Editor: poo_chan
Thời gian trôi ngày càng nhanh, bụng Hứa Xảo Mai càng ngày càng lớn, bác sĩ nói ngày sinh dự tính rơi vào tháng chín.
Mà tháng chín, Phương Lập An có một việc không thể không đối mặt: học tiểu học.
Sinh nhật cô là tháng 11 năm 1962, đến khai giảng là cô được chín năm chín tháng lẻ sáu ngày, thêm tuổi mụ là bảy tuổi, theo đạo lý có thể “trốn” trong nhà thêm một năm nữa.
Nhưng em bé trong bụng Hứa Xảo Mai sắp phải sinh ra, đến lúc đó, tám phần ba mẹ lại muốn gói bọn họ “chuyển phát” nhà bà ngoại.
Lựa chọn giữa đến trường và qua nhà bà ngoại, Phương Lập An chọn đến trường.
Tính tính xem, cô đã ở lì trong nhà những bốn năm. Bốn năm này, trừ việc học thấu kiến thức cơ sở tiểu học và sơ trung, tiếng Anh học đến cấp tám, cô còn đọc rất nhiều truyện ký về nhân vật trong ngoài nước và lịch sử phát triển tài chính.
Theo như cô quan sát mấy năm nay, những sự kiện lịch sử trọng đại của thế giới này và thế giới trước khi cô xuyên qua hoàn toàn giống nhau, bao gồm cả người lãnh đạo đều hoàn toàn giống hệt, Phương Lập An có thể khẳng định nói, đây và thế giới trước, giống nhau như đúc.
Kể từ đó, một ít sách sử truyện ký trong không gian liền có thêm chức năng “Tiên tri”, cái này tuyệt đối là một cái bàn tay vàng vừa thô vừa to vừa lấp lánh ánh kim. Cô cảm thấy nếu mang câu chuyện xuyên qua của bản thân viết thành một quyển tiểu thuyết, có thể đặt tên là “Ta có 999 loại thủ đoạn làm giàu” hoặc là “xuyên qua sinh hoạt như cá gặp nước“.
À, không đúng, hẳn là phải viết hai quyển, nửa đoạn trước là “xuyên qua sinh hoạt như rồng vây nước cạn”, dù sao thì chính mình hiện tại vẫn là trẻ con, quốc gia còn không có cải cách mở cửa, rất nhiều chuyện làm lên đều bất tiện. Nửa đoạn sau hô ứng hợp với nửa đoạn trước hẳn sẽ gọi “xuyên qua sinh hoạt tựa Long Bá Thiên”, lại sửa tên vai chính thành Long Ngạo Thiên, phi thường hoàn mỹ.
Cứ việc suy nghĩ tương lai kiếm tiền rất dễ dàng, Phương Lập An vẫn định chọn một ngành học liên quan đến việc nghiên cứu. Điều kiện sinh hoạt vật chất tương lai sẽ phi thường tốt, tinh thần muốn theo đuổi cái gì cũng không thể quá kém. Học tập thật tốt, mỗi ngày đều hướng về phía trước, làm một người thành công là giấc mộng ban đầu của rất nhiều đứa trẻ, chẳng qua cuối cùng đều theo thời gian trôi đi mà biến mất gần như không còn.
Đời trước Phương Lập An không có mục tiêu to lớn gì, sinh ra làm cô nhi cô phải nỗ lực làm mọi thứ để bản thân sinh tồn được trong xã hội, cho nên đại học cô báo danh chuyên ngành tài chính, đơn giản bởi vì ngành tài chính sản xuất các loại tiền nóng hổi, tiền tới tay nhanh nhất. Đời này không có áp lực sinh tồn này đó, cô hy vọng bản thân có thể nhẹ nhàng thoải mái một chút, ít nhất không cần phải quan tâm hiệu quả và lợi ích, không hề lấy tiền làm tiêu chuẩn.
Tháng chín khai giảng, chị hai Phương Lập Bình đưa em gái đi trường tiểu học phụ thuộc xưởng máy móc báo danh, năm nay cô học năm 4 tiểu học, đưa Phương Lập An đến phòng học năm nhất, dặn dò Phương Lập An học xong ở phòng học chờ cô, mới yên tâm về lớp của mình.
Trường tiểu học phụ thuộc xưởng máy móc một cấp có hai ban, năm cấp có mười ban, phòng học ở trong cùng một viện, hợp với văn phòng giáo viên thành một cái hình tứ phương. Tan học, bọn nhỏ chơi ở trong sân chơi, đi học, thầy cô giáo sẽ từ văn phòng xách cái la gõ hai hồi, cực kỳ mộc mạc.
Chỉ là nội dung được dạy không thể nào hoàn mỹ, một tiết 45 phút, mười lăm phút đầu học nhận biết mặt chữ, ba mươi phút sau giảng giải quá khứ cực khổ. Phương Lập An nhìn thầy ở trên bục giảng nước miếng bay tứ tung, mấy đứa nhỏ ở dưới ngửi ngửi mùi đồ ăn ngon, không khỏi có chút hối hận, lẽ ra nên cọ thêm một năm ở nhà, thế này có phải hay không chui đầu vào lưới...
Giữa trưa tan học, Phương Lập Bình tới đón cô, hai người cùng nhau đến nhà bà ngoại, vừa ra tới cổng trường thì gặp anh cả. Trường trung học phụ thuộc xưởng máy móc ở ngay bên cạnh trường tiểu học, lúc trước xây dựng chung gạch nền chung phòng học.
Ba người kết bạn, Phương Lập Tân liền hỏi Phương Lập An đến trường cảm giác thế nào, có phải vui hơn một mình ở nhà hay không.
