Editor: poo_chan
Phương Lập Tân và Từ Đình Đình ly hôn cực kỳ nhanh nhẹn, Phương gia cũng vội vàng thoát khỏi thông gia, Từ gia thì vội vàng mong ngóng công tác của Phương Lập Tân.
Xưởng trưởng xưởng dệt bông Tống Thành Dung đã khuyên cả hai bên, đáng tiếc hai bên đều rất quyết tâm, nhất định phải ly hôn. Vậy là dưới sự chứng kiến của xưởng trưởng và phó xưởng xưởng dệt bông, hai bên ký hiệp nghị ly hôn, cho thấy về sau có tái hôn cũng không liên quan gì đến nhau. Cạnh đó, Phương Tam Sơn còn yêu cầu Từ gia viết biên lai, chứng minh đã nhận được xe đạp, máy may và một phần công tác, tiền hai nhà cũng đã thanh toán xong. Sau đó mới mang Phương Lập Tân và Từ Đình Đình đi chứng nhận ly hôn.
Về đến nhà, Phương Lập An cầm giấy chứng nhận ly hôn trên tay, xem đến hiếm lạ, trong đầu đột nhiên xẹt qua tia sáng, hốt hoảng nói: “Chết rồi! Anh cả, chị dâu có thể mang thai không? Nếu hai ngày nay chị ấy...”
Phương Lập Tân thấy em gái hoảng sợ, tưởng có chuyện gì nghiêm trọng, đỏ mặt nói: “Không có chuyện đó đâu, trước khi cô ấy về nhà mẹ đẻ có cái kia, sau thì lại...” Nghĩ tới sắp sửa phải nói ra những lời ngượng ngùng trước mặt em gái mới mười mấy tuổi, hắn nhanh chóng dừng lại, xua xua tay, “Anh nói không có là không có, em cứ yên tâm đi đọc sách đi, đừng nhọc lòng mấy chuyện này nữa.” Nói xong chính mình cũng mê mang tự giác đi học tập, dù sao bây giờ cũng thất nghiệp, không nỗ lực chỉ có thể làm gánh nặng cho gia đình.
Cứ thế về sau, mọi chuyện trong nhà lại khôi phục trạng thái bình thường, Phương Lập Bình dọn qua ở chung phòng với anh cả, cả người hưng phấn đến không nói nên lời.
Hứa Xảo Mai một lần nữa trở lại làm việc, đồng nghiệp biết chuyện con trai cả nhà bà ly hôn, thất nghiệp, cùng hai đứa em gái ở nhà chăm chỉ học tập, đều đau lòng đồng tình.
Nhưng thật ra không có ai nói Phương Lập Tân không tốt, mọi người đều nhìn hắn từ nhỏ tới lớn, cần cù chăm chỉ, mộc mạc chịu khó không kém ai. Không những thế hai vợ chồng Phương Tam Sơn ở trong xưởng đã hơn hai mươi năm, cũng chưa một lần kiếm chuyện ầm ĩ với người khác, vậy nên chuyện này chắc chắn là do thông gia hắn có vấn đề.
Hiện giờ bọn nhỏ đều đã trưởng thành, không giống năm đó cơm thừa canh cặn ăn no là đủ, Hứa Xảo Mai mỗi ngày đều giao bốn phiếu gạo người lớn cho nhà ăn, cố gắng làm xong thức ăn sớm để Phương Tam Sơn tan làm xách về. Còn bà chỉ vội việc xong rồi ăn qua chút đồ ăn nhà ăn dư lại.
Hộp diêm cũng không làm, một lòng chu cấp sinh hoạt đủ đầy cho mấy đứa con, để bọn họ chuyên tâm học tập, chuẩn bị cho cuộc chiến thi đại học.
Phương Lập Tân so với hồi trước khắc khổ hơn nhiều, mỗi ngày 5 giờ sáng rời giường, đúng 10 giờ tối đi ngủ, làm Phương Lập An sinh ra cảm giác thời không thác loạn, giống như thấy được mình của đời trước thi đại học vậy.
Thời gian trôi cực nhanh, phút giây ba anh em họ được cùng nhau học tập dần biến mất.
Mùa đông năm 1977, 570 vạn thí sinh trên cả nước lần lượt đi vào trường thi đại học đã bị đóng cửa hơn mười năm.
Lần này thi đại học khoa văn thi chính trị, ngữ văn, toán học, lịch sử, khoa khoa học tự nhiên thi chính trị, ngữ văn, toán học, lý hoá, ngoài ra những người đăng ký ngoại ngữ chuyên nghiệp thi thêm ngoại ngữ. Từ tỉnh, thành thị, khu tự trị nghĩ đề, rồi mới đến huyện thống nhất tổ chức thi cử. Ba anh em Phương gia đều đăng ký thi khoa học tự nhiên.
Thời khắc mọi người thi xong ra khỏi trường thi, Phương Lập An rốt cuộc cũng bất tri bất giác mà cảm nhận được cảm giác “Thiên quân vạn mã quá cầu độc mộc“. Đối với người đã trải qua huấn luyện ma quỷ một đời, Phương Lập An thấy đề thi thật sự rất nhẹ nhàng đơn giản, chỉ cần làm nghiêm túc cẩn thận, tuyệt đối không thành vấn đề.
