Edit: Muỗi
Hai ba ngày tiếp theo, Ly Đường vẫn thấy kinh hồn bạt vía, mí mắt giật liên tục.
Cậu luôn cảm thấy có chuyện không tốt sắp xảy ra, khi lồng tiếng luôn thất thần, một lời kịch đều phải chuyển tone nhiều lần, thật ra cậu không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng khổ cho một đám nhân viên và người chỉnh âm tinh lực tràn đầy trong phòng thu âm.
Các phòng ban đều có công việc riêng của mình, mỗi ngày đều nghiêm túc làm việc, nhưng đến lượt tổ chỉnh âm này thì đều là những lời nói chuyện như sau.
“Ôi ôi ôi... các anh em ơi, tôi không chịu nổi, không chịu nổi nữa rồi, có ai tới thay thế tôi một chút đi!”
“Phía trên không được à? Bây giờ mới được mấy phút chứ? Sau này, tôi giới thiệu một bác sĩ cho anh đi khám nhé!”
“Không sao, không sao. Làm gì có ai có thời gian ngắn được bằng anh Bùi chứ? Ha ha ha ha...”
“Ha ha ha...”
“Hôm nay, anh Bùi cầm cự nổi một phút không?”
“Hôm nay còn ngắn hơn, Đường Đường vừa mở miệng là anh ấy đã lao ra cửa rồi.”
Anh Bùi tất nhiên là Bùi Ngộ. Làm người chỉnh âm trực tiếp cho Ly Đường, mấy ngày nay, anh ta rõ ràng chịu sự hành hạ của hai phần trái ngược giữa yêu và đau. Một khi Ly Đường đã tập trung vào một việc gì thì đặc biệt cố gắng và chăm chú, một lần cậu chăm chỉ học hỏi đều làm cho Bùi Ngộ đặc biệt vui mừng, nhưng ngoài vui mừng, trong lòng anh ta lại sinh ra một suy nghĩ hoài nghi chính mình.
Đúng là nghi ngờ thật sự.
Quá... sớm. Lần sau còn nhanh hơn lần trước. Bùi Ngộ trầm ngâm suy nghĩ, phun ra một hơi thuốc, trong lòng buồn bực không chịu nổi: “Fuck.”
Chính vì vậy, anh ta mới không thể tiếp tục giúp Ly Đường chỉnh âm, đành phải luân phiên ra trận cùng đám ranh con cả ngày trêu chọc mình, dẫn đến anh ta cũng không thể có uy phong trong phòng nữa. Ha ha. Anh ta quả thật có tiết hơi sớm, nhưng đến bây giờ, có người nào nghe giọng nói của Ly Đường được quá ba phút chứ? Không hề.
Ngay cả Cảnh Tội bình thường chẳng bận tâm cũng không thể, dù sao khi Bùi Ngộ hút thuốc lá cũng thường gặp anh ta.
Nơi này là phòng hút thuốc tầng sáu, bởi vì lượng công việc của tầng kịch truyền thanh lớn nên không có thời gian nghỉ ngơi, bình thường cơ bản không có người nào tới. Nhưng từ sau khi Ly Đường tới đây, phòng hút thuốc này thường xuyên có người ra vào, đồng thời dù không nói bọn họ cũng hiểu sự khó chịu trong lòng người còn lại, mỗi người đều dựa vào trong góc, vẻ mặt trầm lặng hút thuốc, bộ dạng giống như có thể bay lên được.
Nói thật ra, vừa rồi khi Bùi Ngộ hút thuốc gặp mặt Cảnh Tội, trong lòng đặc biệt kinh ngạc. Bởi vì thường ngày Cảnh Tội giống như sinh vật máu lạnh vậy, chính là loại không mang theo hơi ấm và cảm xúc, không ngờ vừa gặp phải Ly Đường cũng có thể bị quấy nhiễu đến như vậy, mỗi ngày người hút thuốc nhiều nhất chính là anh ta và Cảnh Tội.
Tập một của kịch truyền thanh Động Hồn gây ra chấn động lớn như vậy, mức đặt mua đã biến thái đến mức dọa người, ngay cả thị trường chứng khoán của công ty cũng nhảy vọt, theo đó tập thứ hai cũng sẽ được quan tâm. Điều làm cho thính giả hưng phấn đến mức bùng nổ chính là, kết thúc tập hai Sở Tuyển mới vào giang hồ bị yêu râu xanh xấu xa coi trọng, bỏ thuốc vào trong rượu. Đương nhiên Sở Tuyển chắc chắn không phải là kẻ ngốc tới mức chẳng hay biết gì, chỉ có điều hắn để mắt tới thiếu hiệp đẹp trai ở nhà bên cạnh, đến lúc này liền tương kế tựu kế, giả vờ yếu ớt chạy trốn tới phòng bên cạnh để cám dỗ thiếu hiệp kia.
Dù sao chính là một đoạn thở khẽ trên giường.
Nhưng kinh nghiệm của Ly Đường thật sự quá ít ỏi, Sở Tuyển trong tiểu thuyết được tạo ra chính là người có vô số kinh nghiệm thả thính, quyến rũ, cho dù giọng nói làm cho người nghe vô cùng say mê, nhưng giọng điệu ngây ngô của Ly Đường lồng tiếng cho Sở Tuyển có kinh nghiệm lão làng thì vẫn làm người ta có cảm giác bài xích.
Vì vậy cậu lén luyện nhiều lần vẫn cảm giác không đúng lắm.
