The Great Escape

Chương 38: Chương 38: Chương 19.2




Giọng ngái ngủ của Toby phát ra qua cánh cửa.

“Cô làm gì ngoài này vậy?”

“Cô – cô không ngủ được.”

“Cô gặp ác mộng ạ?”

“Không. Cháu thì sao? Sao cháu dậy thế?”

“Cháu không biết. Chỉ chợt tỉnh thôi ạ.” Cậu bé ngáp và bước ra ngoài ngồi cạnh cô. Vai cậu cọ nhè nhẹ vào cánh tay cô. Mùi của một cậu bé ngái ngủ và toát mồ hôi khiến cô nhớ lại những đêm hè với những người anh trai của mình khi họ cùng nhau lén lút trốn vào phòng một đứa nào đó và kể chuyện ma.

Cậu bé vừa ngáp vừa nói. “Cảm ơn cô vì kem tối nay.”

Cô hắng giọng. “Không có gì đâu.”

“Rất nhiều đứa trẻ sợ bóng tối nhưng cháu thì không,” cậu bé tuyên bố.

Cô cũng không. Cô có quá đủ những thứ trong đời thực để phải sợ hãi rồi.

Cậu bé hơi cúi người xuống nghịch vết xước ở mắt cá chân. “Chúng ta có thể mời chú Mike tới một bữa tối khác không cô?” Cô sẵn sàng lên tiếng phản đối, nhưng rồi cô nhận ra cậu bé đã trao cho cô cơ hội hoàn hảo để bắt đầu cải thiện mối quan hệ với Mike. Bằng cách này hay cách khác, cô phải khiến anh tin tưởng rằng cô đã quên đi hẳn quá khứ rồi.

“Chắc chắn rồi.” Cô chợt nghĩ mình đã trở nên lạnh lùng như vậy từ khi nào, nhưng cứ mãi khăng khăng với những quy tắc của mình bây giờ đã là một điều xa xỉ mà chỉ những người giàu có mới có khả năng làm. “Cô nghĩ đã tới lúc cả hai chúng ta trở lại giường rồi.” Cô đứng lên.

“Vâng.” Cậu bé cũng đứng lên. “Cô có nghĩ chú ấy sẽ thích món thịt hầm cao bồi không?”

“Không chút nghi ngờ.”

Họ vào trong, và khi Toby đi lên phòng mình, cô gọi với theo giống như cô vẫn làm mỗi đêm. “Ngủ ngon, Toby.”

Là lúc cậu bé đáp lại. “Mơ đẹp, cô Bree.”



Mùa thu với những điều tốt lành, nó mang tới nhiều hơn những ngày nắng oi và những cơn dông lớn bất chợt. Hầu hết các tối, Lucy và Panda gặp nhau dưới thuyền hoặc trong phòng cô, nhưng những cơn xúc cảm mãnh liệt đã bị thay thế bằng những trò đùa nghịch ngợm.

Không còn trò lột đồ khám người, không còn trò quất roi bằng cam thảo.

Và suốt cả ngày, họ cứ cãi nhau qua lại.

“Em dùng đất để pha cà phê đấy hả?” Panda nói khi anh dốc ngược ly cà phê mới pha của mình vào bồn rửa.

“Khi tôi pha anh cằn nhằn. Không pha anh cũng cằn nhằn,” Lucy vặn vẹo.

“Bởi vì cô không làm theo hướng dẫn đấy.” Temple thở một hơi dài mệt mỏi từ phía trên chiếc thang con nơi cô đang đứng ăn một nửa của lát táo mỏng dính. Cô ấy buộc kiểu tóc đuôi ngựa gọn gàng và đơn giản, kiểu tóc tôn lên đôi mắt và khiến phần gò má cao của cô nổi bần bật. Cô ấy đã ở trên đảo được hơn sáu tuần. Phần mỡ dưới cằm đã biến mất và đôi chân dài, săn chắc chính là minh chứng tốt nhất cho sự tập luyện chăm chỉ. Nhưng thay vì vui vẻ, cô ấy trở nên căng thẳng hơn, sáng nắng chiều mưa và hay buồn bã hơn.

“Hướng dẫn của anh thì có,” Lucy nói với Panda.

“Thứ rõ ràng là tốt hơn hẳn cái cách quái quỉ mà em đang làm,” anh phản bác.

“Có mình anh cho là thế thôi.”

