Thê Hiền Phu Quý

Chương 6: Chương 6: Muội tên là Sơn Tảo




Nửa đêm, Sơn Tảo đã tỉnh.

Nàng có chút xấu hổ, bởi vì nàng quá mót mà tỉnh lại, uống nhiều nước như vậy, lại ăn nửa chén bánh canh, bụng nàng tất nhiên là quá tải, nhưng mà…

Nàng làm sao để xuống giường đây?

Sơn Tảo từ từ chống ngồi dậy, động tác vô cùng nhẹ nhàng, sợ làm người đàn ông dưới giường thức tỉnh. Nàng nhẹ nhàng vén chăn lên, từ từ chuyển xuống giường, hô-----

Nàng thở dài một hơi, cũng không quá tệ, xem ra vết thương cũng không quá nghiêm trọng, thật ra chân của nàng không có vấn đề gì, vấn đề là ở bụng của nàng, trước lúc ngủ nàng có nhìn xem, vẫn còn một mảng máu ứ rất lớn, nhưng nhìn vẫn rất ổn.

Sơn Tảo ngồi dậy, đang chuẩn bị xuống đất nàng lại buồn bực, không có giầy nàng phải làm sao?

Ngày đó, lúc Chử Vân Sơn bế nàng trở về đã trực tiếp mang giày cỏ của nàng vứt bỏ, mấy ngày này nàng vẫn nằm trên giường, Chử Vân Sơn cũng không nhớ đến chuyện phải chuẩn bị giầy cho nàng, thật ra thì phải nói, Chử Vân Sơn hoàn toàn không nhớ đến chuyện phải chuẩn bị những vật dụng hàng ngày cho nàng.

Trước kia, Chử Vân Sơn nghĩ người hắn mua được là một thanh niên, mặc dù có gầy yếu một chút, nhưng áo quần cũ của hắn chỉ cần sửa lại một chút là có thể mặc được, ai ngờ sau lại phát hiện mua được một cô nương mang về, Sơn Tảo lại cứ hôn mê, Chử Vân Sơn cũng không nhớ đến những chuyện lặt vặt như vậy.

Sơn Tảo khổ sở ngồi trên giường, bụng cũng đau dữ dội, hay là cứ đi nhà xí đã, một hồi lấy nước rửa lại chân là được rồi. Nghĩ như vậy, nàng liền giẫm chân bước đi, nhưng chân nàng đã lâu không dùng sức, trên đùi lại bị tên Lý quải Tuer đạp bị thương, đi lại như vậy, vết thương trên chân liền cảm thấy đau nhức kịch liệt, nhìn có vẻ sắp té lên trên người Chử Vân Sơn.

Nàng vừa động, Chử Vân Sơn đã tỉnh, hắn khi ngủ vốn luôn cảnh giác, hôm nay Sơn Tảo tỉnh lại, hắn ngủ lại càng không yên, nhìn Sơn Tảo ngồi dậy, hắn cũng không biết nàng muốn làm gì.

Nếu muốn chạy trốn có phải là quá sớm không hả? với dáng vẻ của nàng bây giờ, lại là lúc nửa đêm, chỉ sợ chưa kịp chạy thì người đã bị dã thú ngậm trong miệng tha đi rồi.

Hắn hơi hí hí mắt, nhìn thấy Sơn Tảo sau khi ngồi dậy liền nhìn chằm chằm phía dưới nền ngây ngô, tiếp theo lại thấy nàng đạp một bước xuống nền, thấy nàng sắp té xuống, hắn liền đưa tay ra đỡ được.

Sơn Tảo rên một tiếng, lập tức ý thức được mình đang ở trong ngực một nam nhân, luống cuống tay chân muốn đẩy hắn ra. Chử Vân Sơn theo phản xạ đỡ được cô, chưa kịp phản ứng thì lại thấy nàng không ngừng quơ tay múa chân trước mắt mình, trong tình cảnh hỗn loạn như vậy bản thân còn bị đánh mấy cái, da dày thịt béo như hắn cũng không để ý, chỉ là cảm thấy có chút phiền phức, theo ý thức muốn tìm nơi chống đỡ, bên tai lại đột nhiên vang lên tiếng thét.

“A-----“ Sơn Tảo cho rằng hắn muốn khi dễ nàng, sợ đến nỗi nước mắt cũng chảy ra, không nhịn được hét lên một tiếng, lập tức thấy hắn nhíu mày, nàng liền đemt hân thể co rúc lại, hai cánh tay ôm đầu, run lẩy bẩy chờ đợi những cú đánh dữ dội.

Chử Vân Sơn ngây ngẩn cả người, cái cô nương câm này có bệnh sao? Đầu tiên là đá người loạn xạ, lại thét chói tai, sau lại co rụt cả người, Chử Vân Sơn bị một loạt hành động của Sơn Tảo làm cho bối rối.

