Thế Hôn

Chương 284: Chương 284: Bã thuốc




Tuyết càng rơi càng lớn, rất nhanh trời đất trắng xoá một mảnh. Lâm Cẩn Dung đứng ở trước cửa hiên của Vinh Cảnh cư, dùng sức xoa xoa tay vào nhau, lại nhẹ nhàng chà chà chân, phun ra một chuỗi khí trắng.

Lục Giam cùng Lục Vân đứng ở cách đó không xa thấp giọng nói chuyện: “…… Châu Nhi vốn là người của bọn họ, chỉ sợ lúc trước muội đã bị bọn họ mê muội không ít.”

Lục Vân thần sắc phức tạp nhìn về phía bóng dáng Lâm Cẩn Dung, thấp giọng nói: “Đúng, là ta bị mê muội, còn tưởng rằng, Anh Đào thật sự chính là……”

Lục Giam cười cười: “Tóm lại, chúng ta về sau có chuyện gì thì nên thương lượng với nhau, sống cho tốt, có việc thì nói ra, đừng giấu trong lòng mà nghẹn tức giận. Như vậy thật không tốt.”

Lục Vân cúi đầu lên tiếng: “Ta đi nhận lỗi với tẩu tử, mặc kệ lúc trước ta làm cái gì, đều là vô tâm.”

Lục Giam nói xong, thấy nàng nhu thuận như vậy, cũng không trách cứ: “Vậy muội đi đi, hai người trò chuyện, cởi bỏ hiểu lầm, hai người vẫn là thân biểu tỷ muội mà.”

Lục Vân tiến lên cùng Lâm Cẩn Dung nói chuyện: “Tẩu tử, mặc kệ lúc trước ta có bao nhiêu không phải, thỉnh tẩu nể mặt mẫu thân cùng ca ca mà tha thứ ta. Ta sai lầm rồi.”

Tuyết quang quá mạnh mẽ, chiếu vào mắt khiến Lâm Cẩn Dung kìm lòng không được mà mị mắt. Lục Vân mấy ngày nay gầy đi rất nhiều, dung nhan cũng càng thanh lệ, thần sắc có vẻ vô tội lại gầy yếu, xấu hổ mà sầu lo, Lâm Cẩn Dung thực hy vọng Lục Vân là thật tâm, nhưng nàng không biết, phía dưới vẻ thanh lệ vô tội này của Lục Vân có cất giấu suy nghĩ gì hay không? Nhưng cũng không quan trọng, hiện tại nàng đã có lực lượng cùng Lục Vân đối kháng, chút kỹ xảo này của Lục Vân không thể tạo thành thương tổn lớn đối với nàng được nữa. Lần đầu tiên, Lâm Cẩn Dung có loại cảm giác quan sát người khác.

Lục Vân thấy Lâm Cẩn Dung chậm chạp không nói lời nào, liền hướng nàng đứng đắn thi lễ: “Tẩu tử không chịu tha thứ cho ta sao?”

Lâm Cẩn Dung nở nụ cười, vươn tay nâng nàng dậy: “Làm sao có thể?”

Chợt nghe bên trong một trận động tĩnh, Lục Thiệu cùng một lão đại phu râu tóc bạc trắng đi ra, hai người đồng loạt ngậm miệng, quay người lại nhìn. Lục Thiệu còn mặc xiêm y hôm qua, hốc mắt thâm quầng, cằm đầy râu, thần sắc lãnh băng lướt qua bên người các nàng, dẫn lão đại phu kia đi ra ngoài. Lục Kinh đứng từ xa chạy nhanh đuổi theo.

Đồ thị từ bên trong đi ra nhẹ giọng nói: “Nàng cũng thật là, vốn đang có bầu, lại mang theo hài tử quỳ trên mặt đất, vừa ôm, vừa kéo, lại khóc lóc, nháo loạn, thai khí có thể không động sao?”

