“Phụ thân! Phụ thân!” Lục Kiến Lập khẩn trương nhìn
Lục lão ông nằm trên tháp vẫn không nhúc nhích, sắc mặt âm u, đã lâm vào hôn
mê, nước mắt lã chã rơi xuống. Lục Kiến Trung đã nhắc nhở hắn, nghe thấy Lục
lão ông thở dốc thì phải nhanh đánh thức, hắn vẫn đều cẩn thận, căn bản chưa
từng nghe thấy dị trạng gì, tại sao lại đột nhiên không tốt thế này?
Phạm Bao nhanh vọt tiến vào, nói: “Nhanh, nhanh, Tam
lão gia, trong tráp bên tay trái của người có đựng thuốc, nhanh lấy ra cho lão
thái gia dùng.”
Lục Kiến Lập nước mắt nước mũi tèm nhem, thấy được
tráp lại khẩn trương chậm chạp không mở ra, Phạm Bao thấy thế sốt ruột, đơn
giản đoạt lấy, chỉ huy Lục Kiến Lập: “Mau nâng lão thái gia dậy.” Nói xong dĩ
nhiên từ trong đó lấy ra một bao thuốc bột, cầm một ống trúc, hướng tới thổi
vào lỗ mũi Lục lão ông. Lại kêu: “Nước gừng đâu? Dầu vừng! Nhanh lên!”
Lục Kiến Lập rất nhanh phản ứng lại, giận dữ hét:
“Nhanh đưa vào a! Mấy thứ này không phải đã sớm chuẩn bị sao?”
Sớm có hạ nhân bưng nước gừng dầu vừng tiến vào, Phạm
Bao cũng bất chấp gì khác, cầm lấy chiếc đũa mở miệng Lục lão ông, dặn dò Lục
Kiến Lập: “Đổ!”
Lục Kiến Lập chưa từng trải qua loại sự tình này, run
chân run tay cầm bát hướng miệng Lục lão ông đổ dầu vừng, nhưng hắn quá mức
khẩn trương, một chén dầu vừng đổ ra hơn phân nửa đều rớt ra ngoài. Phạm Bao
thấy thế sốt ruột, chộp lấy bát tự mình động thủ, khó khăn lắm mới đổ xong chỗ
dầu vừng còn lại, hai người đầu đầy mồ hôi. Cấp cứu đã làm xong, Lục lão ông
không có nửa điểm chuyển biến tốt, như cũ bất tỉnh nhân sự, tứ chi lạnh lẽo
cứng ngắc.
“Làm sao bây giờ?” Lục Kiến Lập vẻ mặt cầu xin, quả
thực không biết như thế nào cho phải.
Sớm biết như thế, lúc trước gần nên gọi lão thái gia
tỉnh dậy tốt hơn, hiện tại không còn cách nào khác . Phạm Bao mặt âm trầm, vừa
hối hận lại hoảng sợ, hai chân hai tay phủ trong áo choàng không chịu khống chế
run run, cố gắng dùng ngữ khí bình tĩnh nói: “Trừ bỏ một lần kia, đều dùng cách
này để cứu người. Lão thái gia cát nhân thiên tướng, nhất định sẽ không có việc
gì.”
Hắn nói một lần kia? Đó là chỉ Lục Kiến Trung miệng
đối miệng với Lục lão ông hút đờm ra, mà cát nhân thiên tướng, nói cách khác,
cũng chính là mặc cho số phận.
Lục Kiến Lập nước mắt chảy đầy mặt? Đem tay áo xấu hổ
che mặt, thấp giọng nói: “Là ta bất hiếu.” Hắn lúc ấy cũng chỉ biết hoảng hốt
rối loạn, không nghĩ tới biện pháp hút đờm này, hắn rốt cuộc vẫn không có gì
hữu dụng, không bằng Lục Kiến Tân biết đọc sách làm quan, cũng không như Lục
Kiến Trung biết việc buôn bán, chăm sóc mọi người, khiến lão phụ vui vẻ, cứu
được mạng của lão phụ.
Phạm Bao trầm mặc một lát, đột nhiên hạ quyết tâm, âm
trầm mặt lệnh cho nô tài kia: “Đi ra ngoài nhìn xem đại phu sao còn chưa tới?”
