Thế Giới Xuyên Qua

Chương 17: Chương 17: Thai Xuyên Thập Niên 60 (17)




Editor: poo_chan

Đêm đó, cuối cùng Từ Đình Đình vẫn không theo Phương Lập Tân về nhà, chuyện cũng đã ầm ĩ đến như vậy, hai nhà đều cần bình tĩnh lại. Chỉ là sau chuyện này, khả năng cuộc sống của Từ Đình Đình ở Phương gia sẽ không được tốt như trước, ai cũng không phải kẻ ngốc, những lời của Trương Thuý Lan cùng lắm là lừa được người ngoài, còn chuyện thực hư ra sao, mọi người đều tự hiểu rõ trong lòng, dù sao lúc ấy cũng chính Từ Đình Đình nói ra.

Đối với Phương Lập An mà nói, Từ Đình Đình sẽ thế nào cô đều không quan tâm, quan trọng là thi đại học lửa xém đến lông mày, chị hai lại không có sách ôn tập, chỉ có thể tìm biện pháp khác.

Ngày hôm sau, cô xin chủ nhiệm lớp nghỉ một ngày, tìm nơi không có ai, lấy từ không gian một bộ sách giáo khoa hoá học phụ, chép tay tất cả kiến thức, rồi lại chép một quyển sách bài tập và đáp án tham khảo. Cô thấy chỉ cần chị hai hiểu hết được lý thuyết, hiểu hết toàn bộ bài tập, thi điểm cao cũng không phải chuyện mơ mộng.

Phương Lập An vui vẻ, tiến độ ôn tập của chị hai sẽ không bị liên luỵ. Về phần chị dâu, vẫn là cách xa đi, chị dâu cũng không có ý xấu, chỉ là đầu óc không được rõ ràng lắm, lại thích suy bụng ta ra bụng người, loại người này hư nhưng không xấu, chỉ là dễ dàng nghịch ra chuyện xấu.

Phương Lập An vẫn giống mọi ngày đúng giờ về nhà, ăn xơm xong lôi kéo chị hai cùng ôn tập hoá học. Phương Lập Bình nhìn chữ viết quen thuộc trên vở, làm sao mà không biết đây đều là Phương Lập An chép tay, còn một quyển dày như vậy…

Phương Lập Bình cảm động không nói nên lời, em gái chắc chắn vì cô có thể ôn tập thuận lợi mới đi chép sách, tối hôm qua mới biết sách không có, đêm nay đã có một quyển dày, sợ là đã chép tay cả ngày! Cô nhất định phải học thật tốt, tranh thủ thi đậu đại học, nếu không thật có lỗi với em gái!

Lúc chị hai tập trung ôn tập hoá học, Phương Lập An tranh thủ tìm cơ hội chép lại kiến thức hình học phẳng và hình học không gian, nội dung cũng không phải quá nhiều, chỉ là vẽ hơi rườm rà, nhưng liên quan trực tiếp đến cách làm bài nên không thể vẽ tuỳ tiện, rất phí thời gian, miễn cưỡng mới chép xong được lúc hai người ôn tập xong hoá học.

Từ Đình Đình ngây người ở nhà mẹ đẻ hơn nửa tháng, ôn tập cùng Từ Quang Vỹ dư lại ba quyển sách. Chỉ là trong lòng cô vẫn có tâm sự, căn bản không thể chú tâm học tập, trong đầu lúc thì nghĩ vì sao Phương Lập Tân không thúc giục cô về, lúc thì nghĩ cô em chồng có phải nói xấu cô trước mặt cha mẹ chồng hay không, lúc lại nghĩ về lại nhà chồng phải làm như nào, sinh con thì làm sao… Qua hơn nửa tháng, cô gần như không học được nội dung gì.

Vốn dĩ cô định chờ Phương Lập Tân chủ động đưa cô về, nhưng chờ mãi chờ mãi cũng không thấy người đâu, hai người tuy là làm chung trong một xưởng, nhưng địa điểm công tác khác nhau, chỉ có giữa trưa ăn cơm tình cờ đụng mặt ở nhà ăn. Nhưng Phương Lập Tân căn bản không cho cô sắc mặt tốt, thấy cô và không thấy không khác gì nhau, hiện tại cả xưởng dệt bông ai cũng biết bọn họ cãi nhau.

Từ Đình Đình không thể bỏ cái tôi chủ động hoà giải, nhưng tưởng tượng còn có không đến hai mươi ngày nữa phải thi đại học, mấy môn khoa học em trai đều không có sách ôn tập, cũng chỉ có thể tan làm đợi Phương Lập Tân ở khu để xe đạp cùng về.

Phương Lập Tân dù không muốn phản ứng lại vợ, nhưng cũng không ném xuống mặt mũi cô ấy, nghĩ để cô ấy về nhận sai với ba mẹ, lại xin lỗi Tiểu An, xin cả nhà tha thứ, mọi thứ sẽ lại giống trước kia, coi như không có chuyện gì xảy ra.

Có một câu Phương Lập Tân nghe Phương Lập An nói hôm qua, hôm nay cuối cùng cũng cảm nhận được - tưởng tượng tốt đẹp bao nhiêu, hiện thực lại tàn khốc bấy nhiêu.

Từ Đình Đình về lại nhà cũng không nhận sai, không xin lỗi, lúc ăn cơm còn làm trò trước mặt cả nhà, hỏi mượn mười quyển sách còn lại của Phương Lập An.