Lâm Cẩn Dung cùng Lục Vân đều không tiếp lời Đồ thị, Lục Giam chỉ thản nhiên liếc nàng một cái hỏi: “Có khỏe không?”

Đồ thị thấp giọng lầu bầu nói: “Không biết. Nói là uống thuốc trước rồi nhìn xem thế nào.”

Tố Cẩm từ bên trong đi ra, nhỏ giọng nói: “Nhị thiếu phu nhân, Đại thiếu phu nhân cầu người một việc.”

Lâm Cẩn Dung nhìn Lục Giam liếc mắt một cái, không muốn đi vào, Lục Vân nhanh nói: “Tẩu tử, để ta cùng vào với tẩu.”

Đồ thị nhíu mày nói: “A Vân, con là cô nương khuê tú, đi vào làm cái gì? Cách mành hỏi thăm một chút cũng được rồi, qua hai ngày rồi hẵng tới.”

Nàng vốn có ý tốt, nhưng Lục Vân một lòng muốn biểu hiện ở trước mặt Lục Giam, nhân tiện nói: “Ta cũng quan tâm Đại tẩu, ta vào thăm nàng.” Vừa nói, liền kéo Lâm Cẩn Dung thấp giọng nói: “Ta đi cùng tẩu.”

Tháp mà bình thường Lục lão phu nhân hay nằm nghỉ đã nhường cho Lã thị, chỉ đặt một bình phong khắc hoa sen tám cánh ở giữa, bên cạnh bình phong đặt hai chậu than lớn đang cháy đỏ hồng, Lục lão phu nhân có Sa ma ma bồi ở một bên, phật châu trong tay nhanh chóng xoay chuyển. Lã thị mặt trắng bệch như tờ giấy, nằm ở trên giường vẫn không nhúc nhích.

“Đại thiếu phu nhân, Nhị thiếu phu nhân đi vào.” Tố Cẩm thật cẩn thận hô bên tai Lã thị một tiếng, Lã thị tròng mắt dưới lông mi giật giật, chậm rãi mở mắt, thanh âm khàn khàn: “Nhị đệ muội, ta cầu muội, thỉnh Thủy lão tiên sinh tới xem bệnh cho ta được không?”

Lâm Cẩn Dung trong lúc nhất thời suy nghĩ tới vô số loại khả năng. Đại phu vừa tới là đại phu Lục gia quen dùng, y thuật cũng không kém cỏi, nếu hắn không đưa ra câu trả lời thuyết phục, chỉ nói uống thuốc nhìn xem, nói không chừng hài tử này khó mà giữ được, nếu là Thủy lão tiên sinh xem bệnh không nhất định có thể bảo đảm điều gì. Nếu nàng đáp ứng yêu cầu của Lã thị, không chừng sẽ rơi vào một vòng luẩn quẩn, nhưng nếu nàng không đáp ứng, đây lại là một mạng người. Có nên quản hay không? Trong nháy mắt tâm niệm luân chuyển ngàn lần, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng thở dài một tiếng: “Đại tẩu, đại phu tâm như phụ mẫu, Thủy lão tiên sinh không cần ta đặc biệt đi thỉnh, chỉ cần có người mở miệng, hắn đều đến.”

Lã thị nhẹ nhàng thở ra một hơi, thúc giục Tố Cẩm: “Ngươi bảo Đại gia chạy nhanh chuẩn bị xe tiếp đón Thủy lão tiên sinh tới đây.” Lời còn chưa dứt, trong mắt liền mờ lệ: “Nhị đệ muội, vẫn là làm phiền Nhị thúc đi theo một chuyến, vạn nhất hắn không tới thì làm sao bây giờ?”