Hắn sửng sốt một lúc, mới thử hỏi: “Nàng muốn làm gì?”

Sơn Tảo đợi nửa ngày, lại không bị đánh như dự liệu, nàng vội vàng chống thân thể lên, luống cuống tay chân từ trong ngực Chử Vân Sơn lăn ra, ánh mắt cảnh giác nhìn Chử Vân Sơn, nhanh chóng khập khiễng bò vọt tới cửa.

Chử Vân Sơn vội ngoắc, “Nàng muốn về nhà cũng không cần quá gấp, bên ngoài rất tối, có dã thú.” Sơn Tảo đi tới cửa, bước chân liền dừng lại. Đại Mao nghe thấy âm thanh, từ trong ổ lao ra hướng về phía Sơn Tảo sủa không ngừng. Tiếng chó sủa tại nới vắng vẻ, lại vào đêm khuya thật sự làm cho người ta cực kỳ ghê sợ.

Chử Vân Sơn thở phào nhẹ nhõm, hắn thật sự sợ nàng cứ như vậy mà liều mạng chạy tiếp, hắn đứng lên, Sơn Tảo lập tức tránh qua hướng khác, Chử Vân Sơn liền đứng yên, gọi lớn ra phía ngoài: “Đại Mao, đi ngủ!”

Đại mai NGAO…OOO mấy tiếng, Chử Vân Sơn lại kêu thêm vài tiếng, lúc này Đại Mao mới ngoan ngoãn chui vào ô của nó tiếp tục ngủ.

Chử Vân Sơn tận lực buông lỏng bản thân, từ từ nói: “nàng đừng sợ, nên chờ vết thương trên người lành hẳn, hiện tại bên ngoài rất tối, không tốt.”

Gió trong núi thổi rất lạnh, Sơn Tảo co rúm lại, nàng khẩn trương nhìn Chử Vân Sơn, Chử Vân Sơn cũng nhìn nàng chằm chằm, hai người cứ giằng co như vậy.

“Nhà…nhà xí ở đâu?”

Cuối cùng, Sơn Tảo không nhìn được, nhỏ giọng hỏi.

Chử Vân Sơn hơi sửng sờ, sau đó chỉ vào một khối đen thùi lùi tại một nơi nhìn không rõ ở bên ngoài phòng, “Bên kia là được…”

Sơn Tảo quay đầu lại nhìn một chút, có chút khó xử, trời tối như vậy, nàng còn đi chân không, quan trọng nhất là nơi đó bốn phía đều đen thui, chỉ dựa vào một chút ánh sáng trăng cơ bản không thấy đường, nàng sợ.

Sơn Tảo rất khó xử, nàng là người rất chú ý, không nói cũng hiểu khi làm chuyện đó ở trong phòng sẽ có mùi vị gì, chuyện này bảo nàng làm sao làm được, cố tình bụng nàng lại đau không dứt, hai chân không tự chủ kẹp càng thêm chặt, nhìn vào nhà trong, lại ngắm bên ngoài, khẽ cắn răng, nàng cũng nên dùng nhà xí bên ngoài thôi.

Thấy nàng muốn đi ra ngoài, Chử Vân Sơn vội ngăn lại, “Xung quanh đây hay có heo rừng, bên ngoài thật không an toàn, nàng cứ giải quyết ở trong nhà đi, ta không sao.”

Huynh không sao nhưng tôi thì có vấn đề đó, Sơn Tảo thật muốn khóc, nhà của nàng tuy ở nông thôn, nhưng nhà xí cung dựng ở ngay trong sân vườn, không như nới này, nhà xí cũng ở một nơi tối thui thùi lùi.

Thấy Sơn Tảo cố ý đi ra ngoài, Chử Vân Sơn cũng không biết làm sao đành nói: “Vậy nàng qua bên kia giải quyết đi, ta đi ra ngoài đứng.”

Nơi Chử Vân Sơn nói là một góc khác trong vườn, phía sau một khối đá lớn, có tảng đá lớn che khuất, tuy nói vẫn có chút không được tự nhiên, nhưng vẫn hơn là giải quyết bên trong phòng hoặc ở bên ngoài vườn.

Chử Vân Sơn nói xong liền đứng ngoài cánh cửa, Sơn Tảo thật sự nhịn hết nổi, không thể làm khác hơn là chạy đến phía sau tảng đá lớn đi tiểu.

Chử Vân Sơn lỗ tai rất thính, nghe tiếng nước chảy lạp lạp, lúc này mới hậu tri hậu giác nghĩ đến một chuyện, thì ra cô nương đó không phải người câm!

