Ma Phàm lau mặt ngẩng đầu nhìn đám tu gia đông nghịt bên ngoài, lắc đầu: “Xem ra trong khoảng thời gian tới bọn họ không dự định rời đi.”
Tu giả bên ngoài chính là Công Dã Tiểu Dung suất lĩnh chiến bộ Thiên Hoàn. Công Tôn Sai dự đoán không sai, quả nhiên sau hắn rời đi thì Thiên Hoàn ngay lập tức xuất hiện ở Lan Lý giới và bắt đầu tấn công Huyền Vũ doanh, nỗ lực đoạt lại khe hỗn độn.
Cũng may Ma Phàm luôn cẩn thận từng li từng tí một, không dám buông lỏng, mỗi ngày đều không ngừng cho thám báo đi dò xét. Sự cẩn thận của hắn đã phát huy tác dụng khi thám báo dò xét sớm phát hiện được tung tích của đối phương và đưa ra cảnh báo.
Nhận được cảnh báo, Ma Phàm lập tức chuẩn bị sẵn sàng đánh.
Do lo lắng không thủ được khe hỗn độn này nên việc xây dựng phù trận cho cứ điểm luôn luôn được tiến hành chưa từng dừng lại, so với lúc mẹ trẻ còn ở đây thì quần phù trận đã có quy mô gấp ba lần trước đó. Thậm chí trước lúc chiến đấu bắt đầu, quần phù trận còn đang xây dựng thêm.
Điều này làm Ma Phàm có đầy đủ khả năng để chống cự.
Trên thực tế, Lan Lý giới xung đột không ngừng, thám báo dò xét của Ma Phàm thường xuyên phát sinh va chạm với thám báo dò xét của yêu tộc. Cũng may chiến tướng yêu tộc trú đóng ở đây tựa hồ không có ý định phát sinh chiến đấu. Mặc dù va chạm nhỏ rất nhiều nhưng tổng thể thì song phương vẫn còn tương đối khắc chế, thậm chí còn duy trì sự ăn ý nào đó.
Công Dã Tiểu Dung thấy đánh lén không thành công liền chuyển thành cường công.
Nhưng khi đối diện với quần phù trận khổng lồ như thế thì Công Dã Tiểu Dung cũng không có biện pháp gì hay. Công Dã Tiểu Dung cũng biết rõ, khe hỗn độn này là thông đạo gần nhất để bọn hắn trở lại tu chân giới.
Công kích của Công Dã Tiểu Dung cực kì dũng mãnh, hoàn toàn không màng tới sinh tử. Chiến đấu vô cùng khốc liệt, quần phù trận của cứ điểm cơ hồ hư hao quá nửa mà xung quanh quần phù trận là hàng đống những thi thể.
Pháp bảo xa hoa của chiến bộ Thiên Hoàn đã phát huy được tác dụng rất lớn, những thứ này có thể giúp bọn họ chống lại một hai lần công kích.
Huyền Vũ doanh của Ma Phàm đánh nhau rất cực khổ, cứ điểm một lần suýt nữa thì thất thủ, đang trong lúc khẩn cấp thì Vệ Doanh xuất hiện đúng lúc ổn định lại phòng tuyến.
Nhưng đám tu giả Thiên Hoàn thì không biết mệt mỏi không màng tới sinh tử, giống như thủy triều một lớp lại một lớp mà phát động công kích một cách điên cuồng.
Ma Phàm không thể đếm được rốt cuộc hắn đã phải chống đỡ bao nhiêu cuộc công kích.
Tổn hại của Huyền Vũ doanh đã vượt quá nửa, Ma Phàm không thể không đem Thanh Long doanh vốn là quân dự bị bổ sung vào Huyền Vũ doanh.
Trong chiến đấu khốc liệt như này thì tỉ lệ tử vong của người mới là cực cao, Thanh Long doanh chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa, có thể sống sót tới giờ đều là những tu giả có thể nhanh chóng thích nghi được với chiến đấu.
Nhưng phòng tuyến càng ngày càng vững chắc, mọi người bắt đầu thích ứng được với chiến đấu khốc liệt thế này.