Nô tài kia giật mình, liều mạng chạy ra ngoài.
Phạm Bao một phen kéo lấy tay áo Lục Kiến Lập, trầm
giọng nói: “Tam lão gia, lúc này cũng không phải là thời điểm khóc. Người xem?”
Hắn đưa tay đỡ dưới thân Lục lão ông nằm trên tháp, thấp giọng nói: “Tam lão
gia, sự việc khẩn cấp, tối nay ta vốn đáp ứng chi mệnh của lão thái gia cố ý
tới đây, hiện tại lão thái gia bệnh, không bằng trước làm cho xong chuyện lão
nhân gia đã sớm phân phó, người thấy thế nào?” Trong miệng hắn hỏi ý tứ của Lục
Kiến Lập, tay cũng đã đặt lên hoa vặn ven tháp đè xuống.
“Xoạch” một tiếng vang nhỏ, tháp nhìn vẫn như ngày
thường đột nhiên hé ra một cửa nhỏ, Lục Kiến Lập cả kinh thả tay áo, khẩn
trương đi qua xem. Phạm Bao từ giữa lấy ra một phong thư đã được niêm phong,
hai tay đưa qua, nghiêm túc nói: “Tam lão gia, người cầm đi, đây là lão thái
gia trước đó vài ngày đã an bài tốt, ngày sau nếu có phân tranh, thì cứ dựa vào
đây.”
Kia đó là di chúc, là phân phối tài sản trong nhà, Lục
Kiến Lập cả kinh không dám tiếp nhận, run run thanh âm nói: “Không được, cái
này nên giao cho mẫu thân mới phải.” Lấy phương thức như vậy đưa vào trong tay
hắn, hắn lấy ra thì có ai tin đây? Nếu mọi người đều vừa lòng thì còn may, nếu
không hài lòng, chẳng phải là người người đều hoài nghi hắn động chân động tay
sao?
Lúc này còn yếu đuối như thế. Phạm Bao tức giận vô
cùng: “Sự tình khẩn cấp, người cầm trước đi! Thứ này vào ngày Trùng Cửu, lão
thái gia đã thỉnh tộc lão trong dòng họ lại đây ăn cơm, cũng từng giao một phần
cho bọn họ, đây chỉ dùng làm căn cứ thôi.”
Lục Kiến Lập vẫn đang trái lo phải nghĩ, ngoài cửa
truyền đến một trận tiếng bước chân, cũng là không thể trì hoãn thêm, Phạm Bao
nhanh chóng đóng lại cánh cửa nhỏ kia, cầm lấy cánh tay Lục Kiến Lập, dùng sức
lay một chút: “Tam lão gia!” Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, người tới dĩ
nhiên bước nhanh vào cửa, Lục Kiến Lập không thể làm gì khác, chỉ đành lung
tung đem lá thư này nhét vào trong lòng.
Đại phu đối với bệnh tình của Lục lão ông cực kỳ quen
thuộc, tiến vào sờ soạng một lúc, khe khẽ thở dài: “Đờm tắc họng, ảnh hưởng lên
đường mũi, dầu vừng và nước gừng đã đổ vào, lại châm cứu, nên làm đều đã làm,
hiện nay chỉ có thể xem có nuốt xuống được hay không thôi.”
Lục Kiến Lập cùng Phạm Bao hai mặt nhìn nhau, đều từ
trong mắt đối phương thấy được khủng hoảng.
“Như thế nào rồi?” Mành cửa bị người bên ngoài mạnh mẽ
nhấc lên, Lục Kiến Trung áo đơn đi vào, chạy vội tiến vào, phía sau còn có Tống
thị đuổi theo, trong tay cầm theo hài: “Lão gia, hài của chàng.”
Phu thê hai người nhất thời thấy bộ dạng của Lục lão
ông đều ngẩn ra, nhất tề đi qua, người người rơi lệ, Lục Kiến Trung ngay cả kêu
ba tiếng cũng không thấy Lục lão ông trả lời, lập tức bắt lấy đại phu gầm nhẹ
nói: “Sao lại thế này? Sao ngươi lại chỉ đứng bất động a?”
