Thế Hôn

Chương 316: Chương 316: Chuyện xưa




Trên trời đột nhiên rơi xuống chuyện tốt như vậy, dù thế nào cũng đều làm cho người ta không dám dễ dàng tin tưởng.

Nghe xong lời nói của Lâm Cẩn Dung, không chỉ là Cẩm cô, ngay cả đám người Hạ Diệp cùng Đậu Nhi ở một bên cũng lắp bắp kinh hãi.

Đậu Nhi tất nhiên là chưa bao giờ từng nghe Lâm Cẩn Dung đề cập qua nửa điểm, lại càng không biết nàng khi nào có chí nguyện to lớn này, cũng không biết Cẩm cô rốt cuộc vì sao lọt vào mắt xanh của nàng, vậy mà vừa mở miệng đã thốt ra lời hứa như thế.

Cẩm cô đã gặp qua người từ nam chí bắc, lòng người dễ thay đổi cũng thấy thật sự không ít. Tuy rằng trên đời người tốt không ít, nhưng cái bánh lớn vô duyên vô cớ từ trên trời rơi xuống, cũng cảm thấy có chút kỳ quái, không ổn lắm. Lập tức liền mỉm cười, chỉ nhún nhường: “Đa tạ ý tốt của tiểu nương tử, tiểu nữ tử chưa làm được điều gì, cũng không dám nhận phúc đãi, ta chỉ nguyện bình an sống quãng đời còn lại là được rồi. Nhà tranh ngay tại đằng trước, ta sẽ không bồi người đi vào.” Nói xong lui lại mấy bước, thần thái có chút bất hòa cùng phòng bị.

Lâm Cẩn Dung nhìn xem rõ ràng, không khỏi âm thầm cười khổ, đây là dục tốc bất đạt, nàng nói ra quá đột ngột, Cẩm cô bất quá chỉ là một bé gái mồ côi, tất nhiên là sợ hãi trong đó có âm mưu gì đó. Đổi lại là chính nàng, chỉ sợ cũng là thập phần cẩn thận. Nhưng nàng cũng không còn cách nào khác, thời gian cấp bách, không thể hoàn toàn thuyết phục Cẩm cô, lập tức không dám nhiều lời nữa, chỉ tự đi vào nhà tranh.

Đợi đến khi đi ra, Cẩm cô vẫn còn thành thành thật thật ở một bên chờ: “Thỉnh tiểu nương tử đi theo ta, đến đằng trước múc nước rửa tay.”

Lâm Cẩn Dung cũng sẽ không nhắc lại chuyện vừa rồi, hỏi Cẩm cô chút việc vặt, hỏi từ chỗ Giang thần miếu đến bến tàu Võ Nghĩa đi bộ bao xa? Lại hỏi bên cạnh thôn có bao nhiêu hộ, thanh niên trai tráng có nhiều không? Người nghèo khổ giống như Cẩm cô lại có bao nhiêu?

Cẩm cô đối với nàng mặc dù mang theo vài phần cảnh giác, nhưng cũng không thấy nàng có chỗ nào không thích hợp, huống chi vừa mới nghe Anh Đào nói Lục Giam vừa đỗ tiến sĩ, đang lên kinh nhậm chức, lai lịch thân gia tính danh tất cả đều không giấu diếm, nghĩ rằng mình vô tài vô mạo, không có gì khiến người ham thích, vì vậy liền nhất nhất trả lời .

Lâm Cẩn Dung ghi tạc trong lòng, lại ở trong sân dạo một vòng, thấy sắc trời dần dần trở nên ảm đạm, liền kêu Anh Đào đi gọi Lục Giam trở về lữ điếm, quay đầu kéo Cẩm cô ở một bên thấp giọng nói: “Ta bao năm qua gặp được nhiều chuyện, thấy rằng thiện hữu thiện báo, làm nhiều việc thiện là rất tốt, muốn kính thần Phật là thật, nhưng càng cảm thấy giúp người sống mới là điều cần thiết nhất. Nếu tỷ tỷ không tin, có thể hỏi thăm Lục gia Nhị thiếu phu nhân ở Bình châu là người như thế nào. Là thật sự muốn giúp tỷ tỷ một phen, nếu tỷ tỷ có nhu cầu…… Thí dụ như nói người trong sạch, thiếu đồ cưới gì đó, thì cứ sai người mang thư tới lữ điếm cạnh bến tàu Võ Nghĩa là được.” Vừa nói, vừa đưa túi tiền đã chuẩn bị sẵn.

