The Godfather

Chương 32: Chương 32




Đánh lớn thắng lớn như vậy mà phải một năm trời vận động, lo lót khéo léo đủ mọi chỗ Michael Corleone mới nghiễm nhiên được coi như tay thủ lãnh cừ khôi nhất trong các phe nhóm giang hồ Mỹ quốc. Mười hai tháng liên tiếp nó chia đều thời giờ để ở hai nơi: tổng hành dinhLong Beachvà ngôi nhà mới dướiLas Vegas. Mãi cuối năm Michael mới quyết định thanh toán dứt khoát cơ sở Nữu-Ước, bán hết nhà hết đất. Vì vậy nó tính mang cả gia đình về miền Đông ở chơi một tháng trước khi rời nhà hẳn. Đích thân Kay phải lo thu xếp dọn nhà, có đến một triệu việc lỉnh kỉnh phải làm.

Bây giờ chẳng cánh nào dám đương đầu với cánh Corleone và Clemenza cũng nghiễm nhiên làm mộtÔng-Trùm. Rocco Lampone vẫn làcaporegime cho Michael Corleone nhưng Albert Neri xuống hẳnLas Vegasphụ trách an ninh cho tất cả lữ quán nhà trong khi Tom Hagen làm cố vấn pháp lý.

Anh em ruột thù hận nhau mãi đâu được? Chỉ ngoài một tuần lễ sau bữa nổi cơn khủng hoảng tố cáo om xòm Connie đã tới năn nỉ Michael "Em trót dại nói bậy" và cả quyết với bà chị dâu Kay rằng tất cả những điều nó tố cáo đều chẳng có gì hết. Bất quá nó quá nóng lòng chồng chết nên nói nhảm vậy thôi.

Một góa phụ trẻ như Connie Corleone thì tái giá đâu phải chuyện khó? Để tang một năm cho Carlo Rii chưa xong nó đã chính thức bước thêm một bước nữa với một thằng khá đẹp trai, người cùng xứ sở và tốt nghiệp Cao đẳng Thương mại đàng hoàng. Gia đình nó cũng vào hạng khá. Dù bây giờ chỉ giữ một chức vụ khiêm nhường trong cơ sở làm ăn của gia đình Corleone nhưng em rể tươnglai của Ông-Trùm thì lo gì không khá?

Trong khi đó Kay càng được cả nhà chồng quý mến thêm vì chịu khó theo học luật đạo để trở lại đạo Công giáo và hai đứa con nhỏ cũng theo mẹ luôn. Riêng Michael lại không khoái vụ này. Con cái cho theo Tin Lành cũng tốt lắm chớ... vả lại có vẻ Mỹ hơn nhiều!

Chính Kay cũng lấy làm lạ, không ngờ nàng hạpNevadatới vậy. Phong cảnh tuyệt vời, những dãy đồi đá, những khe sâu đá đỏ hun hút, những vùng sa mạc nắng cháy và xen vào giữa là những cái hồ nước mát rười rượi. Khí hậu ấm áp thật thú vị. Hai đứa nhỏ muốn đi chơi có ngựa riêng để cưỡi và người làm là đầy tớ đích thực chớ chẳng phải vệ sĩ. Cuộc sống của Michael bình dị hơn, đi làm thì điều khiển hãng thầu xây cất muốn giải trí đã có mấy cái Câu-lạc-bộ, mấy hiệp hội... Nó không nhảy ra hoạt động chính trị nhưng thú vị theo dõi tình hình sinh hoạt địa phương. Nói chung phải sống như vậy mới sung sướng, so với cuộc sống ở Nữu-Ước thì dọn nhà xuống ở hẳnLas Vegaskhoái hơn nhiều. Nàng đâm ngại không muốn về nhà cũ chút nào hết, do đó dọn đồ đạc lần chót để gởi đi Kay lấy làm khoái chí, hăng hái làm cho xong. Nàng có cảm giác của một con bệnh nằm quá lâu ở nhà thương nay hết bịnh hăm hở trở về nhà.