Ly Đường bối rối đành phải nhờ Châu Diệu chỉ giúp, anh nhìn ánh mắt trong suốt và vẻ mặt không dính khói lửa nhân gian của cậu, chỉ cảm thấy cả đời cậu cũng không thể nào đạt được trình độ yêu mị của Sở Tuyển. Nhưng anh không nỡ đả kích lòng tin của cậu, vì vậy uyển chuyển nói cho cậu nghe một bí quyết. Thế giới này có yêu cầu đặc biệt cao đối với người lồng tiếng, rất nhiều người lồng tiếng vì đạt được hiệu quả tốt hơn, còn có thể học theo nhân vật trong tiểu thuyết mà uống thuốc, vừa nổi hứng vừa lồng tiếng, cố gắng tạo ra bầu không khí tuyệt đẹp này.
Nhưng Châu Diệu không có khả năng để cho Ly Đường uống thuốc, chỉ kiến nghị cậu có thể nghĩ tới cảm giác vào buổi sáng.
Thật ra anh chỉ thuận miệng nói vậy, không cho rằng Ly Đường sẽ làm theo. Nhưng Ly Đường lại có tình cách tích cực, cậu lồng tiếng một đoạn vào buổi sáng mà mình có cảm giác nhất, tuyệt đối chỉ dựa vào phản ứng bản năng của cơ thể để lồng tiếng, không ngờ liền có hiệu quả tốt lạ thường.
Ngay cả bản thân Ly Đường nghe xong đoạn lồng tiếng này, mặt cũng đỏ bừng.
Thật sự...
Thật sự quá...
Xấu hổ rồi.
Bởi vì Ly Đường lồng tiếng không tìm được cảm giác, bên phía tập đoàn Thanh Khống tuyên bố thời gian tập thứ hai chưa xác định, cư dân trên mạng từ kêu khóc đòi ăn, về sau tức giận đến mức mắng chửi hết đợt này tới đợt khác, khiến cho cả tổ chỉnh âm gặp áp lực lớn như núi, nhưng điều khiến bọn họ có cảm giác suy sụp nhất, vẫn là gần đây Ly Đường không tìm được cảm giác mình muốn trong đoạn cuối trên giường, không ngừng đề xuất thu âm lại hết lần này tới lần khác.
Kích thích thì kích thích, nhưng kích thích quá nhiều sẽ biến thành hiền giả đấy.
Càng về sau, cả tổ chỉnh âm đều yếu thận.
Trong đám bọn họ cũng không còn sức để khoác lác nữa, cả ngày trầm mặt: “Người tiếp theo, tôi đi hút thuốc đây.”
Có lẽ trong giới chỉnh âm, Bùi Ngộ là người có yêu cầu hà khắc nhất đối với người lồng tiếng, trước kia những người từng hợp tác với anh ta, có ai mà không bị anh ta kén chọn, chê bai tới mức nghi ngờ cuộc đời, nhưng kết quả đối mặt với một tờ giấy trắng như Ly Đường, Bùi Ngộ trái lại phải đầu hàng trước, mỗi ngày đều lộ ra vẻ mặt buồn khổ nói với Ly Đường: “Đoạn này có thể mà, Đường Đường chúng ta làm vậy là được rồi, không cần thiết phải theo đuổi sự hoàn mỹ đâu.”
Thật vậy, quá theo đuổi hoàn mỹ thì ai mà chịu nổi chứ? Đặc biệt là giọng nói của Ly Đường, nhất định sẽ xảy ra án mạng đấy.
Nhưng Ly Đường vẫn cố chấp.
Cậu dường như từ nhỏ tới lớn sống trong giàu sang, nhưng trong xương cốt lại có một sự nghiêm túc và ngoan cố, cậu làm việc gì cũng hy vọng làm được tốt nhất.
Vì vậy ngay cả Châu Diệu đưa ra gợi ý dường như rất khó thực hiện, cậu cũng muốn nghe theo, cuối cùng ghi âm một đoạn lồng tiếng rõ ràng là bữa tiệc lớn cho thính giác.
Sau khi đoạn lồng tiếng này được gửi cho Bùi Ngộ, anh ta nghe xong suýt nữa thì bị kích thích tới ngừng thở.
Liên tiếp rút mười mấy cái khăn giấy cũng không lau hết máu mũi, Bùi Ngộ chỉ cảm thấy mình phải đến khoa thiếu máu của bệnh viện để trị liệu mất thôi.
Bởi vì đây chỉ là một đoạn do Ly Đường ngẫu hứng ghi âm ra, cho dù cảm xúc phù hợp, nhưng chế tạo hậu kỳ vẫn cần phải chỉnh âm lại rất nhiều chỗ, Bùi Ngộ tập hợp cả tổ chỉnh âm và đoàn chế tác hậu kỳ lại để cùng xử lý đoạn ghi âm này, kết quả trong nửa giờ, tất cả mọi người đều sống trong cảnh lau máu mũi ra cửa hút thuốc.
Sau đó, bọn họ mới chậm rãi khống chế được bản thân để chỉnh sửa đoạn ghi âm này.
Kết hợp với hiệu ứng âm thanh đêm khuya vắng người, cùng tiếng than khẽ đầy hương sắc say đắm tuyệt vời của Ly Đường, chỉ vài phút đã làm cho người ta sinh ra kích động tận hưởng hết lạc thú trước mắt.
Khi tập đoàn Thanh Khống đăng tải tập hai của kịch truyền thanh Động Hồn ở trang web Động Nhĩ, chỉ viết một đoạn tuyên truyền ngắn gọn.
“18+.”
Lập tức gây ra ba tiếng hét chói tai của cư dân trên mạng.
“A a a a a tập thứ hai!!!!!”
“A a a a a a cuối cùng cũng tới, cuối cùng cũng tới rồi!!!!”
“A a a a a a a không sợ, ông đây đã trưởng thành!!!!”