Editor: poo_chan
Phương Lập An nhắm mắt lại, tập trung suy nghĩ, thương trường 3D xuất hiện trong đầu cô, đúng là cái thương trường kia, nhưng lại không giống trong mơ.
Mấy lần trước nằm mơ cô đều thấy mình đang đi dạo bên trong thương trường, mà hiện tại trong đầu lại là đứng trên cao quan sát khung cảnh toàn bộ thương trường.
Hơn nữa không chỉ thương trường, còn có cả kiến trúc toàn bộ thương trường, bao gồm cả toà nhà thương vụ, khách sạn đám mây bảy sao.
Phương Lập An ổn định lại tinh thần, trong lòng lại tự nhủ: Siêu thị thương trường xuất hiện,
Từ khi biết chính mình xuyên tới năm 1962, cô phản xạ có điều kiện mà coi trọng đồ dùng sinh hoạt cá nhân, dù sao thì niên đại này kinh tế làm gì cũng phải có kế hoạch.
Tuy đời trước Phương An An chỉ là đứa trẻ mồ côi, nhưng cô chưa bao giờ thiếu thốn cơ sở vật chất. Cô nhi viện của cô ở Thượng Hải, được xã hội chú ý cao, hơn nữa Thượng Hải là đô thị cấp 1 nên mọi người sinh hoạt về tổng thể tương đối giàu có, bởi vậy điều kiện sinh hoạt của cô nhi viện thực chất so với các gia đình bình thường ở đô thị cấp 2 cấp 3 cũng không quá kém.
Cô xuyên qua đã qua hai tháng, thường xuyên sẽ thấy bố mẹ và anh chị cùng nhau ăn cơm, phần lớn thời gian đều là ăn nắm rau dại, bánh bột bắp, bắp hồ, Hứa Xảo Mai ở cũ ăn cơm cùng lắm là cháo gạo kê, điều kiện này ở trong mắt Phương Lập An là đặc biệt khó khăn.
Sau khi ý thức yêu cầu được thấy siêu thị, Phương Lập An liền thấy một bản 3D toàn bộ siêu thị. tổng cộng có ba tầng, trong đó hai tầng bán hàng, khoảng chừng hơn một vạn mét vuông, tầng còn lại là kho hàng, bên trong chất đầy hàng hoá.
Phương Lập An quay sang xem khu vực bán hàng thực phẩm, các loại lương thực đều được bày biện gọn gàng, cô vừa suy nghĩ, trong tay liền xuất hiện đậu nành.
Tay trẻ con hai tháng tuổi không có sức lực không nắm được, đậu nành vừa vào tay liền rơi, lăn xuống ván gỗ ở đầu giường, phát ra tiếng động rất nhỏ. Phương Lập An chỉ cảm thấy âm thanh ấy rất dễ nghe, vui tươi hẳn lên.
Đầu tiên là xuyên qua, sau đó là không gian, còn mang thêm cả siêu thị, thương trường, quả thật nhân sinh quá rộng mở haha!
Kích động một hồi lâu cô mới phát hiện, hiện tại cô vẫn là em bé, ít nhất phải đợi đến lúc cô biết đi đường, có năng lực hành động độc lập mới có thể sử dụng không gian.
Bình tĩnh lại, cô quyết định nghiêm túc, cẩn thận ngắm qua một lần thương trường, toà nhà hành chính, khách sạn mà đời trước còn chưa đi dạo xong, đời này tiếp tục đi dạo.
Cơ mà đời trước cô chỉ đi xem náo nhiệt, còn lần này là nghiêm túc kiểm duyệt. Nếu có được bàn tay vàng như vậy, đương nhiên cô phải khám phá thật kỹ.
Vì thế Phương Lập An còn đang trong trạng thái em bé công việc đã bận rộn hẳn lên. Trừ khi ngủ, ăn cơm, nghe lén người khác nói chuyện, thời gian còn lại cô đều dùng để xem xét bàn tay vàng của mình.
Đông qua xuân tới, đến khi cô tỉ mỉ nắm giữ toàn bộ thay đổi của không gian từ trong ra ngoài, mùa xuân chỉ sót lại cái đuôi, Phương Lập An cũng được sáu tháng.
Phương Tam Sơn và Hứa Xảo Mai đều là công nhân ở xưởng máy móc, Phương Tam Sơn ở phân xưởng, Hứa Xảo Mai ở nhà ăn,
Năm 1948 Phương Tam Sơn đi từ học đồ phân xưởng lên, cẩn thận mười mấy năm, hiện tại đã là tiểu tổ trưởng của phân xưởng.
Hứa Xảo Mai ở nhà ăn phụ trách nấu cơm và múc cơm. thời điểm ấy công việc này ai ai cũng hâm mộ, bởi vì nước luộc đã có thể ăn no, dù cho nạn đói qua mấy năm, trong nhà cũng không phải ai quá đói. Cho nên ở cữ xong, Hứa Xảo Mai liền tức tốc về đi làm, sợ kéo dài hơn người khác sẽ thay thế mình.
Ba đứa con, anh cả Phương Lập Tân học năm nhất tiểu học phụ thuộc xưởng máy móc, chị hai Phương Lập Bình còn nhỏ, cùng đứa thứ ba Phương Lập An bị đưa tới nhà bà ngoại trông.
Hai bé gái đều thật ngoan ngoãn, được bà ngoại trông nom cũng không xảy ra được chuyện gì.
