Anh trồi lên khỏi mặt nước lạnh cóng, miệng thổi phì phì và bắt đầu chửi thề, mái tóc anh rối tung và ướt đẫm. Cô vuốt mái tóc nhỏ nước ra khỏi mắt và hét lên, “Tôi tưởng rằng anh không biết bơi.”
“Tôi học.” Anh hét lại với cô.
Cô bơi ra khỏi chiếc kayak, chiếc áo phao bảo hộ kẹt dưới nách khiến cô di chuyển một cách hết sức chậm chạp. “Anh là một gã ngớ ngẩn, biết không? Một kẻ nói dối, đào mỏ, ngớ ngẩn.”
“Xả hết ra đi.” Anh bơi về phía bậc thang, sải tay của anh dài và mạnh mẽ.
Cô bơi theo sau anh, bì bõm chậm chạp nhưng đầy giận dữ. “Anh là một gã khốn – ” Viper tìm được một từ hợp lý. “Số 1!”
Anh ném cho cô một cái liếc rồi lại tiếp tục leo lên.
“Còn gì nữa không?”
Cô chộp lấy bậc thang dưới cùng. Nước vẫn còn lạnh cóng như hồi mùa xuân khiến cô thấy rùng mình, và răng cô va vào nhau cầm cập. “Gã dối trá, bịp bợm, một kẻ – ” Cô dừng lại vì phát hiện ra một chỗ phồng lên.
Chính xác tại cái nơi cô muốn thấy. Cô leo lên thang ngay phía sau anh. “Tôi hy vọng khẩu súng đó không thấm nước. Không ư? Tệ thật.”
Anh ngồi trên cầu tàu rồi kéo ống quần phải lên, để lộ ra một bao súng da đen ở mắt cá chân, thứ giải thích tại sao anh không mặc quần ngắn ở hồ Caddo và tại sao anh không xuống nước. Anh tháo súng và mở băng đạn ra.
“Anh đang thực thi nhiệm vụ sao?” Cô vuốt vuốt lại mái tóc, kéo chúng ra khỏi che vào mắt mình và những ngón tay cô cuốn lại những lọn dread. “Bố mẹ tôi đã kéo dài hợp đồng với anh sao?”
“Nếu em có bất cứ điều gì bất mãn với những gì đã xảy ra, tìm gia đình mình mà giải quyết, không phải với tôi. Tôi chỉ làm công việc của mình.” Anh đổ những viên đạn ra lòng bàn tay.
“Họ lại thuê anh nữa. Đó là lý do tại sao anh ở đây.”
“Không. Tôi ở đây và tôi nghe tin có ai đó đã xâm nhập bất hợp pháp vào nhà tôi. Có ai nói với em rằng phá cửa và đột nhập vào nhà sẽ phải ngồi tù chưa?” Anh thổi vào trong băng đạn rỗng.
Cô run lên vì giận dữ. “Có ai nói với anh rằng một người vệ sỹ được yêu cầu về việc xác nhận danh tính của mình chưa?”
“Như tôi đã nói. Tìm gia đình em mà giải quyết việc đó.” Cô nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu anh. Tóc anh đang bắt đầu xoăn lại. Những lọn xoăn rối tung. Dày và không theo một trật tự nào cả. Người đàn ông với tính cách như thế nào lại có tóc kiểu như thế chứ? Cô loay hoay với nút khóa của chiếc áo phao và tức giận với anh – hay với chính cô – cô nên thắt chúng lỏng một chút. Cô đã đi cả quãng đường dài tới như thế này vì một nụ hôn mà cô tự thuyết phục mình rằng nó mang một ý nghĩa nào đó. Và cô đã đúng một phần. Nó có nghĩa là cô mất trí rồi. Cô giằng cái áo phao ra khỏi người. “Đó là sẽ lớp lá chắn cho anh đúng không? Anh đã chỉ làm công việc của mình.”
“Tin tôi đi. Nó chẳng dễ dàng chút nào.” Anh dừng thổi vào băng đạn đủ lâu để nhận ra hình xăm gai máu quanh bắp tay cô. “Tôi hy vọng hình xăm kia không phải là vĩnh viễn. Trông em thật kỳ cục.”
