Thế Giới Yêu Thương Trị

Chương 47: Chương 47: Trùng tộc (20)




Edit: Muỗi

Sau khi nhận được mệnh lệnh của cấp trên truyền tới, nhân viên kiểm sát giận tới mức sôi gan.

Hắn đập mạnh giấy thông hành ở thủ đô vào ngực Pháp Trạch, sau khi nhìn Pháp Trạch với ánh mắt tàn nhẫn, hắn mới miệng hùm gan sứa phất tay nói: “Đi nhanh đi! Người kế tiếp!”

Chân mày Pháp Trạch càng nhíu chặt lại.

Cấp dưới của anh ta cũng vậy, tất cả đều lộ vẻ bối rối, sau đó căm tức nói: “Thủ lĩnh, có chuyện gì xảy ra vậy? Cấp trên không phái người tới đón Vương à?”

“Bọn họ làm quái gì thế? Vương cực khổ lắm mới tới được thủ đô, bọn họ trái lại chặn ngài ấy ở ngoài cửa!”

“Nếu chẳng may Vương bị va chạm ở đâu, bọn họ có chịu trách nhiệm được không?!”

Ly Đường đứng nghe và cảm thấy rất mờ mịt. Cậu... đâu có khổ cực gì đâu, vừa tỉnh dậy lại đã đến thủ đô rồi.

Thấy Trùng tộc ở thủ đô không tiếp đón, Ly Đường trái lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Dù sao đây là thành phố phồn vinh nhất của Trùng tộc, chắc hẳn tất cả trùng đều lý trí.

Như vậy... nhiệm vụ của hệ thống phải làm thế nào đây?

Lên ngôi xưng vương, còn phải sinh ra một đời sau. Quả nhiên nhiệm vụ của hệ thống không có hãm hại nhất chỉ có hãm hại hơn.

Ly Đường rầu rĩ.

Mà dáng vẻ Ly Đường đang buồn bã không vui vì nhiệm vụ lọt vào trong mắt Pháp Trạch lại cực kỳ giống với vẻ thương tâm vì lễ nghi của trùng ở thủ đô. Sắc mặt Pháp Trạch trầm xuống, lạnh lùng trách đám cấp dưới: “Câm miệng, các người nói nhảm quá nhiều rồi.”

Pháp Trạch quay sang Ly Đường, ánh mắt rõ ràng rất ôn hòa: “Vương, nếu không ngài cứ tới chỗ tôi trước đã.”

Ly Đường căn bản không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể gật đầu.

Nhưng sự đồng ý của Ly Đường lại gây ra phản ứng dây chuyền cho đám cấp dưới của Pháp Trạch, ai nấy đều ngơ ngác nhìn nhau, lộ ra đủ loại biểu cảm hâm mộ, thèm nhỏ dãi lại khiếp sợ. Một trùng to gan lớn mật trong đó không ngờ lại ngăn cản ngay ở trước mặt mọi người: “Vương, nếu không ngài suy nghĩ thêm một chút? Căn hộ kia của thủ lĩnh... Căn hộ kia ơ...”

Hắn hình như không tìm được từ nào hình dung uyển chuyển, do dự nhìn về phía đám bạn xin giúp đỡ, đáng tiếc đám bạn kia lại khủng hoảng lùi lại tới ba mét.

Một giây tiếp theo, dáng người cao lớn của Pháp Trạch đã che phủ lên dáng người của hắn, giọng nói thâm trầm: “Căn hộ của tôi làm sao?”

Thư trùng có can đảm đứng ra ngăn cản này liền hoảng sợ: “Không, không, tôi chỉ muốn nói những đạo cụ bên trong đặc biệt xinh xắn!”

Ly Đường mẫn cảm nắm được trọng điểm: “Đạo cụ gì?”

Đám cấp dưới đều đổ mồ hôi đầm đìa, lộ ra vẻ rất thương nhưng chẳng thể giúp được gì.

“A...” Pháp Trạch hàm hồ trả lời một câu: “Chơi thôi.”

Ly Đường chợt cảm thấy không ổn, trong đầu đều là ý nghĩa khác thường của từ “chơi” trong các tài liệu đồi trụy của Trùng tộc. Chỉ nghe trong đám cấp dưới có thư trùng hình như bị từ “chơi” này của Pháp Trạch kích thích, từ trong đó chạy ra ngoài. Trùng này có vẻ không cao lớn lắm, chỉ khoảng một mét chín, cao hơn Ly Đường một cái đầu, mái tóc hơi quăn lại thêm má lúm đồng tiền nhỏ, làn da trắng như sữa, nhìn rất đáng yêu: “Nếu không thêm em nữa đi, em còn chưa có nhà ở thủ đô đâu.”