Phương Lập An kinh ngạc với độ da mặt dày của cô, uyển chuyển từ chối, nói rằng anh cả còn đang xem, không có cách nào cho cô mượn. Từ Đình Đình sầm mặt, vừa ăn cơm vừa âm dương quái khí nói: “Không cho mượn thì nói không cho mượn, đừng có hở tí lại lấy anh cả ra làm cái cớ, không để ta vào mắt cứ nói thẳng, bảo làm sao mọi người đều nói cô em chồng “giảo ni cô”! Giảo đến một nhà đều không yên bình!”

Lúc này Phương Lập An thực sự kinh ngạc, không rõ bằng cách nào Từ Đình Đình biến thành người như vậy, chuyển biến thình lình này làm mỗi người đều đơ ra.

Phương Lập Tân là người duy nhất thật sự không thể tiếp thu sự thật này, Từ Đình Đình đã từng tốt đẹp bao nhiêu, hiện tại đáng ghét bấy nhiêu. Chỉ nghe “Bang” một tiếng, hắn buông đôi đũa, chỉ vào cửa nhà nói: “Rốt cuộc ai mới là giảo gia tinh? Ngươi nếu không muốn sống cùng ta nữa thì nhanh dọn dẹp rồi ra khỏi nhà! Đừng làm ầm làm ĩ nhà chúng ta!”

Từ Đình Đình ngơ người chớp mắt, sau khi phản ứng lại Phương Lập Tân nói gì, cơm cũng không ăn, buông chén đũa trong tay, không nói một lời về phòng, không biết làm gì ở trong, chỉ thấy vọng ra tiếng quăng ngã đập đánh.

Phương Tam Sơn làm chủ gia đình, phần lớn cảm giác tồn tại không mạnh, bởi vì trong nhà đa số đều là Hứa Xảo Mai làm chủ. Giờ phút này, hắn tựa như quyết định chuyện gì đó, bảo Phương Lập Tân qua nhà mẹ đẻ Từ Đình Đình mời ba vợ mẹ vợ đến.

Phương Lập Tân không nói hai lời, chạy xuống dưới nhà phóng xe đạp nhanh như chớp không để lại tàn ảnh. Những người còn lại, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, chờ cả nhà đều ăn ngon uống tốt xong, Phương Lập Tân và ba mẹ Từ Đình Đình cũng tới đông đủ, còn có cả em trai cô Từ Quang Vỹ.

Phương Tam Sơn mời thông gia ngồi xuống, bảo Phương Lập Tân gọi Từ Đình Đình ra. Từ Đình Đình còn tưởng Phương Lập Tân biết sai rồi tới dỗ dành cô, xách theo đồ đạc đã gói ghém tốt, bày ra bộ dạng dù anh có làm gì tôi cũng phải về nhà mẹ đẻ, ra phòng khách mới phát hiện cả ba mẹ và em trai đều có mặt. Nhưng cô cũng không nhận ra có gì không thích hợp, chỉ thấy mình càng có tự tin hơn.

Phương Tam Sơn bảo mọi người ngồi xuống xong, bảo mọi người cứ từ từ mà nói chuyện.

Người nhà mẹ đẻ đều đang ở đây, lá gan Từ Đình Đình còn lớn hơn nữa, trong lời nói mang cả sự cay độc: “Có cái gì mà nói, các người đều không thấy được sao? Ta hỏi Phương Lập An mượn sách, nó không đồng ý.” Cô nghĩ, làm trò trước mặt nhiều người như vậy, xem nó có biết xấu hổ mà cự tuyệt hay không.

Phương Lập Sơn ấn xuống những người khác định nói chuyện, hỏi Từ Đình Đình: “Lần trước Tiểu An cho con mượn sách, sau đó như nào?”

Từ Đình Đình lúc ở nhà mẹ đẻ đã sớm bị tẩy não, dựa theo cách nói của mẹ, cô không sai, đúng tình hợp lý nói: “Chuyện kia là do mẹ con không cẩn thận hiểu nhầm, con cũng rất tức giận.”

Người Phương gia vừa nghe Từ Đình Đình nói vậy liền biết cô một chút cũng không ý thức được bản thân phạm sai lầm, Phương Tam Sơn ngoại trừ thật vọng, càng thêm kiên định vào ý tưởng của mình.

Vì thế nói tiếp: “Chuyện này tạm thời không nhắc đến nữa, sách là của Tiểu An, có đồng ý cho con mượn hay không đều là tự do của con bé, vì sao con nói con bé là “giảo ni cô”?”

“Con là chị dâu nó, hỏi mượn mấy quyển sách đều không được, không phải rõ ràng là không coi con như người một nhà sao?”

“Thông gia, các người cảm thấy như nào?” Phương Tam Sơn cảm thấy ý nghĩ con dâu thật là kỳ ba, quay đầu qua hỏi cha mẹ cô.

Trương Thuý Lan nhanh miệng nói: “Chính là có chuyện đấy, Đình Đình gả đến Phương gia, các ngươi lại không xem con bé như người một nhà, quyển sách đều không muốn cho mượn, trong lòng con bé chắc chắn sẽ khổ sở.” Trương Thuý Lan biết con gái về nhà chồng là muốn mượn sách cho con trai học, bà chắn chắn phải hùa theo con gái rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.