Thế Hôn

Chương 357: Chương 357: Chống đối




Lục lão ông trừng mắt Lục Giam không nói lời nào, ánh mắt đã trở nên mềm mại, trong cổ họng vẫn còn hơi thở hổn hển.

Lục Giam bình sinh lần đầu tiên, không phải là vẻ quy củ, mà là cợt nhả giúp Lục lão ông xoa ngực đấm lưng: “Tổ phụ, bất luận như thế nào, tôn nhi đã về đến đây, tốt xấu cũng nên để tôn nhi nghỉ hai ngày rồi đi, được không?”

Lục lão ông trong lòng rốt cuộc là vui mừng, cố gắng chống đỡ không được bao lâu, bị Lục Giam lấy lòng, lại càng không thể miễn cưỡng, liền thở dài: “Ta khỏe mà, ngày mai con nghỉ một ngày, rồi sau đó trở về, muốn nghỉ cũng chờ khi lên thuyền rồi nghỉ.”

Lục Giam trầm mặc không nói, hắn từ xa trở về, ngày đêm vất vả, mục đích chính là muốn có thêm chút thời gian bồi Lục lão ông, nếu chỉ được ở lại một ngày, vậy sao có thể khiến người cam tâm? Hắn sẽ không đồng ý.

Hắn có tính tình gì, Lục lão ông rõ ràng nhất, thấy hắn không đáp lời, liền biết hắn căn bản không nghe vào, nhịn nhẫn, chỉ đành nhượng bộ: “Vậy thì nghỉ thêm một ngày, nếu không nữa thì ta sẽ đuổi người. Con chính là bất hiếu!”

Lục Giam còn muốn mở miệng nói chuyện, Lục lão ông đã đuổi hắn: “Đi mau, đi mau, trước tới chỗ tổ mẫu, mẫu thân con thỉnh an, rồi đến cùng ta nói chuyện.”

Lục Giam đành phải hành lễ cáo lui.

Hắn chân trước mới xuất môn, Lục lão ông liền ném ấm trà chén trà bên người xuống đất, mắng: “Rốt cuộc là ai gọi hắn về nhà? Phạm Bao, ngươi lập tức điều tra cho ta! Tra không được ngươi cũng đừng làm chức tổng quản này nữa!”

Phạm Bao vội vàng cáo lui, Lục lão ông vô lực nằm ở trên ghế, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Ai khiến Lục Giam mạo hiểm trở về? Hắn nghĩ tới Lục Kiến Trung cùng Tống thị.

Lâm Ngọc Trân đang chợp mắt, mông lung xuôi tai nghe Phương ma ma cùng Phương Linh ở bên ngoài thấp giọng nói chuyện, vài lần nhắc tới Lục Giam cùng Lâm Cẩn Dung, liền mở mắt ra: “Có chuyện gì?”

Phương ma ma tiến vào thật cẩn thận nói: “Hồi phu nhân, là Nhị gia đã trở lại.”

Lâm Ngọc Trân ngẩn ra, mạnh mẽ khởi động thân mình: “Hắn đã trở lại? Sao hắn lại trở về?” Nàng chỉ yêu cầu mẫu tử Lâm Cẩn Dung trở về, cũng không gọi Lục Giam về nhà mà.

Phương ma ma cười làm lành: “Nói là lo lắng lão thái gia, lúc này đã đến Tụ Hiền các. Sau đó mới đến thỉnh an phu nhân.”

“Nhị thiếu phu nhân đâu?” Lâm Ngọc Trân trực giác không tốt, đột nhiên cất cao thanh âm.

Phương ma ma ánh mắt chung quanh loạn chuyển: “Không có tới.”

Lâm Ngọc Trân không thở nổi… Ánh mắt trừng lớn, cuối cùng cười lạnh: “Tốt lắm! Tiền đồ của hắn cũng đều không cần! Thật sự là hiếu thuận, thật sự là săn sóc! Ta nuôi dưỡng nhi tử thật tốt, hiếu thuận với tổ phụ hắn… săn sóc thê nhi hắn, có điều trong mắt trong lòng vốn không có ta a!”