Đêm cuối cùng ở cư xáLong Beach, nàng thức giấc từ tờ mờ sáng, lắng nghe tiếng động cơ những chiếc xe vận tải chở đồ đạc xuống nhà mới. Người thì buổi chiều đáp phi cơ xuốngLas Vegascũng vừa, kể cả Bà Trùm.

Lúc ở nhà tắm ra nàng thấy Michael ngồi dựa gối hút thuốc lá. Hắn cằn nhằn:

"Saosáng nào em cũng cứ phải đi nhà thờ vậy kìa? Chủ nhật đi được rồi... chớ ngày nào cũng đi! Em thật không khác bà già!" Hắn vừa nói vừa với công-tắc nhận đèn trong khi Kay ngồi ghé xuống mép giường, kéo cao đôi vớ. "Thì trở lại đạo bao giờ chẳng ham đi coi lễ!" Michael đưa tay ra xoa xoa chỗ đùi non thì nàng co rụt người: "Đừng mà... Sáng nay em chịu lễ mình thánh chúa."

Kay đứng bật dậy nhưng Michael không giữ lại. Hắn cười nói: "Mẹ thì ham thế... mà có hai thằng con cứ nghe nói xem lễ nhà thờ là trốn... mà em không làm gì được chúng sao?"

Nàng thực sự cảm thấy khó chịu về cái lối nhìn của Michael. Lối nhìn trịch thượng của một Ông-Trùm rõ!

- Được rồi, còn thiếu gì thì giờ? Để về nhà xong xuôi em sẽ bắt chúng đi đều đều mấy hồi?

Kay hôn chồng rồi mới đi ra. Lúc bấy giờ trời còn sớm nhưng đã ấm áp rồi, mặt trời đã đỏ ối. Nàng bước ra xe đậu bên cổng lớn. Trong xe Bà Trùm đã ngồi chờ sẵn, bộ đồ tang bà mặc đen ngòm. Lâu nay hai mẹ con sáng nào cũng đi lễ sớm, đi lễ nhất đã quen rồi. Nàng khẽ hôn bà mẹ chồng rồi ngồi vào tay lái. Bà nghi ngờ hỏi: "Con ăn sáng hả?" Nàng lắc đầu: "Đâu có má!" Thấy con dâu theo đúng lời dặn bà coi bộ hài lòng lắm. Có một lần nàng đã quên khuấy đi mất luật đạo dạy sáng hôm dự lễ mình thánh chúa phải nhịn ăn từ nửa đêm. Có mỗi một lần ấy, lâu rồi... nhưng Bà Trùm vẫn cứ nhắc lại hoài hoài, bao giờ cũng hỏi lại: "Con có đói không, có mệt không?"

Sáng sớm ngôi thánh đường nhỏ coi hoang vắng, nhờ lớp cửa kính màu chặn hơi nóng nên bên trong mát rượi, đúng là chỗ nghỉ ngơi cầu nguyện. Kay đỡ một bên để bà mẹ chồng leo từng bực đá trước thềm, bước vô trước. Bao giờ bà cũng tới quỳ ở hàng ghế trên cùng, ở sát bàn thờ. Nàng ngừng lại chút xíu ngoài bực cửa, tính rụt rè quen, luôn luôn hơi khớp vào phút chót.

Một phút sau Kay mạnh dạn bước vô. Nàng nhúng mấy ngón tay vào bình nước thánh và sau khi làm dấu, khẽ đưa lên môi. Trên bàn thờ hình ảnh Đức Thánh Cha trên thập tự giá, ánh nến đỏ lập loè nơi chân tượng. Kay sẽ quỳ làm dấu trước khi len vô hàng ghế, quỳ gối nơi bục gỗ, cúi đầu làm như cầu kinh. Thực ra nàng chỉ âm thầm đợi tới phiên lên bàn thờ chịu lễ.

