống chế lửa của hắn tuyệt đối có thể tung hoành trong nhóm tu giả kim đan kỳ!
Hai tay một dắt một dẫn, kim sắc hoả diễm tràn ngập khắp tay hắn, hai tay chợt giơ lên, hoả diễm ầm ầm khuếch tán ra, giống như một tấm lưới màu vàng đem toàn bộ đám Vân Tín tử vây ở trong!
Vi Thắng phối hợp vô cùng chuẩn, hắc kiếm hướng ra phía ngoài, kiếm ý lành lạnh giống như bạo phong ầm ầm đánh tới! Mây mù nồng đậm bị kiếm ý giống như gió bão xông tới, nhất thời trong vòng bán kính mấy chục trượng đã trở nên trống rỗng!
Vài chục con Vân Tín tử nhất thời lộ nguyên hình.
Nhưng con Vân Tín tử này bị chân ngôn của Tông Như kiềm hãm, vô cùng hoảng hốt. Đối với bia ngắm như vậy Vi Thắng sao có thể bỏ qua chứ?
Không gian tối tăm trong nháy mắt bao phủ bọn chúng, đỉnh cao kiếm ý của Vô Không Kiếm môn mấy trăm năm trước một lần nữa xuất hiện trong tay Vi Thắng, thể hiện ra sự sắc sảo của nó! Mắt thường khó thể nhận ra được sự dồn ép của lực lượng, hư tráo quang Vân Tín tử rung lên.
Cùng lúc đó, hai tay Tả Mạc vòng vào nhau!
Bầu trời hoả diễm như một chiếc túi đang mở ra, bên trong là Vân Tín tử, đột nhiên buộc chặt lại!
Vân Tín tử phát ra những tiếng kêu the thé, không ngừng vang lên, chúng nó dần thoát khỏi chân ngôn nhưng đại nhật văn diễm quá bá đạo, chỉ cần dính vào hư tráo của chúng thì thiêu đốt không ngừng nghỉ.
Đại nhật văn diễm chính là lục phẩm hoả diễm!
Vân Tín tử rơi vào khủng hoảng, chúng nó bị vây trong đại nhật văn diễm điên cuồng giãy dụa, nỗ lực chạy ra khỏi lồng lửa!
Nhưng đại nhật văn diễm quá bá đạo, vượt xa sức tưởng tượng của chúng nó, giống như kim châm muối xát mãi không dứt, phá vỡ hư tráo của Vân Tín tử. Hư tráo bị phá, đại nhật văn diễm liền giống như giòi bám vào xương, ngoài thân Vân Tín tử bắt đầu bốc cháy. Thân thể đám Vân Tín tử này với tốc độ mắt thường có thể trông thấy biến mất, bất luận chúng nó giãy dụa ra sao.
Trong giây lát, Vân Tín tử xung quanh Tả Mạc bị quét sạch!
Vi Thắng không kém chút nào, kiếm ý của hắn đã đột phá hoá hình đỉnh cao, bắt đầu bước chân vào cánh cửa “giới”! Đây chính là cảnh giới mà kiếm tu nguyên anh kỳ mới có thể đạt được!
Hắc ám hư vô kiếm ý giống như không bờ không bến, thâm sâu khó dò.
Hư tráo của Vân Tín tử bị kiếm ý bao phủ với tốc độ mắt thường có thể thấy được trở nên mờ ảo, cho tới lúc biến mất, thân thể của chúng cũng với tốc độ tương tự từ từ biến mất.
Ba người liên hợp tiêu diệt hơn trăm con Vân Tín tử, hai mắt Khang Đức trợn tròn!
Đinh đinh, rất nhiều những phiến trạng vật to bằng ngón tay cái từ không trung rơi xuống. Ba người Tả Mạc bất động, vẫn giữ thế phòng bị, cẩn thận nhìn bốn phía.
Nhìn ba người phối hợp thuần thục như vậy, trong lòng Khang Đức cảm thấy vô cùng kì quái, hắn có cảm giác, đám người đại nhân đối với biển mây vô cùng quen thuộc. Ba người liên thủ, trong nháy mắt liền biến hơn trăm con Vân Tín tử thành tro bụi, điều này khiến Khang Đức cảm thấy rất kích động!
Vân Tín tử mặc dù chỉ là tứ phẩm, ở biển mây có rất nhiều vân thú không có gì nổi bật. Nhưng tốc độ giống như thiểm điện của chúng cộng với số lượng lớn khiến vô số tu giả phải ôm hận ở Vân Hải này. Lần đầu tiên đám người đại nhân gặp phải đã có thể trong thời gian ngắn tìm được nhược điểm của Vân Tín tử, một chiêu diệt sạch, đám ngươi đại nhân thật sự là lần đầu tiến vào Vân Hải sao?
