Edit: Muỗi
Ly Đường chạy trốn rất nhanh.
Nước bọt của Vương cũng có thành phần tương tự với tin tức tố, có sức cám dỗ trí mạng với Trùng tộc.
Vào lúc cắn xuống, Ly Đường liền biết mình sắp nguy rồi, cậu không có lựa chọn nào khác, chỉ đành dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía Mộ. So với những phần tử ngoài vòng luật pháp, rõ ràng quân đội Trùng tộc càng đáng tin hơn.
Kết quả chạy một hồi, băng vải trên người bắt đầu tuột ra.
Ly Đường chạy trốn làm mồ hôi chảy ra đầm đìa, tác dụng của hệ thống tin tức tố rất thần kỳ, theo sự trao đổi chất trong cơ thể tăng lên, mùi này sẽ càng nồng hơn. Lúc này, Ly Đường đổ mồ hôi đầy người, băng vải đã không còn được quấn chặt nữa, một phần rơi xuống đất, tin tức tố trên cơ thể giống như từ trong bình kín được mở ra, biến thành mùi thơm phức tuyệt không thể tả đối với trùng quần này.
Mùi thơm mê người trời sinh có thể ép cho Trùng tộc phát cuồng.
Trùng quần trong chợ đêm dần dần trở nên rối loạn, những kẻ đang giao dịch, đánh nhau, uống rượu ăn thịt đều dừng tay, mở miệng hít sâu giống như những con cá rời khỏi nước biển sắp vì thiếu nước, giống như theo bản năng truy đuổi, mãi đến khi hít đầy buồng phổi mùi tin tức tố kia.
Theo đó, cảm giác trống rỗng lập tức lan tran ra khắp toàn thân.
Tin tức tố có sức ảnh hưởng đối với cơ thể của Trùng tộc còn kinh khủng hơn cả xuân dược cao cấp nhất, cả trùng quần trong chợ đêm liền không khác gì đám sói đói gặp được món ăn yêu thích, tất cả đều lộ ra vẻ đờ đẫn, tâm thần rối loạn.
Ngay sau đó, tất cả như sói như hổ, phát điên tìm kiếm nơi mùi này phát ra.
Chỉ có Ly Đường chẳng hề hay biết gì, cậu không ngửi được mùi tin tức tố.
Kết quả cậu càng chạy càng phát hiện hình như mình dần dần bị đám trùng nhân từ bốn phương tám hướng sốt ruột lao tới bao vây xung quanh!
Hiện tượng kỳ lạ ép Ly Đường phải dừng lại, rất nhiều giọt mồ hôi rơi xuống mặt đất, cậu đã tiêu hao hết sức lực, ngay sau đó, một ít băng vải còn lại trên người cũng đã hoàn toàn tuột xuống, lộ ra làn da trắng nõn không tì vết.
Cả trùng quần lập tức phát ra tiếng hít sâu.
Từ trước tới nay, thẩm mỹ của Trùng tộc đều được xác định từ Vương
Trước khi Vương sinh ra, trong đầu bọn họ chỉ có thắng bại và tàn sát, không có quan niệm đẹp hay yêu thích. Mà một khi Vương sinh ra, thẩm mỹ của bọn họ sẽ biến hóa theo sự trưởng thành của Vương, dù sao ở trong lòng bọn họ, Vương có dáng vẻ thế nào cũng đều đẹp.
Cơ thể loài người của Ly Đường rất trắng, trắng đến mức bóng láng, hơn nữa cậu vừa thành niên, còn có chút ngây ngô sạch sẽ, lại giống như trái cây sắp chín chỉ chờ hái xuống, đầy hương vị thơm tho mềm mại lại quyến rũ.
Từng đôi mắt biến thành hình dạng đồng tử màu đỏ tươi, dựng đứng, có trùng nhân thậm chí hóa ra nguyên hình trùng thể, vỗ cánh chim rất lớn, phát ra tiếng gào thét điên cuồng, đây là trạng thái khi Trùng tộc quá hưng phấn không khống chế được bản thân mình.
Ly Đường lùi lại từng bước một, nhưng đám trùng nhân đã sớm bao quanh cậu thành một vòng tròn, cậu đi đến đâu cũng là bức tường trùng nhân.
Ly Đường cảm giác tay chân lạnh lẽo, không thể nghi ngờ thân phận của cậu đã bị phát hiện.
