Thề Hẹn Với Quân

Chương 17: Chương 17: Chương 16




Mục Vũ nhìn người trước mắt, suy nghĩ vùi lấp trong mơ hồ. Quang cảnh xung quanh thật rối loạn, hắn hoảng hốt không thể phân biệt, duy chỉ có nàng, rõ ràng tới thế …Là mơ ảo hay lại là ma vật biến thành?

Hắn kinh ngạc, chậm chạp chưa đáp.

Khúc Kiều thấy hắn như vậy, lòng lo lắng. Nàng nửa quỳ xuống, giơ tay về phía hắn, muốn kiểm tra vết thương của hắn. Mục Vũ thấy thế, lùi xuống, cố ý tránh tay nàng.

Khúc Kiều không hiểu, đúng lúc định hỏi lại chợt một giọng nữ mềm mại lả lướt vang lên từ phía sau, ngữ điệu tràn ngập ý khinh thường: “Đây chính là người của ngươi?”

Khi những tiếng nói đó phát ra, ma khí ngùn ngụt tản ra như gió lạnh trong trời đông giá rét cuốn tới. Cơ thể Mục Vũ chấn động, tim đau nhức như lửa thiêu. Hắn cắn răng, cứng rắn định nghênh chiến. Nhưng không đợi hắn kịp cử động, Khúc Kiều đã đứng lên, bảo vệ hắn ở sau lưng.

Khúc Kiều nhìn cô gái xinh đẹp kia, học theo cách hai thiếu niên trước đó gọi “chủ thượng” rồi cất lời: “Đừng làm tổn thương cậu ấy.”

Cô gái nghe vậy, không đáp lại, chỉ giơ tay lên, phất nhẹ một cái. Cảnh sắc đan vào nhau như được gấm vóc dệt nên xung quanh theo đầu ngón tay của nàng ta mà rút dần những sợi tơ, phiêu diêu uốn lượn.

“Thuật pháp thật thú vị …” Cô gái lên tiếng, “Bổn tọa lấy làm lạ, một đại yêu như ngươi, ấy thế mà cả thiên hạ không có lấy một ai hay biết. Thì ra tất cả đều nhờ vào “Sâm la vạn tượng” này.”

Khúc Kiều không biết nên đáp lại như thế nào, không thể làm gì khác ngoài việc đáp “Ừ.”

Cô gái mỉm cười tiến gần thêm mấy bước, giơ tay vuốt ve gương mặt Khúc Kiều, trong giọng nói có nửa phần cưng chiều: “Năm đó ngươi nói sẽ chăm chỉ tu luyện để báo ân, quả thật đã không làm bổn tọa thất vọng. Rất ngoan.”

Được khen như vậy, Khúc Kiều cũng thoáng chút ngượng ngùng. Nàng cúi thấp đầu xuống rồi đáp: “Cũng không có gì, chủ thượng dùng được ta là tốt rồi.”

“Đương nhiên là dùng được.” Cô gái mỉm cười, trả lời như thế.

Khúc Kiều mỉm cười với nàng ta một tiếng, lại quay lại chủ đề khi trước, “Chủ thượng, vậy cậu ấy …”

Đầu ngón tay cô gái nhẹ nhàng như đóa hoa rơi, chấm lên bờ môi Khúc Kiều, chặn lại lời nói của nàng, rồi bảo: “Không cần phải nói. Viên Kim nhụy này, bổn tọa thưởng cho ngươi.”

“Đa tạ chủ thượng!” Khúc Kiều vui vẻ không thôi.

“Bây giờ nói tạ ơn còn quá sớm.” Cô gái rũ mắt xuống, liếc nhìn Mục Vũ, cất lời: “Mặc dù ta không muốn Kim nhụy của hắn nữa nhưng hắn đã trúng thuật “Mặc phệ”, chỉ sợ có sống cũng không được bao lâu.”

(mặc phệ = mực cắn nuốt)

Khúc Kiều giật mình, bỗng cảm thấy run rẩy sợ hãi.

