Lúc dùng điểm tâm sáng ngày thứ hai, Chử Vân Phi đã vào triều sớm, An Dương công chúa cùng với phu thê Chử Vân Sơn cùng ăn, ân cần hỏi thăm Sơn Tảo có quen thuộc với nếp sống hay chưa.
Sơn Tảo cười cảm kích, “Đạ tạ đại tẩu quan tâm, tất cả đều tốt.”
An Dương công chúa mặc dù cười đoan chính thanh nhã, nhưng bên dưới vành
mắt có chút mệt mỏi, đũa vừa cầm gắp hai miếng đã buông xuống, “Lúc sáng bổn cung đã cùng với Hầu Gia dùng điểm tâm rồi, nhị thúc và đệ muội
dùng đi, hôm nay không có việc gì thì nhị thúc có thể mang đệ muội ra
ngoài dạo một chút.”
Dứt lời, triệu một quản sự đi vào, “Đây là Lý quản sự của Hầu phủ, nhị thúc chỉ cần phân phó hắn, hắn sẽ đem tất cả chuẩn bị thỏa đáng.” Lại nghiêm nghị nhìn Triệu ma ma, “Chăm sóc nhị phu nhân, hiện tại thân thể nhị
phu nhân quý trọng, cũng nên quan tâm hầu hạ.”
Moii người nhất nhất cung kính đáp ứng.
An Dương công chúa gật gật đầu hài lòng, mỉm cười có chút áy náy, “Nhị
thúc, đệ muội xin tự nhiên, bổn cung tự đi xử lý chút chuyện vụn vặt.”
An Dương công chúa vừa đi, Sơn Tảo cảm thấy giảm bớt áp lực, có vị công
chúa làm đại tẩu cũng không phải là chuyện nhẹ nhõm gì. Là thân muội
muội của hoàng đế, mọi cử động của An Dương công chúa đều hoàn mỹ không
chê vào đâu được, với tấm gương hoàn mỹ này,ánh sáng tỏa ra đều có ba
phần ép người.
Ăn điểm tâm, Chử Vân Sơn hăng hái hỏi Sơn Tảo, “Có muốn đi dạo mọt chút hay không?”
Sơn Tảo còn chưa kịp mở miệng, liền nghe Triệu ma ma khẩn trương nói, “Nô
tỳ cả gan, phu nhân có thai còn chưa được ba tháng, trước đó vài ngày
lại một đường mệt nhọc, bên ngoài nhiều người, sợ đụng phải phu nhân.”
Thủ đoạn của An Dương công chúa chúng nô tỳ đều rõ ràng, cho dù nàng ta có
phải thật tâm coi trọng bụng Sơn Tảo hay không, nhưng nếu trước mặt mọi
người nàng đã nói ra lời, Triệu ma ma dĩ nhiên là muốn nâng cao tinh
thần hoàn toàn phục vụ Sơn Tảo. Danh môn vọng tộc có chuyện nói được,
chuyện không thể, vị Nhị gia và Nhị phu nhân này mặc dù không biết từ
đâu xuất hiện, nhưng Hầu Gia cùng công chúa đều mở miệng phải chăm sóc
thật tốt, sợ là sợ nhị phu nhân thật sự xảy ra chuyện gì, nàng làm ma ma quan sự, là người xui xẻo đầu tiên đứng mũi chịu sào.
Nghĩ rõ chuyện này, Triệu ma ma quyết định được chủ ý. Ý của chủ tử nhà mình không rõ, bà vẫn nên an phận mà chăm sóc nhị phu nhân thật tốt, như vậy cho dù ngày sau có chuyện gì xảy ra, cũng không đổ được tới trên đầu
bà.
Chử Vân Sơn nghiêm túc suy nghĩ đè nghị của Triệu ma ma, thân thể Sơn Tảo
nhất định rất tốt, ngoài lên tàu bị say tàu có chút cực khổ, những ngày
khác nhìn vẫn rất vui vẻ.
“Lý quản sự.”
Chử Vân Sơn từ từ nói.
Lý quản sự vội đứng nghiêm cung kính lắng nghe.
“Đi mời đại phu nhanh tới bắt mạch bình an cho nhị phu nhân.”
Lý quản sự vội đáp ứng không dám chậm trễ, lại đề nghị, “Nhị gia, phủ
chúng ta đã từng mời Trần ngự y của Thái y viện, người xem…”
Chử Vân Sơn gật đầu nói, “Vậy mời hắn thôi.”
Chử Vân Sơn cười với Sơn Tảo, “Chúng ta ngày khác rồi đi, một lát để đại
phu tới xem mạch bình an cho nàng, xem một chút thân thể nàng có khỏe
hay không…”
Sơn Tảo chớp mắt, một hồi lâu mới hỏi, “Cái gì gọi là mạch bình an?”