“Sợ cái trym!” Giọng Lôi Bằng cũng trở nên khô khốc khàn khàn nhưng tinh quang trong mắt so với trước đây càng thêm sáng ngời, hắn chẳng để ý nói: “Bây giờ chúng ta cũng tính là trải qua việc đời rồi, hắc, Thiên Hoàn cũng chỉ thế thôi, tới bao nhiêu giết bấy nhiêu!”
“Bọn họ không có bổ sung, không chịu nổi đâu. Trận chiến này nhất định chúng ta sẽ thắng! Ồ, chỉ là không biết sẽ được mẹ trẻ khen thưởng cái gì thôi.” Niên Lục chậm rãi nói, khuôn mặt anh tuấn của hắn phủ đầy bụi, nhưng đồng dạng hai mắt cũng vô cùng sáng, kiếm ý quanh người bạo động.
Trận chiến này mặc dù vô cùng gian nan nhưng đã sống được tới giờ thì mỗi người bọn họ đều đã có tiến bộ rất lớn.
Không có gì có thể khiến người ta tiến bộ nhanh bằng chiến đấu.
-------------------------------
Công Dã Tiểu Dung nhìn chằm chằm vào cứ điểm đã sứt mẻ nhưng bất kham kia, mặt không chút biểu cảm.
Chủ tưởng của đối phương đã suất lĩnh chủ lực rời đi, theo lý thuyết thì đây là một cơ hội cực kì tốt. Đó chính là nguyên nhân quan trọng nhất thúc đẩy hắn quyết định tấn công cứ điểm.
Đánh trực diện cứ điểm quan trọng như vậy đối với bất cứ chiến tướng nào mà nói cũng không phải là biện pháp hay. Công Dã Tiểu Dung đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, trận chiến này sẽ chết rất nhiều người nhưng đánh tới lúc này thì hắn không thể bình tĩnh được nữa.
Sự ngoan cường của đối thủ vượt quá sức tưởng tượng của hắn!
Sự lợi hại của Công Tôn Sai hắn đã lĩnh giáo qua, hắn biết rõ đây là một vị chiến tướng có thực lực không kém hắn chút nào! Mặc dù đến bây giờ hắn vẫn chưa biết được rốt cuộc Công Tôn Sai thuộc về thế lực nào.
Công Tôn Sai suất lĩnh chủ lực rời đi, chướng ngại vật trong lòng Công Dã Tiểu Dung liền mất đi. Dù cho hắn biết rõ cường công như này thì tử thương nhất định sẽ rất thảm trọng nhưng hắn vẫn tràn ngập lòng tin, chỉ cần hắn cố gắng nỗ lực và chuẩn bị đầy đủ thì nhất định có thể đánh hạ cứ điểm!
Nhưng một lần nữa thế lực thần bí này lại giáng cho hắn một đòn nghiêm trọng!
Trong cứ điểm vị chiến tướng không biết tên kia cơ hồi là chiến tướng ngoan cường nhất hắn từng gặp qua!
Thực lực chiến bộ của vị chiến tướng này không xuất sắc, so với chiến bộ của Công Tôn Sai thì còn kém rất xa, Công Dã Tiểu Dung cũng không để vào mắt. Nhưng chính một vị chiến tướng vô danh như thế, một chiến bộ vô danh mà hắn không để vào mắt như thế lại có thể khiến bọn họ chịu tổn thương thảm trọng mà không thể nào vượt qua được giới hạn.
Vững như bàn thạch!
Hơn nữa Công Dã Tiểu Dung tinh tế phát hiện ra chiến bộ của đối phương đang càng ngày càng trở nên cứng cỏi.
Trải qua trận chiến đấu này, chiến bộ vô danh kia sẽ thoát thai hoán cốt biến thành một chiến bộ tinh nhuệ chân chính.
Mà chiến bộ Thiên Hoàn của bọn họ lại trở thành đá mài đao của đối phương.
Đã không còn hi vọng thắng thì nếu cứ đánh tiếp chỉ làm tăng thêm tử vong.
Công Dã Tiểu Dung trầm mặc.
