Về đến nhà, Sơn Tảo cùng Chử Vân Sơn cười nói ăn cơm tối, tuy phần lớn
thời gian đều là Sơn Tảo nói, Chử Vân Sơn chỉ lẳng lặng lắng nghe, thỉnh thoảng phối hợp gật đầu một cái.
Sơn Tảo dùng dây mướp làm giẻ rửa chén, vừa nói cười, “Trước kia chỉ cảm
thấy Ngưu lão ít khi ra cửa, thì ra là không thích nói chuyện, nhưng sau này làm thôn trưởng, làm sao mà có thể không nói…”
Sơn Tảo nói xong cũng cảm thấy có gì không đúng, nàng cau mày, dừng động
tác cẩn thận lắng nghe, Chử Vân Sơn cũng khẽ dừng một chút, lần này nghe rõ ràng hơn, sát vách truyền đến tiếng nam nhân mắng chửi, tiếng khóc
đè nén của nữ nhân cùng tiếng nức nở sợ hãi của đứa bé.
“ Là lý gia.” Sơn Tảo nhìn Chử Vân Sơn một cái.
Mới vừa rồi Vương thị cùng bọn họ một trước một sau trở về nhà, vẫn còn rất cao hứng, sao lại lập tức cùng tướng công nhà nàng ta lớn tiếng rồi?
Chử Vân Sơn gật đầu, cũng không đi quản làm gì, xoay người đi vào nhà.
Phu thê người ta cãi nhau, người khác không tiện xen vào, Sơn Tảo khẽ thở
dài, dùng nước xối sạch chén bát, đưa tay lau khô lại, đứng lên.
“ Này, nương tử thợ săn.”
Sơn Tảo quay đầu lại, ở phía xéo đối diện Mã đại tẩu không biết lúc nào đã
đứng ở cửa viện, trong tay đnag bóc đậu phộng, vừa ăn vừa cầm xác vứt ở
cửa ra vào.
Sơn Tảo khẽ cau mày, nhưng vẫn đưa ra khuôn mặt tươi cười, “Mã đại tẩu, có chuyện gì sao?”
Mã đại tẩu nhìn về phía Lý gia bĩu bĩu môi, vẻ mặt như đang xem náo nhiệt cười cười, “Người nhà này thường gây gỗ?”
Sơn Tảo lắc đầu một cái, “Lần đầu tiên nghe, đại tẩu có muốn vào nhà ngồi một chút hay không?”
Mã đại tẩu khoát khoát tay, vẫn tựa vào cửa như cũ, “Ta đứng đây còn nghe
rõ một chút, nương tử thợ săn, Lý gia này mới đến mấy ngày nhỉ, còn chưa có thấy phu quân nhà nàng ta, sẽ không phải là…”
Mã đại tẩu cười bỉ ổi, Sơn Tảo là người có gia đình, nghĩ cũng biết đây
cũng không phải là lời nói tử tế gì, mặt đỏ lên, nhổ một ngụm, “đại tẩu
nói gì đó.”
Mã đại tẩu nghe nàng có chút khó chịu, đi đến gần Sơn Tảo, Mã đại tẩu lặng lẽ kề tai nàng nói nhỏ, “Nghe nói nam nhân Lý gia này không phải là
người tốt, mọi thứ ăn chơi đều có hết, trước kia trong nhà còn có chút
của cải, cũng là thua trên tay hắn.”
Sơn Tảo đứng thẳng người, cau mày hỏi, “Đại tẩu làm sao biết?”
Mã đại tẩu thả viên đậu phộng vào trong miệng, cười đắc ý, “Trong thôn này có chuyện gì mà ta không biết, những chuyện này ta đều nghe được từ
miệng nương tử cháu của Tam cữu di hàng xóm nhà nương ta, hoàn toàn là
thật, ta chưa bao giờ gạt người.”
Thì ra là cái miệng loa, trong lòng Sơn Tảo nhất thời có chút không muốn
cùng Mã đại tẩu nói chuyện, đưa đưa rỗ chén trong tay, “ Ta rửa chén
xong, trước đi cất chén đã.”