Phương Lập An có chút buồn rầu mà oán giận nói: “Thầy cô giảng đều là cái anh chị dạy rồi, một ngày học hơn nửa thời gian đều giảng giảng sinh hoạt gian khổ trước kia.”
Phương Lập Tân hoàn toàn không xem những chuyện đó nghiêm trọng, chỉ xua tay nói: “Đó là do em mới đi học, còn không có quen, chờ thời gian lâu, thành thói quen thì tốt rồi.”
Xem anh cả cùng chị hai một bộ dáng tập mãi thành thói quen, Phương Lập An ngoan ngoãn gật gật cái đầu nhỏ.
Phương Lập Bình ở một bên giải thích nói: “Tiểu An, học tập văn hoá tuy rằng quan trọng, nhưng học tập tư tưởng càng quan trọng hơn, trong giờ học em nhất định phải nghiêm túc nghe giảng, nỗ lực đề cao tư tưởng giác ngộ của mình, tranh thủ làm một tấm gương tốt của tư tưởng tiến bộ!” Vừa nói, Phương Lập Bình còn giơ cao cánh tay, nắm chặt nắm tay, làm cái thủ thế cố lên.
Khoé miệng Phương Lập An hơi hơi run rẩy, cô chọn làm lơ nội tâm mưa rền gió dữ, ngoài miệng đáp ứng nói: “Vâng ạ, em sẽ nỗ lực thật tốt.”
Giữa tháng chín, Hứa Xảo Mai không phụ sự mong đợi của mọi người mà sinh ra một bé trai. Phương Lập An lần đầu nhìn thấy trẻ con được sinh ra, đỏ hỏn, mặt nhăn nhúm, thật sự rất xấu.
Hứa Xảo Mai thấy trên mặt cô chói lọi hai chữ ghét bỏ, cười nói: “Lúc con mới sinh ra cũng giống em, không tin hỏi anh cả chị hai xem xem.”
Bên này Phương Lập An chưa kịp mở miệng, Phương Lập Tân đã blah blah nói: “Mẹ nói không sai, lúc em mới sinh ra thực sự rất xấu, anh và chị hai em lúc đấy cũng ghét bỏ lắm, ai biết em càng lớn càng đẹp, người ta đều nói con gái mười tám biến thiên nga, xem ra là thật rồi.”
Phương Lập An ngoài cười nhưng trong không cười: “Em cảm ơn anh khen em bây giờ đẹp.”
Phương Lập Bình: “Em trai béo, so em khi đó đẹp hơn một chút, nhưng về sau lớn lên khả năng sẽ không đẹp bằng em, nghe nói khi còn nhỏ càng xấu lớn lên càng đẹp.” Thật là thần kỳ bổ thêm đao mà.
Phương Lập An chịu hai nhát dao của anh chị, đã chết.
Cuộc sống cứ thế lặng lẽ trôi qua, sinh hoạt trở nên có quy luật, buổi sáng đi học, giữa trưa qua nhà bà ngoại, buổi chiều về nhà. Chẳng qua không giống với trước kia, có thể có thời gian học tập một mình rất ít.
Vì thế, Phương Lập An đem nội dung học tập điều chỉnh lại, có người có thời gian sẽ rèn luyện thân thể, đứng tấn, chạy bộ, đánh quyền, không ai như cô có thời gian đều xem sách vở chuyên ngành kiến trúc, cuộc sống còn tính khá phong phú.
Lúc đánh quyền, Phương Lập Tâm xem xem trong lòng ngứa ngáy đến khó chịu, vậy là cũng đi theo cùng đánh quyền. Một bộ quyền đánh tới, cả người đều có tinh thần hơn rất nhiều, thoạt nhìn càng có lực hơn. Hắn rất tò mò em gái sẽ đánh quyền như thế nào, Phương Lập An tuỳ tiện tìm cho hắn một ông lão đi trên đường, làm hắn tự bổ não thành cao nhân thế ngoại.
Bấy giờ đúng là vận động văn hoá ầm ĩ đến mức hung hiểm, lâu lâu huyện thành nho nhỏ cũng sẽ có một trận phê đấu, Phương Lập An không dám nhìn, cô sợ sự khác biệt lớn trong tư tưởng sẽ làm cô nhịn không được mà phóng thích sự phẫn nộ trực trào trong lồng ngực.
Nhưng trên thực tế, có một số việc không phải muốn trốn tránh là có thể trốn tránh được, thân ở hoàn cảnh chung như vậy, cho dù chính mình không bị cuốn vào lốc xoáy, cũng khó nhìn người khác ở trong lốc xoáy giãy giụa.
Buổi chiều thứ sáu của tháng mười hai nào đó, bọn học sinh đợi thầy giáo thao thao bất tuyệt* nói hai chữ tan học. Đột nhiên nơi xa xa truyền đến một trận la hét âm thanh ầm ĩ, thầy giáo dặn dò các bạn ngồi yên trong phòng học xong, chính mình đi ra ngoài xem tình huống gì, mọi người kìm nén không được nội tâm tò mò, bất tri bất giác đều đi theo ra ngoài.
* Thao thao bất tuyệt: nói hăng say không có điểm ngừng.
Chỉ thấy một đội thanh niên 15-16 tuổi lôi kéo hiệu trưởng của bọn họ, trong miệng không ngừng nói cái gì. Xô xô đẩy đẩy, mắt kính hiệu trưởng treo ở mũi như sắp rơi, mặt khác gọng kính cọ tới cả trên má.
Một đám người ở văn phòng hiệu trưởng hết gõ gõ lại đánh đánh, lưu lại chỉ là một mảnh hỗn độn.