“Mặc xác tôi.” Viper đáng lẽ đã nói “Fuck you,” nhưng Lucy chẳng thể nào buộc mình thốt ra những từ ngữ đó được. “Tôi chắc rằng anh rất thích món hời anh kiếm được lúc cuối đúng không? Lên giường với con gái tổng thống cho anh cái quyền được khoác lác với mấy tay vệ sỹ khác.”
Giờ anh nhìn cô với cái nhìn giận dữ y như cô vậy. “Đó là những gì em nghĩ?”
Những gì tôi nghĩ là tôi đã đánh mất tất cả lòng tự trọng của mình, từng chút một khi quyết định tới đây. “Những gì tôi nghĩ đó là anh thực sự rất chuyên nghiệp vì vậy anh nên diễn trong vai một người sẽ nói cho tôi biết anh là ai. Quan trọng hơn nữa, nó có nghĩa là đừng có sớ rớ vào những thứ không phải của mình.”
Anh đứng bật dậy. “Khốn thật, tôi đã làm tốt lắm rồi! Trong tất cả những ngày chúng ta mắc kẹt ở cái hồ Caddo khỉ gió đó. Chúng ta cứ vờn nhau qua lại. Em lượn lờ xung quanh với một mẩu đen gần như trong suốt mà em gọi là đồ bơi và còn cái áo hồng em mặc thì chỉ có kẻ mù mới không thể nhìn xuyên qua. Tôi đã làm quá tốt trong việc kìm nén không động chạm tới em rồi.”
Cô đã đục một lỗ nhỏ trên lớp áo giáp của anh, niềm an ủi nhỏ nhoi cho những nỗ lực cô bỏ ra.
“Anh biết tất cả về tôi, Panda – hoặc là bất cứ thứ gì tên anh là. Anh có cả một hồ sơ đầy đủ thông tin về tôi nhưng tôi còn không được tiết lộ cho ngay cả điều đơn giản nhất về anh. Anh khiến tôi như một con ngốc vậy.”
“Tôi không làm gì khiến em trông như một con ngốc cả. Điều xảy ra đêm đó chẳng liên quan gì tới công việc. Chúng ta chỉ là hai người muốn nhau. Điều đó rất dễ hiểu.”
Nhưng nó chẳng dễ hiểu với cô chút nào. Nếu nó thực sự đơn giản đến thế, cô đã không bao giờ tới đây.
“Tôi đã làm công việc của mình,” anh nói. “Tôi không nợ em một lời giải thích nào hơn nữa.”
Cô cần phải biết – cần phải hỏi anh – và Viper giả vờ trưng ra một nụ cười giễu cợt ẩn giấu sau đó thông tin cô muốn biết. “Công việc của anh có bao gồm nụ hôn lâm ly, thống thiết, đầy mặc cảm tội lỗi ở sân bay đó không?”
“Em đang nói về điều gì vậy?”
Câu trả lời của anh phá vỡ một tầng nữa trong lòng tự tôn của cô.
“Nụ hôn đó thể hiện lương tâm của anh hối lỗi,” cô nói. “Anh muốn được tha thứ theo một cách nào đó vì anh biết chính xác rằng mình đã hành động như thế nào.”
Anh đứng đó mặt cứng lại. “Nếu đó là những gì mà em nghĩ thì tôi chẳng còn biết nói em thế nào nữa.” Cô muốn anh nói gì đó khiến cô thay đổi suy nghĩ vớ vẩn này đi. Nói gì đó khiến cô cảm thấy tốt hơn về mọi thứ đã xảy ra kể từ khi cô nhảy lên yên sau xe anh. Nhưng anh không làm thế, và cô chỉ đơn giản khiến mình trở nên đáng thương hại hơn nếu nói thêm bất cứ điều gì.
Anh không cố giữ cô lại khi cô rời khỏi cầu tàu. Cô dừng lại trước vòi sen ngoài trời. Với quần áo vẫn còn nguyên, cô xả nước để trôi hết nước hồ trên tóc rồi quấn người lại bằng một chiếc khăn tắm và quay vào nhà. Vết nước từ chân bước theo cô dọc theo sàn căn bếp. Cô chốt khóa phòng ngủ của mình lại, lột chỗ quần áo ướt ra rồi mặc vào chiếc áo ba lỗ đen, chiếc váy bồng xanh lá với thắt lưng da và xỏ vào đôi giày combat. Cô dành thêm một chút thời gian nữa để kẻ mắt đen xì và tô môi với son nâu, cuối cùng là đeo khuyên mũi vào. Sau đó, cô nhồi nhét tất cả mọi thứ cô có thể cho vừa vào chiếc ba lô. Một chuyến phà sẽ rời đi trong nửa tiếng nữa. Đó cuối cùng sẽ là lúc cô trở về nhà.