Chử Vân Sơn sờ đâu nàng, “là loại mạch có thể xem được thân thể nàng có
khỏe không, bảo bảo có khỏe hay không, về sau cách ba ngày một lần, sẽ
để cho đại phu tới xem mạch bình an.”
Triệu ma ma thẳng lưỡi hít hà, ba ngày một chuyến, nhị gia yêu thương nhị phu nhân quá rõ ràng, nhưng mà ba ngày xin một lần mạch bình an…
Xem ra Nhị gia rất giống Hầu gia, rất coi trọng con cháu.
Chử Vân Sơn có tính toán của mình, nếu nhất thời không thể về được núi Bạch Vaab, vậy hắn nhất định phải làm chút việc cần thiết, ít nhất Du Xuân
cư không thẻ đi loạn.
Trở lại Du Xuân cư, Chử Vân Sơn nhàn rỗi không có chuyện gì, bảo Hạ Thảo đi tìm một cuốn thoại bản, một bên dạy Sơn Tảo biết chữ, một bên để nàng
đọc truyện xưa giải buồn.
Khi Trần ngự y vào chính phòng liền nhìn thấy một hình ảnh ấm áp như vậy.
Đệ đệ nhiều năm thất lạc của Ninh Hầu được khiêm tốn đón trở về đang thuận tay dạy thê tử viết chữ, vị nhị gia Hầu phủ này mặt mày hiên ngang,
thân hình cao lớn uy mãnh, ánh mắt trầm ổn. Nhị phu nhân màu da rất
trắng, mắt hạnh to tròn, rất có thần thái, ăn mặc vô cùng đơn giản, thần sắc tự nhiên, nhìn rất bình dị gần gũi. Hai người, một người chấp bút,
một người cầm tay dạy, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn nhau, cũng có thể từ
mắt đối phương nhìn thấy chính mình. Không biết phu nhân nói câu gì, Nhị gia Hầu phủ cười khẽ, thân mật nắm cả bả vai của phu nhân, giữa hai
người toát ra một loại tình cảm nồng đậm khiến cho người khác không
ngừng hâm mộ.
Đây chính thật là thợ săn và thôn phụ dốt đặc cán mai, thô bỉ không thôi trong lời đồn đãi bên ngoài sao?
Trần ngự y đã nhậm chức nhiều năm, biết rõ cái gì có thể hay không thể làm,
rèm mắt nhanh chóng rũ xuống, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, nghe Lý quản
sự đáp lời.
“Bẩm nhị gia, Trần đại nhân đã đến.”
Chử Vân Sơn vội mời Trần ngự y, “Mời ngự y xem một chút, thân thể nương tử ta gần đây như thế nào?”
Trần ngự y không dám khinh thường, rất cung kính đáp vâng, tiến lên đặt hòm
thuốc xuống, đặt chiếc khăn tay trắng lên tay Sơn Tảo, lúc này mới bắt
đầu xem mạch.
Một lát sau, Trần ngự y thu lại khăn, lui về sau hai bước, trả lời rất cung kính, “Thân thể nhị phu nhân rất tốt, thai nhi cũng rất khang kiện, xin nhị gia yên tâm.”
Chử Vân Sơn gật đầu hài lòng, “Vậy làm phiền Trần ngự y, cách ba bốn ngày
xin mời ngự y đến xem một chút, như vậy ta cũng yên tâm.”
Trần ngự y khẽ trầm ngâm, Nhị gia này sai bảo người cũng không khách khí
chút nào, ai…Ninh Hầu gia cùng An Dương công chúa cũng không phải là
người hắn có thể đắc tội nữa, “Nếu không có chuyện gì thì có thể, nhưng
mà nếu trong cung…”
Chử Vân Sơn lập tức nói, “Dĩ nhiên chuyện trong cung quan trọng hơn, làm phiền đại nhân.”
Nhìn Lý quản sự tiễn Trần ngự y ra ngoài, Sơn Tảo mới có chút bất an nói,
“Đây chính là ngự y, xem bệnh cho hoàng thượng, chàng sai bảo hắn như
vậy…không tốt lắm đâu…lại nói thân thể thiếp rất tốt, cũng không cần
khẩn trương như vậy.”
Chử Vân Sơn cười trấn an nàng, “Nàng không cần trông nom, tới kinh thành
thì có chỗ tốt của kinh thành, ta để hắn mỗi ba ngày tới xem mạch bình
an một lần, cũng không coi là quá nghiêm khắc với hắn.”