Cô gái nhìn vẻ mặt nàng, khoan thai nói tiếp: “Chỉ có điều, bổn tọa sẽ không ngăn ngươi cứu hắn, còn xem ngươi có bản lĩnh này không.” Vừa dứt lời, nàng ta cất tiếng cười vang rồi thoắt biến mất.

Theo nàng ta rời đi, ma khí xung quanh cũng rút lui hết. Khúc Kiều lặng lẽ đợi một lát, sau khi chắc chắn không còn gì đáng lo liền thu pháp thuật về. Vầng mặt trời kỳ vĩ đúng lúc đó mọc lên mang tới thế gian ánh sáng trong trẻo rực rỡ.

Khúc Kiều thở phào nhẹ nhõm, quay lại kiểm tra vết thương cho Mục Vũ. Thấy sắc mặt thống khổ của hắn, nàng đỡ lấy cánh tay hắn, hỏi: “Cậu vẫn khỏe chứ?”

Mục Vũ nhìn nàng chăm chú, đến khi tin chắc rằng nàng là thật, hắn mới nở nụ cười, đáp lại nàng: “Đa tạ.”

Giọng của hắn rất nhỏ, nghe là biết đã suy yếu tới mức nào. Lòng Khúc Kiều khó chịu, càng thêm áy náy, “Đa tạ cái gì … đều là tại ta nên chủ thượng mới…”

Mục Vũ nhớ tới chuyện vừa rồi, lòng đương nhiên sẽ nảy sinh nghi ngờ. Hắn nhíu mi lại, hỏi: “Chủ thượng?”

Tuy Khúc Kiều băn khoăn nhưng vẫn thật thà trả lời hắn: “Nàng ấy là ân nhân cứu mạng của ta.”

“Nàng ta là ma vật, có khí còn là Cức …” Mục Vũ đang định nói tiếp, chợt thấy một nhóm đồng môn chạy tới, vội nuốt lời sắp nói xuống.

Hắn phản ứng như thế, đương nhiên là không muốn để cho đồng môn hiểu lầm. Khúc Kiều cực kỳ vui vẻ, mỉm cười mở miệng nói với hắn: “Ta chữa thương giúp cậu nhé.”

Nghe được những lời này, Mục Vũ vẫn cứ chần chừ. Hắn mỉm cười với nàng, lắc đầu đáp: “Không cần đâu, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi …”. Vậy mà lời hắn còn chưa dứt, tim đã quặn đau nhức. Cơn đau kia như vật thể sống, quấn chặt lấy tim mạch, dường như muốn cắt đứt sự sống của hắn. Hắn cố nén không la lên, nắm chặt đoản giáo không cho mình ngã xuống.

Khúc Kiều thấy vậy, đương nhiên là cực kỳ lo lắng. Nhưng đúng vào lúc nàng muốn tác động vào kim nhụy thì Mục Vũ chợt nắm lấy cổ tay nàng.

“Không sao …” Xen lẫn trong giọng nói của Mục Vũ là hơi thở đứt quãng và run rẩy, “Để cho … sư huynh của ta … là được …”

Khúc Kiều đang vô cùng không hiểu, Lưu Chủy đã nhanh bước chạy tới, giơ tay đỡ lấy Mục Vũ. Mục Vũ liếc nhìn Lưu Chủy, chưa kịp nói gì, đoản giáo nắm trong tay đã trượt xuống, cứ thế rơi xuống dưới. Lưu Chủy không nói gì, đỡ Mục Vũ đứng lên, đi tới căn nhà hoang cách đó không xa.

Khúc Kiều cất bước theo sát, chợt nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Toàn Cung vang lên sau lưng: “Cô nương.”

Khúc Kiều ngẩn ra, dừng bước. Nàng quay đầu lại, chỉ thấy vẻ mặt Toàn Cung lạnh nhạt, đang khoan thai bước tới gần mình.

Toàn Cung dừng lại trước mặt nàng, lạnh lùng hỏi: “Không phải là không thể đi xa sao?”

Khúc Kiều cũng không biết nên trả lời thế nào mới phải, đang nghĩ ngợi, lại nghe Toàn Cung nói tiếp: “Rốt cuộc ta cũng không biết cô nương là địch hay bạn, đương nhiên cũng không thể nào tin tưởng cô nương. Kính mong cô nương tự thu xếp ổn thỏa, đừng làm khó ta.”

