Thế Hôn

Chương 339: Chương 339: An ổn




Văn nương bước nhanh đi ra, đến trước mặt Lâm Cẩn Dung thì quỳ xuống, dùng đại lễ.

Lâm Cẩn Dung tươi cười ấm áp, ôn hòa hỏi nàng vài câu, rồi lệnh Song Phúc dẫn nàng đi xuống nghỉ ngơi, sau đó lại cùng Cung ma ma nhàn thoại, Sa ma ma ở một bên bồi một lát, biết điều lấy cớ đi phòng bếp xem cơm canh, lui xuống, để hai người ở lại trong phòng nói chuyện riêng.

Lâm Cẩn Dung xem chung quanh không còn ai, lập tức đánh mắt về phía Đậu Nhi, ý bảo Đậu Nhi đi ra ngoài canh cửa, sau đó dựa sát vào Cung ma ma thấp giọng hỏi: “Ma ma, ta hỏi ngươi, Văn nương này có lai lịch thế nào?”

Cung ma ma cũng không rõ lắm, chỉ nói ra những gì mình biết: “Từ năm trước biết thiếu phu nhân có bầu, trong nhà liền chú ý chuyện này. Trước Đông chí, Cô phu nhân về nhà mẹ đẻ, phu nhân đã cùng nàng thương lượng, Cô phu nhân nói là đang tìm kiếm, có điều vẫn chưa có người thích hợp, cho nên muốn tìm ở chỗ thân thích. Lúc ấy phu nhân thấy Cô phu nhân cực kỳ để bụng, cũng không nói thêm gì. Tháng giêng, Cô phu nhân sai người tới nói, tìm được nhũ mẫu rồi, đang quan sát tính tình hành vi của nàng, sau đó hai tháng, nói là tốt lắm, bảo lão nô thời điểm lên kinh thì nhất định phải mang theo nàng đến. Dọc theo đường đi, lão nô cũng từng cẩn thận hỏi thăm, biết Văn nương là tìm được ở trong dòng họ Lục gia, là thị tỳ của nhi tức một thẩm nương của Nhị gia.”

Đại khái tình huống cũng giống như những gì Lâm Cẩn Dung biết lúc trước, Lâm Cẩn Dung trầm ngâm một lát, nhỏ giọng nói: “Ma ma, có một chuyện ta chi bằng nói cho ngươi nghe. Ngươi nghe xong chớ kinh ngạc.”

Cung ma ma hòa nhã nói: “Tứ tiểu thư, không phải lão nô khoa trương, người là lão nô nhìn thấy từ bé mà lớn lên, tình cảm đối với người cũng khác biệt, phu nhân không ở bên cạnh người, lão nô chính người nhà mẹ đẻ của người, phàm là chuyện gì người không thể nói với bên ngoài, đều có thể nói với lão nô.”

Lâm Cẩn Dung thở dài: “Ta biết ma ma vẫn đối đãi vô cùng tốt, nhưng chuyện này thật khó có thể tưởng tượng. Thời điểm ta đón giao thừa, không cẩn thận ngủ gật, mơ thấy một giấc mộng, trong mộng Văn nương này…” Nàng dừng một chút, giữa hàng lông mày lộ ra vài phần buồn rầu, cũng không nói cụ thể cảnh trong mơ, chỉ đè thấp thanh âm nói: “Cho nên hôm nay ta đột nhiên thấy nàng, trong lòng thật sự là khiếp sợ, lại có chút không thoải mái. Ta không muốn nàng ở trước mặt hầu hạ.”

Cung ma ma quả nhiên chấn động: “Thế nhưng có chuyện như vậy sao?” Thấy thần sắc của Lâm Cẩn Dung, mơ hồ biết giấc mộng này đại khái không tốt, cho nên không dám hỏi nhiều, nhanh chóng nói: “Một khi đã như vậy, người này không nên ở trước mặt thiếu phu nhân. Đỡ cho người nhìn thấy mà ngột ngạt.”