Lâm Cẩn Dung không khỏi hờn giận, nàng vừa diệt tâm ma, Lã thị trước tiên đã dùng tâm tư tiểu nhân mà suy xét nàng, liền thản nhiên nói: “Đây là đại sự, nếu Đại tẩu đã mở miệng, không có đạo lý từ chối. Nhưng Thủy lão tiên sinh cũng bất quá chỉ đáp ứng đến chẩn bệnh thôi, cũng không phải là người của nhà ta. Nếu hắn không đến, ai đi cũng như nhau.” Tới hay không, đó là chuyện của Thủy lão tiên sinh, không thành còn định tính toán trên đầu nàng sao.

Lã thị liền yếu thế: “Ta sẽ không nói.”

Lục lão phu nhân ân hừ một tiếng, nói: “Nói chuyện này để làm gì? Thỉnh đại phu quan trọng hơn.” Lại phân phó Lục Vân: “Con đi tìm Ngũ ca cùng Lục đệ con, đem Nguyên Lang cùng Hạo Lang dẫn đến chỗ khác chơi, cẩn thận cảm lạnh.”

Lục Vân đành phải đứng dậy, đi ra bên ngoài.

Lục lão ông lại phân phó Lâm Cẩn Dung: “Hiện nay chỉ có một mình bà bà con để ý gia vụ, nhanh đi giúp nàng, đừng đứng hết ở trong này nữa.”

Lâm Cẩn Dung đang lo không tìm thấy cớ để rời đi, nghe vậy lập tức cáo lui.

Tuyết quang xuyên thấu qua cửa sổ giấy chiếu vào trong phòng, trong phòng một mảnh lãnh bạch, chậu than càng đốt càng vượng, khiến mọi người đổ mồ hôi, Lục lão phu nhân khép hờ mắt, lặng yên chuyển động phật châu trong tay: Đồ thị im lặng ngồi ở phía sau bà, cúi mắt nhìn chậu than; Lã thị giống như đã chết, nằm trên tháp một chút động tĩnh đều không có; nhóm nha hoàn ma ma tất cả đều bó tay bó chân đứng đó, cũng không dám thở mạnh; Mùi hương đặc trưng của thuốc Đông y từ bên ngoài tiến vào, tràn ngập mọi ngõ ngách trong phòng, tình cảnh như vậy kéo dài đến tận giữa trưa.

Lục Giam kéo nhanh áo choàng trên người, tuyết bị gió thổi bạt, chui vào cổ áo hắn, lạnh lẽo khiến hắn run rẩy. Lục Thiệu xanh mặt, nhếch môi, dùng sức quật ngựa kéo bởi vì tuyết lớn mà không thể chạy nhanh. Con ngựa nặng nề thở hổn hển, xa phu ngồi ở đằng trước dùng sức lôi kéo dây cương, ý đồ để xe ngựa đi nhanh hơn một chút, cũng không dám lên tiếng ngăn trở Lục Thiệu.

Lục Giam nhìn mà nhíu mày, lên tiếng nói: “Đại ca, dựa theo tốc độ này, chỉ sợ là hơn nửa canh giờ nữa mới có thể đến Lâm gia. Không bằng để xe ngựa đi sau, hai chúng ta đi trước thỉnh người.”

Lục Thiệu cũng không để ý đến hắn, xoay người lên ngựa, dùng sức vung roi, chạy lên trước. Lục Giam cầm dây cương đứng ở tại chỗ, nổi trận lôi đình, nhẫn nhịn, cuối cùng cũng trèo lên ngựa.

Quế ma ma đem thuốc đã sắc đổ vào thùng nhỏ, có thuốc bám chặt trên thành ấm, dù thế nào cũng đổ không ra, nàng liền cầm chiếc đũa gẩy. Lệ Chi cười nói: “Định đổi thuốc sao?”

Quế ma ma cười nói: “Cũng không phải vậy, Thủy lão tiên sinh đã công đạo rõ ràng, liều thuốc này của thiếu phu nhân chỉ có thể dùng trong hai ngày. Cứ sắc mãi sẽ nhạt vị.” Tay chân lưu loát tẩy rửa ấm thuốc sạch sẽ, phân phó Song Phúc: “Song Phúc, đổ bã thuốc này ra vườn hoa đi.” Thuốc dùng để bón cây không còn gì tốt hơn, hiện tại chôn xuống, đợi đến khi mùa xuân đất đai sẽ trở nên tươi tốt.