Dứt lời cũng không quan tâm gương mặt Mã đại tẩu cứng lại, thẳng bước về
nhà, Mã đại tẩu kêu ai ai hai tiếng, Sơn Tảo cũng giả như không nghe
thấy, bước nhanh vào phòng.
Không ai tiếp lời cũng không hứng thú gì, Mã đại tẩu lặng lẽ đi đến gần cửa
viện Lý gia, hứng thú dồi dào nghe trộm một lát, xoay người vừa ăn đậu
phộng vừa đi về phía nhà mình.
Buổi tối nằm trên giường, Chử Vân Sơn lại đè, không biết sao Sơn Tảo bỗng
nghĩ đến Vương thị, lại nghĩ đến tiếng chửi mắng cùng tiếng khóc hôm nay nghe được, không nhịn được thở dài một câu, “Thật tốt, sao phải cần
giúp đỡ…”
Chử Vân Sơn đang chui đầu vào trê cổ nàng có chút sửng sốt, lại hiểu ngược ý của nàng, ngẩng đầu lên nhìn Sơn Tảo chằm chằm, mặt Sơn Tảo nhất thời
đỏ bừng, tay chân luống cuống nói, “ Thiếp không nói chàng, không phải
nói chàng…”
Ánh mắt Chử Vân Sơn hơi híp lại, “trong lúc này mà nàng còn có thể nghĩ tới chuyện khác?”
Sơn Tảo nhất thời khàn giọng, đúng vậy nha, những lúc này, nàng sao lại có thể nghĩ tới chuyện sát phong cảnh như vậy chứ?
“ Đáng đánh.”
Chử Vân Sơn nhàn nhạt nói hai chữ, cả người lại lần nữa đè lên. Tình đến
chỗ sâu, Sơn Tảo níu thật chặt cánh tay Chử Vân Sơn, theo thân thể hắn
trên dưới phập phồng, đầu óc cũng trở nên mơ mơ màng màng, chỉ nghe pằng một tiếng, mông nàng liền bị đánh một cái không nặng không nhẹ.
Cũng không đau, chỉ là…chỉ là có một loại cảm giác đặc biệt…Sơn Tảo nhẹ
nhàng ai một tiếng, còn chưa kịp phản kháng, liền bị động tác càng thêm
cuồng dã của Chử Vân Sơn dẫn tới gió lốc càng lúc càng mãnh liệt hơn
nữa.
…
Ngày thứ hai, Chử Vân Sơn tinh thần sảng khoái dẫn theo Đại Mao vào núi, Sơn Tảo ở trong phòng vừa thẹn vừa cáu, hận hận lấy ra y phục thay thế cho
Chử Vân Sơn, đánh vào đó bành bạch 2 cái cho hả dạ.
“ Để cho chàng đánh ta, dám đánh ta, ta trả lại cho chàng hai cái! Xem ai lợi hại hơn ai.”
Rèm cửa phòng bị vén lên, Sơn Tảo có chút kinh hãi, vội xoay người, theo
bản năng đem y phục giấu sau lưng, ngơ ngác nhìn Chử Vân Sơn vẻ mặt
không có biểu tình gì đi vào lấy một đoạn dây, lại đi tới cửa.
Hắn sẽ không có nghe được đâu…
“Ta…”
“Thiếp cái gì cũng không có nói.” Chử Vân Sơn vừa mới mở miệng, Sơn Tảo đã vội vàng hấp tấp cắt đứt lời của hắn.
Chử Vân Sơn nhìn nàng, trong mắt thoáng qua nụ cười, “Hả? Nàng có nói cái gì hả?”
Sơn Tảo lắc đầu như trống bỏi, “Không có, không có, cái gì thiếp cũng không có nói.”
Chử Vân Sơn chau chau mày, “Ta đi nha.”
Sơn Tảo ngây ngốc gật đầu một cái, nhìn Chử Vân Sơn vén rèm lê, một chân bước đi ra, một câu nói nhẹ nhàng buông xuống.