Toàn Cung dứt lời, cất bước vòng qua Khúc Kiều. Khúc Kiều nhìn nàng ta bước vào căn nhà hoang, lòng thầm muốn đuổi theo nhưng lại có chút sợ sệt. Lúc này, Thanh Thương đi tới bên cạnh nàng, ôm quyền hành lễ, chào hỏi: “Khúc cô nương.”

Khúc Kiều nhìn nàng ấy, im lặng.

Thanh Thương thấy nàng âu sầu, bèn khuyên nhủ: “Sư tỷ của ta không có ác ý gì đâu, chỉ là vẫn còn điều băn khoăn đối với thân phận của Khúc cô nương. Mong cô nương thứ lỗi đi theo ta tới nơi khác nghỉ ngơi.”

Khúc Kiều biết nàng ấy có ý tốt, chỉ đành cười lắc đầu, đáp: “Không cần, ta chờ ở đây là được. Chắc chắn cậu ấy không sao, ta sẽ trở về.”

Thanh Thương nghe vậy, bất đắc dĩ thở dài, lên tiếng: “Được.” Dứt lời, nàng ấy cáo từ.

Cơ thể Khúc Kiều nghiêng một cái, suýt nữa thì ngã xuống. Nàng cố cho đầu óc tỉnh táo, liếc nhìn sắc trời, lòng không khỏi lo lắng.

Không thể tiếp tục chờ đợi như vậy được… Mặc kệ, phải lập tức cứu hắn thôi!

Khúc Kiều đã quyết, bước nhanh lên trước, đẩy cánh cửa đã đóng chặt hồi lâu kia. Nàng bước vào, chỉ thấy bốn người Toàn Cung, Thanh Thương, Mạnh Giác và Lưu Chủy đang đứng trong phòng, dường như đang bàn bạc. Thấy nàng xông vào, Toàn Cung nhướng mày, quát: “Càn rỡ!”

“Ta không cố ý mạo phạm …” Khúc Kiều vừa nói vừa nhìn khắp xung quanh. Nàng nhìn thấy phòng ngủ ở bên trái, nghĩ thầm hẳn Mục Vũ đang nằm bên trong, “Ta tìm A Vũ, gặp được rồi sẽ đi.”

Toàn Cung không hài lòng, muốn cản lại bị Lưu Chủy ngăn. Toàn Cung đối diện với ánh mắt của sư đệ, khóe miệng chỉ trực phát ra tiếng quát lớn khựng lại. Nàng ta nhắm mắt xoay người đi, không nói gì. Lưu Chủy nhìn Khúc Kiều, từ tốn nói: “Xin cô nương cứ tự nhiên.”

Khúc Kiều rất vui mừng, nói cảm ơn rồi cất bước vào buồng trong.

Mục Vũ đã sớm nghe thấy giọng nói của nàng nhưng quá mệt mỏi nên cũng không cử động được gì. Thấy nàng bước vào, hắn cố gắng ngồi dậy, mỉm cười với nàng.

Nụ cười của hắn khiến cho tâm tình Khúc Kiều được thả lỏng. Nàng đi tới bên cạnh giường, hỏi: “Vết thương của cậu sao rồi?”

Mục Vũ cười, gật đầu lên tiếng: “Không có gì đáng ngại.”

Lời hắn rất nhẹ, giọng nghe vẫn suy yếu như trước. Khúc Kiều nghe lọt vào tai, nào có thể tin hắn. Nàng tiến lại gần hắn hơn một chút, muốn kiểm tra vết thương của hắn nhưng đúng vào lúc nàng vươn tay ra, hắn vội vã lùi xuống, vẫn cứ tránh né như cũ.

Tay Khúc Kiều khựng lại ở giữa, lòng tràn đầy nghi ngờ. Nàng nghĩ một lát rồi nói với hắn: “Để cho ta kiểm tra xem vết thương thế nào.”

Mục Vũ cười đáp: “Đã không sao rồi thì còn xem làm gì. Đúng rồi, làm sao cô lại tới nơi này?”