Từ nhỏ hắn đã tài hoa hơn người, ở trong môn phái như Thiên Hoàn cũng rất thuận buồm xuôi gió, nhận được sự sùng bái của sư huynh đệ và được trưởng bối yêu quý.
Hắn chưa từng nghĩ tới có một ngày bản thân lại lưu lạc tới tình trạng như này.
Vừa thua lại thua tiếp!
Nhìn chiến bộ chỉ còn lại một phần ba, nhìn thấy từng khuôn mặt mờ mịt đang nhìn hắn, trong lòng hắn bỗng cảm thấy đau xót.
Sắc mặt hắn có chút tái nhợt nhưng hắn biết rõ, rất cả mọi người đang đợi quyết định của hắn.
“Chúng ta đi!”
Hắn cơ hồ đã dùng toàn bộ khí lực để nói ra ba chữ này.
-----------------------------
Mộc Hi nghe thủ hạ báo cáo xong thì có chút đăm chiêu.
“Đại nhân, chúng ta có nên đi đoạt khe hỗn độn kia hay không? Đối phương đánh lâu đã mệt, hiện giờ Công Dã Tiểu Dung cũng đã rút đi, tâm thần bọn họ buông lỏng chính là cơ hội tốt cho chúng ta!” Thủ hạ nhịn không được nói.
Liên tục thắng lợi khiến địa vị của Mộc Hi ở trong Cung Hồ Mộc Thị càng ngày càng vững chắc, không thể nghi ngơ bây giờ nàng là đệ nhất chiến tướng của Cung Hồ Mộc Thị, đã có tư cách tham gia vào những quyết định trọng đại của tộc.
Tuổi còn trẻ như thế mà có thể đạt được những điều này là chưa từng có trong lịch sử của tộc.
Mộc Hi lắc đầu: “Chúng ta đoạt được rồi sẽ dùng để làm gì? Bây giờ chúng ta có thể cố thủ nơi này cũng đã không tồi rồi. Không nên coi thường đối phương, chiến tướng có thể chống lại sự liều mạng của Công Dã Tiểu Dung, cái khác khó nói nhưng chỉ dựa vào khả năng phòng thủ kia cũng khó có người bằng.”
Thấy thủ hạ có chút không phục, nàng nói tiếp: “Đừng tưởng chúng ta chiếm được chút tiện nghi từ Công Dã Tiểu Dung mà tự cao tự đại. Chớ quên chúng ta chưa từng trực tiếp giao chiến với Công Dã Tiểu Dung, có thể khiến liên quân bị diệt thì Công Dã Tiểu Dung cũng là một nhân vật cực kì lợi hại.”
Nghĩ một chút nàng dặn dò nói: “Chúng ta phải cố gắng giao hảo với thế lực này. Bọn họ dám can đảm chống lại Thiên Hoàn thì mưu đồ không nhỏ, tự nhiên cần có minh hữu.”
“Nhưng bọn họ là tu giả!”
“Nhìn đại thế, thiên hạ hỗn loạn, không tới mười năm, khoảng cách giữa tu giả yêu ma sẽ bị phá vỡ.” Mộc Hi trịnh trọng nói.
Thủ hạ còn muốn nói tiếp nhưng khi nhìn thấy ánh mắt nghiêm khắc của Mộc Hi lại nuốt ngược vào trong lòng.
Mộc Hi nhìn thủ hạ rời đi, ánh mắt chớp động. Nàng biết rõ bản thân quá trẻ, dù liên tiếp thắng lợi thì bên trong tộc vẫn còn rất nhiều người không phục.
Có lẽ, bản thân phải tự tay xây dựng một chiến bộ.
Ý nghĩ này vừa lóe lên liền không thể xóa nhòa được.
-------------------------------
Đám người đông nghịt đằng xa thế tới nhìn như chậm thực ra rất nhanh, trong nhấy mắt đã tới trước mặt mọi người.
Trên mặt mỗi ma binh đều hiện lên vẻ đạm mạc, vừa nhìn liền biết đây là những kẻ thân kinh bách chiến. Tinh kì san sát, đón gió phần phật, chiến bộ lớn như vậy mà không phát ra chút tiếng động nào, vô cùng kỉ luật.
