Cho tới bây giờ An Dương công chúa đều không phải là người ngồi chờ chết,
nhiều năm sống trong thâm cung, khiến nàng ý thức thật sâu được, chỉ có
tìm cơ hội chủ động xuất kích, mới có thể sống được tự tại hơn.
Cho nên, đối với di nương, nàng cũng làm như thế.
Mang thai 8 tháng thì ngon sao? Buồn cười, còn dám trước mặt nàng lên mặt sĩ diện! Trong cung, thủ đoạn nào mà nàng chưa thấy qua, chỉ là một chút
hương liệu, cộng thêm một chút nước trên khăn, đứa bé liền không còn.
Chỉ là nàng thật không ngờ, một di nương khác lại cũng mang thai.
Đợi đến khi nàng biết, đã là quá chậm.
Chử Vân Phi trở về cũng quá nhanh, nàng biết là ả tiện nhân kia đi báo tin, ba di nương trong phủ, chỉ có ả tiện nhân yên lặng không lên tiếng kia
là người khiến cho nàng hận.
Nhưng nàng cũng không dám biểu hiện rõ rệt, trong mắt Chử Vân Phi, nàng đều
là người khéo léo hiểu lòng người, là An Dương công chúa dịu dàng nhất.
Thành thân nhiều năm, nàng mơ hồ cảm nhận được tình cảm của Chử Vân Phi
đối với nàng có sự thay đổi, nàng rất sợ, loại sợ hãi này không cho phép nàng sử dụng các loại thủ đoạn để giữ được địa vị của mình.
Ninh nhi là kết tình tình yêu của nàng và hắn, nhưng bây giờ có Ninh nhi
cũng không thay đổi được bao nhiêu, Chử Vân Phi vẫn cứ một người lại một người nâng vào cửa, nàng hận! Nhưng cái gì nàng cũng không thể là, nàng biết, Chử Vân Phi muốn con, muốn rất nhiều con, nàng rõ ràng có thể
sinh, tại sao còn phải mang nhiều nữ nhân như vậy trở lại?
Cho đến khi Chử Vân Phi ôm đứa bé chết yểu kia ở trong lòng mà chất vấn
nàng, thấy ánh mắt ác ngoan của hắn, nàng mới hiểu được, hai người bọn
họ đã càng ngày càng xa rồi!
Chử Vân Phi chuyển ra chính viện, đến ở thư phòng, nàng lại vui mừng phát
hiện mình có thân thể, nàng cho rằng Chử Vân Phi sẽ chuyển đổi tâm tình, nhưng khi nàng hào hứng bừng bừng muốn đi nói cho hắn biết, lại nghe
được Chử Vân Phi lúc uống rượu nhìn bức họa lúc nàng còn tấm bé mà nói
lòng dạ nàng ác độc.
Nàng không biết mình làm sao để trở về phòng, chỉ cảm thấy màu sắc trời đất
đã thay đổi, giống như bức tường cũ loang lỗ, mãi sẽ không khôi phục
được màu sắc quang vinh chói lọi.
Bụng từ từ lớn, nàng cũng trở nên trầm mặc, thủ đoạn sửa trị trong Hầu phủ
cũng càng lúc càng rõ ràng, người Hầu phủ ai cũng biết Hầu gia và công
chúa bất hòa, lại càng không dám càng rỡ. Ngay cả ả tiện nhân yên tiếng
kia cũng ngừng nghỉ rồi.
Ánh mắt Chử Vân Phi càng ngày càng phức tạp, cho đến một ngày.
“Tiệc đầy tháng con của Nhị đệ, ta sẽ mang Ninh nhi đi một chuyến đến thôn Bạch Vân.”
Trong lòng An Dương công chúa cả kinh, trên mặt vẫn trấn định, vuốt chiếc
bụng đã hơi nhô ra, bình tĩnh hỏi, “Lúc nào thì lên đường?”
“Ngày mai.”
Ngày mai đi mà hôm nay mới nói sao? An Dương công chúa cười khổ trong lòng.
“Mang người nào đi? Thiếp đi chuẩn bị hành lý cho hai người.”
Chử Vân Sơn trầm mặc chốc lát, “Không cần, ta chỉ mang Ninh nhi đi, trên đường cũng xem như cho con mở rộng thêm kiến thức.”