Đại phu thở dài: “Bệnh mắc đờm này vốn là bệnh khó
trị, chỉ biết dùng thuốc, chính là tẫn nhân sự, biết thiên mệnh.”
Lục Kiến Trung buông hắn ra, bất chấp trên môi Lục lão
ông còn dính dầu vừng cùng thuốc bột, miệng đối miệng giúp Lục lão ông hút đờm.
Bất quá chỉ trong giây lát, trong viện thanh âm ồn ào,
cũng là các phòng các viện tất cả đều bị bừng tỉnh, vội vã chạy lại đây. Lục
lão phu nhân được người giúp đỡ tiến vào, liếc mắt một cái liền thấy được cảnh
này.
Lục Kiến Trung y phục sơ sài, chỉ mặc một kiện áo dài
đơn bạc, một chân đi đất, một chân đi hài, không để ý bẩn thỉu đang đỡ đầu Lục
lão ông, liều mạng hút đờm, mặt đều đỏ bừng, cũng không biết là mồ hôi hay là
lệ chảy đầy mặt. Một bên Tống thị tuy rằng không đến mức y quan không chỉnh,
nhưng cũng ăn mặc cực kì đơn bạc.
Mà Lục Kiến Lập, giống một như một con thỏ bị kinh
động, đần độn đứng ở nơi đó, nhìn thấy bà tiến vào, mới hoảng hốt có chút sôi
động, chạy tới dập đầu một cái vang dội, khóc nói: “Mẫu thân, con bất hiếu.”
Lục lão phu nhân chợt hiểu được đại sự không ổn, bên
kia Lục Kiến Trung rốt cục buông tha, thất hồn lạc phách quỳ rạp xuống đất,
khóc nói: “Con bất hiếu.”
Lục lão phu nhân “Ai” một tiếng, bả vai cùng thắt lưng
đều suy sụp, bước nhanh hướng tới bên cạnh tháp của Lục lão ông được hai bước,
ngồi xuống cầm bàn tay lạnh lẽo của Lục lão ông, chỉ gọi một tiếng: “Lão nhân?”
Liền nước mắt rơi xuống như mưa, không nói được lời nào nữa.
Bà vừa mở đầu, một phòng cao thấp cũng đi theo nức nở,
khuyên nhủ, hỏi han, người khóc thương tâm nhất là Lâm Ngọc Trân, giống như một
hài tử òa vào trong lòng Phương ma ma. Lâm Cẩn Dung phủ một áo choàng dày, một
bên lau mắt, một bên nhất nhất đánh giá tình hình trong phòng, lại vừa vặn chạm
phải ánh mắt của Phạm Bao như bóng ma đứng trong góc, Phạm Bao vẻ mặt thực âm
trầm, lại mang theo vài phần điều tra cùng cầu xin.
Lục Kinh liếc mắt một cái đảo qua, Lâm Cẩn Dung lạnh
nhạt thu hồi ánh mắt, đem khăn tay xoa khóe mắt, tiến lên đỡ Lục lão phu nhân:
“Tổ mẫu, vẫn là trước hết nghe đại phu nói thế nào đã.”
Đôi mắt vẩn đục của Lục lão phu nhân nhất thời sáng
lên một ngọn lửa nhỏ, nhìn trông mong đại phu, cúi đầu ai khẩn: “Trương tiên
sinh, nếu ngươi có thể cứu lão nhân nhà ta, mặc kệ dù thế nào cũng mời ngươi
thử một lần, bao nhiêu tiền cũng không quan trọng bằng hắn.”
Đại phu kia chỉ lắc đầu thở dài xin lỗi.
Ánh sáng trong mắt Lục lão phu nhân từng chút một trở
nên ảm đạm, nước mắt vẫn rơi, mãi cho đến khi Lục Kinh bưng thuốc bước vào, mới
nhẹ nhàng thở ra, tiếp nhận thấp giọng nói: “Lão nhân, ta đút thuốc cho chàng.”