“Trẻ con quá!” Temple kêu lên “Đừng để đến lúc tôi phải dùng biện pháp mạnh.”

“Để tôi,” Panda kéo dài giọng.

Lucy bĩu môi với anh rồi rời khỏi bếp và lấy thuyền kayak ra. Cô không chịu nổi không khí căng thẳng giữa cô và anh. Cô muốn niềm vui quay trở lại. Không có những vui thú đó, mục đích của mối quan hệ này là gì?

Cô mừng là nước khá động nên cô phải chú tâm hết sức để chèo thuyền.



Temple xuất hiện trong bữa tối với một phiên bản sạch sẽ hơn của những bộ đồ tập cô vẫn mặc cả ngày. Người cô ấy săn chắc hoàn hảo. Chiếc áo đen không tay để lộ ra cánh tay săn chắc không chút mỡ thừa và chiếc quần đùi bó sát cùng màu thấp vừa đủ để trưng ra phần bụng phẳng với cơ bụng rõ ràng. Cô ấy và Panda giống hệt nhau ở một điểm – cả hai đều tập tành quá mức, không nghỉ ngơi và luôn cáu kỉnh.

Lucy lầm bầm thứ gì đó về hai người kì quặc sẽ chẳng bao giờ lão hóa được với cái thân hình đó. Temple liếc nhìn vòng eo của Lucy và đề cập tới những kẻ thua cuộc không kiểm soát bản thân để rồi phát phì ở tuổi trung niên. Panda gầm gừ bảo cả hai câm miệng để anh có thể ăn nốt mấy thứ tào lao trong yên lành.

Không như Panda, Lucy không phàn nàn về món bò hầm đông lạnh thiếu muối – nhờ có khoai lang chiên và bánh quy đường cỡ lớn cô ăn khi vào thị trấn.

Temple bắt đầu trở thành một giảng viên thiếu nhiệt huyết về sự liên quan giữa những lần ốm khi còn nhỏ và hệ miễn dịch khi trưởng thành, và khi cô hỏi Panda xem liệu anh đã bao giờ bị thủy đậu chưa, Lucy không thể khăng khăng không thèm quan tâm nữa. “Việc này là xâm phạm đời tư cá nhân rồi. Panda không nói về quá khứ đâu.”

“Và chuyện đó xúc phạm em lắm hả,” Panda đáp lại. “Em không được thỏa mãn nếu không biết được chuyện của người khác sao?” Nhưng anh không phải người khác. Anh là người tình của cô.

“Anh ta đúng đấy Lucy,” Temple nói. “Cô rất thích tò mò chuyện của người khác nhé.”

Panda đổi phe bằng cách chỉ chiếc dĩa về phía khách hàng của mình.

“Phải có người nào đó rò mò chuyện của cô đi thôi. Càng ở đâu lâu, cô càng khó chiều.”

“Vớ vẩn,” Temple phản đối. “Tôi vẫn luôn thế mà.”

“Không phải khó chiều kiểu đó,” Lucy nói. “Cô đã giảm được 9kg và ––”

“Là 11,” Temple bướng bỉnh. “Không, cảm ơn ý tốt của cả hai. Có ai biết phiền như nào khi nghe hai người cạnh khóe nhau không?”

“Chúng tôi có cạnh khóe hay không chẳng liên quan gì tới vấn đề của cô hết,” Lucy nói. “Cô nên được đưa vào sách cho ví dụ về một người mức chứng ám ảnh với cơ thể của mình đây.”

“Eoooo…,” Temple chế giễu. “Từ chuyên ngành quá.”

Lucy đẩy đĩa của mình đang một bên. “Cô trông ngon lành mọi chỗ trừ não.”

“Đó là cô cho như vậy.” Temple chỉ tay về phía người mình. “Cô có thể nói thế nào cũng được nhưng sự thật là tôi vẫn béo!”

“Khi nào cô mới hết béo?” Lucy khóc ra nước mắt. “Cái số liệu khôi hài nào lóe lên trên chiếc cân trong đầu cô mới khiến cô thấy vừa ý đây?”

Temple liếm ngón tay. “Không thể tin được Quý cô mập đang lên lớp tôi về vấn đề căn nặng cơ đấy.”

Panda không thích điều này. “Cô ấy không béo.” Lucy lờ anh đi. “Cơ thể của cô đẹp rồi, Temple. Chẳng có phân nào trên người cô có mỡ hết.”

“Không như hông cô ấy hả,” Temple nói lại, nhưng không có ý châm chọc.