Lâm Cẩn Dung gật đầu: “Nhưng chỉ là, đây dù sao vẫn là một mảnh hảo tâm của cô cô, nhiều người nhìn chằm chằm, hơi chút không cẩn thận sẽ trở thành đầu đề câu chuyện, khiến cho hiềm khích.”

Cung ma ma trầm ngâm một lát, mỉm cười, ngữ khí thoải mái mà nói: “Không phải đại sự gì, người cứ buông lỏng tâm tư, nửa điểm không cần để ở trong lòng. Nàng đến theo lão nô, tất nhiên cũng phải rời đi cùng lão nô rồi.”

Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng phun ra một hơi: “Ma ma làm việc, ta tất nhiên là yên tâm.”

Chỉ nghe Đậu Nhi bên ngoài thấp giọng nhắc: “Thiếu phu nhân, Sa ma ma sai người tới nói, ma ma trù phòng đã chuẩn bị rượu và thức ăn đón gió tẩy trần, phòng ở cũng thu thập xong rồi.”

Cung ma ma cầm tay nàng: “Lão nô chính là đến thay người phân ưu. Vậy thiếu phu nhân đã có nhũ mẫu nào chưa?”

Lâm Cẩn Dung liền nói về tình huống Đường thị cùng Phan thị cho nàng nghe: “Một vị bằng hữu hỗ trợ tìm kiếm, giữ lại ở trong viện quan sát nhiều ngày, đều không có vấn đề gì. Có điều các nàng là người ở kinh thành, tương lai khó mà giữ lại, cho nên cố ý hỏi qua, nhưng thật ra hai người đều nói, lúc trước chủ gia có công đạo, nếu hầu hạ tốt, cái gì cũng được như ý nguyện, cho nên không phải vấn đề gì lớn. Chính là bình thường không cùng các nàng ở chung một chỗ, sợ là không thấy một vài chi tiết nhỏ, ma ma đến đây, vừa vặn đem chuyện này giao cho ngươi!”

Cung ma ma thận trọng đáp ứng: “Người yên tâm, lão nô bảo đảm sẽ làm tốt.”

Thủ đoạn của nàng Lâm Cẩn Dung biết, chỉ cảm thấy sợi dây đang buộc chặt được thả lỏng, nghiêng mình dựa vào gối, lại cười nói: “Ta đương nhiên yên tâm.”

Lâm Cẩn Dung đưa Cung ma ma ra ngoài: “Ma ma một đường mệt nhọc, trước ăn cơm, rồi nghỉ tạm, có gì cần nói, chúng ta qua đi lại nói tỉ mỉ!”

Cung ma ma mỉm cười lui ra ngoài, thấy Song Toàn đứng trong sân, liền ngoắc gọi nàng lại đây: “Vừa rồi vị Văn nương kia đã có người tiếp đón chưa?”

Song Toàn cười nói: “Ma ma yên tâm, có Song Phúc tiếp đón rồi.”

Cung ma ma đáp lời: “Đến đây, ngươi dẫn ta đến phòng nghỉ.” Vừa đi, vừa bất động thanh sắc từ trong miệng Song Toàn hỏi thăm tình huống trong kinh, đợi đến khi biết được Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam thật sự hài hòa, không khỏi vui mừng phát ra từ nội tâm.

Song Toàn giới thiệu lại tình hình trong nhà cho nàng nghe: “Ma ma, chỗ này của chúng ta nhỏ, không thể so với ở nhà, tiền viện là người của hai nhà Lục Lương cùng Xuân Nha tỷ tỷ, còn có Trường Thọ cùng Trường Ninh, trù phòng, người gác cổng. Tây viện là khách phòng, thiếu phu nhân sáng sớm đã phân phó, đã an trí người ở tây viện. Bên kia so với bên ngoài cũng tốt hơn rất nhiều.”

“Thiếu phu nhân luôn thực chu đáo.” Cung ma ma thuận miệng đáp vài câu, cười hỏi Song Toàn: “Ta nghe nói, trong nhà có hai vị ma ma khác, đều đang ở nơi nào?”