Ngự y cũng chia ra nhiều đẳng cấp, nếu muốn ở ngự y viện lăn lộn, thì việc
giao hảo tốt với hoàng thân quốc thích là không thể thiếu, nhưng Chử Vân Sơn cũng không có ý nói quá rõ với Sơn Tảo.
“Đọc sách lâu như vậy, đi ngủ trưa một lát đi, buổi chiều tinh thần tốt hơn, chúng ta lại đi dạo trong hầu phủ một chút, nhìn ngắm phong cảnh cũng
không tồi.” Chử Vân Sơn ôm Sơn Tảo đi về phía giường.
Cùng ngủ trưa với Sơn Tảo, Sơn Tảo có mang, dễ dàng mệt mỏi, nên rất nhanh
liền ngủ mất. mà Chử Vân Sơn đợi sau khi nàng ngủ, mới lặng lẽ đứng dậy
đi ra ngoài.
Nhìn ngoài hành lang có mấy nha hoàn đnag xúm lại nói đùa, Chử Vân Sơn nhìn
lướt qua, mấy nha hoàn hồn nhiên không hề hay biết, đnag cười nói vui
vẻ, Du Xuân cư lâu không có người ở, sau khi các nha hoàn được phân phối tới đây lại bị Chử Vân Sơn không cho phép bọn họ đến gần phụ vụ, ngay
cả đại nha hoàn cũng không có cơ hội ló mặt ra, chứ đừng nói các tiểu
nha hoàn như các nàng, hơn nữa nhìn Chử Vân Sơn và Sơn Tảo tính tình rất tốt, từ từ, họ cũng không sợ.
Đúng là lũ tiểu nha hoàn không có mắt, Chử Vân Sơn nhìn thấy, Hạ Thảo và
Xuân Mai ở phòng bên cạnh cũng nhìn thấy, sắc mặt Xuân Mai rất khó coi,
lúc này liền đứng lên, Hạ Thảo cũng khẽ động, chần chừ một lúc,liền để
Xuân Mai hành động trước.
Xuân Mai trước tiên đuổi lui mấy tiểu nha hoàn, sửa sang lại xiêm y mới nhẹ
nhàng mỉm cười cúi lạy Chử Vân Sơn, “Nhị gia, mấy tiểu nha hoàn này
không hiểu
quy củ, xin nhị gia không lấy làm phiền lòng."
Nàng khẽ hạ thấp thân thể, đúng lúc y phục có chút rộng rãi, cổ áo bởi vì
động tác của cơ thể mà cũng đứng lên, tựa như nhìn thấy cái gì, lại vừa
như cái gì cũng không thấy.
Dáng dấp Xuân Mai rất xinh đẹp, phải nói tứ xuân đều rất xinh đẹp, xinh đẹp
giống như bọn họ vậy, ở ngay tại Hầu phủ cũng rất có cơ hội, đồng thời
bị phân đến Du Xuân cư, ý tứ trong đó cũng rất sâu xa rồi.
Chử Vân Sơn thản nhiên nhìn nàng một cái, ừ một tiếng mới phân phó: "Không
cho phép bất cứ kẻ nào quấy rầy phu nhân, phu nhân không có gọi, không
cho phép ai có thể tiến đi vào."
Xuân Mai nhẹ giọng đáp: "Dạ, Nhị gia."
Chử Vân Sơn đi ra ngoài, chỉ nửa canh giờ đã trở lại, sau khi trở lại còn
mang theo một chiếc hộp nhỏ, chui thẳng vào trong phòng ngủ đem hộp đặt
lên trên bàn trang điểm, vén rèm lên thấy Sơn Tảo còn đang ngủ, dứt
khoát cởi giày, chui vào trong ổ ấm áp dễ chịu, ôm Sơn Tảo, xoa xoa bộ
ngực mềm mại của nàng, lúc này mới nắm khoa mềm mại của Sơn Tảo mà ngủ
thật say.
Một giấc ngủ tỉnh dậy đã qua hai canh giờ, cách bữa tối còn một đoạn thời
gian, Chử Vân Sơn không sai bảo người nào, vẫn tự mình động thủ như cũ,
lau mặt cho Sơn Tảo sau đó mới nắm tay nàng vào ngồi ở chính phòng.
Chử Vân Sơn gào to một tiếng: "Triệu ma ma đâu?"
Không lâu lắm, Triệu ma ma đi vào: "Nhị gia tìm nô tỳ?"
Chử Vân Sơn liếc nhìn Triệu ma ma, "Du Xuân cư tổng cộng bao nhiêu người?"