Chỉ có những lúc ngồi trong bóng mát rượi bao phủ lớp ánh sáng mờ mờ bên trong giáo đường là Kay ưa nghĩ tới khía cạnh kín của đời sống Michael. Nàng không sao quên nổi cái đêm hãi hùng năm trước, hắn đã sử dụng trọn vẹn lòng thương yêu, tin tưởng để buộc nàng phải tin ở lời dối láo của hắn là không hề có chuyện thủ tiêu thằng em rể.

Nàng cả quyết dứt bỏ, không thể sống chung với Michael. Chẳng phải tại hắn dám làm cái việc ghê rợn đó mà chỉ vì hắn đã cố tình lừa dối. Ngay sáng sớm hôm sau Kay bỏ đi, mang theo cả hai đứa con về nhà cha mẹ ởNew Hampshire. Cần gì phải viết giấy để lại cho ai... mà nàng có biết sẽ phải làm gì, đời nàng rồi đây sẽ ra sao? Chỉ biết là vợ chồng mà lừa dối nhau như vậy đó thì chẳng thể chung sống được.

Điều đó Michael hiểu ngay. Ngày hôm sau hắn phôn tới ngay những chỉ một lần đó thôi, sau đó để mặc nàng tự ý. Cả năm sau, mãi tuần rồi mới thấy Tom Hagen ngồi xe lên tận nhà nàng ởNew Hampshire.

Cả buổi chiều hôm ấy nàng đã nói chuyện với Tom, đúng là một buổi chiều hãi hùng nhất đời. Hai người đi ra tuốt mãi chỗ đồng cỏ trống ở bìa rừng để nói chuyện cho tiện. Mà Tom Hagen cũng nói thẳng thắn khỏi rụt rè, nể nang. Phần Kay, nàng thấy ngay là kẹt vô hạ sách: khi không đi sử dụng thứ ngôn ngữ gai ngạnh, móc mói với hắn! Xưa nay nàng đâu có quen lối đối xử tệ hại này? Khi không đi hỏi móc Tom Hagen: "Có phải Michael sai anh lên đây đe doạ tôi không đấy? Sao không xách theo vài thằng vác tiểu liên nhảy xuống xe dí súng vào lưng tôi, buộc phải về cho chắc ăn?"

Thảo nào mặt Hagen sa sầm. Từ hồi biết hắn, chưa bao giờ nàng thấy Tom Hagen cáu giận, gắt gỏng. Hắn bước chầm chậm mắng át đi:

- Này, bỏ cái lối nói con nít tầm bậy ấy đi, Kay. Một người như cô... có thể ăn nói như vậy được sao? Tôi không dè đấy...

- Rồi. Bây giờ anh muốn gì đây?

- Tôi muốn hỏi tại sao cô bỏ đi.

- Anh muốn biết tại sao hả? Tại vì nó nói láo, nó gạt tôi. Tại vì nó cười lên đầu tôi, cho tôi là con ngu ngốc đi ép buộc nó nhận làmBố-Già thằng nhỏ! Nó là thằng phản bội, lừa dối. Tôi không thể có thằng chồng như vậy... để hai đứa con tôi có thăng cha như vậy. Không thể được...

Hai người sóng vai chầm chậm bước dọc con đường nhỏ. Tom Hagen tỉnh bơ nói:

- Nãy giờ cô nói những gì... tôi chẳng hiểu gì hết!

Được thể Kay nổi sùng, đứng lại nói tạt vào mặt:

- Anh không hiểu? Tôi nói là chính nó ra lệnh hạ sát thằng em rể thì anh hiểu chớ? Đã vậy nó còn nói gạt tôi!

Tom Hagen nín thinh, không trả lời. Đi một khoảng nữa hắn mới lên tiếng:

- Sự thực thì nó có làm vậy hay không... cô cũng chẳng có cách nào biết chắc, phải không? Nhưng tôi không muốn tranh luận, tôi cứ tạm cho là nó làm đi. Tôi nói **********ạm cho là nó làm... chớ chẳng phải chính nó làm nghe? Nhưng nếu tôi đưa ra những lý do chính đáng, những lý do buộc nó phải làm... nghĩa là không làm không được thì cô tính sao đây?