“Được.” nàng từ từ đứng dậy, đỡ eo đi vào bên trong, nếu không muốn thấy nhau,
cần gì phải cứ gặp mặt để sinh ra chán ghét chứ? Nàng cũng có kiêu ngạo
của nàng.
Ngày Chử Vân Phi và Ninh nhi rời đi, nàng chỉ sờ sờ đầu Ninh nhi, dịu dàng
dặn dò con phải nghe lời, gặp Nhị thúc và Nhị thẩm thì phải ngoan ngoãn.
Ánh mắt Chử Vân Phi vẫn luôn phức tạp, trước khi lên xe ngựa mới nhje nhàng nói một câu, “Chính nàng phải bảo trọng.” dừng một chút mới nói, “Coi
như vì đứa bé.”
An Dương công chúa cười khẽ, nàng đương nhiên có thể bảo trọng, đứa bé chính là mạng của nàng.
Chử Vân Phi vừa đi, Hầu phủ liền thành thiên hạ của nàng, không ai dám dùng chiêu mờ ám, nàng sẽ thanh nhàn, chỉ là lúc đêm khuya yên tĩnh, nàng
luôn không ngủ được.
Có phải nữ nhân đều như vậy hay không, rất dễ dàng yêu thương một người,
cho dù người kia không thể vĩnh viễn như vậy. giống như Chử Vân Phi nam
đó đã từng nói lời thề sơn sắt với nàng, nhưng cuối cùng vẫn có người
khác.
Bất kể như thế nào, trước kia, mỗi đêm Chử Vân Phi chưa bao giờ để cho nàng phải nằm một mình. Cho dù là tiểu thiếp của hắn ở trong phòng đợi đến
khi nào, hắn nhất định sẽ đến bên nàng, đây là điều nàng từng thích
nhất, cũng là nỗi đau nhất trong lòng nàng.
Cho đến khi hắn rời đi, nàng mới hiểu thật sâu rằng, một người một đêm, thật rất cô đơn.
Sau khi liên tục vượt ứu nhiều đêm không ngủ, nàng rốt cuộc cũng hiểu rõ,
nàng muốn đi tìm Chử Vân Phi, giống như trước kia, cho dù hắn ở nơi nào, nàng đều sẽ tìm đến, đợi tại nơi hắn có thể nhìn thấy, không để cho hắn lo lắng, cho hắn tình cảm ấm áp thân thiết nhất, chỉ cần một ánh mắt,
bọn họ có thể hiểu lẫn nhau.
Nàng là An Dương công chúa là thân muội của Hoàng Đế. Chỉ cần nàng muốn, trừ ngôi vị Hoàng Đế, không có chuyện gì là nàng không làm được. An Dương
công chúa tràn ngập lòng tin, lấy hết mọi kiên quyết, trước tiên nàng
mời nhũ nương của mình vào phủ làm tổng quản, trấn áp mấy tiểu thiếp.
Lại xin Hoàng Đế ca ca phái ám vệ, hộ tống nàng lên đường, một mình đi
gặp Hầu gia.
Lúc Hoàng Đế biết nàng muốn đuổi theo phu quân, kinh hãi đến mắt cũng sắp rớt xuống.
Bởi vì nàng có thai, lộ trình rất chậm và thong thả, càng đến gần thôn Bạch Vân nàng càng khẩn trương, trong đầu không khỏi nghĩ đến các loại tình
huống sẽ xảy ra khi gặp mặt.
Hắn sẽ vui mừng? kinh ngạc? kinh hoảng? hay kinh sợ?
Tóm lại, hắn nhất định sẽ giật mình khi thấy nàng xuất hiện thôi.
Nhưng khi nàng chân chính bước vào thôn Bạch Vân, nhìn thấy một lớn một nhỏ
mặc áo vải thô, chơi bùn dính đầy người, làm sao cũng không thể lien
tưởng hai người trước mắt chính là phu quân và nhi tử của mình.
“Nương.” Chử Sách Ninh vui mừng chạy tới, lúc sắp nhào lên người nàng liền bị Chử Vân Phi núm lại.
“Nương con thân thể nặng, đụng phải thì làm thế nào?” đầu tiên Chử Vân Phi
siết chặt mặt của nhi tử, trên gương mặt của Chử Sách Ninh cũng dính đầy bùn.
Chử Sách Ninh cười hi hi ha ha, không quên đưa tay lau bùn ở trên mặt, chọc Chử Vân Phi cũng cười ha hả lên.
