Edit: Muỗi
Mùi tin tức tố lập tức tiến vào trong xoang mũi của trùng nhân hoàng thất.
Đó là cám dỗ trí mạng nhất, còn câu hồn hơn bất kỳ mùi thơm nào trên thế giới.
Máu trùng nhân hoàng thất lập tức sôi trào, ánh mắt vốn lạnh lùng trở nên mê mẩn và rời rạc, cơ bắp trên toàn thân chấn động giống như bị điện giật, lại giống như con sói đói tìm được món ăn phù hợp nhất, cả gương mặt hưng phấn đến mức vặn vẹo.
Anh ta nâng lên Ly Đường, chỉ có điều lực di chuyển rất nhỏ, giống như đang cầm theo thứ gì đó quý giá dễ vỡ vậy, nhưng bởi vì quá phấn khích mà trên cổ nổi đầy gân xanh, phối hợp với động tác vô cùng dịu dàng của anh ta, nhìn qua thật sự rất buồn cười.
Từ trước đến nay, trùng nhân hoàng thất để ý nhất là hình tượng, bọn họ tự cho mình nắm giữ sống chết của toàn bộ chủng tộc, càng uy nghiêm và lạnh lùng hơn Trùng tộc bình thường. Chỉ là vào giờ phút này, trùng nhân hoàng thất lại hoàn toàn không để ý tới hình tượng của mình.
Anh ta si mê ngửi mùi tin tức tố từ trong cơ thể Ly Đường tỏa ra, không thể kìm lòng nổi, muốn mở miệng ngậm lấy cổ của Ly Đường.
Ly Đường bị giật mình, vội vàng đẩy hắn ra: “Đừng.”
Đẩy không nổi!
Cơ thể cao lớn của trùng nhân hoàng thất đã bao phủ lấy cả người Ly Đường.
Các trùng nhân cấp cao đối diện phẫn nộ đến mức gương mặt dữ tợn, cho dù lực lượng cách xa hoàng thất, nhưng trong xương cốt của bọn họ bẩm sinh vẫn có dục vọng chiếm hữu đối với hùng vương đủ khiến cho bọn họ không thể tiếp nhận nổi mà phát điên.
“Anh không nghe thấy hả? Vương đã nói đừng rồi!” Một trùng nhân cấp cao tức giận và kích động kêu lên: “Căn cứ theo pháp tắc của Trùng tộc, chưa được Vương cho phép mà dám tự ý chạm vào bất kỳ chỗ nào trên cơ thể của Vương, đều phải chịu hình phạt cao nhất chính là treo cổ...”
Một chữ cuối cùng còn chưa nói hết, trùng nhân cấp cao này trực tiếp bị đuôi của một gã trùng nhân hoàng thất khác đánh cho vỡ.
Óc đen bắn ra xung quanh.
“Nếu như di ngôn của các người giống như hắn, vậy không cần lên tiếng nữa.” Trùng nhân hoàng thất lạnh lùng nói với hai vị trùng nhân cấp cao còn lại.
Đồng tử của hai trùng nhân cấp cao này co lại, rõ ràng đang khủng hoảng, nhưng vẫn không sợ chết muốn bảo vệ quyền lợi của Vương.
“Anh em các người không có tư cách động vào Vương. Dựa theo quy định, lần đầu tiên của Vương phải do trùng nhân mạnh nhất chủng tộc hầu hạ!”
Mỗi đời hùng vương của Trùng tộc đều sinh ra ở trung tâm tuyệt đối của lĩnh vực, do hoàng cung hoa mỹ, xa xỉ nhất cung cấp nuôi dưỡng, các trùng nhân xâm lược chủng tộc khác nhận được chiến lợi phẩm chỉ có thể bày ở bên ngoài hoàng cung, nếu có may mắn nhận được sự chú ý của Vương sẽ phải quỳ 3 lần dập đầu 9 lần mới có thể đi vào hoàng cung nộp lên cho tôi tớ.
Có thể tiến vào hoàng cung một lần là chuyện tất cả trùng nhân đều tha thiết ước mơ.
Mỗi chỗ trong hoàng cung đều từng có dấu chân Vương giẫm lên, tin tức tố tuyệt vời lan tràn cả hoàng cung, giống như địa phương cầu hoan kiều diễm nhất, mê người nhất.
Mà Vương sinh ra ở hoàng cung luôn sạch sẽ, giống như bông hoa tinh khiết, không một trùng nhân nào không muốn giành được lần đầu tiên của Vương.
Vì vậy cứ đến ngày thành niên của một đời vương, đều là ngày gió tanh mưa máu nhất của Trùng tộc.
Hoàng thất sẽ tổ chức “cuộc chiến sinh tử”, bất kỳ trùng nhân nào cũng có thể tham gia, hễ là trùng nhân sống sót cuối cùng liền có thể trở thành kẻ thắng lợi, được mở cửa hoàng cung, dưới ánh mắt ghen ghét của tất cả trùng nhân, được quỳ một chân trên mặt đất hôn Vương.
Nhưng bây giờ Vương không ở hoàng cung, mà ở một tinh hệ nhỏ bé tầm thường nhất.
Chỉ cần giết chết hai trùng nhân cấp cao còn lại, sẽ không ai biết tới sự tồn tại của Vương. Cho dù Vương sớm muộn sẽ bị phát hiện, nhưng trước khi quay về lĩnh vực Trùng tộc, bọn họ còn có rất nhiều thời gian có thể ở cùng Vương.