Kay ngước nhìn Tom Hagen, chặn lại ngay:

- Anh tính làm luật sư biện hộ cho nó đấy? Lần đầu tiên tôi mới thấy anh giở giọng thầy cãi với tôi đấy, Tom!

Tom Hagen cười hề hề:

- Cũng chẳng sao! Cô hãy nghe tôi nói đây. Thử hỏi nó có thể khoanh tay ngồi yên không... khi có bằng chứng là thằng Carlo đã được tụi nó mướn để gài bẫy hạ sát Sonny? Nếu thằng Carlo cố tình dựng vở kịch đập con Connie... để Sonny nóng lòng phải chạy sang binh em, phải xuất hiện trên khúc đường nổi John Beech vào đúng giờ đó để chúng mai phục "thịt" thì sao đây? Thằng Carlo được mướn để tiếp tay giết Sonny thì sao đây?

Cái vụ này thì... Kay biết trả lời sao? Nàng im lặng thì Tom Hagen tiếp ngay:

- Cho cô biết thêm một điều nữa. Thằng Carlo sức mấy qua mặt ông già? Cô đồng ý không? Ổng biết... nhưng một người như ổng đâu thể bắn bỏ thằng rể khốn nạn để trả thù cho thằng con? Ổng không thể xuống tay nên giao trách nhiệm lại cho thằng Michael, biết rằng nó sẽ làm thay ổng thì sao đây?

Kay cất tiếng trả lời giọng đầm đìa nước mắt:

- Nhưng mọi việc xong rồi... giải quyết êm rồi. Hà tất cứ phải bắt thằng Carlo chết? Sao không thể tha mạng nó, quên hết mọi chuyện đi? Đó là việc có thể làm được mà?

Lúc bấy giờ hai người dừng chân ven con suối ngợp bóng mát. Tom Hagen ngồi bệt xuống thảm cỏ, gật gù một hồi. Hắn đưa mắt nhình quanh một hồi mới lên tiếng: "Quên hết mọi chuyện! Đúng! Phải chi ở một khung cảnh như thế này thì có thể quên được thật." Kay không trả lời, bắt qua chuyện khác:

- Nó... nó không phải... người tôi lấy làm chồng hồi đó!

- Cái đó đúng quá! Nếu nó như vậy đó thì giờ này nó xanh cỏ rồi mà cô thì goá phụ, chẳng còn gì để thắc mắc nữa!

- Anh nói vậy có nghĩa gì? Anh thử nói thẳng ra, nói thực hết một lần, có sao nói vậy được không? Tôi biết... một thằngSicilynhư nó không thể nói thực, nói thẳng... Nhưng anh khác, giữa anh với tôi mà? Anh đâu có coi đàn bà con gái như đồ bỏ, như thuộc hạ... muốn nói thì nói, muốn không thì không?

Hagen trầm ngâm, ngồi lặng đi một lúc mới lắc đầu nói:

- Cô không hiểu thằng Michael. Cô bực tức vì nó nói dối... nhưng cô quên là nó từng dặn chớ có hỏi han đến công việc riêng của nó sao? Cô giận dữ vì nó làmBố-Già cho thằng nhỏ... nhưng ai biểu cô ép? Thực ra nếu phải sắp đặt chơi thằng Carlo thì làm vậy là đúng, ai cũng phải làm vậy... đối phương có ỷ y thì ra tay mới ăn chắc chứ? Thực tế cuộc đời là như vậy... cô còn muốn bắt tôi nói toạc ra, phanh phui hết nữa thôi?