Ở giữa chiến bộ có một chiến xa loan giá rất lớn vô cùng nổi bật, màn che màu xanh lay động, tiếng leng keng do chuông đồng ở bốn mái của loan xa phát ra truyền khắp bốn phương. Kéo xe là bốn con dị thú với khuôn mặt dữ tợn, vô cùng xấu xí nhưng trước mặt chiến xa lại vô cùng thuần phục.
Bên cạnh chiến xa là bốn gã tráng hán vẻ mặt trang nghiêm, khiêng một giá đỡ bằng gỗ, trên giá đỡ bày một thanh bảo kiếm màu xanh.
Đội hình vừa triển khai thì sát ý như ngưng thực tản ra bốn phía.
Thành Thái An lặng như tờ, không ai dám lớn tiếng nói chuyện.
Tả Mạc không bị đội hình của đối phương hù dọa, hắn nhìn qua một lượt, chiến bộ Vũ Soái cũng không lớn như trong tưởng tượng của hắn, ước chừng có hơn một vạn người.
Con số này so với trong tưởng tượng của hắn thì ít hơn nhiều lắm.
Trong ý nghĩ của hắn thì soái giai suất động chiến bộ vậy phải che phủ trời đầt, trùng trùng điệp điệp mới đúng. Dưới trướng mỗi một vị soái giai thường có hơn trăm giới, chính là lão đại một phương.
Hà công chúa bỗng thấp giọng nói: “Vũ Soái gần đây luôn bận rộn với việc mở rộng địa bàn, chiến bộ đều bị phái ra bên ngoài. Hơn nữa địa bàn của hắn cũng không an ổn. Nhưng ngươi cũng phải cẩn thận, đội Vũ Tiền vệ này là chiến bộ tinh nhuệ nhất của Vũ Soái. Ta không thể hỗ trợ, ngươi phải cẩn thận đó.”
Sơ sơ vài câu Tả Mạc đã hiểu được rất nhiều thứ, hắn cảm nhận được sự quan tâm trong lời nói của đối phương vội vàng an ủi: “Không phải ngại, ta sẽ cư xử đúng mực!”
Hà công chúa bỗng cắn răng nói: “Nếu sự tình không thể giải quyết thì cứ đem nghịch long trảo vất cho hắn.”
Trong lòng Tả Mạc rất ấm áp nhưng nghĩ đến ba ngàn tơ phiền não đã tiến vào trong cơ thể, hắn không khỏi cười khổ. Ba ngàn tơ phiền não quấn lấy nghịch long trảo, bất luận hắn sai sử thế nào nó cũng không rời khỏi nghịch long trảo.
Hắn có muốn đem nghịch long trảo cấp cho người khác cũng không cấp được.
“Yên tâm yên tâm.” Tả Mạc cười an ủi.
Một lần nữa đám người Thúc Long trở về bên cạnh Tả Mạc, mỗi người bọn họ đều như lâm đại địch.
Uy thế của chiến bộ này đã chấn nhiếp tất cả mọi người. Ngay cả đám người Minh Huy cũng không khỏi biến sắc, một tay hắn sáng tạo ra Minh phỉ, hoành hành không cố kỵ nhưng vừa mới đây bị Nghiệt bộ làm cho thương nặng, bây giờ lại tận mắt nhìn thấy Vũ TIền vệ tinh nhuệ nhất dưới trướng Vũ Soái, hắn mới cảm nhận được sâu sắc rằng cái gì mới là tinh nhuệ chân chính!
Minh phỉ của hắn trước mặt chiến bộ sâm nghiêm như này chỉ đáng gọi là “phỉ”!
Lúc trước hắn nghĩ sẽ có rất nhiều tới tranh đoạt, chưa chắc bản thân đã không có cơ hội đục nước béo cò. Nhưng khi Vũ Soái suất lĩnh Vũ Tiền vệ xuất hiện hắn liền hiểu ra, nghịch long trảo này nhất định sẽ rơi vào trong tay Vũ Soái.
Chỉ sợ Vũ Soái cũng sẽ không buông tha cho những kẻ mang hung danh trên người như bọn họ.