Một chiếc SUV đời mới nhất màu xám đen với biển số xe Illinois đang nằm trên đường. Thật kỳ cục khi nghĩ tới việc anh là người ngồi sau vô lăng chiếc xe này. Cô leo lên chiếc xe đạp và quay lại thị trấn.
Đó là một buổi chiều nóng và ngập nắng. Mùa hè vẫn chưa chạm tới đỉnh điểm nắng cho tới tận Quốc Khánh ngày 4 tháng 7, nhưng những du khách trong quần đùi và dép xỏ ngón đã gần như hòa vào với người địa phương trên con đường Beachcomber Boulevard. Mùi khoai tây chiên phảng phất từ tiệm Dogs ‘N’ Malts, một nhà mái lá dựng trên bờ biển với cánh cửa có thể nhìn xuyên qua kêu cọt kẹt và những chiếc bàn con con ngoài trời nhìn có vẻ như có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào. Cô đi qua tiệm cà phê Painted Frog, nơi chỉ mới hôm qua thôi cô vẫn còn ngồi đó và gọi một tách cappuccino. Cửa hàng bên cạnh đó, một chú chó đang nằm lười dưới bóng râm của lối ra vào tiệm đồ tạp hóa Jerry. Cái lúc tất cả những hình ảnh đó lưu lại trong tâm trí cô, cô nhận ra rằng mình thích nơi này tới nhường nào, rằng mình không muốn rời đi nhường nào.
Tiệm đồ lặn Jake cũng kiêm luôn làm nơi bán vé phà. Nơi đây có mùi cũ kỹ của cao su và tinh dầu cà phê. Cô mua một vé một chiều và giấu chiếc xe đạp ở bãi để xe địa phương gần bến phà. Có thể Panda sẽ tìm thấy nó ở đây. Cũng có thể không. Cô không quan tâm.
Cô nhập vào hàng du khách chuẩn bị lên phà. Một bà mẹ nhảy ra khỏi hàng để đuổi theo một đứa bé mới chập chững nhưng chẳng bao giờ chịu đứng yên. Đã có lần nào Lucy tưởng tượng ra cảnh bản thân mình với những đứa con của Ted?
Giờ đây cô tự hỏi nếu cô có một đứa con.
Cô ước mình đã hỏi Panda nhiều hơn, kiểu như một người vệ sỹ với đúng trách nhiệm của mình có nghĩ rằng đó là một ý hay khi kéo khách hàng của mình lên yên xe sau một chiếc xe máy và dành thời gian với họ trên một chuyến hành trình? Người xếp hàng phía sau cô di chuyển và đụng vào balo cô. Cô thể hiện rằng mình bực mình nhưng nó lại diễn ra lần nữa. Cô quay lại và nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu xanh lạnh.
“Những gì tôi nói với em là sự thật.” Giọng anh cộc cằn và miệng anh không cười. “Mấy cái miếng dán trên xe đã có sẵn từ trước rồi chứ không phải tôi dán chúng lên.”
Anh vẫn mặc nguyên đống quần áo ướt do bị cô kéo ngã xuống nước và tóc anh vẫn ẩm. Cô quyết định giữ chút tự tôn cho mình. “Tôi không quá quan tâm.”
“Và tôi chỉ mặc mấy cái áo để chọc tức em thôi.” Ánh nhìn của anh kéo xuống chiếc váy bồng và đôi giày combat. “Em trông như một cô nàng tuổi teen làm gái đứng đường để lấy tiền mua thuốc hút.”
“Cho tôi mượn một trong mấy cái áo phông của anh,” cô vặn lại. “Tôi chắc chắn sẽ tút tát lại vẻ bề ngoài của mình với chúng.”