“Phu nhân!” Phương ma ma bước lên phía trước một bước, vẻ mặt vô cùng lo lắng. Lời này nếu để người ta nghe thấy, rơi vào tai Lục lão ông, chẳng phải là sẽ không thoải mái sao? Mấy ngày nay… Nhị phòng hết lòng hầu hạ, đem Lục gia nhị lão dỗ dễ bảo… chiếu cố vô cùng chu đáo, Lâm Ngọc Trân vốn là người phổi bò, không biết làm mấy chuyện lấy lòng này, dĩ nhiên bị thua kém, còn không để ý đúng mực nói lung tung như thế, thật sự là rất không sáng suốt.

Lâm Ngọc Trân thở phì phì cầm lược trong tay quăng lên bàn trang điểm.

Phương ma ma nhỏ giọng nói: “Phu nhân, vẫn là nên thu thập một chút đi.” Thấy nàng không phản đối, gọi mấy người Phương Linh tiến vào thay nàng rửa mặt chải đầu. Phương Linh mới cầm cây trâm cài lên đầu Lâm Ngọc Trân, Lâm Ngọc Trân liền một chưởng vung qua: “Hoa lệ như vậy làm cái gì? Hắn là khách quý sao? Ta không cần phải tới tận cửa tiếp đón hắn chứ?”

“Đổi cái khác.” Phương ma ma tim đập thình thịch, Lục Giam cùng Lâm Cẩn Dung không nghe lời Lâm Ngọc Trân, Lục Giam tự ra chủ ý chạy về đây… Một khi biết Lục lão ông tốt lành, trong lòng trong mắt sẽ đối đãi với dưỡng mẫu như Lâm Ngọc Trân thế nào đây? Kia cũng không phải là kẻ ngốc, chỉ cần cẩn thận suy nghĩ, có thể đoán được rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, không oán hận, không phiền chán là chuyện không có khả năng. Nếu Lâm Ngọc Trân biết thu liễm, nói vài câu mềm mại cũng đành thôi, thái độ thế này, thế nào cũng sẽ thành trở mặt.

Phương Linh thay đổi một cây trâm bằng bạc: “Phu nhân, cái này được chứ?”

Lâm Ngọc Trân nhìn cái gì cũng không thuận mắt: “Ta nghèo túng vậy sao?”

Phương Linh tính tình tốt lại thay đổi cây trâm kiểu dáng đơn giản khác: “Vậy cái này thì sao?”

Lâm Ngọc Trân không nói… Phương ma ma nhanh chóng ra hiệu cho Phương Linh, Phương Linh vội cài trâm cho nàng, lấy gương cho nàng soi: “Phu nhân thấy thế nào?”

Lâm Ngọc Trân sầm mặt đứng lên: “Sao hắn còn chưa đến đây? Là muốn ta sai người đi thỉnh sao?”

Phương ma ma vội đáp: “Nhị gia đi trước đến Tụ Hiền các, lúc này ở chỗ của lão thái thái, hơn phân nửa là lão thái thái giữ lại nói chuyện, chắc là sắp đến rồi.”

Nếu là thân mẫu… Dù trong lòng tức giận, đã hơn một năm không gặp, làm sao có thể chờ đợi, lập tức sẽ hướng tới Vinh Cảnh cư, muốn sớm nhìn thấy nhi tử. Nhưng Lâm Ngọc Trân tính toán so đo, sao nàng có thể làm chuyện tự hạ thấp giá trị bản thân như thế? Đương nhiên sẽ ở trong phòng nghiêm nghiêm túc túc chờ Lục Giam lại đây bái kiến thỉnh an. Chờ tới nửa ngày, mắt thấy sắc trời đã trễ, vẫn không thấy bóng dáng Lục Giam đâu, nàng càng chờ càng phát hỏa: “Đi, nhìn xem Nhị gia rốt cuộc đang bị ai giữ lại? Từ Vinh Cảnh cư đến nơi đây, cũng không mất đến nửa canh giờ a?”