Song Toàn có tâm nhãn, hiểu được nàng mang đến Văn nương cũng là nhũ mẫu, có chút do dự nói: “Cũng ở tại tây viện.”

Cung ma ma không hỏi lại, vào tây viện xong, khen ngợi hai câu cây cỏ bên trong sân, ánh mắt hướng bốn phía nhìn quanh, chỉ thấy có hai gian sương phòng cửa sổ khép hờ, bên trong có thể thấy bóng người chớp lên, lại không thấy có người đi ra chào hỏi, trong lòng liền có tính toán, cười nhẹ, đi nhanh vào phòng của mình, sau khi thu thập sạch sẽ chỉnh tề thì đi cách vách, nhẹ nhàng gõ cửa phòng Văn nương: “Văn nương, ăn cơm đi.”

Văn nương thay đổi sam tử màu lam nhạt và một thân váy trắng, toàn thân cao thấp nhẹ nhàng khoan khoái chỉnh tề, ôn ôn nhu nhu: “Đa tạ ma ma lo lắng.”

Cung ma ma thân thiết lôi kéo tay nàng: “Khách khí cái gì? Chúng ta đi chung đường, cũng là người quen, ngày sau còn muốn nhờ muội chăm sóc tiểu thiếu gia mà.”

Văn nương cười, thuận theo nàng đi đến phòng bếp.

Phòng bếp được kiến tạo ở bên trái nhị môn, bên cạnh có hai gian phòng ở, là nơi ngày thường bọn hạ nhân dùng cơm, nếu có khách đến, khách nhân mang đến hạ nhân cũng sẽ được an trí ở chỗ này, cho nên bên trong trang trí cũng thập phần chỉnh tề sạch sẽ. Sa ma ma, Xuân Nha thay mặt Lâm Cẩn Dung, lúc này thiết một bàn tiệc rượu nho nhỏ để chiêu đãi đoàn người Cung ma ma. Hộ tống Cung ma ma đến còn có hai nam quản sự thì được Lục Lương, Lâm Quý dẫn sang phòng cách vách chiêu đãi đón gió tẩy trần.

Sa ma ma thấy đám người Cung ma ma vào phòng, vội đẩy nàng ngồi trên tòa, Cung ma ma làm sao chấp thuận, cười nói: “Bất luận ta là khách, thì lão tỷ tỷ là người bên cạnh của lão thái thái, cũng lớn tuổi hơn ta, vị trí này ta không thể ngồi được.” Hai người nhún nhường nửa ngày, cuối cùng Sa ma ma ngồi ghế trên.

Sa ma ma tâm tình tốt, ngày xưa bà cũng từng cùng Cung ma ma giao tế vài lần, cũng đã khá quen thuộc, nay xem ra, Cung ma ma là người cảm kích thức thời, hiểu được vì khách chi đạo, như vậy trong cuộc sống về sau, người nhà chồng và người nhà mẹ đẻ sẽ không có xung đột, vì thế đối đãi với Cung ma ma thập phần nhiệt tình.

Cung ma ma cùng nàng rượu qua ba tuần, liền bắt đầu khen ngợi tỷ muội, long trọng hướng tới Văn nương, đi đầu khuyên Văn nương uống rượu. Văn nương lại đánh chết cũng không chịu thôi nói bản thân không thể uống rượu. Cung ma ma cũng không cứng rắn khuyên, không uống rượu cũng không sao, quan tâm bảo nàng ăn nhiều, nghỉ ngơi thật tốt, chú ý gắp chút đồ ăn hiếm lạ vào bát của Văn nương, một bàn tiệc nho nhỏ đón gió tẩy trần biến thành hòa khí vạn phần, nhiệt tình tăng vọt.

Lâm Cẩn Dung nghe Anh Đào hồi bẩm chuyện bên ngoài, mỉm cười, yên tâm nghỉ ngơi trên giường. Bất quá chỉ là một nhũ mẫu nhỏ nhoi, nàng không muốn, cũng không cần nàng phải làm chủ a.

