Edit: Muỗi
Ly Đường thật sự muốn khóc, cậu thà chết đói cũng không muốn ăn thức ăn bị bỏ thuốc này đâu.
Cơ thể cậu vô thức lùi lại bên trong giường, nhưng mới lùi được một nửa, một chân đã bị Cảnh Cuồng nắm lấy.
Ly Đường là người đẹp trời sinh, từ gương mặt đến ngón chân không có chỗ không cho người ta cảm giác tinh xảo, dáng vẻ run rẩy tạo thành vẻ đẹp gầy yếu, giống như một con chim oanh gãy cánh khiến người ta nhìn thấy mà giật mình, trong lòng sinh ra cảm giác thương tiếc lại không khỏi muốn chạm vào cậu nhiều hơn.
Giọng nói của Cảnh Cuồng vô thức dịu đi rất nhiều, hắn ta thuộc loại vừa thanh khống và nhan khống cực hiếm trong thế giới này, mà Ly Đường giống như được ông trời đặt biệt tạo ra dành riêng cho hắn ta vậy, vừa vặn đâm trúng tất cả những điểm làm cho hắn ta thấy phấn khích, hắn ta nóng lòng muốn hòa làm một thể với cậu.
Hắn hôn khẽ lên đầu ngón chân của Ly Đường đầy thành kính, kéo cậu đến bên cạnh mình mà không cho phép cậu từ chối, trong giọng điệu ôn hòa vẫn tiềm ẩn chút ngang ngược và hống hách: “Bảo bối đói bụng lắm rồi đúng không? Để tôi đút cho cậu ăn nhé!”
Ly Đường căn bản không thoát khỏi sự khống chế của Cảnh Cuồng, thấy Cảnh Cuồng muốn nhốt mình trong lòng hắn ta thì cuối cùng khóc rống lên: “Anh bắt nạt người khác.”
Một tiếng oán trách mềm mại đến mức tận cùng, cộng thêm giọng nói tuyệt vời của cậu, quả thật quá tiêu hồn, làm cho máu trong người cũng muốn chảy ra.
Hơi thở của Cảnh Cuồng trở nên nặng nề, lồng ngực không ngừng nhấp nhô, hắn ta đầy thương xót lau nước mắt cho Ly Đường, thương lượng: “Đừng khóc nữa, chờ một lát lại để cho cậu bắt nạt tôi được không?”
“!!!”
Cảnh Cuồng tự nhiên bưng bát lên ngậm một ngụm cháo, quả thật muốn tiến hành miệng đối miệng đút cho ăn.
Ly Đường vừa kinh hãi lại vừa khủng hoảng, dùng cả tay lẫn chân cố gắng thoát khỏi Cảnh Cuồng, nhưng cổ tay Cảnh Cuồng rất khỏe, bình tĩnh nắm hai tay của cậu kéo ra phía sau, chân duỗi ra cũng bị chặn lại. Sau một lúc lâu, Ly Đường cuối cùng cũng ăn được miệng cháo đầu tiên, khởi nguồn vẫn là bị Cảnh Cuồng cưỡng hôn.
Cảnh Cuồng chưa thỏa mãn vẫn không ngừng liếm, mổ, đòi hỏi vô độ trên môi cậu.
Cảm giác ướt nhẹp, tất cả đều là mùi xa lạ khó chịu.
Cậu tức giận thở hổn hển, cảm giác muốn nôn, cuối cùng dùng hết sức lực mới đẩy được Cảnh Cuồng ra, giọng nói có chút uất ức cùng phẫn nộ: “Đi ra, cách xa tôi một chút.”
Chỉ có điều, cậu cũng không cho rằng với sức lực nhỏ bé của mình thì có thể phản kháng được Cảnh Cuồng bao nhiêu thời gian, sau khi hét lên trút giận, cậu đã chấp nhận số mệnh mà tuyệt vọng nhắm mắt lại, bắt đầu chờ đợi Cảnh Cuồng cứng rắn phản công.
Kết quả chờ một lúc vẫn không thấy động tĩnh gì.
Vì vậy cậu dè dặt hé mắt ra nhìn, lại thấy động tác Cảnh Cuồng vươn tay ra rồi rụt lại, có phần không biết phải làm sao, vẻ mặt lúc thì sung sướng lúc lại đau khổ, hai cảm xúc phức tạp đan xen rối loạn khiến hắn ta cuối cùng phải dùng hai tay ôm đầu.
