Editor: poo_chan
Sau khi Tứ Nhân Bang sụp đổ, cán bộ ủy ban G và Hồng vệ binh, những người hở ra là tra xét nhà cửa, bắt giữ người vô tội bắt đầu khiêm tốn làm người bình thường, bởi vậy giao dịch tại chợ đen an toàn hơn nhiều.
Ban đầu Phương Lập An cũng không có ý định kiếm tiền qua chợ đen, dù sao chuyện này cũng mạo hiểm, chỉ là những suy nghĩ lung tung trên xe lửa vẫn khắcin hằn trong tâm trí cô.
Cô không phải kiểu người đam mê nghiên cứu học thuật, tính cách, cách sống, quan điểm sống, giá trị con người cô đều được hình thành từ đời trước, đời này cho dù có trưởng thành trong hoàn cảnh nào cũng không thể thay đổi quá nhiều. Ngay cả khi bây giờ cô đã “thắng từ vạch xuất phát”, sau này cũng không chắc cô có thể chịu nổi những thí nghiệm và nghiên cứu khoa học cứ lặp đi lặp lại liên hồi.
Mâu thuẫn ở chỗ đúng là cô muốn tận hưởng cuộc sống sinh hoạt ở trường thêm vài năm nữa, cho dù có nhận được bằng cấp thế nào thì sau khi tốt nghiệp cô cũng chỉ định tuỳ tiện mở một cửa hàng nhỏ, muốn mở sẽ khai trương quán, muốn đi đây đi đó chơi thì đóng cửa ngừng kinh doanh. Không cần quan tâm lời được bao nhiêu tiền, cũng không cần quan tâm có thể lấy được những thành tựu gì.
Vấn đề là bây giờ không phải thời đại “cao đẳng khắp năm châu, thạc sĩ nhiều như chó“. Nếu như bây giờ tốt nghiệp đại học hoặc cao đẳng mà không làm ở cơ quan đơn vị xí nghiệp nhà nước sắp xếp, có lẽ hơn một tỷ người dân đều không hiểu nổi.
Dù làm vậy một trăm phần trăm sẽ thu hút lời đàm tiếu của quần chúng ăn dưa, nhưng điều đó không quan trọng. Quan trọng là nếu thành tích của cô quá xuất sắc khiến giáo sư có động lực để bồi dưỡng chẳng phải cô sẽ cô phụ ý tốt và mong đợi của họ hay sao? Hơn nữa nếu có người vì cô chiếm chỗ mà mất cơ hội đi học, khác gì đi vệ sinh không chùi đít?
Bởi vậy cô định tự kiếm tiền đi du học, không chiếm bất kỳ vị trí của ai, cũng không cần nhà nước trợ cấp tiền du học.
Suy nghĩ này có thể hơi thánh mẫu, nhưng nhìn các bạn cùng lớp nỗ lực chăm chỉ học tập, cô thấy không còn khó hiểu khi đôi khi người ta lại làm một số thứ ngu ngốc vì cái gọi là “cảm tính“. Ngay cả khi cô có sự “khôn ngoan”, “ích kỷ” và “tính toán” của thế kỷ 21 trong xương, cô vẫn có thể làm một số việc “chất phác mộc mạc” trong thời đại khá đơn thuần này.
Mỗi ngày Phương Lập An đều sắp xếp kín lịch của mình, từ thứ hai đến chủ nhật, hầu như không có thời gian rảnh rỗi. Về cơ bản, cô chỉ gặp anh cả trong bữa ăn cuối tuần, chị hai thì nhiều hơn chút, dù sao hai người cũng sống trong cùng một tòa nhà. Đôi khi vào buổi tối trước khi cô đi ngủ, chị hai sẽ ghé qua thăm, nói chuyện, tâm sự.
Sau khi lên đại học, cô vẫn không ngừng “giám sát” tiến độ học tập của anh cả và chị hai. Phương pháp vừa đơn giản vừa thô bạo - khi ăn cơm cùng nhau vào cuối tuần, cô sẽ trò chuyện theo tiến trình dạy học của các giáo sư chuyên môn của anh chị.
Phương Lập Tân chưa bao giờ tiếp xúc với máy tính trước khi vào đại học nên hắn hơi bối rối khi tiếp xúc với ngành này. Cuối tuần ăn cơm nghe Phương Lập An nói về những chuyện này, hắn ngạc nhiên như gặp được thần tiên, vl! sao em gái hắn có thể tuyệt vời như vậy! Hắn làm anh cảcũng không phục không được! Dưới sự giúp đỡ của Phương Lập An, Phương Lập Tân từ từ thích ứng với ngành, thành tích học tập cũng đều đặn tăng lên.
Phương Lập Bình thuận lợi hơn hắn nhiều, bản thân cô cũng thích chuyên ngành hoá học, hơn nữa ngày thường cô đều chăm chỉ chịu khó học tập, rất ít khi gặp phải vấn đề khó, có thì cô cũng hỏi giáo sư, một tí đã giải quyết xong.
Cứ như vậy, sau nửa năm bận rộn, kỳ nghỉ hè đã đến.
Ba anh em Phương Lập Tân nghỉ hè cùng nhau trở về huyện Phổ Huệ, thời gian nghỉ đông cuối năm quá ít, mười ngày đã hết kỳ nghỉ, đi đường đã tốn nửa thời gian, chỉ còn vài ngày có thể ở nhà.
Mùa hè, ngoại trừ mùi trên xe lửa hơi khó chịu, những cái khác đều ổn, ai cũng mang theo hai bộ quần áo mỏng, hai cuốn sách và số tiền dành dụm được trong nửa năm nay, đồ đạc rất gọn nhẹ.
Ba anh em vừa về xưởng máy móc đã được mọi người chào đón nồng nhiệt, có lẽ do nửa năm không gặp nhau nên sự nhiệt tình của mọi người không hề thua kém năm đó, cũng có thể do kỳ thi đại học năm 1978 vừa kết thúc không bao lâu nên mọi người lại nhớ tới kỳ thi đại học năm 1977 của mấy anh em Phương gia.
Lúc này đáp án và kết quả thi đại học vẫn chưa được công bố nên nghe tin ba anh em họ trở về, có rất nhiều thí sinh ở xung quanh đến trưng cầu ý kiến. Câu hỏi rất đa dạng, ví dụ như đáp án chính xác của câu trắc nghiệm trong bài đọc tiếng Trung cổ điển là gì? Hoặc làm thế nào để giải được câu hỏi khó cuối cùng của toán học, nếu chỉ làm đúng một nửa có thể được bao nhiêu điểm? Hay viết tiếng Anh kém có ảnh hưởng gì không, viết thế này thế này thì có thể được bao nhiêu?
Trong vòng hai ngày, ba anh em bị tra hỏi đến đau cả đầu, cả ba đành “trốn” về nông thôn với hai vợ chồng Phương Tam Sơn và em tư Phương Lập Nghiệp.
Chỉ là người tính không bằng trời tính, thôn Tiểu Dương cũng có một đoàn người đang đợi bọn họ đến...
- -------------------------------
poo yêu mọi người lắm nhưng poo không thể lên chương đều đặn được... cũng khó bù chương... nhưng poo đảm bảo là cùng lắm chỉ 1 hay 2 ngày không đăng thôi hiuhiu đừng bỏ poo nha