Lucy nhìn đĩa gần như vẫn còn nguyên của mình với sự chán ghét. “Hông của tôi sẽ lại ổn sớm thôi nếu tôi có thể ăn như một người bình thường.”

Temple quay sang Panda. “Cô ấy tới từ hành tinh nào vậy. Làm sao cô ấy tăng 9kg và không hề phát điên vì điều đó được?”

“Tôi không tăng 9kg,” Lucy phản ứng. “Nhiều nhất là 4kg thôi.” Nhưng khoai chiên và bánh quy đường không phải là mối bận tâm của cô. Mối bận tâm của cô là cảm giác tội lỗi về những trang cô chưa viết, gia đình cô đang gần như lờ đi và sự đau đớn cô cảm thấy bất cứ khi nào nghĩ về chuyện rời khỏi đảo.

Panda đẩy ghế muốn đứng lên. “Nếu cả hai không phiền, tối sẽ ra ngoài và tự bắn súng vào đầu mình.”

“Ra gần hồ ấy,” Lucy nói, “để chúng tôi khỏi phải dọn xác anh.”

Cô và Temple kết thúc bữa tối còn chẳng giống một bữa tối bình thường trong sự yên lặng ủ rũ. Temple nhìn chăm chăm ngoài cửa sổ còn Lucy nhìn vô định vào lớn sơn xanh rêu của chiếc bàn bếp.



Chiều muộn ngày hôm sau, khi Lucy nhổ cổ mọc ở phần thềm ngoài phòng mình và dự tính một chuyến đi nhỏ tới quầy bar trong thị trấn để có thể thực hiện vài điều trong danh sách của mình, cô nghe thấy một chiếc xe lăn bánh về phía ngôi nhà. Nó không giống tiếng bất kỳ chiếc xe vận chuyển đồ nào thường hay đến cả. Cô thả cái xẻng con sang một bên và vòng ra trước nhà để tìm hiểu.

Một người phụ nữ với mái tóc đỏ sáng và thân hình hơi mập bước ra từ một chiếc Subaru bạc. Cô ấy mặc một chiếc áo trắng hơi rộng, chiếc quần lửng màu nâu – thứ sẽ hợp hơn với ai đó có cặp chân dài và đôi dép hơi nam tính. Một viên đá màu xanh ngọc xâu trong sợi dây giả da quấn quanh cổ cô ấy, và những chiếc nhẫn bạc lóe lên trên ngón tay. Lucy gật đầu chào và đợi người phụ nữ đó tự giới thiệu về mình.

Trước khi để người đó kịp lên tiếng, cánh cửa trước bật mở và Quý ngày Bảo vệ bước ra.

Người phụ nữ đó rời mắt khỏi Lucy để đối mặt với anh. “Patrick Shade?”

Anh không bước xuống. “Tôi có thể giúp gì?” anh nói mà không trả lời câu hỏi kia.

Người phụ nữ bước vòng ra phía trước xe mình. “Tôi đang tìm bạn.”

Anh hất mặt về phía Lucy. “Nếu người cô tìm không phải là ai trong hai chúng tôi, xin lỗi cô đã nhầm nhà rồi.”

“Cô ấy ở đây. Tôi biết chắc như thế.”

Thân hình cao lớn của vị khách tới thăm này nhắc Lucy nhớ rằng Temple có kẻ địch. Sẽ ra sao nếu đây là một khách hàng cũ cáu kỉnh? Hoặc từng là một khán giả của chương trình Fat Island và đã trở thành kẻ bám đuôi?

Panda đứng chắn sừng sững giữa vị khách và cánh cửa vào.

“Tôi đã mất nhiều tuần để tìm cô ấy,” người phụ nữ nói kiên quyết. “Tôi sẽ không đi đâu.”

Anh bước thật chậm, xuống từng bậc. “Đây là tài sản cá nhân.”

Anh không lên giọng nhưng điều đó không khiến anh bớt đáng sợ hơn. Cô ấy dựa vào mui xe, nhiều tuyệt vọng hơn là sợ hãi. “Tôi phải thấy cô ấy.”

“Cô phải đi ngay bây giờ.”

“Chỉ cần nói với cô ấy tôi ở đây thôi. Làm ơn đấy. Nói với cô ấy Max ở đây.”

Max? Lucy nhìn trân trối. Đây là Max?