Đây là một loại hiện tượng vặn vẹo mà thần kỳ, cơ thể hắn ta rõ ràng muốn xông về phía trước ép Ly Đường nhưng bị tiềm thức cứng rắn khống chế... Giọng nói của Ly Đường hình như có thể ra lệnh cho hắn.
Trong đầu Ly Đường lập tức hiện lên lời Lục Đình nói, hắn từng nói qua, thật ra có thể khống chế loại người bệnh này, chỉ cần dùng giọng nói bọn họ mê luyến để ra lệnh, bọn họ sẽ theo phản xạ có điều kiện mà nghe lời.
Đồng thời nghe lệnh sẽ khiến cho bọn họ cảm thấy vui sướng, ngược lại chống cự chỉ mang đến đau khổ. Đây là một loại bệnh trung thành tới mức cổ quái. Cơ thể bọn họ có một sự tôn trọng và sùng bái không thể khống chế đối với giọng nói mình mê luyến, cho nên bọn họ không cho phép bất kỳ kẻ nào bao gồm cả mình tổn thương chủ nhân của giọng nói đó.
Ly Đường không hiểu những điều này, cậu thử dò xét nói: “... Anh đứng qua bên kia, không được nhúc nhích.”
Mặt Cảnh Cuồng cũng vặn vẹo, anh ta vừa hưởng thụ mệnh lệnh lại vừa luyến tiếc rời xa Ly Đường.
Cuối cùng niềm vui trong cơ thể chiếm thượng phong, giết chết suy nghĩ chính của anh ta, không thể chống cự mà đi về phía vị trí Ly Đường chỉ, nơi đó cách xa Ly Đường rất nhiều.
Ngay lập tức, hy vọng được nhen nhúm, Ly Đường lập tức nhảy xuống giường, bất chấp tất cả chạy ra ngoài.
Cậu chỉ muốn mau chóng rời khỏi căn phòng nhỏ tối tăm lại u ám này.
Kết quả khi chạy tới cửa, chân tay của cậu đột nhiên nhũn ra, suýt nữa thì quỳ trên mặt đất, cậu cố gắng hết sức mới chống tay được vào bức tường, khó nhọc đứng vững.
Ngay sau đó là cảm giác nóng.
Rất nóng.
Hơi thở cũng lập tức trở nên gấp gáp, cơ thể càng thêm nóng bỏng, ngay cả trang phục ma sát cũng tạo thành một sự kích thích. Thần chí cậu trở nên mơ hồ không rõ, không thể nào tập trung suy nghĩ được, đột nhiên cậu nhìn thoáng qua bát cháo mà cậu đã bị Cảnh Cuồng ép uống vài hớp đang đặt bên giường.
Không phải chứ...
Lúc này, Cảnh Cuồng hình như đã phát hiện sự khác thường của cậu, nhưng góc độ nhìn nhận chuyện này hình như có chút khác biệt, cũng không biết có phải vì ở khoảng cách khá xa không thấy rõ vẻ mặt Ly Đường làm anh ta có phán đoán sai lầm hay không, giọng điệu có phần lo lắng: “Sao vậy? Trẹo chân à?”
Ly Đường không để ý tới hắn, trên trán đã lấm tấm mồ hôi, cậu cắn răng dùng hết sức lực bất chấp tất cả chạy ra bên ngoài.
Chạy tới cửa, cậu mới phát hiện cửa có mật khẩu khóa.
Cậu suy sụp tới mức suýt nữa khóc rống lên, theo cơ thể càng nóng hơn, cậu mệt mỏi chống tay vào bức tường, ý thức dần dần bay xa, trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh, hình ảnh cuối cùng dừng lại là thế giới trước đó...
Trong nháy mắt, cậu chợt giật mình sợ hãi.
Mắt cậu trợn trừng, trong đầu xuất hiện một ý nghĩ ác độc liền giơ cánh tay lên cắn mình một cái, cảm giác đau đớn lập tức át đi tất cả suy nghĩ. Cậu lau mồ hôi bên thái dương, quay lại tìm Cảnh Cuồng giống như không có chuyện gì xảy ra.
Cảnh Cuồng quả thật nghe theo mệnh lệnh của cậu, vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, thấy cậu quay lại, anh ta cũng không kinh ngạc, hình như đã sớm đoán được. Trong gian phòng này, ngoại trừ cánh cửa thì không có lối ra nào khác.
Thấy Ly Đường đi tới, anh ta thậm chí đau lòng hỏi: “Sao lại không đi giày vào? Vừa rồi không bị trẹo chân chứ?”