Đương nhiên Khang Đức không biết, đám người Tả Mạc đã trải qua những nơi còn kinh hiểm hơn nhiều so với Vân hải. Ở chiến trường Phong Tuyệt, mấy người Tả Mạc đã sớm hình thành thói quen chém giết sát hồn, số lượng sát hồn bọn họ tiêu diệt nhiều không đếm xuể.
“Đây là thứ gì?” Tả Mạc nhặt một phiến trạng vật lên thuận miệng hỏi.
Phiến trạng vật to bằng ngón tay cái, phẩm chất hơi giống răng ngà, trắng tinh, mặt ngoài đầy những hoa văn thiên nhiên mảnh mai.
“Thưa đại nhân, đó là tín tử phù.” Giọng Khang Đức đầy sự cung kính: “Mỗi một con Vân Tín tử trong người đều ngưng tụ ra một quả tín tử phù, trên tín tử phù có phù trận thiên nhiên. Rất nhiều phù tu thu mua nó, ngoại trừ nghiên cứu còn là tài liệu luyện chế pháp bảo vân hệ rất tốt.”
Phù trận thiên nhiên?
Tả Mạc a nhẹ một cái, đưa tín tử phù trong tay lại gần mắt, cẩn thận nhìn kĩ lại
Rất nhanh hắn liền có chút kết quả, những hoa văn hỗn độn này chính là phù trận. Thú vị! Tả Mạc cảm thấy hứng thú, phù trận thiên nhiên không phải là lần đầu tiên hắn nhìn thấy, nhưng mỗi lần đều khiến hắn cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Phù trận tu giả từ đầu mà có?
Học từ tự nhiên!
Kỳ thực bất luận là tu giả hay là yêu ma, phương thức tu luyện muôn hình vạn trạng nhưng đều học từ tự nhiên, từ thiên địa mô phỏng theo để học tập tìm hiểu.
Có thể có phù trận thiên nhiên đều là những tài liệu luyện khí tuyệt hảo, Tả Mạc lập tức đoán ra được giá trị của tín tử phù.
“Ài, thật đáng tiếc, lần này chúng ta không có thời gian.” Tả Mạc vừa nhặt tín tử phù trên đất vừa lẩm bẩm trong miệng: “Vừa dễ giết, lại còn quý hiếm, chuyện tốt như này chạy đi đâu tìm bây giờ?”
Khang Đức mồ hôi thành giọt rơi tong tong xuống đất, dễ giết? Vân Tín tử dễ giết? Mọi người không muốn gặp nhất chính là Vân Tín tử, từ miệng đại nhân là chính là đồ tốt dễ giết kiếm được nhiều, nhất thời Khang Đức không nói gì, vừa nghĩ tới mấy người đại nhân rất nhanh đã tiêu diệt hơn trăm con thì hắn thấy nên câm miệng lại tốt hơn.
Tả Mạc tính toán, về sau nhất định phải để đám gia hoả Chu Tước doanh chuyên môn tới đây liệp sát Vân Tín tử, đây chính là một khoản tiền tài cực lớn đó!
Trong mây mù những con Vân Tín tử khác không biết có phải bị mấy người Tả Mạc hù doạ không mà chẳng thấy con nào dám từ trong mây mù bay ra nữa.
Tả Mạc nhặt hết tín tử phù trên mặt đất, sau đó lập tức khởi hành, tìm kiếm Thuỷ Vân Thai mới là việc quan trọng nhất.
Một lần nữa Khang Đức lại đi đầu dẫn đường.
Tả Mạc có thể cảm nhận thấy bọn họ đang không ngừng đi xuống phía dưới, nhiệt độ xung quanh đang giảm dần đi. Mây mù xung quanh càng ngày càng thêm nồng nặc, Tả Mạc phát hiện ra tất cả mây mù đều do những hạt băng cực nhỏ tạo thành.
Vẻ mặt Khang Đức dần trở nên ngưng trọng, tốc độ đi xuống cũng chậm lại.
Mấy người Tả Mạc xốc lại tinh thần, cẩn thận từng chút một theo sát phía sau Khang Đức, chuẩn bị tuỳ thời có ra tay. Đừng tưởng vừa rồi mấy người Tả Mạc tiêu diệt Vân Tín tử như cắt dưa, thái rau, nhưng chỉ là Vân Tín tử tứ phẩm đã có thể đỡ được Nhật Văn Chưởng của Tả Mạc mà không tổn thương chút lông tóc nào, điều đó khiến bọn họ vô cùng cảnh giác.