Nhưng Panda không có vẻ gì là bị ngạc nhiên bởi danh tính của người phụ nữ này. Anh đang giữ khuôn mặt lạnh lùng chuyên nghiệp của mình hay anh đã biết trước người khiến Temple suy sụp là một phụ nữ?

Hẳn là anh đã biết chuyện này rồi. Một người cẩn thận như Panda đời nào bỏ qua một chi tiết như thế.

Người phụ nữ hướng về phía ngôi nhà và hét lên,

“Temple! Temple, là Max đây! Đừng làm như vậy. Ra đây và nói chuyện với anh!”

Sự đau đớn của cô ấy thấm sâu trong từng cử chỉ, ánh mắt, tất cả Lucy cảm nhận được bằng chính trái tim mình.

Chắc chắn Temple sẽ nghe thấy và bước ra. Nhưng căn nhà vẫn im lìm không tiếng động, không một sự dịch chuyển nào. Cánh cửa vẫn đóng chặt.

Lucy không thể đứng yên như thế. Cô vòng lại và vào nhà bằng lối cửa sau.

Cô thấy Temple ở trong phòng ngủ của cô ấy ở tầng trên, đứng nép vào một bên cửa sổ để có thể nhìn rõ những gì diễn ra bên ngoài mà không bị phát hiện. “Cô ấy tới đây làm gì chứ?” Giọng cô ấy vừa giận dữ lại vừa đau đớn. “Tôi ghét cô ấy.” Mọi thứ Lucy thắc mắc giờ đã rõ ràng. “Không. Cô yêu cô ấy.”

Một lọn tóc của Temple rơi ra khỏi chiếc cặp ghim khi cô ấy quay lại, từng thớ cơ trên cơ thể săn chắc kia siết lại. “Cô thì biết cái quái gì chứ?”

“Tôi biết chuyện này khiến cô đau đớn cả mùa hè.”

“Nó sẽ qua thôi. Chỉ là vấn đề đơn giản của thời gian.”

“Tại sao cô chia tay?”

Temple ngạc nhiên “Đừng giả khờ như thế chứ. Cô không nghĩ tôi muốn cả thế giới này biết tôi – chính tôi lại yêu một người phụ nữ đấy chứ?”

“Cô chắc chắn sẽ là huấn luyện viên nổi tiếng đầu tiên công khai giới tính thật. Tôi nghi ngờ nó có ảnh hưởng gì tới công việc của cô.”

“Nó hủy hoại tôi.”

“Bằng cách nào? Tôi không hiểu.”

“Đây không phải là những gì tôi muốn trở thành.”

“Một lesbian ư?”

Temple chùn bước.

Lucy giơ hay tay lên. “Chúa ơi, Temple, giờ là thế kỷ 21 rồi. Mọi người tự do yêu.”

“Dễ dàng cho cô để nói. Cô yêu một người đàn ông.” Trong một khoảnh khắc, Lucy thực sự nghĩ Temple đang nhắc đến Panda, nhưng rồi cô nhận ra Temple hẳn đang muốn nói tới Ted. “Chúng ta không thể luôn luôn là người lựa chọn mình sẽ yêu ai. Có rất nhiều phụ nữ là lesbian.”

Môi cô ấy cong lên, ngay cả khi đôi mắt vẫn lấp lánh những giọt nước mắt. “Tôi không thuộc nhóm nhiều phụ nữ đó. Tôi là Temple Renshaw.”

“Và điều gì khiến cô khác biệt với những người bình thường khác vậy?”

“Tôi muốn những thứ tốt nhất. Đó là cách tôi được tạo ra.”

“Cô có thực sự nghĩ Max không phải là một điều tốt nhất?”

“Max rất tuyệt vời,” cô ấy nói mãnh liệt. “Người tốt nhất mà tôi từng biết.”

“Và rồi?”

Temple giữ im lặng không chịu nhượng bộ, nhưng Lucy không để cô ấy trôn sự thật như thế. “Thẳng thắn và nói rõ ra đi.”

“Tôi không làm thế được. Dù luật pháp có cho phép thì sự thật vẫn chẳng thay đổi. Đồng tính luôn bị xem như một khiếm khuyết. Một vết nhơ.”

“Hiểu rồi. Cô quá hoàn hảo để là một người đồng tính.”

“Tôi sẽ không nói thêm với cô bất cứ lời nào về chủ đề này nữa.” Lucy cảm thấy hối tiếc. Những tiêu chuẩn Temple tự đặt ra cho mình ngăn bất cứ ai hiểu được. Không nghi ngờ gì cô ấy là một người khốn khổ.