Trước khi đi làm Hứa Xảo Mai sẽ cho Phương Lập An bú một lần, rồi cùng Phương Tam Sơn đem hai đứa bé qua nhà bà ngoại, ba giờ sau lại chạy qua cho uống sữa lần nữa, đến giờ ăn trưa, Hứa Xảo Mai lại mang cơm cho Phương Lập Tân cùng Phương Lập Bình, trước khi quay lại làm việc lại cho Phương Lập An bú. cuối cùng hơn bốn giờ chiều mới mang con về, một ngày cứ như vậy qua đi.
Chuyện mang cơm cho con cũng không phải nhà mẹ đẻ Hứa Xảo Mai so đo rõ ràng, mà là mỗi nhà đều có lượng lương thực riêng, nhà ai còn thừa mà cho hai đứa nhỏ.
Nhà mẹ đẻ cũng phải sống, cho dù cha mẹ ruột mình mình không ngại, thì chị dâu khẳng định cũng không thoải mái trong lòng. Hơn nữa, Hứa Xảo Mai còn làm ở nhà ăn, mỗi lần kết thúc bữa, đồ dư lại tuỳ tiện mang về cũng đủ cho hai đứa ăn.
Chỉ là chờ Hứa Xảo Mai về, thời gian ăn trưa đều đã qua, vì thế Hứa Xảo Mai mang đồ ăn thừa ở nhà ăn cho nhà mẹ đẻ ăn tối, để hai đứa trẻ buổi trưa cùng ăn cơm với mọi người.
Chị dâu cả Hồ Diễm Mai thấy cô em chồng hôm nào cũng chạy qua nhà mẹ đẻ, thường thường lại nói hai câu, cái gì mà “Lúc trước nếu gả cho người thành phố, trong nhà có cha mẹ chồng, tự nhiên có người giúp đỡ trông con, bây giờ đâu phải vất vả một ngày chạy ba bốn lượt về nhà mẹ đẻ.”
Đạo lý này Hứa Xảo Mai tất nhiên hiểu rõ, chỉ là mẹ chồng giúp cũng có chỗ không thoả đáng, hơn nữa sự việc đã diễn ra như vậy rồi, dù sao hiện tại cũng chỉ chạy qua chạy lại mấy lần, vì con cái, chút vất vả này cũng không tính là gì liền cắn môi mà qua đi thôi.
Cứ như vậy, cuộc sống bôn ba của Hứa Xảo Mai và Phương Tam Sơn chậm rãi trôi qua.
Đến khi Phương Lập Bình bảy tuổi, tới tuổi học tiểu học, chỉ còn một mình Phương Lập An ở nhà bà ngoại. Phương Lập An bé hơn Phương Lập Bình bốn tuổi, Phương Lập An ba tuổi liền cùng mẹ đề nghị, cô có thể ở nhà một mình, không cần mỗi ngày đều đưa qua nhà bà ngoại.
Đề nghị này đả động hai vợ chồng Phương Tam Sơn một chút.
Mấy năm nay Phương Lập An cực kỳ ngoan ngoãn, quan trọng là an tĩnh, nghe lời.
Phương Lập An sáu tháng đã biết bò, vẫn luôn bò đến một tuổi lẻ một tháng, lúc dạy con bé đi đường, khuyên nhủ thế nào đều không được, chính là muốn bò. Bởi vậy Phương Lập An so với những đứa trẻ khác sinh trước đều biết đi thì luôn bò, mãi đến một tuổi rưỡi mới có thể đi đường.
Phương Lập An thực ra không vội vàng chuyện đi đường, cô nhớ có cách nói, nếu học đi đường sớm, xương cốt sẽ mềm dễ bị cong, trưởng thành sẽ như chân vòng kiềng. Chân Phương An An đời trước có cong một chút, đơi này cô phải sửa thật tốt.
Sau khi học được cách đi đường, Phương Lập An vẫn như cũ, đi đến đâu cũng yên tĩnh ngồi đó, không giống những đứa bé khác thích chạy nhảy hiếu kỳ mọi thứ xung quanh, không cho cô cái gì để chơi cô tự nghịch tay cũng chơi được nửa ngày, Tóm lại là đặc biệt ngoan, không chạy lung tung, ngồi yên một chỗ được.
Phương Tam Sơn và Hứa Xảo Mai đối với đề nghị này của Phương Lập An tuy có một chút đả động, nhưng vẫn do dự. Tuy rằng con bé rất ngoan, nhưng tuổi còn quá nhỏ, mới ba tuổi, ở nhà một mình nhỡ xảy ra chuyện gì sao họ chịu nổi.
||||| Truyện đề cử: Tôi Sinh Con Cho Tổng Tài Đại Ác |||||
Phương Lập An biết bố mẹ lo lắng. bảo đảm rằng bản thân không đi chỗ nào hết, chỉ ngốc ở trong phòng, cô cũng học được tự đi vệ sinh rồi, chỉ cần để cho cô cái bô là được.
Phương Lập An yêu cầu như vậy, Phương Tam Sơn và Hứa Xảo Mai cân nhắc vẫn quyết định cho cô thử, nếu không được lại đem cô sang nhà bà ngoại.
Vì thế, Phương Lập An cuối cùng cũng mở ra kiếp sống tự do, tạm biệt thời kỳ bị trông giữ.