Thế Giới Yêu Thương Trị

Chương 14: Chương 14: Thanh khống (14)




Edit: Muỗi

Thang máy dần dần đi lên, bầu không khí yên tĩnh đến mức khủng khiếp.

Mồ hôi từ trên trán Ly Đường chảy xuống cằm, qua gương phản xạ trong thang máy, cậu có thể nhìn thấy rõ ánh mắt của Cảnh Tội đang lướt qua cơ thể của mình, giống như con thú dữ ngủ đông, sớm muộn cũng sẽ nhe nanh giơ vuốt đối với con mồi mình nhìn trúng.

Ly Đường cầu khẩn cho thang máy nhanh chóng đến tầng sáu.

Chẳng qua khi thang máy dừng ở tầng sáu lại không mở cửa, mà đinh một tiếng nói: “Ngài đã đến tầng sáu, tầng sáu thuộc về khu vực nguy hiểm, vì đề phòng vào nhầm chỗ, xin cho hệ thống tiến thành phân biệt giọng nói của ngài.”

???!

Cái quỷ gì vậy hả?

Ly Đường trợn mắt há hốc mồm, âm thanh của thang máy đã lặp lại lần nữa: “Mong cho hệ thống tiến hành phân biệt giọng nói của ngài.”

“...!!!”

Ly Đường cố gắng ấn nút mở cửa, nhưng cậu ấn rất nhiều lần, thang máy trước sau vẫn thờ ơ, chỉ biết lặp lại: “Mong cho hệ thống tiến hành phân biệt giọng nói của ngài.”

Ly Đường nhìn về phía Cảnh Tội nhờ giúp đỡ, chỉ thấy người đàn ông này dựa vào vách thang máy, bộ dạng như chuyện này không liên quan tới mình.

Không thể không nói, anh ta rất cao, cơ thể thẳng tắp lại khỏe mạnh, mặc bộ comple ôm lấy thắt lưng nhỏ, hai cặp chân dài, thẳng đẹp tới mức làm cho người ta thật muốn bẻ gãy. Dáng vẻ anh ta đứng ở trong thang máy giống như đang chụp ảnh cho trang bìa của tạp chí vậy. Người hâm mộ thường khen ngợi giọng nói và hình dạng của anh ta là cực phẩm hoàn toàn không quá lời.

Nhưng Ly Đường chỉ muốn đánh anh ta.

Cậu đi gấp, không mang theo bảng mica trên người, chỉ có thể hà hơi vào tấm gương và viết: “Anh có thể giúp tôi mở cửa không?”

Cảnh Tội thờ ơ, theo quán tính coi thường tất cả: “Đây là quy tắc của thang máy, mỗi người đều phải kiểm tra.”

Ly Đường lập tức viết: “Vậy anh đi trước đi.”

Khóe miệng Cảnh Tội thoáng cong lên, khi Ly Đường cho rằng anh ta sẽ không chú ý, anh ta lại dùng giọng nói trầm lắng và dễ nghe nói ra một chữ: “Không.”

Ly Đường tức giận đến mức đỏ cả mặt, giống như thỏ bị chọc cho nóng nảy.

Cậu hung hăng viết lên trên tấm gương: “Anh đừng trách tôi không tha cho anh đấy!”

Cảnh Tội giống như hoàn toàn bị chọc cười, trong đáy mắt cũng đầy ý cười. Đối với Cảnh Tội, uy hiếp của Ly Đường chẳng khác nào con thú con đang phô trương thanh thế, anh ta dùng một tay cũng có thể nắm được hai cái móng nhỏ của Ly Đường, thật không đủ để anh ta phải sợ hãi.

Bởi vậy khi Ly Đường trịnh trọng khác thường, đứng ở trước máy kiểm tra âm thanh, anh ta cũng không quá để ý.

Cũng không biết là anh ta quá mức tự tin vào bản thân mình hay không trông cậy vào giọng nói của thế giới này nữa.