Sau đó, cũng không biết là kẻ nào dẫn đầu, dù sao cũng có trùng thể dẫn đầu xông về phía Ly Đường, đáng tiếc kẻ đó mới lao tới được một nửa đường đã lập tức bị một trùng thể hoặc một trùng nhân khác tức giận giẫm đạp xuống.
“Vương...”
“Vương thuộc về tôi!”
“Thứ hàng bị đâm nát nhà mày cút ngay!”
Nhận được Vương, giữ lấy Vương gần như là mục tiêu duy nhất của mỗi sinh mạng Trùng tộc, bọn họ có thể vì điều này mà phấn đấu quên mình cho dù đầu rơi máu chảy, sự kiện giống như giẫm đạp thật sự được trình diễn, tất cả Trùng tộc không ngừng nối tiếp nhau nghiền ép máu thịt của đồng loại chỉ để tới bên cạnh Ly Đường.
Ở trong mắt của loài người, hình ảnh này rõ ràng là hiện trường tai họa khủng khiếp.
Ly Đường thấy mà hãi hùng khiếp vía, khi một trùng thể nào đó sắp chạm vào mắt cá chân của cậu, chợt có một sức lực mạnh mẽ giống như nghìn quân đột nhiên từ phía sau trùng quần đánh tới!
Vòng vây giống như tường đồng vách sắt đối với Ly Đường lập tức bị nổ ra một lỗ thủng.
Một tiếng huýt gió đầy ngả ngớn lại vang lên.
Ly Đường cứng người, quay đầu lại, đã thấy một đám trùng nhân vọt tới, chỉ có điều trên trán của nhóm Trùng nhân này đều có quấn khăn màu đen có dấu hiệu của tinh đạo Trừng Mắt.
So với trùng quần cuồng nhiệt ở chợ đêm, nhóm Trùng tộc này theo sát phía sau trùng nhân dẫn đầu một cách có trật tự, ngay cả Ưu vừa huýt sáo cũng vậy. Hình như trùng nhân dẫn đầu không nói gì, cho dù bọn họ có khát vọng đối với Ly Đường cũng không dám hành động mạo muội vậy.
Đó là lực tinh thần thống trị tuyệt đối.
Khi một trùng nhân mạnh đến một trình độ nhất định, sẽ không còn dựa vào sức lực, mà là não vực tinh thần.
Người đứng đầu tinh đạo Trừng Mắt có lực tinh thần mạnh mẽ khác thường, mạnh mẽ đến mức khi hắn phóng ra lực lượng tinh thần, ngay cả Ly Đường cũng cảm giác da đầu tê dại. Trùng quần ở chợ đêm vốn muốn bao vây bắt lấy Ly Đường đều lần lượt bị lực lượng tinh thần này làm cho chấn động tới mức co quắp trên mặt đất.
Bên trong vòng tròn chỉ còn lại có một mình Ly Đường đang đứng.
Vừa ngẩng đầu, ánh mắt của Ly Đường và người thủ lĩnh đã tiếp xúc với nhau.
Hắn mặc một chiếc áo gió màu đen có cảm giác vừa dày vừa nặng lại thâm trầm, khuôn mặt bị giấu ở trong mũ, chỉ lộ ra vài đường nét sắc bén, mắt sâu hơn cả bầu trời đêm không sao, lộ ra một loại lực chấn áp không gì lay chuyển được.
Hắn rất nguy hiểm.
Rõ ràng chưa từng tiếp xúc với hắn, nhưng trực giác nói cho Ly Đường, phải chạy.
Chạy mau.
Có thể chạy được bao xa thì cố gắng chạy xa bấy nhiêu!
Ly Đường đạp lên cơ thể Trùng tộc đang ngã dưới đất cố chạy trốn, kết quả còn chưa chạy ra khỏi vòng đã bị nhóm tinh đạo Trừng Mắt ngăn cản.
Trong lòng cảm thấy uất ức, Ly Đường trợn to nhìn về phía đám tinh đạo Trừng Mắt.
Theo Ly Đường, cái trừng mắt này cực kỳ dữ tợn, chỉ có điều rõ ràng đối với sóng điện não Trùng tộc không ở cùng một kênh, nó lại vô cùng đáng yêu với lực sát thương cực lớn.
Ngao.
Vương thơm thơm mềm mềm.