“ Tối nay có thể để cho nàng tùy đánh hai bàn tay ta, không cần đánh y phục cho hả giận.”
Nói xong, Chử Vân Sơn liền đi ra ngoài, cho đến khi xác định Chử Vân Sơn đã đi ra khỏi cửa, Sơn Tảo mới đỏ mặt nhào vào trong chăn, Chử Vân Sơn
nghe!
…
Bởi vì Chử Vân Sơn không có ở nhà, buổi trưa Sơn Tảo chỉ ăn một chút tùy
tiện, trước tiên dọn dẹp nhà cửa, lại giặt y phục, yên tĩnh ngồi phơi
nắng trong sân, vừa làm may vá.
“Khụ khụ…” cửa viện truyền đến hai tiếng ho nhẹ.
Sơn Tảo ngẩng đầu nhìn lại, là Vương thị, ánh mắt của nàng ta có chút sưng
đỏ, bên tai còn ửng đỏ một chút, mơ hồ còn nhìn thấy mấy dấu tay ở nửa
bên mặt, đang luống cuống nhìn Sơn Tảo.
“Lý tẩu tử, mau vào ngồi.”
Sơn Tảo đứng lên, đón Vương thị vào cửa.
Vương thị ngượng ngùng cười, cũng chỉ nhẹ nhàng dịch hai bước chân, cũng
không đến gần, “Đại muội tử đang thêu thùa may vá sao?” nói xong hướng
mắt nhìn vào trong nhà xem xét, “Thợ săn huynh đệ không có nhà à?”
“Huynh ấy vào núi rồi.” Suy nghĩ một chút Sơn Tảo lại nói thêm một câu, “Lập
tức trở lại, đại tẩu tìm huynh ấy có chuyện gì sao?”
Nghe thấy Chử Vân Sơn không có ở đây, Vương thị rõ ràng buông lỏng rất nhiều, “Không, không, không, ta không tìm hắn.”
Nhìn Vương thị có chút vấn đề, Sơn Tảo có chút không hiểu, nhưng vẫn nhiệt
tình bước lên kéo nàng ta đi vào, lại đưa cho nàng ta một cái băng ghế
ngồi, rót một ly nước nóng, “Đại tẩu vào ngồi với ta một lát, ta vừa
đúng lúc nhàn rỗi ở nhà một mình.”
Vương thị cầm cái ly, gật đầu lung tung một cái, có chút đứng ngồi không yên.
“Đại tẩu đây là sao vậy?” Sơn Tảo nhìn dáng vẻ của nàng, cũng không làm may vá được nữa, định trực tiếp hỏi thẳng.
Thân thể Vương thị run lên, sắc mặt cũng có chút khó coi, nàng ta nhìn ra
phía bên ngoài viện, lại mau chóng rụt về, Sơn Tảo cũng cau mày nhìn
theo ánh mắt của nàng ta, bên ngoài cũng không có người.
Thói quen nông thôn chính là vậy, cửa viện bình thường đều mở rộng, đi qua
đi lại đều là người trong thôn, đi ngang qua chào hỏi, lúc bận rộn cũng
hay thường tán dóc, các nhà ở Bạch Vân thôn đều là như thế này.
“Đại tẩu đang nhìn cái gì?” Sơn Tảo hỏi.
Vương thị cuống quýt lắc đầu, “Không có, không có nhìn gì.”
Giống như đang che giấu gì đó, Vương thị cầm lên đồ Sơn Tảo đang may ở trong
sọt tre, một đoạn vải thô màu tối dùng làm y phục, đường may rất mịn,
lại bằng phẳng, “Đây là làm cho thợ săn huynh đệ sao, đại muội tử thật
là có đôi tay rất tinh xảo.”
Sơn Tảo cười cười nói, “Chỉ là làm sơ thôi, so ra vẫn kém so với tay nghề của đại tẩu.”
Vương thị cứng ngắc, khóe miệng nhếch lên, “Chúng ta là nông dân, không cầu ăn mặc xinh đẹp, mặc thoải mái là được rồi.”