Thấy Kay cúi đầu ngẫm nghĩ, Hagen giải thích tiếp:

- Tôi cho cô biết thêm một điều nữa nghe? Tôi cho cô biết là ông già vừa nằm xuống là chúng đã đặt xong kế hoạch thịt thằng Michael, hạ nó trước hết. Vớingười nhà làm nội gián thì ăn chắc. Mà cô biết ai không? Tessio đấy! Một thằng bán đứng anh em như Tessio thì liệu có thể buông tha được không? Nó phải chết, cũng như thằng Carlo vậy. Phản bội là phải hạ cấp kỳ, khỏi nói tha thứ, bỏ qua! Mình có thể bỏ qua lắm nhưng chúng nó đâu có bỏ? Dung dưỡng là chính mình phải chết. Tôi biết Michael có cảm tình với Tessio và thương hại con em lắm chớ? Nhưng buông tha đối phương là tự mình lao đầu vào chỗ chết, là di hoạ cho chính vợ con và người thân thuộc. Cô có bằng lòng nó dung tha Tessio, Carlo để cô ở goá, con cô mồ côi cha và cả gia đình này tan nát không? Cô trả lời thẳng cho tôi biết đi...

Tom Hagen nêu bằng ấy câu hỏi, Kay không trả lời. Nàng ngồi im nghe, nước mắt dàn dụa chảy dài trên má. Nàng hỏi vắn tắt:

- Có phải Michael nhờ anh tới nói với tôi như vậy?

- Đâu có? Nó chỉ nhắn lời rằng cô muốn gì cũng được, muốn làm sao thì làm tha hồ... miễn là cô chăm nom, săn sóc hai đứa nhỏ. Nó còn khôi hài rằng đối với nó... cô mới là Ông-Trùm! Kay nắm tay Tom Hagen hỏi lại:

- Những lời anh vừa nói với tôi... không phải Michael ra lệnh cho anh nói đấy chớ? Hagen ngần ngừ, nửa muốn nói nửa không. Sau cùng đành phải cho hay sự thực:

- Cô vẫn chưa hiểu. Nói thực cho cô hay... nếu cô kể lại cho nó nghe câu chuyện ngày hôm nay thì tôi khó lòng toàn mạng với nó. Theo tôi hiểu thì trên đời này chỉ có 3 người mà nó không thể đụng tới. Đó là 3 mẹ con cô mà thôi!

Mãi 5 phút sau Kay mới từ từ đứng dậy, hai người lững thững bách bộ về nhà. Chừng về gần đến nhà Kay mới nói:

- Anh à... sau bữa cơm chiều anh cho mẹ con tôi nhờ xe anh về Nữu-Ước được chớ?

- Thì tôi lên đây cốt ý chỉ có vậy. Cỡ một tuần sau khi trở về với Michael, Kay đến ông linh mục lo học cho xong thể thức trở lại đạo.

Từ chỗ sâu thẳm nhất bên trong thánh đường, một hồi chuông vang vang. Hồi chuông hối ngộ. Đúng như lời chỉ dẫn, một tay Kay nắm chặt lại, đưa lên vỗ ngực. Tiếng chuông vang vọng, tiếng chân giáo hữu loẹt quẹt theo nhau lần lượt bước tới bàn thờ, quỳ dài dài ở hàng ghế trên cùng. Kay cũng đứng lên bước theo họ và quỳ gối khi chuông vang lên hồi nữa. Một tay cương quyết đưa lên, Kay nhắc lại động tác đấm ngực. Trước mặt nàng là vị linh mục. Nàng khẽ ngửa cổ, há miệng ra đón nhận miếng bánh mỏng tang từ tay vị linh mục. Giây phút thiêng liêng. Nàng nghe miếng bánh tan dần trong miệng và nuốt xuống.

Như một kẻ thực tình hối ngộ mong rửa sạch mọi tội lỗi, Kay cúi đầu trên hai cánh tay khoanh lại đặt trước bàn thờ. Nàng khẽ nhúc nhích người cho đỡ mỏi đầu gối một chút. Thế rồi Kay cố tình để đầu óc trống rỗng, không nhớ đến, không lưu luyến một cái gì. Chồng con, giận tức, chống đối... tất cả đều dẹp hết, quên hết! Lên giọng trầm trầm, thật rõ ràng để ráng tạo một niềm tin nơi chính mình, nàng cất tiếng cầu nguyện. Từ ngày Carlo Ri chết, ngày nào nàng chẳng thành tâm cầu nguyện? Ngày nào Kay chẳng thành tâm cầu nguyện cho linh hồn Michael Corleone.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.