Anh em trùng nhân hoàng thất hoàn toàn không do dự, giết sạch đồng loại trên La Lan Tinh.
Chỉ còn lại một mình Ly Đường giống như dê con yếu ớt rơi nhầm vào trong đàn sói. Cậu thậm chí dùng hết sức lực vẫn không có cách nào đẩy nổi một cánh tay của trùng nhân hoàng thất đó ra.
“Thả tôi ra.” Cậu vẫn bị một trùng nhân hoàng thất ôm giữa không trung.
Nghe vậy, trùng nhân hoàng thất kia lưu luyến thả nhẹ cậu xuống.
Trốn thì không thể trốn thoát được, sức lực và tốc độ của Trùng tộc so với loài người quả thật giống như chênh lệch giữa trời và đất vậy. Ly Đường chỉ có thể to gan len lén quan sát hai trùng nhân hoàng thất này, vẻ ngoài nhìn thật sự giống nhau, đôi mắt sâu, đường nét lạnh lùng nghiêm nghị, người nào người nấy đều lộ vẻ tàn khốc, khi nhìn thoáng qua rất khó có thể phân biệt.
Năm giác quan của trùng nhân đặc biệt phát triển, tất nhiên chuyện Ly Đường nhìn lén không thoát được ánh mắt của bọn họ.
Động tác nhỏ này của Ly Đường chắc chắn sẽ không làm cho bọn họ tức giận, trái lại còn mừng rỡ và hưng phấn, không ngờ Vương bằng lòng nhìn bọn họ. Khóe miệng cứng đờ của một vị trùng nhân hoàng thất trong đó khẽ động, nhìn Ly Đường và lộ ra một nụ cười vụng về mà lấy lòng.
Rất không được tự nhiên.
Dù sao thân là trùng nhân hoàng thất, đối tượng bọn họ cần lấy lòng quá ít.
“Tôi là Hi, hắn là Mộ.”
Hi có phần hướng ngoại hơn Mộ, người vừa nhấc Ly Đường lên chính là anh ta. Anh ta còn có thể nhìn Ly Đường cười, vẻ mặt Mộ lại hoàn toàn không thay đổi, nhưng trong lúc Hi nói chuyện, Mộ đã chủ động ngồi xổm xuống, mở cánh chim lộng lẫy ra, giống như một con chim ưng sẵn sàng bay lên bất cứ lúc nào.
Hắn nói với Ly Đường: “Vương, để tôi đưa ngài lên quân hạm.”
Giọng nói của Hi tương đối trong trẻo, mà giọng nói của Mộ lại lạnh lùng, giống như núi băng nghìn năm không tan.
Thấy thế, Hi tức giận thở hổn hển: “Như vậy là không công bằng.”
Có thể để cho Vương cưỡi chính là chuyện vinh dự nhất trong Trùng tộc, Mộ chưa từng thương lượng với Hi đã tự mình quyết định làm chuyện này.
“Em đã ngửi tin tức tố của Vương rồi.” Mộ nói.
“Đó là để xác nhận thân phận của Vương mà!”
“Nhưng vẫn là đã ngửi. Nếu như em còn muốn để cho Vương cưỡi em, vậy tối nay người ngủ với Vương chỉ có thể là anh.” Mộ cũng không nhường bước.
Chuyện này còn quan trọng hơn ngửi tin tức tố và làm vật cưỡi nhiều.
Hi không thể phản bác, đặc biệt không cam lòng nhìn Mộ giang cánh chim sặc sỡ với Ly Đường.
Ngoại trừ nơi riêng tư ra, lưng của trùng nhân là nơi yếu ớt nhất, nơi đó mềm mại lại mẫn cảm. Các Trùng tộc đến chết cũng sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào đụng vào, nhưng một khi đối tượng đổi lại thành hùng vương, đó chính là chuyện làm cho máu của các Trùng tộc sôi trào.
Ly Đường bị bọn họ làm bối rối.
Mộ quỳ một gối xuống ở trước mặt cậu, lộ ra tấm lưng với đường cong mượt mà đẹp mắt, trên xương bả vai mọc ra một đôi cánh chim giống như con bướm phá kén. Không thể nghi ngờ, đây là hình ảnh đẹp tuyệt vời. Từ trước đến nay, Trùng tộc tiến hóa thành người vẫn nổi tiếng là đẹp nhất hệ Ngân Hà.
Chỉ có điều, Ly Đường còn chưa biết trong quân hạm có gì nguy hiểm không.
Cậu do dự mãi vẫn không ngồi lên, kết quả Mộ nói: “La Lan Tinh đã là một hành tinh cô độc, Vương ở lại đây cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa.”
Một hành tinh với thi thể rải rác ở khắp nơi trên mặt đất, đầy mùi khói thuốc còn kèm theo mùi máu tanh, đúng là không thích hợp để ở lại. Lý do này đã thuyết phục được Ly Đường. Dù sao cậu biết mình bị hai anh em này bao vây, sẽ không thể trốn thoát được.
Vì vậy, cậu thỏa hiệp ngồi lên trên lưng của Mộ.
Tác giả có lời muốn nói:
Bắt đầu cuộc phiêu lưu trong thế giới Trùng tộc rồi.