Khúc Kiều biết hắn muốn đánh lạc hướng, làm sao có thể trả lời hắn. Nàng im lặng, cúi mắt xuống nhìn lồng ngực hắn. Xiêm y mới đổi chỉnh tề sạch sẽ, che kín vết thương lúc trước …

Nếu thật đúng là không sao, vậy hắn vẫn cứ giấu diếm cái gì?

Khúc Kiều không khỏi nhớ tới những lời nói ẩn chứa vẻ nguy hiểm kia, lo lắng trong lòng càng thêm sâu. Lòng nàng ngổn ngang, không thèm để ý hắn có bằng lòng hay không, thẳng tay nhấc vạt áo hắn lên.

Mục Vũ kinh ngạc, cuống quýt bắt lấy cổ tay nàng, không cho nàng cử động tiếp.

Kháng cự như vậy, khiến cho Khúc Kiều nhíu mi: “Có phải vết thương của cậu rất nặng không?”

“Không có mà.” Mục Vũ cười đáp.

Chân mày Khúc Kiều càng nhíu chặt hơn, quyết định đấu sức với hắn. Mục Vũ không còn bao nhiêu sức lực, nên đành từ bỏ không chống chọi với nàng nữa. Hắn buông tay ra, mượn lực lùi về phía sau, kéo khoảng cách ra hơn một thước.

“Ta cảm thấy hơi mệt mỏi, để cho ta ngủ một lát đã nhé.” Mục Vũ cười xòa, nói xong thì nằm xuống luôn.

Thấy hắn quay người lại, xoay lưng về phía nàng, Khúc Kiều không khỏi tức giận. Nàng cắn răng một cái, dứt khoát trèo lên giường. Khúc Kiều nghiêng người, đặt tay lên trên gối của hắn, vây hắn ở giữa hai cánh tay mình, lặp lại từng chữ: “Để cho ta kiểm tra xem vết thương thế nào!”

Mục Vũ hoảng sợ, hắn không dám quay đầu, vẫn cứ cố duy trì tư thế nằm nghiêng, im lặng thật lâu.

Khúc Kiều vừa giận vừa không biết làm thế nào, đành nghiêm túc nói với hắn: “Nơi này cách bản thể của ta quá xa, ta không cầm cự được nhiều đâu. Cậu ngoan ngoãn để cho ta trị có được không?”

Mục Vũ nghe thấy lời của nàng thì khẩn trương lo lắng, vội nói: “Ta không sao, cô mau về đi.”

“Cậu có nghe hiểu lời của ta không thế?” Khúc Kiều tức giận mắng, “Ta đến là vì cậu, chữa khỏi cho cậu ta mới trở về!”

“Ta thật …” Lời còn chưa dứt, cơn đau nhức đã tràn đến khiến cho Mục Vũ không khỏi rên lên thành tiếng.

Khúc Kiều thấy thế, lật ngửa người hắn ra, nhanh tay kéo vạt áo hắn lên. Ngoài dự liệu của nàng chính là trên lồng ngực của hắn không có bất kỳ vết thương nào.

“Hả? Sao lại vậy …” Khúc Kiều kinh ngạc.

Mục Vũ thở nhẹ, cười nói: “Ta đã nói là ta không sao mà.”

“Nhưng mà …” Khúc Kiều trông vẻ mặt khổ sở của hắn, thế nào cũng không tin được.

“Ta bị thương không nặng đâu. Kim nhụy của cô đã chữa khỏi vết thương cho ta rồi, chỉ là ta còn cần thời gian điều tức thôi …” Mục Vũ vừa dứt lời, còn không quên nhắc nàng, “Cô biết mà, ta bị hao tổn quá mức.”

Khúc Kiều nhìn da thịt sạch trơn của hắn, cau mày tự hỏi: “Là thật sao?”

“Đúng vậy mà.” Mục Vũ cười, “Cho nên không cần phải lo đâu …”

Mặc dù Khúc Kiều còn hoài nghi nhưng lại không tìm được căn nguyên. Đúng lúc này, nàng chợt ý thức được tư thế hiện tại của mình, thoáng chốc đỏ mặt. Nàng cuống quýt nhảy xuống giường, nói: “Thật xin lỗi, ta quá nóng nảy.”