Chờ Sơn Tảo giải quyết xong, nàng từ phía sau tảng đá lớn nhìn ra, thấy Chử Vân Sơn vẫn đứng ở ngoài cửa trúc, suy nghĩ một chút, nàng liền hô nhẹ một tiếng, “Ta đã xong rồi.”

Chử Vân Sơn sớm biết cô đã giải quyết xong rồi, chỉ sợ cô lúng túng mới đứng thêm một hồi, nghe nàng gọi mình, hắn cũng có chút ngoài ý muốn, vốn hắn nghĩ nàng sẽ trực tiếp vào nhà.

“Ừ.”

Chử Vân Sơn vào phòng, lại khóa cánh cửa trúc lại, Sơn Tảo không nhìn hắn, một đầu chui thẳng vào nhà. Chử Vân Sơn nhìn bóng lưng của nàng, xoay người đi đến trước bếp lò.

Sơn Táo đặt chân ra khỏi mép giường mà ngủ, chân mới vừa dính bụi bậm, lúc này nhất định sẽ rất bẩn, nàng chưa quen thuộc với nhà này, lúc này về phòng tìm một vòng cũng không tìm được nước, đành phải chấp nhận ngủ như vậy một đêm.

Nửa ngày cũng không thấy Chử Vân Sơn đi vào, trong lòng Sơn Tảo cũng an ổn hơn nhiều, Chử Vân Sơn cho nàng cảm giác an toàn, từ lúc hắn luôn miệng nói có thể để cho nàng về nhà nàng đã cảm thấy như vậy rồi, mặc dù không biết mình làm sao đến được nơi này của hắn, nhưng nàng có thể nhận thấy, ít nhất trong khoảng thời gian ngắn trước mắt, nàng có thể an toàn.

Một lát sau có tiếng bước chân truyền đến, Sơn Tảo vội vàng kéo chăn lên, lật người giả bộ ngủ, Chử Vân Sơn đem theo một chậu nước đi vào, nhìn bàn chân nhỏ đặt ngoài mép giường của nàng không nhịn được có chút buồn cười.

Cô nương này rất có ý tứ.

Chử Vân Sơn ngồi chổm hổm, thăm ướt khăn lau chân cho nàng, cảm thấy chân ấm áp, Sơn Tảo liền bật dậy, cũng nhanh Chử Vân Sơn nhanh nhẹn tránh được, nếu không một cước của Sơn Tảo đã dính trên mặt hắn rồi, nhưng cho dù vậy vài giọt nước ở trên chân của Sơn Tảo vẫn văng trúng lên mặt Chử Vân Sơn.

Nhìn thấy Chử Vân Sơn lau mặt, mặt Sơn Tảo cũng đỏ, nàng đoạt lấy chiếc khăn, nhỏ giọng: “Muội tự mình làm là được rồi.” Chử Vân Sơn ồ một tiếng, đứng lên, nhìn Sơn Tảo rửa chân xong, hắn mới bưng chậu nước đặt tại cửa.

“Ngủ đi.”

Chử Vân Sơn lần nữa nằm xuống, đem áo da đắp kin, đưa lưng về phía Sơn Tảo nói.

Sơn Tảo nhìn bóng lưng của hắn, trong lòng không tránh được có chút ấm áp, trên đường chạy nạn nàng đã chịu khổ không ít, đã gặp rất nhiều người, người có thể đối tốt với nàng như hắn…

Trừ người nhà của nàng, vẫn chưa có thêm ai.

Nghĩ đi nghĩ lại, bất tri bất giác, Sơn tảo đã mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Nàng đã quên mất, mới đó nàng còn cố nhắc nhở mình phải thật tỉnh táo, ngàn vạn lần không thể ngủ mất.

Sợ ngủ sẽ cho hắn có cơ hội lợi dụng.

Ngày thứ hai, khi Sơn Tảo tỉnh lại thì trời đã sáng rồi, nàng trước hết nhìn một bên giường, Chử Vân Sơn quả nhiên đã thức dậy. Ở trong chăn, Sơn Táo khẽ hoạt động phần thân dưới, cảm giác đã tốt hơn, nàng từ từ rời giường, bụng vẫn có chút đau, Sơn Táo vén áo lên, nhìn vết máu ứ đọng trên bụng mình, dùng tay nhẹ nhàng ấn một cái, vẫn rất đau, Sơn Táo hít một hơi, thả áo xuống.

Vẫn không có giày!

Sơn Tảo rất bất đắc dĩ, nàng cũng không thể cứ ngồi mãi trên giường.

Đang suy nghĩ, nghe từng tiếng khụ khụ ở cửa, Sơn Tảo ngẩng đầu lên, Chử Vân Sơn đang đứng ở đó, trên tay là một đôi giày rơm, Sơn Tảo có chút ngoài ý muốn nhìn trên tay hắn, Chử Vân Sơn đem giày cầm vào, đặt dưới chân Sơn Tảo.