Cô phát hiện những thí sinh cùng cô ra khỏi trường thi, mỗi người đều thật bình tĩnh, nhìn không ra là vui sướng hay tiếc nuối, giống như mới hoàn thành một việc làm cũng được không làm cũng chẳng sao.
Phương Lập An phỏng đoán, khả năng mọi người đều chưa ý thức được đây là cơ hội kéo ra ranh giới chênh lệch giữa người với người, là ngã rẽ tạo nên những vận mệnh khác nhau trong tương lai.
Phương Lập Bình thi xong cảm giác cũng không tồi, chỉ có Phương Lập Tân hơi mê mang trước mặt hai đứa em gái. Các cô cũng không có ý định áp đặt quá nhiều áp lực lên vai anh cả, chỉ thận trọng mà an ủi hắn, dù sao thì nửa năm sau cũng có thể đăng ký thi lại.
Trong ấn tượng của Phương Lập An, năm 1978 đại khái có hơn 600 vạn người đăng ký thi, còn nhiều hơn so với năm nay, cuối cùng cũng chỉ có 40 vạn người đỗ, muốn thi đậu sẽ khó hơn nhiều.
Học sinh thi năm 77 nhập học mùa xuân năm 78, học sinh năm 78 nhập học mùa thu sau đó, hai lần tuyển sinh cũng chỉ cách nhau nửa năm.
Nghĩ lại hồi trước bản thân đặt ra mục tiêu dài hạn đầu tiên là tham gia thi đại học, trở thành sinh viên, cơ bản đã thực hiện xong.
Sau đó thì sao? Trong lúc học đại học nên quy hoạch mục tiêu như nào đây? Phương Lập An cũng không sốt ruột, bởi vì một tháng tiếp theo sẽ rất thảnh thơi.
Không bao lâu sau điểm được công bố, Phương Lập An thi được 381, thủ khoa toàn tỉnh, Phương Lập Bình thi được 367, tam khoa toàn tỉnh, Phương Lập Tân thi được 332. Điểm hắn tuy kém hai em gái, nhưng so với đông đảo thí sinh tham gia thi đại học đã rất cao rồi.
Tin tức truyền ra, toàn bộ xưởng máy móc đều sôi trào, sôi nổi chúc mừng Phương Tam Sơn và Hứa Xảo Mai, trong nhà nháy mắt có ba sinh viên, làm hai vợ chồng già bọn họ choáng váng cả đầu óc.
Tiếp đó, có báo xã tỉnh xuống phỏng vấn, trực tiếp tìm được xưởng máy móc, được xưởng trưởng tiếp đãi nhiệt tình. Còn cả bộ giáo dục, báo xã huyện, thành phố cứ một đợt lại một đợt, khiến người Phương gia mệt bở hơi tai.
Phương Lập An không khỏi nghĩ đến một câu - người sợ nổi danh heo sợ mập, sớm biết thế này cô sẽ kiềm chế điểm thi.
Thường xuyên còn có người lạ nghe danh mà đến, muốn được hai vợ chồng truyền thụ kinh nghiệm làm sao có thể bồi dưỡng ra nhiều sinh viên đến vậy. Chuyện này làm Phương Tam Sơn và Hứa Xảo Mai đều khó xử, hai người bọn họ chỉ có kinh nghiệm nuôi con, làm gì có kinh nghiệm bồi dưỡng sinh viên. Chỉ có thể ăn ngay nói thật, hai đứa con gái đều thích học tập, rảnh rỗi liền đọc sách, không có quan hệ gì với hai người bọn họ. Con trai tuy rằng bướng bỉnh, không thích học hành, nhưng con gái sẽ trông chừng cùng hắn học.
Tới thời điểm điền nguyện vọng, ba người cùng chọn đại học thủ đô, Phương Lập An chọn ngành vật lý, Phương Lập Bình chọn ngành hoá học, Phương Lập Tân chọn ngành khoa học hộ tá chuyên nghiệp, chính là điều dưỡng chuyên nghiệp. Đây là ba mẹ hắn yêu cầu, hy vọng hắn có thể tranh thủ học chung trường với hai em gái, phương diện chuyên nghiệp có thể xin đổi sau, còn nguyện vọng thứ hai chọn trường học khác ở thủ đô.
Phương Lập Tân rõ ràng không có ý kiến gì, làm anh cả, hắn còn ước gì có thể chăm sóc hai đứa em ở nơi đất khách quê người.
Thư nhập học về đến trước khi năm cũ qua đi, cả ba đều là đại học thủ đô, Phương Lập Bình và Phương Lập An học ngành chuyên nghiệp như đã chọn, Phương Lập Tân học máy tính chuyên nghiệp.
Ở niên đại này, văn sử triết, toán học, vật lý, hoá học chính là các ngành học cơ sở đứng đầu các khoa chuyên nghiệp, còn các thể loại thuộc về máy tính đa số người khác chưa nghe nói đến bao giờ.
Phương Lập An cảm thấy Phương Lập Tân đúng là con cưng của trời, lúc trước muốn xuống nông thôn thì tìm được công tác trong xưởng, hôn nhân vừa xuất hiện vấn đề có ba giúp hắn kịp thời ngăn chặn tổn hại, ngành học miễn cưỡng chọn lại được chuyển tới ngành chuyên nghiệp mà ba mươi bốn mươi năm sau sẽ bùng nổ đứng đầu các ngành... Đương nhiên, lợi hại nhất chính là được đầu thai làm anh trai cô.