Kết quả, chờ tới khi Ly Đường phát ra âm thanh đầu tiên, vẻ mặt không để ý của anh ta lập tức biến mất.

Ly Đường nói: “Mở cửa.”

Chỉ hai chữ, không biết vì tức giận Cảnh Tội hay vì nguyên nhân nào khác, lần này Ly Đường hoàn toàn không che giấu giọng nói của mình, nên là cảm giác thế nào thì vẫn nguyên như vậy, trước sau thể hiện ra hết sự câu hồn của nó.

Cực kỳ quyến rũ, còn muốn hút hồn hơn cả những hình ảnh ướt át trên phim ảnh.

Sức công kích cực lớn.

Sống lưng thẳng của Cảnh Tội tự động cong lại, có vài giây anh ta căn bản không đứng dậy nổi, đầu mỗi dây thần kinh đều đang run rẩy, toàn thân chìm vào trong sự khiếp sợ.

Tư thế vặn vẹo quỷ dị này tự nhiên tản ra một hơi thở nguy hiểm.

Ly Đường cố tình không để ý tới tiếng động phía sau, tinh thần sảng khoái bước chân ra, kết quả còn chưa kịp ra khỏi thang máy đã bị Cảnh Tội giữ chặt một tay lại.

Cậu quay người, chỉ thấy Cảnh Tội ngẩng đầu lộ ra ánh mắt dữ tợn đỏ ngầu.

Trong đầu Ly Đường lập tức hiện lên ánh mắt của em trai Cảnh Tội khi phát bệnh, mức độ tương tự của hai người không ngờ cao tới trăm phần trăm, lúc này cậu mới có cảm giác chẳng lành, muốn chạy đi, nhưng cậu làm sao có thể chống lại sức lực của Cảnh Tội thường xuyên tập gym trong thời gian dài chứ?

Cậu giãy dụa thế nào cũng không thể thoát khỏi tay của Cảnh Tội.

“Anh thả tay ra!” Cậu không tránh thoát được thì tức giận thở hổn hển, giọng nói lẫn theo hơi thở hỗn loạn.

Nhưng trêu chọc vô hình đơn giản là như vậy, chỉ vài phút lại kích thích chết thần kinh của người khác.

Cảnh Tội giống như sức lực đã tiêu hao hết, quỳ xuống mới có khả năng thở được, cho nên anh ta không chút do dự quỳ xuống trước mặt Ly Đường, có cảm giác như đang làm nghi thức cúi đầu xưng thần.

Ly Đường giật mình: “Anh... anh... anh làm gì vậy?”

Cảnh Tội nhìn chằm chằm vào Ly Đường, giống như muốn ghi nhớ từng centimet trên gương mặt cậu, từ trong kẽ răng lộ ra âm sắc run rẩy: “Đừng đi gặp em trai tôi.”

Bộ dạng của Cảnh Tội dường như còn khủng khiếp hơn cả người em trai phát điên của anh ta.

Ít nhất, em trai anh ta là bạo lực trực tiếp, mà khắp người Cảnh Tội đều lộ ra một cảm giác không thể phán đoán được.

Ly Đường thấy sởn tóc gáy, cảm giác thà gặp em trai anh ta còn hơn: “Tôi đã đồng ý với bác sĩ rồi.”

Ánh mắt Cảnh Tội dần dần trở nên lạnh lùng, giống như hạ quyết tâm, một chữ đều cay độc, muốn lấy mạng người còn hơn cả Diêm Vương: “Cậu dám đi, tôi sẽ giết nó.”

Ly Đường cảm giác khó có thể tin nổi: “Anh ta là em trai anh!”

“Loại bệnh này chỉ có thể có một người sống sót.” Cảnh Tội giống như loài rắn nào đó, một khi bắt đầu quấn quít thì dù thế nào cũng không ném đi được: “Tôi sẽ không để cho cậu lựa chọn nó.”

Rõ ràng là bị điên rồi!