Anh vẫn như thường lệ nhận được cả đống sự chú ý, rồi anh thấp giọng. “Xem này, Lucy, tình huống này rắc rối hơn nhiều so với những gì em nghĩ.” Anh di chuyển cùng cô theo hàng. “Cả thế giới chứng kiến đám cưới của em. Em cần một sự bảo vệ riêng.”
Cô nổi cáu. “Ba từ thôi. ‘Tôi là vệ sỹ của em.’ Không cần phức tạp tới vậy.”
Gã đàn ông lỗ mãng có thói quen gãi người, kẻ cho cô đi nhờ giờ đây trở thành quý ông Khôn Ngoan. “Bố mẹ em thuê tôi. Họ giao cho tôi những yêu cầu. Họ biết em không tán thành việc có vệ sỹ riêng, đặc biệt là trong tuần trăng mật của mình vì vậy họ giữ bí mật với em.”
“Trong tuần trăng mật của tôi ư?” cô gần như hét lên. “Tôi sẽ được bảo vệ riêng trong tuần trăng mật của mình ư?”
“Làm cách nào mà em lại không phát hiện ra điều đó?” Cô lấy vé của mình ra. Anh giơ ra thẻ cho phép đi lại của mình.
Cô bước lên phà, đôi giày của cô phát ra tiếng cộp cộp khi đụng với sàn tàu. Anh theo ngay sát cô. “Ted biết điều đó là cần thiết ngay cả khi em thì không.”
“Ted biết về chuyện này sao?” Cô muốn giậm giậm chân, muốn giải tỏa cơn thịnh nộ của mình, muốn đấm ai đó.
“Anh ta là một người thực tế, Lucy. Và cả ba mẹ em cũng vậy. Tôi đã gọi cho ba em ở cửa hàng tiện lợi ngay đêm đầu tiên. Ông yêu cầu tôi không để lộ danh tính. Ông nói nếu tôi làm thế, em sẽ tìm cách chuồn khỏi tôi. Tôi không muốn thế, nhưng ông là người thuê tôi, vì thế Lucy, tôi không xin lỗi về việc không thực hiện theo yêu cầu của khách hàng.” Lucy cố bước cách xa anh nhưng anh tóm lấy tay cô và kéo cô về phía đuôi tàu.
“Cho tới khi em trở về từ tuần trăng mật của mình rồi quay lại Wynette thì chúng ta mới kết thúc chuyện vệ sỹ riêng này. Ngoại trừ việc đó không phải là cách mọi thứ diễn ra. Em bỏ đi và cánh truyền thông thì ở khắp mọi nơi. Đó là một sự kiện quá lớn. Có quá nhiều sự chú ý tập trung vào em.”
“Chẳng ai nhận ra tôi cả.”
“Hầu như tất cả đều sẽ nhận ra em và nếu em ở một mình thì chắc chắn là như thế.”
“Có thể có. Cũng có thể không.” Tiếng động cơ của chiếc phà chạy báo hiệu rằng họ đã tới đuôi phà. Cô nhớ ra mình trông trẻ ra sao và Panda trông nguy hiểm thế nào và cô hình dung ra anh đang cố quyết định xem nên hay không đứng ra làm người hòa giải. Anh chọn không mạo hiểm.
Cô đẩy anh ra. “Anh nói anh và Ted là bạn.”
“Tôi gặp anh ta ba ngày trước đám cưới.”
“Lại một lời nói dối khác.”
“Tôi làm công việc của mình theo cách tốt nhất mà tôi biết.”
“Anh thực là một kẻ chuyên nghiệp mà,” cô bật lại. “Một vệ sỹ đúng mực lại lôi kéo khách hàng của mình leo lên một chiếc xe mô tô sao?”
Hàm anh cứng lại ương ngạnh. “Tôi sẽ không giải thích thêm bất kỳ điều gì cho tới khi nào em xuống khỏi chiếc phà này.”
“Biến đi.”
“Xem này, tôi biết giờ em đang tức giận. Tôi hiểu điều đó. Hãy xả ra nào, kiếm một vài cái burger để ăn và cùng nhau nói về chuyện này.”
“Giờ anh lại muốn nói sao? Được thôi, trước tiên hãy bắt đầu với tên anh.”
“Patrick Shade.”
“Patrick? Tôi không tin.”
“Em nghĩ tôi tự chọn được tên cho mình sao.”