Tiếng lốp xe nghiền lên những viên đá lạo xạo. Temple nhắm mắt lại và dựa người vào chiếc gối. Lucy nhìn ra bên ngoài cửa sổ. “Chúc mừng. Người tuyệt nhất mà cô biết trên đời vừa mới lái xe rời đi rồi.”



Panda đang nhìn đào gốc một cái cây héo và đã sẵn sàng cho một cuộc chiến khi Lucy bước ra ngoài và nói chuyện với anh. “Tôi cho rằng em nghĩ tôi cũng nên nói với em về Max?” anh nói.

“Tất nhiên, nhưng tôi cũng hiểu bảo mật khách hàng. Tôi hiểu ––”

Một tiếng vỡ loảng xoảng lớn từ phía căn nhà. Anh ném cái xẻng và lao vào. Lucy chạy theo phía sau anh. Khi cô tới thềm trước, cô nghe tiếng rơi nặng từ trên tầng, rồi thứ gì đó đập rầm vào sàn. Cô theo anh lên tầng.

Temple đứng giữa phòng tập gym, mắt dại và mái tóc rối bù, nơi từng là chỗ cô ấy luôn giam mình bên trong để tập luyện giờ là đống đổ nát vây xung quanh. Chiếc ghế nằm tập tạ lật úp, tấm thảm tập tan tác và một lỗ thủng trên tường. Temle chộp lấy một chiếc tạ và tính ném nó qua cửa sổ khi Panda tóm cô ấy lại.

Đó là một cuộc chiến giữa các vị thần. Hercules và nữ chiến binh Xena. Mặc dù có sức mạnh hơn những cô gái bình thường nhưng Temple vẫn thua xa Panda, và không mất bao lâu để anh kẹp chặt cô lại trong ngực mình.

Sự phẫn nộ bị rút sạch khỏi cô ấy. Khi cuối cùng anh thả cô ra, cô đổ sụp xuống chân anh. Anh ném cho Lucy cái nhìn thầm lặng nhờ giúp đỡ, và cô làm điều duy nhất mình nghĩ ra được.

Ổ bánh mì cô giấu ở phòng làm việc nhỏ nơi Panda có thể tìm thấy. Cô chỉ mới nướng nó buổi chiều ở nhà Bree.

Cô mang nó vào bếp nơi cô bóc lớp bọc ra, cắt đi phần đầu nhọn rồi phết một lớp mật ong lên từ cái hũ cô giấu trên chạn bát.

Temple ngồi dựa cả người vào tường, đầu nghiêng sang một bên, cánh tay ôm lấy đầu gối mình. Lucy quỳ xuống bên cạnh cô ấy và đưa chiếc bánh mì ra. “Ăn cái này đi.” Đôi mắt đỏ ngầu vì khóc của Temple giờ chỉ lóe lên vì bị phản bội. “Sao cô âm mưu phá ngầm tôi?” giọng cô ấy khàn khàn.

“Nó không phải là âm mưu phá hoại.” Lucy vật lộn tìm kiếm từ ngữ. “Nó là – là cuộc sống thôi.”

Temple ăn. Không nuốt gọn trong một ngụm mà cắn từng miếng nhỏ. Panda dựa người vào khung cửa và nhìn còn Lucy khoanh chân ngôi bên cạnh Temple và cố gắng nghĩ xem nên nói gì. Cuối cùng, cô không nói gì cả.

“Nó ngon lắm,” Temple nói lí nhí. “Tôi ăn cái nữa được không?”

Lucy nghĩ trong một giây. “Không, nhưng tối nay tôi sẽ nấu bữa tối.”

Vai Temple sụp xuống như một kẻ bại trận. “Tôi không thể chịu đựng được lâu hơn nữa.”

“Tôi biết.”

Temple vùi mặt vào lòng bàn tay. “Tất cả sụp đổ mất rồi. Mọi thứ tôi cố gắng từ trước tới giờ.”

“Không nếu cô không muốn,” Lucy nói. “Cô đã giảm cân, đã thay đổi được cơ thể mình. Tất cả những gì cô cần bây giờ là thay đổi nốt cách suy nghĩ thôi.” Lucy đứng lên và quay về phía Panda. “Tôi sẽ trở lại trong một giờ nữa. Mở khóa kho đồ ăn nhé.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.