Lúc này Ly Đường mới phát hiện ra mình đang đi chân trần, nhưng cậu không có thời gian để ý tới chuyện này, trực tiếp hỏi: “Mật khẩu là gì?”
Buổi tối dễ dàng làm cho tất cả âm thanh được phóng đại, mặc dù Ly Đường đã dùng đau đớn tạm thời ngăn chặn được hiệu lực của thuốc, nhưng giọng nói vẫn kèm theo hơi thở kiều diễm, cho dù không phải là giọng điệu mập mờ, nhưng hễ là âm sắc do cậu nói ra đều có cảm giác tiêu hồn.
Đôi mắt Cảnh Cuồng nhìn cậu chợt đỏ ngầu, cơ ngực căng lên dưới chiếc áo ba lỗ màu đen lại không ngừng lên xuống, giống như con sói cho dù bị nhốt vào trong lồng sắt vẫn chưa từng mất đi tính cách thú hoang của mình, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng có thể phản công vậy.
Cho nên Cảnh Cuồng chỉ thoáng động thắt lưng, trong lòng Ly Đường lại vang lên tiếng chuông cảnh báo, hơi thở nhanh hơn, giọng nói có phần run rẩy: “Không được nhúc nhích!”
Nhưng Cảnh Cuồng kiên trì muốn cúi người xuống, mà hình như vì không nghe theo mệnh lệnh của Ly Đường, vẻ mặt hắn ta hiện ra sự vặn vẹo và giãy dụa, dường như trong đầu đang tranh đấu, chỉ động tác ngồi xổm xuống cũng làm cho hắn ta mất một phút mới làm xong.
Ly Đường vội vàng lùi lại vài bước, cậu sợ Cảnh Cuồng phát hiện ra sự khác thường của mình.
Kết quả Cảnh Cuồng chỉ cầm giày trong góc phòng, nửa quỳ ở trước mặt Ly Đường và đặt dưới chân cậu, vẻ mặt lộ ra sự mệt mỏi vì đầu óc bị hành hạ, mà giọng điệu lại cam tâm tình nguyện dung túng và che chở: “... Đi giày vào, đừng để bị lạnh.”
Ly Đường làm sao có thể đi giày được, bây giờ bất kỳ vật gì động vào cũng khiến cho cậu bị kích thích.
Cậu nói đầy vẻ mệnh lệnh: “Đừng làm ra vẻ nữa, nói cho tôi mật khẩu!”
Một tiếng hạ lệnh này rất dứt khoát mà trong trẻo vang vọng trong gian phòng, cũng xuyên qua đầu Cảnh Cuồng, giống như đồng loạt mê hoặc từng dây thần kinh của hắn ta, bệnh nghiện âm thanh cuối cùng đã át đi tất cả, vẻ mặt hắn ta trở nên say đắm mà hưởng thụ, lại không có cách nào phản kháng, đầy vui sướng không thể khống chế được miệng mình, tự động thốt ra một dãy chữ số.
Ly Đường nhận được mật khẩu thì lập tức chạy ra ngoài.
Cậu mở cửa ra, gió đêm thổi vào mặt, làm cảm giác khô nóng trong cơ thể giảm xuống, kết quả cậu mới vừa đi được vài bước, phía xa lóe lên một đường ánh sáng trắng, có một chiếc xe nhanh chóng dừng lại ở trước mắt cậu.
Ly Đường và Cảnh Tội bên trong xe ngơ ngác nhìn nhau.
Cùng lúc đó, thần trí Cảnh Cuồng dường như đã tỉnh táo, biết Ly Đường rời đi liền phát điên lao vọt ra.
Cảnh Tội từ trên xe bước xuống, Cảnh Cuồng vừa vặn lao tới trước mặt. Gương mặt Cảnh Tội lạnh lùng giống như mới từ Âm Tào Địa Phủ bò ra, lập tức bóp cổ Cảnh Cuồng, dường như muốn giết chết hắn ta.
Bây giờ Ly Đường vui mừng vì anh em bọn họ đánh nhau, để cho cậu có cơ hội trốn khỏi cảnh rắc rối này, cậu lùi lại vài bước cố gắng không để cho bọn họ phát hiện, kết quả tim đột nhiên đập nhanh, cảm giác bứt rứt ngứa ngáy lập tức lan tràn ra khắp người.
Cậu không còn chút sức lực nào, cúi thấp xuống, khó có thể kìm chế mà thở dốc phát ra một tiếng: “... Ha.”
Âm thanh tuyệt đẹp câu hồn thấu xương, khiến cho người ta mê muội.
Hai anh em đang bóp cổ nhau lập tức quay đầu.