Một trùng nhân trong đó không đành lòng nói: “Thủ lĩnh, tối nay ngài cũng đừng giày vò Vương quá mức.”
Không đợi Ly Đường hiểu được những lời này, trước mắt cậu đã bị bóng đen lớn bao phủ.
Thủ lĩnh của Trừng Mắt cao tới mức đáng sợ, có lẽ gần hai mét rưỡi, cơ thể đầy khí phách, chân dài tới mức không tin nổi, Ly Đường ở trước mặt hắn giống như đứa trẻ ở quốc gia người lùn, yếu tới mức không chịu nổi một đòn.
Ly Đường không thể trốn được, sốt ruột đến mức khóc nức nở thành tiếng: “Đi đi.”
Cơ thể cường tráng tiến sát lại, phát ra áp lực không cho phép từ chối, hắn chậm rãi cúi người, nhẹ nhàng ngửi cổ của Ly Đường. Cậu có thể cảm nhận được rõ ràng tiếng thở khẽ và hơi nóng từ cơ thể của hắn. Hắn hình như đang xác nhận mùi pheromone cơ thể của cậu có phải là thật hay không, Trùng tộc chưa bao giờ thiếu những kẻ có suy nghĩ kỳ lạ.
Nhưng hắn vừa hít một hơi, Ly Đường dần dần có một dự cảm chẳng lành.
Hơi thở của vị thủ lĩnh này trở nên gấp gáp hơn lúc đầu rất nhiều, hơn nữa còn càng lúc càng nhanh hơn, gần như rơi vào một tần suất không khống chế được.
Ly Đường lập tức muốn lùi lại, nhưng cậu vừa có động tác, vai liền bị giữ lại, ngay sau đó cậu nhìn thấy hai mắt tối tăm kia.
Hắn lẳng lặng nhìn Ly Đường, rõ ràng không nói gì nhưng lại khiến cậu cảm thấy rất áp lực.
Trong nháy mắt Ly Đường không thể động đậy, mắt đỏ hoe: “Bắt cóc là phạm pháp.”
Lúc này mũ của tên thủ lĩnh được kéo xuống, tất cả các đường nét trên gương mặt đã lộ ra hoàn toàn, nhìn càng thêm anh tuấn lại tối tăm, cảm xúc trên gương mặt hắn không nhiều, nhưng sau khi nghe thấy Ly Đường nói những lời này, khóe miệng giật giật hình như đang cười, chỉ có điều thoáng cái đã không thấy nữa.
Ngay sau đó, hắn cúi xuống bên tai của Ly Đường, dùng giọng trầm thấp hỏi: “Vậy giao phối cùng ngài có phạm pháp không?”
Ly Đường trợn tròn mắt, hoảng hốt lo sợ muốn đẩy hắn ra.
Một giây tiếp theo, cậu cảm giác như trời đất quay cuồng, thủ lĩnh này đã bế cả người cậu lên.
“... Thả tôi ra!” Giọng điệu của Ly Đường đã biến thành nức nở: “Khốn kiếp! anh nói vậy là có ý gì hả?”
Cơ thể Ly Đường bị ép sát vào lồng ngực đang không ngừng lên xuống, dường như hắn đang rất sung sướng. Cậu nghe người thủ lĩnh này nói với nhóm tinh đạo Trừng Mắt: “Hôm nay lên thuyền mở tiệc, chiêu đãi Vương của chúng ta thật chu đáo mới được.”
“Oa, thủ lĩnh thật hào phóng!”
“Hôm nay đúng là thắng lợi trở về rồi!”
Sau tiếng hoan hô qua đi, đám tinh đạo Trừng Mắt đều lao về phía phi thuyền.
Bọn họ chính là bá chủ của chợ đêm, bình thường khi tới đây người nào người nấy đều kiêu căng ngạo mạn, đều mang phong thái của đại gia, vậy mà lúc này lại xô đẩy nhau thất thố một cách kỳ lạ, không ngừng tranh cướp vị trí phía trước.
Oa ~
Vương mềm mềm non non đang trong lòng của thủ lĩnh kìa.
Đám trùng nhân tinh đạo Trừng Mắt đều lộ vẻ hạnh phúc. Mặc dù có thủ lĩnh ở đây, lần đầu tiên của Vương chắc chắn không tới phiên bọn họ, nhưng chỉ cần có thể ngửi tin tức tố của Vương thêm một lúc, bọn họ cũng cảm giác như sống ở trên mây rồi.