“Trong một khoảnh khắc tự nhiên nghĩ thế.” Cô vòng ngón tay quanh dây đeo của chiếc balo. “Anh sống ở đâu? Bởi vì chắc chắn là anh không sống trong căn nhà chúng ta vừa rời khỏi.”
“Tôi ở Chicago. Và nếu em muốn biết chi tiết hơn, em phải xuống phà.”
Cô muốn biết nhiều hơn nhưng không nhiều như cái ham muốn trả đũa anh. “Tôi thừa nhận là tôi tò mò. Nhưng tôi không đi đâu hết.” Chiếc phà hú còi thông báo chuẩn bị rời đi. “Nếu anh muốn nói chuyện với tôi, chúng ta nói ngay tại đây. Nhưng trước hết tôi cần tìm phòng vệ sinh để nôn đã.”
Anh quyết định không ép cô quá. “Được rồi. Chúng ta nói chuyện ở đây.”
“Xem anh có thể tìm được một nơi chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện mà không bị mọi người nhìn chằm chằm vào anh không.” Cô hướng về phía khoang hành khách, va balo vào chiếc bình cứu hỏa khi đang lom khom đi qua một góc. Cô chen qua cánh cửa ở bên kia và chạy đi, nhảy khỏi chiếc phà ngay trước khi nó rời bến. Một giây sau, cô đứng dưới bóng của tấm biển bến phà địa phương, nhìn chiếc phà chầm chậm chầm chậm xa dần với Panda vẫn còn đang trên đó.
Cái nhận thức đã chơi được anh một vố khiến cô thấy cực kỳ hưng phấn, nhưng nó sẽ còn tuyệt hơn nữa nếu cô không mắc kẹt ở đây cho tới khi chiếc phà kia quay trở lại, và không ghi nhờ gì cũng sẽ mang cả Panda theo nó. Đây giống như một tình huống mà Meg vướng vào chứ không phải Lucy, nhưng cô không hề hối hận. Ít nhất thì cô cũng lấy lại được chút ít tự trọng của mình.
Chiếc SUV xám đen với biển Illinois lần cuối cô đấy ở căn nhà ven hồ giờ đang đỗ trong bãi gửi xe địa phương. Cô có cả một buổi chiều để giết thời gian cho tới khi cô có thể rời đi và cô không muốn lang thang trong thị trấn.
Khi đạp xe quay trở lại căn nhà, cô đi qua một sân chơi trẻ em. Cô đã bế đứa em gái nhỏ xíu của mình qua 10 tòa nhà để tới một sân chơi như thế này vào ngày mà chỉ mới trước đó một hôm mẹ cô qua đời, rồi cô đặt Tracy vào một chiếc nôi – ý tưởng của một đứa trẻ 14 tuổi về điều mà một người mẹ nên làm. Tracy đã gào thét suốt thời gian đó.
Patrick Shade… Cái tên kiểu gì vậy chứ?
Nếu cô thuê một chiếc tàu riêng đưa cô vào đất liền, cô sẽ không phải gặp lại anh nữa. Đắt nhưng đáng.
Cô quay xe và trở lại cửa tiệm bán đồ lặn.
“Chúng tôi đã được đặt chỗ cho tới hết ngày rồi,” người đàn ông đứng sau quầy thu ngân nói với cô. “Chiếc Mary J và cả chiếc Dinna Ken đều đang ở ngoài hết rồi. Nhưng nếu cô muốn khởi hành vào ngày mai…”
“Thế cũng được,” cô nói, dù rằng nó thực sự không ổn chút nào.
Có lẽ cô không nên tiếp tục đối chọi với Panda.
Cô đã nghĩ kỹ rồi, và anh không phải là kiểu người sẽ cố giải thích nhiều lần về việc của bản thân mình.
Ngôi nhà đầy mùi ga và mùi của chiếc bánh hamburger cô làm tối hôm trước. Làm sao anh ta có thể sống ở một nơi như thế này mà không để lại chút dấu ấn cá nhân nào? Cô đổi đôi giày combat sang một đôi dép xỏ ngón, vơ lấy cuốn sách cô đã mua hôm qua trong thị trấn và mang theo nó bước xuống những bậc thang lung lay.