Phương ma ma đau đầu không thôi, từ Vinh Cảnh cư đến nơi đây đương nhiên không cần tới nửa canh giờ, nhưng nếu Lục Giam cố ý muốn chần chừ, thực có khả năng sẽ tiêu tốn một canh giờ cũng chưa thấy đến mà.

Xưa đâu bằng nay, phu nhân sao lại không hiểu được đây? Cũng không dám không nghe lời Lâm Ngọc Trân, không khỏi sai người đi nhìn xem thế nào.

Lại qua thời gian một nén nhang, lúc Lâm Ngọc Trân đang nổi bão, ở gian ngoài rốt cục vang lên thanh âm bọn nha hoàn vấn an Lục Giam, ngay sau đó, mành cửa bị nhấc lên, Lục Giam thần sắc lạnh nhạt đi đến, hành lễ vấn an: “Con thỉnh an mẫu thân, mẫu thân hết thảy mạnh khỏe chứ?”

Lễ nghi như thường, Nhị gia tính tình hàm dưỡng vẫn là tốt lắm, Phương ma ma nhẹ nhàng thở ra, Lâm Ngọc Trân hiển nhiên cũng đã nhìn ra, lúc này cười lạnh: “Ta còn cho rằng ta phải đến cầu kiến Lục Nhị gia, mới có thể gặp được đây.” Cũng không bảo Lục Giam đứng dậy.

Lục Giam cũng không để nàng bảo, tự động đứng thẳng thân mình, vẻ mặt càng phai nhạt vài phần: “Mẫu thân thứ tội, tổ mẫu bên kia nhiều người, vì vậy con ở lại lâu một lát.”

“Con vất vả rồi. Nói vậy Tam thúc phụ cùng Tam thẩm nương của con đã ở nơi đó đúng không. Như thế nào, nói nhiều, khát nước không? Phương Linh, dâng trà ngon nhất cho Nhị gia.” Lâm Ngọc Trân cười lạnh, nặng nề nói mấy chữ trà ngon nhất. Nhiều người cái gì, đơn giản là Lục Kiến Lập cùng Đồ thị ở bên kia mà thôi.

Lục Giam đơn giản trầm mặc không nói. Hắn vốn biết tính tình của Lâm Ngọc Trân, thời điểm nhìn thấy Lục lão ông, hắn liền hiểu được, Lâm Cẩn Dung đã đúng, suy nghĩ và hành động của Lâm Ngọc Trân không giống với bọn họ. Nhưng hắn nghĩ, có một cơ hội như vậy, để hắn hạ quyết tâm trở về thăm Lục lão ông cũng rất tốt. Cho nên vui mừng cùng kiên định càng nhiều hơn tức giận cùng phẫn nộ. Nhưng hiện tại nhìn thấy bộ dạng này của Lâm Ngọc Trân, tâm tình đang vui vẻ cũng trở nên lạnh lẽo.

“Ta tân tân khổ khổ nuôi con lớn, vì con tìm tiên sinh tốt nhất, vì con theo học ở chỗ Chư tiên sinh, mà bỏ phụ thân ở lại đó một mình, từ Giang Nam đến nơi đây nhiều năm như vậy, là vì cái gì? Vì con khảo thí công danh, không coi tiền đồ ra gì, muốn trở về thì cứ trở về sao? Trong lòng trong mắt con đến tột cùng có người mẫu thân như ta hay không! Đến tột cùng có phụ thân con hay không? Ta thấy nên viết thư cho phụ thân con, giáo huấn cho con chút đạo lý mới được.” Lâm Ngọc Trân nhìn thấy vẻ trầm mặc lạnh lùng quen thuộc trên mặt Lục Giam, trong lòng càng giận. Nàng vì cái gì? Từ Giang Nam tự do tự tại, phong cảnh thời tiết đẹp, từ bên cạnh Lục Kiến Tân trở lại chỗ Bình châu chim cũng khó sinh sống này, đến đây bước đi không xong, vẫn cô đơn nhốt tại trong viện, chịu đựng cơn giận không đâu của Tống thị, bị Lục lão ông cùng Lục lão phu nhân soi mói chỉ trích, là vì cái gì? Không phải là vì hắn sao? Hắn lại đối với nàng như vậy!