Trên lưng Ly Đường đã ướt đẫm mồ hôi, cậu nhân lúc lòng bàn tay Cảnh Tội có dấu hiệu thả lỏng thì vội vàng rút tay mình ra, cuống quít chạy khỏi thang máy với tốc độ nhanh như hỏa tiễn.

Thang máy có lắp hệ thống cảm ứng, mỗi lần chỉ có thể có một người đi ra, xuyên qua khe cửa dần dần đóng lại có thể nhìn thấy Cảnh Tội đã đứng lên.

“Cậu còn muốn gặp nó?” Cảnh Tội lạnh lùng ép hỏi.

Ly Đường không trả lời, chờ tới khi cửa thang máy hoàn toàn đóng lại, cậu cũng không quan tâm, lập tức theo lối đi an toàn chạy xuống dưới.

Gặp cái gì mà gặp, anh em bọn họ đều bị điên rồi.

Cậu làm gì có can đảm đứng ngoài xem anh em bọn họ tàn sát lẫn nhau chứ.

Ly Đường chạy một hơi hết sáu tầng, đứng ở cửa thở hồng hộc. Điện thoại trong túi cậu không ngừng đổ chuông. Lúc này cậu mới phát hiện và lấy ra, thấy bên trong đều là các cuộc gọi nhỡ và tin nhắn WeChat. Có một nửa là của Châu Diệu, một nửa là của Lục Đình, dù sao chỉ có hai người kia biết số điện thoại này.

Cậu vừa đi vừa xem tin nhắn.

Lục Đình chụp rất nhiều món ăn ngon gửi cho cậu, cậu thấy liền không nhịn được nuốt nước miếng, liên tiếp gửi qua mười mấy dấu chấm than.

Kết quả Lục Đình lập tức nhắn lại, chính là hình hắn đầy hormone đang tập gym.

Ly Đường: “...”

Châu Diệu lại hỏi cậu chạy đi đâu.

Cậu nhắn lại: “Có chút việc riêng.”

Châu Diệu cũng lập tức nhắn qua, nói: “Cảnh Tội không tới, hôm nay tạm thời không lồng tiếng. Bảo bối ở bên ngoài phải cẩn thận đấy.”

Trải qua hành vi bệnh trạng của Cảnh Tội vừa rồi, Ly Đường đột nhiên cảm thấy hai người này thật thân thiết dễ gần.

Ly Đường không nhịn được làm nũng với Lục Đình nói: “Tôi rất muốn ăn.”

“!!!!!” Lục Đình cũng gửi qua mấy trăm dấu chấm than.

Ly Đường ngây người một lúc mới phát hiện tấm ảnh hắn gửi qua cuối cùng không phải là món ăn, mà là ảnh chụp tập gym, mặt cậu lập tức đỏ bừng giống như lửa đốt, vội vàng nhắn tin giải thích: “Không phải, không phải, tôi muốn nói là thức ăn.”

Lục Đình gửi qua tin thoại, Ly Đường mở ra nghe liền hoảng hốt lo sợ tắt đi.

Đó là một đoạn tiếng thở khẽ.

Lục Đình lại đánh chữ: “Đã bảo cậu đừng thả thính tôi, cậu muốn câu dẫn cho tôi tàn phế à?”

Mặt Ly Đường đỏ tới mang tai, phủ nhận liên tục ba lần: “Không phải, không phải, tôi không có ý đó!”

Lục Đình lại gửi qua một đoạn tin nhắn thoại.

Lần này Ly Đường thông minh hơn, trực tiếp ấn thiết bị phiên dịch. Kết quả là một vấn đề không biết liêm sỉ: “Nhìn cơ bắp của tôi có đẹp không?”

“...”

Lục Đình lại gửi tiếp, hệ thống liền tự động phiên dịch: “Muốn sờ không?”

Ly Đường hoàn toàn không muốn nói chuyện nữa.

Lục Đình tiếp tục gửi: “Gọi đồ take away nhiều một chút, tôi sẽ vừa nấu cơm cho cậu, vừa có thể cho cậu chơi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.