Anh đã đẩy chiếc thuyền kayak vào bờ rồi. Cô ngồi trên mép cầu tàu nhưng chẳng thể tiếp tục đọc hay làm bất cứ việc gì khác ngoài việc cố gắng đè nén sự hoang mang trong lòng mình. Cô sẽ phải làm gì khi trở vào đất liền? Cô nên đi đâu bây giờ?
Một tiếng ồn kéo cô về thực tại. Cô nhìn lên và thấy một chàng trai, người mà cô chắc chắn không phải là Panda đang bước xuống những bậc thang. Anh ấy cao và có thân hình to lớn. Những bậc thang lung lay và anh ta sở hữu một mái tóc nâu nhạt sáng bóng chắc chắn đã được dành nhiều thời gian, công sức và những sản phẩm chăm sóc tóc đắt tiền để làm ra.
“Xin chào!” Anh cất giọng thân thiện.
Mặc dù anh ta khá điển trai nhưng những gì thuộc về anh ta đều có vẻ hơi lớn – giọng của anh ta, cái logo trên túi chiếc áo khoác thể thao thiết kế riêng, chiếc vòng tay bằng vàng và chiếc nhẫn lớn với những nét chạm khắc mà chắc hẳn người đàn ông trưởng thành nào đều cũng sẽ từ bỏ nó ngay sau ngày lễ trưởng thành. “Tôi nghe nói Panda đã trở lại đảo,” anh ta nhìn thấy hình xăm và mái tóc của cô khi đi về phía cô. “Nhưng khi tôi gõ cửa lại không ai trả lời”.
“Anh ta không ở đây.”
“Thế thì tiếc quá.” Với một nụ cười rạng rỡ, anh chìa tay trước mặt cô.
“Tôi là Mike Moody. Big Mike. Tôi cá rằng em đã có nghe về tôi rồi.” Cô bắt tay anh ta nhưng ngay sau đó cô lại hối hận vì mùi nước hoa Cologne nồng nặc của anh bám vào người cô.
“Big Mike của đảo Brokerage,” anh nói. “Ai muốn mua bán đất đai trên đảo này, dù thuyền hay nhà, to hay nhỏ. Thậm chí tôi đã từng bán một vài con ngựa. Tôi đều lo liệu được cả.” Hàm răng đều tăm tắp và trắng sáng chỉ có thể có được nhờ phòng khám nha khoa. “Tôi đã bán cho Panda ngôi nhà này.”
“Anh ư?”
“Tôi vẫn chưa biết tên em.”
“Tên tôi….là Viper.”
“Đừng đùa. Đó không phải là tên của em. Em quả là một cô gái ăn mặc kiểu hippie.” Anh nói với cô mộ cách ngưỡng mộ hơn là châm chọc.
“Là phong cách Gothic,” cô trả lời, điều đó còn trên cả lố bịch.
“Đúng vậy,” anh ta gật đầu. “Tôi ghé ngang đây vì tôi có một chiếc thuyền mà tôi nghĩ Panda sẽ thích.”
Lucy là một người rất cởi mở nhưng Viper thì không như vậy. “Hãy quay lại sau khi chuyến phà 6 giờ cập bến. Tôi tin rằng anh ấy cũng hứng thú bàn luận với anh về chuyện đó. Có lẽ anh nên mang theo một chiếc pizza. Điều đó sẽ khiến hai người nói chuyện được lâu hơn.”
“Cám ơn về lời gợi ý,” Big Mike nói. “ Panda là một anh chàng tuyệt vời. Tuy tôi không thân với anh ta lắm nhưng tôi thấy anh ta giống như kiểu người có tính cách thú vị.”
Anh ta chờ một chút, hi vọng rằng cô sẽ tiết lộ thêm một vài thông tin, và rồi Viper quyết định cởi mở hơn với anh. “Anh ta đã thay đổi rất nhiều so với lúc trước khi vào tù”.
Những việc rắc rối mà cô gây ra cho mọi người vẫn còn là dằm trong tim cô. “Mỗi người đều xứng đáng có được cơ hội thứ hai,” Big Mike nói một cách nghiêm túc. Bỗng anh la lên, “Ôi mẹ ơi, trông em quen quá”. Trong lúc cô đang suy nghĩ kiểu đàn ông gì mà nói “ôi mẹ ơi” thì Big Mike lại dí sát mặt anh vào gần mặt cô . “Em sống trên đảo này từ trước rồi à?”