Đổi lại thành mọi khi nếu phi thuyền mở tiệc, bọn họ chỉ biết không ngừng tranh cướp rượu thịt, nhưng bây giờ lại không có người nào muốn động đũa.
Bọn họ theo sát bước chân của Niết Đế tới trước phòng của hắn, bám theo đuôi vây quanh trước cửa giống như đám si ngốc.
Khi Niết Đế đặt Ly Đường xuống giường, cậu lập tức nhảy dựng lên, mặt đỏ bừng.
“Các người muốn đưa tôi đi đâu?”
Ly Đường vội vàng quan sát xung quanh, gian phòng đặc biệt chật hẹp, chỉ có một cái giường màu đen và một bàn quang não, ngoài ra không còn gì khác, thậm chí ngay cả phòng tắm cũng không có. Hoàn cảnh xung quanh có quá ít tin tức càng làm cho cậu thêm khủng hoảng, hơn nữa ngoài cửa có rất nhiều trùng nhân lộ ra vẻ mặt si ngốc khiến cậu hoàn toàn không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện tồi tệ gì.
Niết Đế không nói chuyện, tự mình đi về phía cửa.
Thủ hạ của hắn thấy thế đều kêu rên: “Đừng mà, thủ lĩnh, có cần phải nhanh như vậy không?”
“Để cho tôi liếc nhìn Vương thêm chút nữa đi mà, cầu xin ngài đấy.”
“Tôi mà không ngửi thấy tin tức tố của Vương sẽ chết bệnh mất, oa oa nếu như ngài đóng cửa tôi sẽ chết thật đấy!”
“Quần áo của tôi còn kẹt trong cửa kìa, đừng đóng, đừng đóng mà!”
Đáng tiếc cả quá trình đó, mặt Niết Đế không hề thay đổi, đóng cửa cũng không chớp mắt lấy một cái.
Thế giới lập tức yên tĩnh hơn rất nhiều, nhưng bởi vì yên tĩnh nên Ly Đường cảm giác căn phòng này quả thật chật chội đến mức ngạt thở.
“Tôi... tôi muốn đi ra ngoài.” Cả người Ly Đường căng ra như một dây cung, dường như có thể lập tức gãy bất kỳ lúc nào.
Niết Đế lẳng lặng đi về phía cậu, cơ thể cường tráng lại uy nghiêm khiến Ly Đường cảm thấy áp lực, không nhịn được lùi xuống cuối giường. Từ nãy đến giờ, Niết Đế không nói gì, chỉ có ánh mắt tối tăm nhìn chằm chằm vào cậu rất trắng trợn, dường như muốn nhìn đủ một lượt từng chỗ trên cơ thể của cậu vậy.
Ánh mắt này quá mức cố chấp, đến mức Ly Đường cảm giác nguy hiểm.
Dường như sau khi hắn nhìn xong lớp bên ngoài sẽ lột tới lớp bên trong của cậu vậy.
“... Đừng tới đây, “ Ly Đường suy sụp, giọng điệu nức nở: “Không cho phép chạm vào tôi!”
Tuyến lệ của cậu luôn phát triển, khó chịu hoặc tức giận đều dễ đỏ mắt. Lúc này viền mắt cậu đã đỏ hoe, giống như một con mèo con đang chịu uất ức vậy.
Hình như điều này có hiệu quả, Niết Đế dừng bước.
Cảm xúc trên gương mặt của hắn tương đối ít, nhưng vẫn có thể thông qua ánh mắt của hắn nhìn ra được chút ít. Ly Đường cảm giác được ánh mắt Niết Đế đang lộ vẻ ngạc nhiên, cảm thấy Ly Đường rất mới mẻ, mới mẻ nhất từ trước tới nay.
Mấu chốt là hắn còn rất thích.
Đúng.
Hắn rất thích sự mới mẻ này.
Cho dù là mạnh mẽ như hắn cũng rất sẵn lòng tiếp nhận bản năng thần phục và theo đuổi đối với Vương đã ngấm vào trong máu từ nhỏ.
Ánh mắt Niết Đế dần trở nên ôn hòa, hắn quỳ xuống hỏi với giọng điệu trầm lắng, gần như thành kính: “Ngài thích tư thế nào?”