Lâm Cẩn Dung nhanh tiến lên, cùng Lục Kinh đứng hai
bên, cố gắng nâng Lục lão ông dậy dựa vào gối mềm, lấy chiếc đũa mở miệng của
Lục lão ông ra, từng thìa thuốc Lục lão phu nhân đút vào đều rớt ra từ khóe
miệng Lục lão ông.
Thấy vậy, mọi người đều hiểu được không thể cứu vãn.
Lâm Ngọc Trân hai mắt đăm đăm, muốn khóc lại không dám khóc, chỉ liều mạng nắm
chặt thành quyền, khống chế không được thấp giọng thút thít.
Lục lão phu nhân cắn chặt khớp hàm, run run bắt tay
vào làm, lấy khăn tỉ mỉ thay Lục lão ông lau thuốc chảy ra, lại cầm lấy thìa
đút thuốc tiếp. Bà không nói gì, cũng không có biểu tình gì đặc biệt, chính là
luôn luôn kiên trì. Khóe mắt Lục lão ông chảy ra một giọt lệ vẩn đục, Lục lão
phu nhân hít một hơi, nắm chặt tay hắn, dán tại bên tai hắn thấp giọng nói:“
Chàng ngoan ngoãn uống nốt bát thuốc này là tốt rồi. Chàng nghe được không.”
Lâm Cẩn Dung cách gần nhất, nghe thấy rành mạch, tay
vẫn vững vàng đương đương cầm chiếc đũa đột nhiên run lên một chút, sau đó càng
không thể vãn hồi.
Lục lão phu nhân trách cứ nhìn nàng một cái, Tống thị
dựa vào đi qua nói: “Để ta.” Vì thế tay cầm chiếc đũa run rẩy không phát sinh
nữa.
Lâm Cẩn Dung đứng ở một bên, cúi mắt nhìn hai mái đầu
bạc trắng ghé vào nhau kia, đột nhiên cảm thấy nghẹt mũi mờ mắt. Cái gọi là
tương cứu trong lúc hoạn nạn, cố gắng chính là như vậy, đến ngày nào đó chết
già, hắn luyến tiếc nàng, nàng luyến tiếc hắn, hắn hiểu biết nàng nhất mà nàng
cũng hiểu biết hắn nhất. Cố nhiên lúc này thương tâm vì sinh ly tử biệt, nhưng
đi qua vài thập niên bọn họ cũng đã trải qua mọi hạnh phúc đầm ấp.
Có ai đó từ phía sau kéo tay áo nàng một cái, Lâm Cẩn
Dung quay đầu, chỉ thấy Đồ thị ánh mắt hồng hồng nhìn nàng, liều mạng hướng
nàng nháy mắt, vẫn liếc tới Phạm Bao đứng ở một góc.
Lâm Cẩn Dung cũng không biết lúc trước trong phòng này
đã xảy ra sự tình gì, nàng chỉ biết là hiện tại vẫn còn chưa đến thời điểm Phạm
Bao bị buộc đuổi ra ngoài, đây là muốn làm cái gì? Cho dù là muốn làm gì đó,
hiện tại mọi người đều đang đợi Lục lão ông trong cơn hấp hối, nàng lại chạy đi
đâu được? Lục lão ông còn chưa trút hơi thở cuối cùng, nàng liền đi qua lặng lẽ
nói chuyện với đại quản sự trong nhà, rơi vào mắt người bên ngoài, sẽ nói thế
nào đây? Nhưng Phạm Bao sốt ruột như thế, tất nhiên là có nguyên nhân, Lâm Cẩn
Dung nhìn Anh Đào đứng xa xa liếc mắt một cái, Anh Đào lúc này biểu hiện ra bản
chất lanh lợi, lập tức bưng chậu nước men theo góc tường đi qua.
Lâm Cẩn Dung không quản chuyện bên kia nữa, từ trong
lòng Phan thị tiếp nhận Nghị Lang còn đang ngủ say, im lặng chờ đợi tình hình
của Lục lão ông.
Bát thuốc kia của Lục lão phu nhân cứ đút đến khi
nguội lạnh, cũng vẫn chưa được nửa bát. Canh ba giờ dần, Lục lão ông trong lúc
hôn mê đã trút hơi thở cuối cùng.