Nhìn mặt người này có phần tương tự với Pháp Trạch, nhưng Pháp Trạch thiên về vẻ đẹp trai đoan chính, cậu ta lại thanh tú tinh tế.

“Hừ, khi muốn có phúc lợi thì gọi anh, bình thường chỉ gọi tên súc sinh kia!”

“Vương, ngài tuyệt đối đừng đồng ý với nó, ngài đừng thấy vẻ ngoài nó non như thế nhưng lại đi theo con đường hoang dã, có thể chui vào gầm bàn của ngài suốt một ngày không ra đấy.”

“...”

Vẻ mặt Pháp Trạch lạnh lùng: “Lăn. Không có phần của cậu.”

Trùng với dáng người nhỏ bé kia cũng không sợ hãi, vẻ mặt càng thêm ngoan ngoãn, nhưng lời nói lại chẳng khác nào một tiểu ác ma: “Vậy em nói cho anh cả biết anh ăn mảnh. Nếu anh cả tới thì anh chắc chắn sẽ không có trái cây ngon mà ăn đâu.”

“...” Pháp Trạch hiếm có một lần chịu thiệt, lạnh lùng mở cửa xe, đưa Ly Đường lên xe trước, bản thân mình ngồi vào chỗ ghế lái. Chờ tới khi Pháp Già muốn lên xe, anh ta đột nhiên đạp cậu ta ra ngoài và đóng cửa lại.

Pháp Già tức giận thở hổn hển. Ánh mắt Pháp Trạch càng lạnh hơn: “Không cần lấy thằng nhãi kia ra ép tôi. Năm nay anh ta phát tình còn dữ dội hơn tôi, chắc hẳn đã sớm chết ở bên ngoài rồi.”

Pháp Trạch khởi động động cơ và chiếc xe lao đi, trong chớp mắt chỉ còn nhìn thấy khói xe phía sau.

Cả quá trình đó, Ly Đường đều bối rối, đang tính nhìn lại xem Pháp Già thế nào, kết quả đã thấy Pháp Trạch cầm gương chiếu hậu nhìn cậu.

Sau đó, môi Pháp Trạch giật giật nói: “Đó là em trai tôi.”

Ly Đường ngây người.

Pháp Trạch còn nói thêm: “Ngài thích loại dáng vẻ đó sao?”

Ly Đường còn chưa thấy rõ Pháp Già trông thế nào, cậu hơi ngập ngừng một chút đã nghe Pháp Trạch trịnh trọng một cách lạ thường: “Nó chỉ có thể chui xuống gầm bàn của ngài một ngày, tôi có thể chui vào hai ngày.”

“...!!!”

Mặt Ly Đường gần như đỏ bừng.

Cậu rất không tự nhiên quay đầu ngắm nhìn phong cảnh thủ đô, mơ hồ cảm thấy mình về nhà cùng Pháp Trạch không phải là một lựa chọn sáng suốt. Trong xe chỉ nghe có tiếng hít thở của Pháp Trạch, với tần suất hít thở này thì rõ ràng là đang hưng phấn khó nén được.

Nếu không mình xuống xe giữa đường vậy?

Đập vào trong mắt cậu đều là những tòa nhà cao tầng, mỗi tòa nhà đều lộ vẻ xa lạ lạnh lùng. Thủ đô của Trùng tộc sầm uất, binh sĩ Trùng tộc đi tuần tra khắp đường lớn, hoàn toàn không có vẻ hỗn loạn và ồn ào náo nhiệt như chợ đêm. Trên đường đều là các thư trùng mặc áo vest, đi giày da, trên gương mặt đầy vẻ ngạo mạn và lạnh lùng, không hề để ý tới nhau.

Thoạt nhìn, cậu không có cách nào dung nhập được.

Ly Đường nhất thời bỏ cuộc, bỏ qua cơ hội chạy trốn tốt nhất, đi thẳng tới dưới tầng căn hộ nhà Pháp Trạch.