Sơn Tảo nhận lấy y phục gật đầu, “Đại tẩu nói rất đúng, vấn đề này cũng nên để ý.”
Vương thị nhìn Sơn Tảo vá áo, lại liếc mắt thật nhanh ra bên ngoài viện, hai
tay bất an thắt lại, giống như lơ đãng hỏi, “Thợ săn huynh đệ thường vào núi sao?”
“Cũng tùy lúc, số lần đi cũng không cố định.” Tay Sơn Tảo se chỉ luồn kim
thật nhanh, cũng không chú ý Vương thị có điều gì không đúng.
Vương thị nhẹ nhàng thở phào, giống như buông lỏng, vừa tựa như thất vọng.
Sơn Tảo khẽ ngẩng đầu, lại hỏi: “Đại tẩu có phải tìm huynh ấy có chuyện gì hay không?”
Vương thị lại liên tiếp khoát tay, “Không không, không có chuyện gì, chỉ là
tùy tiện hỏi một chút.” Nói xong vén chiếc mành bên cạnh lên, đầu đưa
vào nhìn quanh một chút, “Trong nhà dọn dẹp thật chỉnh tề.”
Sơn Tảo cũng không thích Vương thị nhìn loạn nhà người khác như vậy, nếu
bình thường cũng thôi đi, nhưng hôm nay Vương thị lại có chút kỳ quái,
theo bản năng, Sơn Tảo đem mành kéo lại, chặn lại tầm mắt của Vương thị, “Tạm được thôi.”
Vương thị đỏ mặt lên, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường, “Đại muội tử là người nơi nào? Nghe khẩu âm tựa hồ không giống chúng ta, gả xa như vậy
cha mẹ ngươi cũng chịu sao? Thợ săn huynh đệ thật sự rất có phúc, cưới
được nương tử tốt như muội vậy, sợ là phải xuất ra một lượng lớn gia sản mới cưới được muội về nhà. Nếu là khuê nữ nhà ta, ta cũng không bỏ
được, cho dù muốn gả, đồ cưới lại phải nhất định nhiều hơn mới được, như vậy trước mặt nam nhân mới có thể thẳng lưng mà sống.”
Đây là hỏi thăm gia sản của Chử Vân Sơn còn có đồ cưới của nàng sao? Sơn
Tảo nhìn chữ hỷ đỏ thẫm còn dán trên cửa, vẻ mặt mất tự nhiên đang nhìn
nhìn của Vương thị, trong lòng khẽ cảnh giác, chỉ nhàn nhạt nói quê quán mình ở đâu, những thứ khác đều ứng phó qua loa hàm hồ.
Vương thị cũng không có hỏi nữa, đem đề tài nói đến những chuyện nhỏ nhặt,
hàn huyên một lát, Vương thị đứng dậy muốn chào về, Sơn Tảo cũng không
giữ nàng ta lại, tiễn Vương thị ra ngoài, Sơn Tảo suy nghĩ một chút,
đóng cửa viện lại.
Buổi tối nói với Chử Vân Sơn chuyện này, Chử Vân Sơn nghe xong cau mày, vốn
từ bên ngoài dời đến Bạch Vân thôn có hai hộ, cuối cùng cũng chỉ có
người Lý gia dời đến, hơn nữa đến đã nhiều ngày như vậy lại chưa gặp qua nam nhân Lý gia, đa số đều là Vương thị lo liệu trong ngoài, cả nhà bọn họ vừa không có....
“Về sau khi đóng cửa viện, chú ý nhiều một chút.”
Sơn Tảo gật đầu một cái, nhớ tới dáng vẻ quái dị hôm nay của Vương thị,
cũng may hôm nay Chử Vân Sơn thu hoạch khá phong phú, sẽ có một thời
gian không cần vào núi, nàng cũng yên tâm.
Sơn Tảo khéo léo gật đầu, Chử Vân Sơn lật người đè lên người nàng, một tay
xoa nắn, một tay cởi xiêm y của nàng, vẫn không quên nhẹ nhàng nói bên
tai nàng, “Ta trả lại cho nàng hai bàn tay.”