Chử Vân Sơn kinh hãi, những chiêu thức người thư sinh này đánh ra, rất là
giống hắn, mặc dù không cùng công phu với hắn, nhưng hắn dám xác định,
chiêu thức thư sinh sử dụng chính là thương pháp của Chử gia.
“Ngươi rốt cuộc là người nào?”
Thư sinh lau đi vết máu ở khóe miệng, rất cung kính quỳ gối xuống trước mắt Chử Vân Sơn, “Nô tài Chử Lương, gặp qua Nhị gia.”
Chử Vân Sơn liền biến sắc, vừa muốn nói, khóe mắt đã nhìn thấy một vị nam
nhân cẩm y hoa phục từ trong phòng bước ra, dáng người của hắn cao lớn,
mặt mày…cùng Chử Vân Sơn cực kỳ tương tự, chỉ là trên mặt nhiều hơn một
vết sẹo.
“Nhị đệ, ta đi tìm đệ thật là khổ!”
Gương mặt Chử Vân Phi kích động, “Ta còn tưởng rằng cả đời ta sẽ không còn
gặp được đệ, không nghĩ tới, đệ lại trốn ở chỗ này. Đệ còn không biết,
lúc hoàng thượng triệu kiến ta nói cho ta biết có thể có tint ức của đệ, ta thật sự cao hứng muốn điên rồi, cho nên ta…”
“Cho nên ngươi liền phái người tới theo dõi ta, thăm dò tin tức của ta, lệnh người khác động thủ với ta, dùng kế điệu hổ ly hôn bắt có thê tử của
ta?” Chử Vân Sơn giọng điệu âm trầm, hoàn toàn không có sự vui sướng khi gặp được người thân.
Chử Vân Phi biết những chuyện hắn làm có chút hơi quá, nhưng nếu không có
thể xác nhận là đệ đệ ruột của mình, chẳng phải là làm trò cười hay sao? Hơn nữa, quan trọng nhất là, hắn muốn hiểu rõ, đệ đệ 18 năm không gặp,
sau khi lớn lên là người như thế nào. Từ sau khi thám tử thứ nhất hắn
phái đi để lạc mất Chử Vân Sơn, hắn đối với người đệ đệ này hứng thú lại càng lớn, hiện tại lại chính mắt thấy được công phu của Chử Vân Sơn,
Chử Vân Phi cực kỳ cao hứng, có một số việc, có thể sẽ không cần hắn lo
lắng.
“Các ngươi đi đi, ta không biết đại gia Chử gia, Nhị gia gì cả, ta chỉ là
một thợ săn, đem thê tử của ta trả lại cho ta.” Chử Vân Sơn ngẩng đầu,
nhìn chằm chằm Chử Vân Phi, trong mắt vô cùng bình tĩnh.
Chử Vân Phi nhìn thẳng vào mắt hắn, hai người không ai nhượng bộ, Chử Lương cùng đại hán quỳ trên mặt đất, không dám làm ra một cử động nhỏ nào.
“Này…đây là thế nào?” ngoài cửa truyền đến tiếng kêu của Sơn Tảo.
Chử Vân Sơn nhanh chóng quay đầu lại, nhìn Sơn Tảo đứng ở cửa viện, Sơn Tảo ngây ngốc nhìn một mảnh hỗn độn trong viện, cả người cũng ngây ra.
Chử Vân Sơn vứt bỏ trường thương trên tay, bước nhanh qua đem Sơn Tảo ôm
vào trong ngực, thầm sờ sờ trên người nàng, thấy Sơn Tảo không có sao
mới yên lòng, nhớ tới lo lắng vừa rồi, Chử Vân Sơn vừa tức vừa giận,
“Nàng đi đâu?”
Sơn Tảo sửng sốt một lát mới trả lời, “Thành thẩm mời thiếp đến nhà thẩm
một chuyến, Nhị Xuyên muốn kết hôn, muốn mời thiếp giúp một tay, nhưng
mà thiếp…không đi được, ngồi một lát mới trở lại.” Sơn Tảo khẽ nghiêng
đầu, mờ mịt hỏi, “Nhà chúng ta, đây là thế nào?”
Chử Vân Sơn cảnh cáo nhìn Chử Vân Phi, quay đầu cẩu thả nói một câu, “mấy
người đi đường tới xin nước uống, đám bằng hữu Lý Thành đã tới, đánh
nhau nên mới như vậy.”