Mục Vũ mím môi cười một tiếng, không nói lời nào.

Khúc Kiều không nói tiếp, cũng ngại không nên ở lâu, nhếch môi cười: “Vậy ta đi về. Cậu nghỉ ngơi cho tốt.”

“Ừ.” Mục Vũ đáp khẽ một tiếng.

Khúc Kiều trông vẻ mặt mệt mỏi của hắn, nàng thoáng hối hận vì quyết định quấy rầy hắn của mình. Nàng nói lời tạm biệt rồi xoay người đi ra ngoài. Mới vừa đi tới cửa, chợt nàng nghĩ ra điều gì.

Dường như hắn không hề cài chặt y phục, cũng không hề đắp chăn lên? Vậy sẽ lạnh lắm chứ?

Nàng vẫn còn vướng bận, không khỏi thả chậm bước chân.

Không đúng. Dường như hắn còn không có sức lực để cử động, thậm chí ngay cả nói chuyện cũng … Nhất định có điều gì đó không đúng!

Nghĩ tới chỗ này, lòng nàng bất an như sóng triều cuồn cuộn. Nàng dừng bước chân lại, quay người về.

Mục Vũ thấy nàng quay lại, thoáng lộ ra vẻ lo sợ không yên. Khúc Kiều bước nhanh tới cạnh giường, giơ tay đặt lên trên trái tim hắn, thôi thúc kim nhụy, hoàn toàn không cho hắn cơ hội mở miệng nào.

Vậy mà, khi nhịp đập của kim nhụy hòa cùng với sức mạnh của nàng, màu mực đen nhánh rỉ ra từ tim hắn, chỉ trong nháy mắt đã dính vào đầu ngón tay nàng, nhanh chóng lan ra. Đau nhói tự nhiên sinh ra khiến cho tim nàng đập nhanh.

Mặc phệ?!

~

Tác giả: Đầu tiên ~

Mình muốn nói là ~

Năm mới vui vẻ nhé ~~~

Cảm ơn cả nhà vẫn ủng hộ ~~~

Năm mới này mình sẽ tiếp tục cố gắng !

[thật ra thì ngày hôm qua mình đã gần viết xong nhưng để cập nhật vào đúng ngày đầu tiên của năm mới, tiện thể chúc mọi người năm mới vui vẻ luôn nên mình cố ý hoãn lại một ngày, chuyện như vậy không biết mình có nên khai thật ra không?]

[Na Chích: ngươi đủ …]

Sau là, ở chương trước, rất nhiều bạn độc giả bày tỏ việc nam chính ở trước mặt Lưu Chủy lộ ra vẻ ngây thơ. Việc này, mình xin nhận trách nhiệm nói rõ với cả nhà, đây chính là những khuôn mặt khác nhau của một người biểu hiện cho những tính cách khác nhau trong một con người!

Cho nên, ở trong mắt các vị sư huynh sư tỷ, nam chính là như này:

Toàn Cung: tiểu sư đệ tư chất thông minh, hiền lành hiểu chuyện.

Thanh Thương: tiểu sư đệ tư chất thông minh, hiền lành hiểu chuyện nhưng một khi đã quyết định chuyện gì sẽ cực kỳ khó thay đổi suy nghĩ.

Mạnh Giác: tiểu sư đệ nhìn thì tư chất thông minh, hiền lành hiểu chuyện nhưng thực ra thì tính tính cực kỳ cố chấp, ngang ngạnh đến chết, còn không nghe lời khuyên của sư phụ.

Lưu Chủy: thằng nhóc phiền chết người.

Chính vì nguyên nhân này, nữ chính cũng đã phải trải qua quá trình: khiêm tốn -> cương quyết -> xấu tính -> làm nũng, ăn vạ… của nam chính.

Cho nên, thái độ của nam chính đối với nữ chính bây giờ, đơn giản chính là “đêm trước giải phóng”… mắt nhìn xa xăm ~ing…

Khụ, nhưng bất kể khó khăn thế nào, câu chuyện cũng nhất định là HE ~ cho nên cả nhà không cần lo lắng nữa ~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.