An Dương công chúa trợn tròn mắt, đây là trượng phu nghiêm túc, tỉnh táo
của nàng sao? Đây là nhi tử ôn văn lễ độ sao? Tại sao lại biến thành như vậy!
“Nàng đã đến rồi, trước về nhà nhị đệ trước đã.”
Chử Vân Phi ôm con trai, nhàn nhạt nhìn nàng, lại lướt nhìn mọi người ở phía sau nàng sau đó mới quay đầu bước đi về phía trước
An Dương công chúa đờ đẫn đi theo Chử Vân Phi về phía trước. đi theo nàng
là cả đám người làm, hai mặt nhìn nhau, cuối cùng thủ lĩnh ma ma mới do
dự nói một chút, “Nơi này của nhị gia nhỏ, đoán chừng cũng không thể lưu nhiều người của chúng ta như vậy được, như vậy đi, Thu Vũ, ngươi đã
từng phục vụ điện hạ, ngươi liền lưu lại, chúng ta đi lên trấn trên, đợi nghe Hầu gia và Điện hạ phân phó sau.”
Vừa rồi bà nhìn rõ ánh mắt của Hầu gia, Hầu gia không thích bọn họ, vô cùng không thích. Bà biết rõ lòng của công chúa tính toán việc gì, cho nên
rất thức thời đưa ra quyết định này, hiện tại chuyện gì cũng không quan
trọng bằng chuyện công chúa có thể đạt lại được sủng ái của Hầu gia.
“ Nương, mới rồi con cùng với phụ thân chơi xây thành bằng bùn đó, con đã xây một bức tường rất dài, phụ thân lại dùng đá phá hư tường của con.
Con lại đào một cái rất giống cây cầu dài, phụ thân nói chỉ có người đáp ứng làm thê tử của con mới có thể đi lên đó…” Chử Sách Ninh kỷ
kỷ tra tra cùng mẫu thân nói những trò chơi thú vị vừa rồi.
An Dương công chúa nhìn nhi tử luôn trầm mặc ít nói ở kinh thành, ở nơi
này lại có thần thái phấn khởi hớn hở, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn
ngang.
“Trên đường có khỏe không?” Bỗng dưng, giọng nam trầm thấp vang lên.
An Dương công chúa bối rối cúi đầu, “Ừ, ừ, rất tốt.”
“Lớn như vậy còn hồ đồ... thôi. Đi về trước đi.” Chử Vân Phi thở dài một hơi, ôm chặt nhi tử, sải bước đi về phía trước.
Hắn đây là... quan tâm nàng sao? Ánh mắt An Dương công chúa có chút ướt át.
Đến nhà Chử Vân Sơn, Sơn Tảo và Chử Vân Sơn rất bất ngờ khi nhìn thấy nàng, nàng cũng thấy được hai đứa bé nho nhỏ phấn điêu ngọc trác, An Dương
công chúa sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm của bé con, thật lòng tán
dương, “Sinh rất khít khao, so với Trữ ca nhà chúng ta lúc nhỏ còn xinh
đẹp hơn.”
Sơn Tảo cười cười xin lỗi, “Đa tạ đại tẩu.” An Dương công chúa lấy lễ ra
mắt sớm chuẩn bị tốt, hai lục lạc được đúc bằng hoàng kim giống nhau như đúc, một khắc Cát tường như ý, một khắc Bình an.
Sơn Tảo nói cảm ơn, An Dương công chúa, thoải mái nhận lễ.
Buổi tối, lúc ăn cơm, nhìn cả bàn bầy đầy chén đĩa lớn nhỏ không đều, An
Dương công chúa lại lần nữa ngây người. Cho dù là trong cung, hay là hầu phủ, thức ăn của nàng không có món nào là không tinh xảo, nhưng nơi này lại hoàn toàn khác biệt.
Ấn tượng nhất là bánh ngô cực lớn, một chiếc bồn thật to đựng bánh canh,
một bàn toàn rau dại xào, còn có thịt sang long lánh cùng với mấy món ăn gia đình nông dân khác, vừa nhìn An Dương công chúa đã không có khẩu vị rồi.
Chử Sách Ninh nhìn thấy tô thịt thì ánh mắt đã dính không rời rồi, Hạ Thảo
vừa mới mang lên, bé liền không kịp đợi, dùng chiếc đũa gắp một khối
thật to bỏ vào trong miệng, ăn đến miệng chảy đầy mỡ.