Sơn Tảo tin là thật, có chút áy náy, “Chúng ta liên lụy người ta.”
Chử Vân Sơn sờ sờ đầu nàng, dắt tay nàng xoay người, “Nếu như không có việc gì nữa, các người có thể đi rồi.”
Chử Vân Phi cười khổ, tại sao tính khí của đệ đệ hắn lại vẫn giống như khi
còn bé như vậy chứ, không phải là bởi vì những hành động của hắn mà phát tính khí lớn như vậy chứ?
“Chúng ta ở kinh thành đến, ngày nay cũng đã muộn, có thể ở lại nhà ngươi tá
túc một đêm không?” Chử Vân Phi cũng không dám chọc giận Chử Vân Sơn,
đành phải theo như lời của Chử Vân Sơn làm “người đi qua đường”.
“Hàn xá đơn sơ, không thể chiêu đãi được mấy vị khách quý, xin mời.” Chử Vân Sơn không chút lưu tình.
Chử Vân Phi biết mình đã đem Chử Vân Sơn hoàn toàn bộc phát tính khí rồi,
nhưng là hắn có lỗi trước, đành phải lui bước mà kỳ kèo, “Tại hạ là vì
tìm kiếm đệ đệ duy nhất, nếu như phụ mẫu trên trời có linh thiêng, cũng
sẽ hi vọng huynh đệ chúng ta tìm được nhau, mà không phải vì nhất thời
tức giận mà tổn thương tình cảm huynh đệ, dù sao thiên hạ tuy rộng lớn
cũng chỉ còn lại hai huynh đệ chúng ta mà thôi. Nhưng mà hiện tại không
thể lên đường, trước không thôn xóm, sau không nhà trọ, xin chủ nhà giúp đỡ.”
Chử Vân Phi nói hết sức chân tình thiết ý, đề cập tới phụ mẫu của mình
trong lòng cũng có chút dao động, hồi lâu mới chậm chạp nói, “Tùy các
ngươi đi, đừng quấy rầy chúng ta.”
Nói xong, Chử Vân Sơn dắt tay Sơn Tảo, thẳng tắp quay về phòng mình, bùm
một tiếng đóng cửa lại, để lại ba chủ tớ Chử Vân Phi mắt to trừng mắt
nhỏ.
“Hầu gia, Nhi gia ngài ấy…”đại hán vuốt ngực còn rất đau, một cước kia của
Chử Vân Sơn cũng không nhẹ. Hắn thật sự không hiểu nổi, huynh đệ vài
chục năm không gặp, vừa thấy không thân cận thì thôi, tại sao lại giống
như kẻ thù như vậy chứ?
Chử Vân Phi, cũng chính là Ninh Hầu, tùy ý phất tay một cái, nhẹ giọng nói, “tính khí này của hắn giống như đúc khi còn bé, rất keo kiệt lại hay
mang thù, là ta tính toán hắn trước, cũng không trách hắn tức giận, Chử
Đạt, đem viện thu dọn cho ổn thỏa, tối này đối phó tạm thời vậy.”
Sơn Tảo thận trọng nhìn một bên mặt tối đen của Chử Vân Sơn, đến khi Chử
Vân Sơn lăn lộn trên giường được một nén nhang, Sơn Tảo cuối cùng không
thể nhịn được nữa.
“chàng là đang ão não cái gì đây?”
Chử Vân Sơn khẽ hừ , “Bị người khi dễ.”
“Ai có thể khi dễ được chàng?” Sơn Tảo không biết nên khóc hay cười.
“Ta…thôi.” Chử Vân Sơn suy nghĩ một chút, lại nhắm mắt không nói chuyện, cho dù
Sơn Tảo hỏi thế nào cũng không mở miệng, Sơn Tảo suy nghĩ một chút mấy
người hôm nay, nhất là người nói chuyện đó, thấy sao cũng rất giống Chử
Vân Sơn. Hơn nữa người thư sinh kia, là quỳ trước mắt Chử Vân Sơn…trong
lòng nàng vừa động, lại cảm thấy có vài lời nàng không thể nói ra, suy
nghĩ xong lại càng rối, cuối cùng quyết định tất cả đều nghe theo Chử
Vân Sơn.