“Không. Lần đầu tôi đến đây.”
Chiếc vòng vàng phát ra những tia sáng yếu ớt khi anh đút tay vào túi quần. “Tôi sẽ nhớ ra thôi. Tôi chưa bao giờ quên mặt một ai hết.” Cô mong rằng điều đó không phải sự thật. Anh dường như vẫn muốn tiếp tục cuộc hội thoại này, cô hất cằm về phía những bậc thang. “Tôi có việc phải vào nhà làm. Tôi tiễn anh”. Anh đi theo cô, khi họ đi gần tới ngôi nhà, anh lay nhẹ tay cô. “Nếu em cần gì hãy nói tôi. Sự phục vụ của Big Mike không dừng lại ở việc buôn bán. Hỏi bất kỳ người nào trên đảo xem, em sẽ biết tôi nói đúng.”
“Tôi sẽ ghi nhớ.”
Cuối cùng, anh cũng rời đi. Cô đi dạo xung quanh nhà và chợt dừng lại khi nghe tiếng xào xạc trên những tán lá cây, âm thanh không giống như do những chú sóc gây ra. Một tán lá lung lay và cô thấy lấp ló chiếc áo thun màu đỏ.
“Cô thấy cháu rồi nhé, Toby.” Cô la lên. “Dừng nay việc rình mò cô đi!” Cô không mong cậu đáp lại và cô cũng chẳng nhận được câu trả lời từ cậu bé.
Cô làm một cái bánh sandwich và chén sạch nó chỉ trong vài ngụm. Cô gửi tin nhắn báo mọi chuyện vẫn ổn cho Meg và ba mẹ. Cô cũng muốn gửi tin nhắn cho cả Ted nhưng cô không thể nghĩ ra mình sẽ nói gì. Với quá nhiều thời gian rãnh rỗi, cô lang thang tới phòng đón nắng.
Ba bức tường đầy bụi bẩn, những chiếc cửa sổ cao từ chân tường tới trần nhà được chia thành những ô vuông nhỏ kéo dài suốt một phần được cơi nới ra của ngôi nhà.
Ghế sofa, những chiếc kế tựa cao có tay vịn được bao bởi những tấm da bọc ghế thịnh hành vào đầu thập niên chín mươi, những chiếc bàn đầy vết xước được đặt tùy ý trong căn phòng lớn. Căn phòng này hẳn là nơi để gia đình tụ họp lại. Giá sách âm tường trưng bày những vụn vặt còn lại sau một kỳ nghỉ hè: cuốn sổ màu vàng, những cuộn băng video chứa những bộ phim cũ, bộ trò chơi bàn cờ được đặt trong những chiếc hộp đã nứt và được buộc lại bằng vòng dây cao su đã rão. Có một điều gì đó trong căn nhà khiến cô yêu từ cái nhìn đầu tiên và như có Martha Steward trong người, cô muốn dọn dẹp hết đống rác và lau sạch các cửa sổ đến khi chúng sáng bóng.
Cô nhặt chiếc khăn lau bếp bẩn thỉu, chiếc mà cô từng dùng để lau khi lon Coke bị đổ, và lau mặt trong tấm kính. Bụi bặm phần lớn đều bám ở bên ngoài nhưng không hẳn là tất cả. Cô tiếp tục thổi vào mặt kính cửa sổ và lau chùi. Tốt hơn rồi.
Nấu ăn không phải là việc nhà duy nhất mà cô phải làm trong suốt những năm tháng của cô ở Nhà trắng và mười lăm phút sau, cô đã chuẩn bị đầy đủ, một chiếc chổi lau kính cô tìm thấy trong phòng tắm tầng trên, một xô nước rửa pha vài giọt xà phòng rửa chén và một cái thang gấp từ phòng dự trữ thức ăn. Không lâu sau, cô đã lau xong phần cửa sổ ở một góc của căn phòng. Cô với tay lau một vết dơ cô đã bỏ qua, khi đã hài lòng cô bắt đầu bước xuống thang.
Panda đứng ngay tại đó sau cánh cửa, tay cầm một lon Coke, ánh mắt anh đầy khiêu khích. “Tôi cá rằng cô đã thật sự nổi tiếng với đội bảo vệ của mình ở Secret Service.”