An Dương công chúa khẽ cau mày, muốn nói với nhi tử không thể ăn cơm như
vậy, nhưng khi nhìn thấy trượng phu dùng khăn tay dịu dàng lau khóe
miệng cho con, làm sao nàng cũng không thể nói thành lời được.
Có lẽ nhìn ra nàng không được tự nhiên, Sơn Tảo dùng chén nhỏ múc gần nửa
chén bánh canh đưa tới, “đại tẩu, nếm thử một chút đi, ăn rất ngon đấy,
là tướng công tự mình lam.”
An Dương công chúa do dự nhìn chén bánh canh trước mắt, nàng thật rất muốn hỏi, đây rốt cuộc là thứ gì!
Chử Vân Phi liếc mắt, trong mắt thoáng qua nụ cười, đưa tay qua tiếp nhận
chén bánh canh, đặt ở trước mặt An Dương công chúa, “Ăn đi, tay nghề của lão nhị rất tốt.” An Dương công chúa do dự một chút, cuối cùng cũng
không chống lại được dịu dàng của Chử Vân Phi, múc một muỗng nhỏ cho vào trong miệng, vị chua ngọt, rất thích hợp với thân thể mang thai như
nàng. Hai mắt An Dương công chúa tỏa sáng, từ từ bắt đầu ăn.
Thấy An dương công chúa ăn cơm, trong lòng mọi người không biết sao cũng nhẹ nhõm xuống, cả nhà toàn là tiếng nói cười, thỉnh thoảng xen lẫn âm
thanh của Chử Sách Ninh và hai bé con rầm rì, cực kỳ náo nhiệt.
Có thai lại đi một đoạn đường dài, An Dương công chúa sớm đã rất mệt mỏi,
Sơn Tảo đã thương lượng cùng với Chử Vân Sơn, định đem nhà chính dọn cho phu thê Chử Vân Phi ở, hai người dọn qua nhà bên.
Chử Vân Phi kiên quyết không đồng ý, Chử Vân Sơn cũng vô cùng kiên trì,
hai huynh đệ không ai chịu nhường ai, rốt cuộc bởi vì có thêm hai đứa
bé, thật sự rất khó dọn qua một lần, Chử Vân Sơn không thể làm gì khác
hơn là lui một bước, để một nhà Chử Vân Phi ở bên gian phòng bên.
Hạ Thảo và Chử Lương ở tại khu đất mới được của nhà họ Lý trước đây, nhà
lâu không có người, trong nhà lạnh không nói còn có mùi vị rất khó chịu.
Mặc khác, sau khi dụ được hai đứa bé ngủ say, Chử Vân Sơn liền kéo Sơn Toả làm ‘vận động’ lần thứ nhất.
Phòng ốc cách âm cũng không khá lắm, may mà Sơn Tảo hết sức đè nén, tiếng rên rỉ mờ ám thỉnh thoảng vẫn bay vào phòng bên cạnh, Chử Sách Ninh đã sớm
ngủ say, Chử Vân Phi cùng An Dương công chúa không khỏi có chút phiền
não.
An Dương công chúa làm sao có thể ngủ ngon trên giường cứng rắn, không
biết ở lần trở người thứ bao nhiêu, Chử Vân Phi liền thở dài ôm nàng vào trong ngực, tay vươn vào trong vạt áo vuốt chiếc bụng nổi lên của nàng.
“Nàng có thai, vì sao lại vượt đường xá xa xôi tới đây, tội gì phải như vậy?” An Dương công chúa vừa nghe, chỉ cảm thấy lòng chua xót vô cùng, thân
thể chuyển một cái liền vùi vào trong ngực Chử Vân Phi khóc ô ô.
TỪ lúc Chử Vân Phi nhìn thấy An Dương công chúa đã mềm nhũn cả lòng, nhìn
dáng vẻ khóc như hoa lê vũ đái trước mắt thì càng hận không biết làm
sao, không khỏi ôm An Dương công chúa An Dương công chúa thật chật, mọi
tâm tình đều biến hóa thành hư không, thành bụi bặm gió thổi bay, chỉ
biết giờ khắc này, người ở trong ngực hắn, chính là người quan trọng
nhất trong sinh mạng của hắn.