Chui vào trong ngực Chử Vân Sơn, ôm hắn thật chặt, Sơn Tảo đến gần hôn một
cái lên đôi môi đang mím chặt của Chử Vân Sơn, thân thể co lại ngoan
ngoãn ngủ.
Trong đầu Chử Vân Sơn loạn tao tao, năm đó trong nhà gặp chuyện không may,
hắn nghĩ rằng tất cả mọi người đều đã chết, hiện tại lại đột nhiên xuất
hiện một đại ca, cũng không phải trực tiếp quen biết nhau, mà là do hắn
tự thăm dò lai lịch xong mới nhận thức…
Hắn xác định Chử Vân Phi là địa ca của mình, chuyện như vậy người đại ca
này của hắn luôn có thể làm ra được, nhớ tới khi còn bé lúc bọn họ ra
ngoài gây họa, nghĩ kế chạy thoát luôn là đại ca, còn hắn luôn là kẻ bị
trừng phạt. Lời đối thoại bên ngoài vừa rồi hắn nghe được, Hầu Gia…khi
Hoàng Đế công thành thành công lúc phong vương bái tướng từng chiêu cáo
thiên hạ, khi hắn vào trấn mua vật dụng đã nhìn thấy hoàng bảng, bởi vì
chuyện năm đó, chuyện phong hầu khẳng định không có Chử Vân Phi, nhưng
trên hoàng bảng nghênh ngang ba chữ Chử Vân Phi do chính Hoàng Thượng
viết ra, hắn còn nghĩ chỉ là trùng tên trùng họ, trong chuyện năm đó, cả nhà của hắn hầu hết không có ai sống sót. Đã từng nghĩ có thể may mắn
là đại ca, thế nhưng cũng không dám nhận thức, hơn nữa sợ nhận thân sẽ
mang đến
Phiền toái cho đại ca, vốn định đợi chuyện năm đó giải quyết xong, căn cứ
tình huống mà có muốn nhận thân hay không. Không ngờ chuyện Lý Thành lại khiến cho tên của hắn theo vào mắt Hoàng Đế, Hoàng Đế …
Chử Vân Sơn cũng không nhận ra, hoàng đế bây giờ, chính là Tấn hoàng tử đần độn khi còn bé.
Có thể bởi vì mang thai, Sơn Tải trở nên rất thích ngủ, buổi sáng khi Chử
Vân Sơn tỉnh lại nàng cũng chỉ hơi hơi hừ hừ một tiếng, tiếp tục lật
người ngủ ngọt ngào, Chử Vân Sơn cũng không đánh thức nàng, rón rén ra
khỏi phòng.
Viên đã được dọn dẹp sạch sẽ, Chử Vân Sơn chiếm nơi để đồ lặt vặt qua bên
cạnh nhà, cũng không biết Chử Lương và Chử Đạt hôm qua làm sao mà ngủ,
nhưng mà Chử Vân Sơn cũng không có tâm tình suy nghĩ những thứ này, hắn
vẫn giống như thường ngày, chẻ củi, nấu nước, đốt lửa nấu cơm.
Trong lòng Chử Vân Phi chua khkoong dứt, nếu như không phải trong nhà có
chuyện ngoài ý muốn, đệ đệ của hắn sao phải làm những chuyện này, đây là những việc của bọn tôi tớ, người làm. Còn có căn phòng này, phòng ở của tôi tớ trong phủ hắn còn tốt hơn, còn có đệ muội kia …
Chử Vân Phi khinh thường, một thôn phụ ngu ngốc mà thôi, sao có thể xứng
với đệ đệ của hắn. nhưng mà không sao, rất nhanh, hắn sẽ mang theo Chử
Vân Sơn trở lại kinh thành, lúc đó hắn sẽ hết sức bồi thường cho Chử Vân Sơn.
Luôn là đại ca của mình, thật ra thì trong lòng Chử Vân Sơn vẫn rất nhớ,
nhưng vì hôm qua bị thân ca ca của mình tính toán nên trong lòng rất
không thoải mái, nhưng một chút thoải mái này so với thân nhân tưởng
chừng sẽ vĩnh viễn không có được thì thật sự không đáng giá để nhắc tới.