“Thử một chút.”

Nói xong Chử Vân Sơn liền lùi đến cửa, thân thể cao lớn của hắn vừa rời đi, tinh thần khẩn trương của Sơn Tảo cũng giảm đi nhiều, nàng chần chờ một chút, vẫn mang giày vào chân, ừ, vừa vặn.

Nhìn Sơn Tảo mang giày cỏ, Chử Vân Sơn có chút cao hứng, hắn chỉ chỉ một góc trong viện, “đã đói chưa?”

Sơn Tảo lúc này mới biết nàng vậy mà đã ngủ thẳng tới trưa, mang giày cỏ xuống giường, Sơn Tảo vẫn có chút khập khiễng, nàng nhìn thấy trong góc để một chiếc chậu gỗ, phía trên còn có một chiếc khăn tay, nàng từ từ đi đến, ngồi chồm hổm, chậm rãi rửa mặt.

Dùng tay rửa mặt lúc này mới phát giác mái tóc của mình lại vừa trơn vừa mềm, nhớ đến mái tóc dính dính bết bết trước đây của mình, Sơn Tảo có chút ngoài ý muốn.

Là hắn gội đầu cho mình?

Trong lòng có một loại cảm giác khó nói, Sơn Tảo rửa mặt xong, bưng chậu gỗ chuyển ra ngoài, sau mới ra phòng nhỏ, Chử Vân Sơn liền đưa tay nhận lấy chậu gỗ. Sơn Tảo xoay mặt, đến một khối gỗ bằng phẳng ngồi xuống.

Múc đầy một chậu nước mới, Chử Vân Sơn lại đưa đến một chén thịt gà hầm cách thủy, lần này hắn không có bỏ bớt váng mỡ, chén canh béo gậy sáng loang loáng,ngửi mùi rất thơm.

Sơn Táo ngừng một chút mới chậm rãi nhận lấy chén, Chử Vân Sơn lại đưa tới một chiếc bánh bột mỳ nướng. Chờ đến lúc Sơn Tảo bưng vững chén canh và cầm bánh nướng bắt đầu nhai, Chử Vân Sơn mới bưng lấy phần của mình.

Sơn Tảo thấy rõ, trong tay hắn là bánh nướng, rau dại thì nhiều, bột mỳ thì ít.

Một chút là lạ bỗng dưng xuất hiện ở trong lòng, cúi đầu, Sơn Tảo từng chút từng chút gặm bánh, hai người cũng không nói chuyện, Đại Mao cũng chuyên chú ăn thịt trong chén của mình.

Ăn xong, Chử Vân Sơn lại lấy chén từ tay nàng đi cọ rửa, Sơn Tảo có chút do dự, há mồm mấy lần cũng không nói được câu nào.

Đến khi Chử Vân Sơn dọn dẹp xong, bắt đầu chẻ củi, Sơn Tảo cắn cắn môi, thật nhanh nói một câu.

“Muội tên Sơn Tảo.”

“Hả?” Chử Vân Sơn ngẩng đầu, mờ mịt nhìn nàng.

Mặt Sơn Tảo có chút hồng, nàng có chút không tự nhiên xoay mặt, phóng đại âm lượng từ từ nói.

“Muội tên là Sơn Tảo.”

“À.” Lần này Chử Vân Sơn nghe rõ ràng, nhưng hắn giống như không có phản ứng gì, rất nhanh lại cúi đầu tiếp tục chẻ củi.

Trong nhất thời Sơn Tảo cũng có chút giận, người này như vậy là sao? Nàng cũng đã nói tên mình rồi, hắn sao lại không nói cho nàng biết hắn gọi là gì chứ?

Đợi nửa ngày cũng không thấy Chử Vân Sơn phản ứng, Sơn Tảo khẽ đề cao âm lượng.

“Muội tên là Sơn Tảo, là loại táo rừng có thể ăn.”

Vừa nói xong nàng liền phát hiện có chút không đúng, lời này…giống như là lạ, về cơ bản ý của nàng muốn nói, Sơn Tảo là loại quả dại ở trên núi có thể ăn…”

Lúc này Sơn Tảo ước chi có cái kẽ đất để nàng có thể chui vào, người nào lại không biết táo rừng là quả dại có thể ăn chứ?

Qủa nhiên, Chử Vân Sơn ngẩng đầu lên, sắc mặt cổ quái nhìn nàng, nhìn đến mức sắc mặt của Sơn Tảo chuyển từ hồng sang trắng, thời điểm sắp khóc, Chử Vân Sơn cũng mở miệng, còn là loại giọng điệu lạnh nhạt.

“A, ta tên là Chử Vân Sơn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.