Dù sao Pháp Trạch cũng là người trong quân đội, chỗ ở cũng rất gần với địa điểm quân sự quan trọng, đi qua đi lại đều là quân trùng. Pháp Trạch vừa xuống xe đã có người của đội tuần tra chào hỏi anh ta. Đối phương huýt sáo, gương mặt rạng rỡ lại thêm phần hứng thú: “Ồ, đoàn trưởng số ba cũng chưa chết ở bên ngoài à?”

Pháp Trạch nhíu mày, ngược lại không phải để ý tới chuyện chết hay chưa, mà là một chữ khác: “Cũng à?”

Nhân viên tuần tra liếc nhìn chỗ ở của Pháp Trạch, thì thào nói: “Anh cậu mới về sáng sớm, tôi nghe nói hắn đánh cho chủng tộc ở tinh cầu mười tám cũng chịu không nổi sự rối loạn của hắn, cấp trên trực tiếp ra lệnh không cho hắn đánh nữa, sợ tài nguyên bị hắn làm tiêu hao sạch.”

Nhân viên tuần tra thấy cửa xe không khóa, lại nhìn thấy Ly Đường sợ người lạ ở bên trong không ra.

“... Loài người à?” Thái độ thân thiện của nhân viên tuần tra lập tức biến thành phẫn nộ một cách kỳ lạ. Hắn tức giận trừng mắt nhìn Pháp Trạch: “Không ngờ cậu lại dẫn theo một đồ giả về! Tôi còn tưởng cậu cũng ngoan cường như anh cậu cơ đấy! Cậu làm vậy chính là một sự sỉ nhục đối với Vương! Cậu không xứng sống ở thủ đô, nơi cách lĩnh vực tuyệt đối gần nhất!”

Hắn nói xong liền hừ một tiếng đầy ngoan độc với Ly Đường: “Thủ đô chính là bị loại như cậu làm vấy bẩn!”

Ly Đường: “...”

Pháp Trạch không nói thêm một lời, nhấc cổ áo của hắn lên, ánh mắt dữ tợn nói: “Mồm miệng sạch sẽ một chút!”

Nhân viên tuần tra lại không hề sợ hãi: “Ít nhất tôi không thẹn với lương tâm, tôi vẫn trung trinh như một với Vương!”

“... Đừng đánh.”

Ly Đường thấy Pháp Trạch thật sự muốn ra tay thì vội vàng ra khỏi xe. Chỗ này là thủ đô, Ly Đường cũng không muốn gây sự chú ý. Cậu thấy có không ít nhân viên tuần tra đã chú ý tới bọn họ.

Ly Đường giữ lại cánh tay của Pháp Trạch. Được cậu trấn an, Pháp Trạch mới chậm rãi thu lại khí thế hung ác.

Nhân viên tuần tra càng lộ vẻ không thể tin nổi: “Không ngờ cậu lại bị một loài người nắm mũi dẫn đi!”

Nhân viên tuần tra chỉ đành nhìn thẳng vào Ly Đường, vừa nghiêm túc nhìn, miệng hắn sắp nói ra những lời thô tục lại đột nhiên không mắng nổi nữa. Hoàn toàn không vì lý do gì khác, hắn chỉ cảm thấy nhìn Ly Đường thêm vài lần, cơ thể lại có cảm giác khô nóng sôi trào một cách khó hiểu.

Kỳ lạ thật.

Rõ ràng không có mùi tin tức tố, rõ ràng chỉ là một loài người bình thường không có gì khác lạ, sao tim mình lại đập nhanh như vậy chứ?

“Lẽ nào cậu nhìn trúng người này là vì cảm giác này sao?” Nhân viên tuần tra vừa muốn hỏi nhưng đã không thấy bóng dáng của Pháp Trạch và Ly Đường đâu nữa.

Pháp Trạch lười nói chuyện với hắn nên dẫn theo Ly Đường đi trước rồi.

Khi đi tới dưới tầng của căn hộ, Pháp Trạch chợt dừng lại. Vừa rồi tranh chấp với nhân viên tuần tra đã làm cho anh ta suýt nữa quên mất trên tầng có con thú dữ.

Pháp Trạch xoay người, nói nhỏ với Ly Đường: “Tôi còn có căn nhà ở chỗ khác.”

Ai biết người trên lầu dường như có tai nghe được nghìn dặm, một giọng nói trầm lại khàn khàn truyền tới: “Nếu đã dẫn theo khách, sao còn chưa lên đi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.