Đợi đến đến khi tỉnh lại, ngày ảnh tây tà, gió đêm gợi lên lá bồ đào bên ngoài, sàn sạt không dứt. Đậu Nhi ngồi ở dưới mành im lặng thêu thùa, mặt mày dịu ngoan, mới nghe thấy tiếng vang liền nhanh ngẩng đầu, thấy nàng tỉnh, trên mặt lập tức lộ ra tươi cười, đứng dậy đi qua đỡ nàng rời giường: “Thiếu phu nhân hôm nay ngủ thật ngon. Là vì Cung ma ma đến đây sao?”

Lâm Cẩn Dung không khỏi cười nói: “Ta ngày xưa ngủ không an ổn sao?”

Đậu Nhi nói: “Ban đêm nô tỳ không biết, nhưng ban ngày, mấy hôm gần đây, thiếu phu nhân thường hay trở mình.”

Lâm Cẩn Dung nói: “Là thân mình nặng nề.”

Đậu Nhi ngồi xổm xuống giúp nàng đi hài: “Thiếu phu nhân, vừa rồi Cung ma ma sai Song Toàn tìm thuốc chữa đi tả. Nô tỳ tưởng nàng không thoải mái, sai người đến hỏi, hóa ra người đó là Văn nương.”

Cung ma ma xuống tay thực nhanh, nói vậy Xuân Nha ở bên trong cũng giúp không ít việc. Lâm Cẩn Dung hưng phấn, cố gắng kiềm chế nhíu mày nói: “Nga, tại sao nàng đột nhiên không thoải mái vậy?”

Đậu Nhi nói: “Không biết, chỉ nghe nói là lúc trước ăn nhiều đồ dầu mỡ. Có lẽ là không hợp khí hậu?”

Lâm Cẩn Dung tiếp lời: “Ngươi sai người đi xem thế nào, nếu Cung ma ma không có việc gì, thì mời nàng lại đây.”

Đậu Nhi giúp nàng đi hài xong, đỡ nàng đến ngồi trên tháp bên cửa sổ, rồi mới gọi Song Phúc đi thỉnh Cung ma ma.

Trong chốc lát, Sa ma ma cùng Cung ma ma tiến vào, Cung ma ma vẻ mặt ưu sắc nói: “Thiếu phu nhân, tình hình của Văn nương có chút không tốt lắm a, thượng thổ hạ tả, uống thuốc rồi cũng không có tác dụng. Nếu không, trước để nàng chuyển ra ngoại viện, lại thỉnh đại phu đến khám?”

Lâm Cẩn Dung nói: “Nếu không, trước mời đại phu đến, nếu chuyển ra ngoài cũng không tốt.”

Lại nghe Sa ma ma nói: “Thiếu phu nhân, không ổn, bệnh này của nàng rất dễ lây cho người khác. Lão nô đã thu thập phòng ở ngoại viện chu toàn, chỉ chờ người mở miệng cho phép, thì sẽ giúp nàng chuyển ra đó. Nàng cũng lạ thật, thân mình không tốt, sao có thể hầu hạ người khác? Bên trong còn có hai vị nhũ mẫu khác, chỉ đảo mắt người sẽ sinh hạ…”

Lâm Cẩn Dung cũng không nói thêm nữa: “Một khi đã như vậy, vậy để hai người an bài đi.” Nàng lập tức sẽ sinh đẻ, Văn nương bị bệnh trận này thì không thể chiếu cố người khác được.

“Vâng.” Sa ma ma lập tức xoay người, bước nhanh đi ra ngoài an bài. Cung ma ma nghiêm trang nhìn Lâm Cẩn Dung nói: “Thiếu phu nhân, hiện nay xuân hạ chi giao, người cũng sắp sinh rồi, trăm ngàn lần phải cẩn thận.”

Lâm Cẩn Dung nghiêm túc nói: “Tạ ma ma nhắc nhở, ta nhớ kỹ.” Đè thấp thanh âm nói: “Thực nhanh tay.”

Cung ma ma nghiêm túc đáp: “Phải nhanh mới tốt.” Nói xong cùng với Xuân Nha ở một bên trao đổi ánh mắt, khẽ cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.