Song Phúc lên tiếng, bỏ chuyện trong tay xuống, xoa xoa tay vào váy, bước nhanh chạy tới cầm thùng đó đi vào trong viện.

Quế ma ma đi cùng Lệ Chi, đi vào trong mở thùng lấy thuốc, thuốc của Lâm Cẩn Dung đều do Thủy lão tiên sinh sao chế, được bao bọc kỹ lưỡng, luôn cất ở trong rương, khi nào cần dùng thì lấy ra.

Quế ma ma một bên cẩn thận đổ thuốc vào ấm, một bên mỉm cười nói với Lệ Chi: “Thiếu phu nhân lúc trước luôn không chịu nghe ta, thuốc đưa đến trước mặt nàng, nàng đều đổ đi. Hiện tại đã chịu uống rồi.”

Lệ Chi cười nói: “Cũng không phải sao, chỉ mong uống xong chỗ thuốc này sẽ có tiểu thiếu gia.” Vừa nói, hai tay hợp thành chữ thập nhìn trời cầu phúc một chút.

Quế ma ma đốt lò nhỏ lên, liên miên cằn nhằn: “Nghe nói thuốc này của Thủy lão tiên sinh cũng không đơn giản, bên trong lại bỏ thêm phương thuốc đặc chế của hắn. Cũng may thiếu phu nhân nhiều tiền, mới có thể thỉnh lão danh y như vậy đến, chuyên vì một mình nàng khám bệnh phối dược.”

Lệ Chi thấy nàng nói hơi nhiều, nhưng cũng không ngăn trở nàng, chỉ tươi cười ngồi nghe.

Song Phúc quyệt miệng đã chạy tới: “Ma ma, vườn hoa hơi nhỏ, mấy ngày nay tới giờ bã thuốc toàn đổ vào đó, đã sớm chật đầy rồi. Nếu đổ thêm, chúng ta sẽ chôn sống hoa a.”

Quế ma ma liền cười nhẹ nhàng chỉ vào cái trán của nàng: “Còn có thể gấp đến độ chết người sao? Sân bên ngoài nhiều như vậy, tùy ý có thể đổ thuốc vào bất cứ đâu mà?”

Song Phúc quay đầu nhìn nhìn tuyết giống như sợi bông rơi rụng lả tả, rụt cổ, hấp hấp cái mũi nói: “Bên ngoài đều bị tuyết phủ kín, làm sao dám hạ cuốc, không cẩn thận đào vào cây hoa thì phải làm sao bây giờ?”

Quế ma ma mắng: “Tiểu yêu nhàn hạ, vậy đổ tạm ra tàng cây đi, chờ tuyết tan thành nước, đất cũng khô đi, rồi nói sau.”

Song Phúc vội bưng thùng rác đi ra ngoài: “Ta sẽ ra đổ dưới tàng cây. Song Toàn đến hỗ trợ a!” Hai tiểu nha đầu một người cầm cuốc, một người nâng thùng rác đón tuyết chạy ra ngoài, sau khi đổ bã thuốc đi, lại nghịch tuyết một lúc.

“Trời sắp tối đen rồi, việc của các ngươi đã làm xong chưa? Bên ngoài còn đang ầm ỹ, các ngươi còn dám ở đây vui đùa, là ngại số mạng dài lâu sao?” Anh Đào chống nạnh đi ra, răn dạy một chút, hai tiểu nha đầu nhanh chóng thu dọn trở về.

Sắc trời dần dần trở nên ảm đạm, lúc tuyết kia hơi ngừng một chút, một người đạp tuyết chậm rãi đi tới dưới tàng cây kia, dùng chân gạt lớp tuyết cùng đất ra.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.