Triệu ma ma không biết tại sao Chử Vân Sơn lại hỏi như thế, trong lòng có
chút suy đoán, nhưng vẫn bẩm báo chi tiết, "quản sự ma ma ở Du Xuân cư
là nô tỳ, Tứ Xuân là nhất đẳng đại nha hoàn, Hạ Thảo Ngọc Trúc là nhị
đẳng nha hoàn, còn có Băng Phiến, Bạch Thước cùng mấy tam đẳng nha hoàn, cuối cùng mấy tiểu nha hoàn ở dưới nữa ạ. Thêm vào nha hoàn ở phòng
bếp, may vá, giặt giũ...tổng cộng có 121 người. Chỉ là phòng bếp nhỏ ở
Du Xuân cư chúng ta không mở, cho nên hiện tại người ở phòng bếp chỉ có
nấu nước."
Sơn Tảo vừa nghe có hơn trăm người không khỏi chặc lưỡi, nhiều người như
vậy, đều chỉ phục vụ nàng và Chử Vân Sơn hay sao? Nếu một người phục vụ
nàng và Chử Vân Sơn hay sao? Nếu một người phục vụ một ngày, đổi hết ba
vòng cũng qua một năm rồi, Sơn Tảo suy nghĩ miên man.
Chử Vân Sơn cười thầm nhị đẳng nha hoàn chỉ hai mà nhất đẳng đã tới bốn,
còn đều là những cá nhân xinh đẹp, "Gọi các nàng một khắc sau tập trung ở trong sân."
Triệu ma ma còn muốn hỏi, nhưng Chử Vân Sơn đã quay người đi, bà đành nuốt
xuống vấn đề đã ở khóe miệng, có chút thấp thỏm đi ra ngoài.
Triệu ma ma không hổ là ma ma quản sự, hiệu suất làm việc thật rất cao, không tới một khắc thời gian, trong sâu đã đứng chằng chịt người.
Trên bậc thang để một cái ghế và cái bàn, trên bàn là một ấm trà xanh và
điểm tâm. Chử Vân Sơn và Sơn Tảo ngồi trên ghế dựa tiếng nói chuyện phía dưới liền nhỏ đi nhiều, Sơn Tảo cảm thấy không khí lúc này so với chọn
thôn trưởng còn cứng ngắc hơn nhiều.
Nàng muốn về nhà rồi.
Chử Vân Sơn khẽ nhấp hớp trà, sau đó chậm rãi để xuống, các ngón tay gõ có
tiết tấu lên mặt bàn, theo thời gian trôi qua, phía dưới đã không còn ai nói chuyện rồi, không khí cũng càng lúc càng khẩn trương.
"Các ngươi...." Chử Vân Sơn quét mắt một vòng, đám người kia thấy vậy cũng
từng bước từng bước đưa cổ dài tới nghe, "Khế ước bán thân, đều ở nơi
này."
Dứt lời, hắn gõ một cái lên chiếc hộp buổi chiều cầm tới, rất hài lòng nhìn thấy sắc mặt của mọi người cũng dần thay đổi.
"Sau này, nàng...." Chử Vân Sơn chỉ Xuân Mai trong tứ quân, trong mắt Xuân
Mai thoáng qua một chút phức tạp, tâm thần thấp thỏm nhìn Chử Vân Sơn,
"....cách chứ làm tam đẳng nha hoàn."
Xuân Mai thất kinh, mọi người cũng không thể giả bộ nữa, rối rít lộ ra biểu tình vừa giận vừa sợ.
Không chỉ những hạ nhân này, ngay cả Sơn Tảo cũng sợ ngây người.
""Tại sao? Nhị gia, nô tỳ có chỗ nào không tốt? Coi như ngài muốn nô tỳ chết, cũng phải để cho nô tỳ chết rõ ràng!" đôi mắt to tròn của Xuân Mai ngập nước, phịch một tiếng quỳ gối xuống trước mặt Chử Vân Sơn, vừa khóc vừa dập đầu với hắn.
Chử Vân Sơn khẽ cau mày, "Tại sao? Bởi vì ta không thích, tam đẳng nha
hoàn có phải học quy củ không?" Câu này là hỏi Triệu ma ma.
Triệu ma ma còn chưa khôi phục từ trong sự kiện này, liên tục trả lời không
ngừng, "Bẩm nhị gia, tam đẳng nha hoàn vẫn còn phải học quy củ." Việc
này cùng Xuân Mai có quan hệ gì?
Chử Vân Sơn gật đầu, chỉ chỉ y phục Xuân Mai, "dạy lại cho nàng ta, làm sao để mặc xiêm y." nghĩ hắn là người ngu sao? Không nhìn ra y phục của
nàng ta chính là cố ý đem cổ áo kéo rộng?
Triệu ma ma ngạc nhiên đây chính là lý do cách chức Xuân Mai?
Vấn đề là, cả Hầu phủ có ai không biết tứ xuân chính là thông phòng chuẩn bị cho nhị gia chứ?