Lục Giam hơi hơi nhíu mày: “Là mẫu thân viết thư bảo con trở về mà.”

Lâm Ngọc Trân tức giận quá mà cười: “Ta bảo con trở về? Ta là bảo A Dung mang theo Nghị Lang trở về! Con có chính sự phải làm, nàng nên thay con tẫn hiếu! Nhìn xem con làm chuyện gì? Các con thật cứng rắn ……”

“Nghị Lang mới được hai tháng! Trời nóng như vậy, đường thì xa………………” Lục Giam rốt cuộc nhịn không được, dựng thẳng lông mày đánh gãy lời của nàng: “Về sau hắn lớn lên người hắn sẽ hiếu kính là người, sao người lại nhẫn tâm như thế?” Hắn đã nhiều ngày không được nghỉ ngơi tốt, vốn đã không béo tốt, hiện tại càng gầy thêm, lông mày và ánh mắt vốn thanh tú hòa hảo, lúc này hiện ra phần nhiều là sắc bén cùng phẫn hận. Một đường đi xa, một đường lo lắng, cực độ mỏi mệt, tâm tình lại không tốt, tuy rằng cực lực đè thấp thanh âm, phẫn nộ cùng bất bình trong đó lại không ít.

Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa bao giờ cường ngạnh va chạm với nàng như vậy, từ trước không hề vui vẻ, nhưng thời điểm biểu đạt bất mãn hay không vui, cũng chưa từng dùng thái độ thế này. Lâm Ngọc Trân sợ run một lát, càng thêm phẫn nộ, thuận tay cầm chén trà bên người ném vào Lục Giam, rít gào nói: “Ta thế nào chứ, ta làm gì hắn chứ? Bất hiếu! Ta sẽ hại hắn sao? Có ma ma nha hoàn một đường hầu hạ, đa số cũng là ngồi thuyền, có thể thế nào chứ? Có thể thế nào? Ta bắt bọn họ giống ngươi ngày đêm đi đường như vậy sao?”

Lục Giam không tránh né, để chén trà kia ném trúng. Chén trà nện ở trước ngực hắn, nước hắt vào người, sau đó rơi xuống, vỡ nát trên nền đá thanh chuyên.

Phương ma ma lúc này mới phản ứng lại, mạnh mẽ đi lên đau khổ khuyên bảo: “Phu nhân, bớt tranh cãi đi. Nhị gia, phu nhân thực không có ý tứ kia, chậm rãi nói chuyện thôi, không buộc nhất định phải về ngay lập tức, phu nhân cũng không có cách nào khác, cũng là muốn sớm gặp tiểu thiếu gia một chút thôi………………”

Lục Giam trầm mặc nhìn mảnh vỡ dưới chân, không đợi Phương ma ma nói xong, không nói được một lời, xoay người đi ra ngoài.

“Ngươi đứng lại đó cho ta! Vong ân phụ nghĩa!” Lâm Ngọc Trân giận dữ, Lục Giam đi càng nhanh, giây lát đã không thấy tăm hơi.

Trong phòng chết lặng, Lâm Ngọc Trân tựa vào ghế khảm trai hoa lệ, vừa phẫn nộ lại thương tâm, đúng là sói, đứng là sói mà, nàng đã nuôi dưỡng một con sói, mới chỉ là một quan nhỏ bát phẩm đã không đem nàng để vào mắt, cứ như vậy trước mặt hạ nhân chống đối nàng, nàng còn có mặt mũi thể diện gì nữa đây? Nàng tuyệt đối không để loại tình huống này phát sinh lần nữa, nàng muốn………………

Không đợi nàng nghĩ nàng muốn như thế nào, đã có ma ma ở ngoài mành nói: “Đại phu nhân, lão thái gia thỉnh người lập tức đi Tụ Hiền các một chuyến.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.