Lúc làm điểm tâm, Chử Vân Sơn đặc biệt cũng làm cho ba chủ tớ Chử Vân Phi,
Chử Lương với Chử Đạt ăn mà nơm nớp lo sợ, bọn họ là gia thần của Chử
gia, ăn cơm do chủ tử làm trong lòng luôn luôn khó an. Trong lòng Chử
Vân Phi càng thêm ảm đạm, hắn chịu khổ sở với Chử Vân Sơn nhiều hơn.
Nhưng lúc này hắn đã nở mặt nở mày thì Chử Vân Sơn cũng không thấy được
nổi danh.
Sơn Tảo chưa tỉnh, Chử Lương và Chử Đạt rất biết điều đến trong sân ăn cơm, phòng bên cạnh cũng chỉ có hai huynh đệ Chử Vân Sơn và Chử Vân Phi.
“Cùng huynh trở lại kinh thành thôi.” Chử Vân Phi đi thẳng vào vấn đề.
Chử Vân Sơn trầm mặc, “Năm đó, ta coi như may mắn mới có thể chạy trốn, phụ thân có di ngôn, nếu ta còn sống, phải duy trì huyết mạch của Chử gia,
việc này một khắc ta cũng chưa từng quên. Nơi kinh thành đó, ta không
muốn trở về nữa.”
“Ở kinh thành cũng có thể duy trì huyết mạch của Chử gia, nhị đệ, ta đã
tìm đệ rất lâu, tìm đệ rất nhiều năm, nếu không phải bởi vì giết tên cẩu hoàng đế kia, ta sớm đã đi khắp thiên hạ để tìm đệ rồi.” Chử Vân Phi
nhắc tới tên hoàng đế bị hắn đánh bại và chính tay giết chết, hận đến
nghiến răng.
Chử Vân Sơn nhìn hắn chăm chú, “Đại ca, huynh thay đổi rồi, ta nhớ khi còn
bé huynh rất thông minh, nhưng lại rất rộng lượng, huynh bây giờ quá
sâu, lệ khí quá nặng.”
Chử Vân Phi cúi đầu xuống, hồi lâu mới cười khổ, “Đệ nghĩ rằng ta làm sao
để sống sót? Nhị đệ, trên dưới Chử gia hơn 200 nhân khẩu, nếu không phải có phụ thân có nhi tử sinh bên ngoài để tráo đổi, đệ cũng không thể
sống được, đó là tru diệt,. ta được tử sĩ Chử gia cứu đi, chạy trốn đến
địa bàn của Tấn vương, không biết đệ còn nhớ Tấn vương hay không, đệ
thật cho rằng hắn là người đần độn ngây ngô sao? Nhị đệ, là ta thay đổi
như vậy ta làm sao có thể trợ giúp hắn thành nghiệp lớn, làm sao có thể
có cảnh tượng hôm nay?” , “Không nói những thứ này, Trung bá dạy đệ vô
cùng tốt, đệ theo ta hồi kinh đi, hoàng thượng đã đáp ứng ta sẽ sửa lại
oan án của phụ thân chúng ta. Ngày sau hai huynh đệ chúng ta tương trợ
lẫn nhân, với tài ba của đệ, phong hầu bái tướng, chỉ là vấn đề thời
gian.”
Chử Vân Sơn không nói tiếp.
Hồi lâu, Chử Vân Sơn mới nói: “Nàng có thai rồi, hơn nữa nàng không thích
hợp với cuộc sống của kinh thành, như bây giờ cũng rất tốt.”
Chử Vân Phi tức giận, “Chỉ là một thôn phụ thôi, chờ trở vè kinh thành, tự
có một đống danh môn khuê tú chờ đệ chọn, đệ cũng đừng có quên thân phận của mình, trước kia đệ là Nhị công tử Trấn Quốc Công, hiện tại chính là đệ đệ của Ninh Hầu, nữ nhân như vậy đệ có cái gì phải luyến tiếc? Làm
một thiếp thất cũng là đã cất nhắc cho nàng, đệ …”
Chử Vân Sơn lạnh lừng cắt đứt lời hắn, “Ta vẫn nhớ thân phận của ta, ta
chính là một thợ săn của núi Bạch Vân, nàng ấy là thê tử của ta, trước
kia là vậy, bây giờ cũng vậy, sau này cũng sẽ như vậy, trong bụng nàng
bây giờ là ruột thịt của ta, nếu như ngươi không muốn thừa nhận nàng,
vậy cũng đừng thừa nhận ta.”