Cẩm cô chỉ cảm thấy người trước mặt này thật sự là vạn phần quỷ dị, giống như có rất nhiều nan ngôn chi ẩn, nhưng rõ ràng không phải người xấu, cũng không phải người không bình thường. Liền âm thầm đoán, chẳng lẽ là làm việc đuối lý gì đó, muốn cầu giải thoát sao? Vì vậy cũng không dám thu nhận tiền của nàng, chỉ thấm thía nói: “Tiểu nương tử nếu có tâm muốn kính thần Phật, biện pháp còn nhiều mà, vốn không cần phải như thế.”

Lâm Cẩn Dung xem thần sắc của nàng, trong lòng biết nàng đã nghĩ sai lệch, đành phải nói: “Ta đã nói đến mức này, nếu tỷ tỷ còn không chịu thu nhận, ta cũng không muốn miễn cưỡng, thỉnh tỷ tỷ cầm số tiền này, thay ta ngày ngày ở trước mặt thần phật trong Giang thần miếu thắp hương hoa trái.”

Cẩm cô lúc này mới nói: “Nếu tiểu nương tử đã tin ta, tất nhiên nghĩa bất dung từ.”

Lâm Cẩn Dung vội đáp: “Tin tưởng. Bên trong có 30 quan tiền, trong đó mười quan coi như là phí tỷ tỷ đã vất vả, không cần phải cho ông từ biết.”

“Tôn thờ Giang thần vốn là việc nên làm, ta không cần……” Cẩm cô còn muốn chối từ, Lâm Cẩn Dung đã bỏ tay ra, liền thầm nghĩ, nếu Lâm Cẩn Dung có thành tâm như vậy, nàng sẽ thay Lâm Cẩn Dung cung phụng Giang thần là được rồi, vì thế cũng không hề đuổi theo nhún nhường.

Lâm Cẩn Dung đi tới cạnh Lục Giam đã sớm chờ ở một bên, thấp giọng nói: “Đi thôi.”

Lục Giam hơi hơi nhíu mày nhìn về phía nàng, thật sự không rõ nàng rốt cuộc đang làm những gì. Lại thấy giờ phút này không phải thời điểm truy cứu, vì thế không hỏi nhiều.

Lúc đó mây bay đầy trời, gió sông lành lạnh, Lâm Cẩn Dung chỉ đằng trước, nói: “Mẫn Hành, cảnh sắc bên kia khá đẹp, ta muốn qua đó ngắm một chút, chàng có vội không?”

Lục Giam vốn đã nghĩ muốn nàng giải sầu, lập tức nhân tiện nói: “Đi đi.”

Một bước, hai bước, ba bước, mỗi một bước đều giống như tiếng tim đập, Lâm Cẩn Dung hơi nhếch môi, dọc theo tử lộ ở kiếp trước, chậm rãi đi đến một tảng đá đen sì bên bờ sông, đứng lại, đưa tay xoa tảng đá kia, thấp giọng nói: “Hình dạng tảng đá này thật hay, giống như trâu đang nằm ngủ vậy.”

Mọi người vây quanh dạo qua một vòng, đều khen: “Xác thực như thế, Nhị thiếu phu nhân ánh mắt thật độc đáo. Ta phải nhìn một lúc mới nhận ra a.”

Tảng đá này, nàng đã nhìn qua vô số lần, còn thường ngồi trên đó, đương nhiên đã sớm nghiên cứu hình dạng nó giống cái gì. Huống chi, lúc trước Lệ Chi chính là chết ở chỗ này. Lâm Cẩn Dung cười gượng một tiếng, thu hồi tay. Trên tảng đá còn mang theo ấm áp do ban ngày phơi nắng để lại, tay vừa đặt lên đó rất nhanh đổ một tầng mồ hôi, lưu lại dấu tay ẩm ướt.

Nhìn dấu tay ấm ướt kia, tình hình Lệ Chi túa máu bắn tung tóe lại xuất hiện ở trước mắt Lâm Cẩn Dung, nàng tự nhiên hơi run run, chống lại ánh mắt tò mò tìm tòi nghiên cứu của Lục Giam, nàng lại không thể bảo trì bộ dạng vân đạm phong khinh, đơn giản bước nhanh vây quanh tảng đá kia một vòng, cao giọng nói: “Phía trước cách đó không xa chính là con sông a, ta đi qua nhìn xem.”

Không đợi Lục Giam đồng ý hay phản ứng lại, nàng đã bước nhanh về phía trước. Cỏ lau cao đến đầu người, bị gió thổi phập phồng lay động, nước sông nặng nề qua lại đánh sâu vào bãi bùn, làm xuất hiện một đống bọt bẩn, một con cua nhỏ giơ hai cái càng chạy nhanh trên bãi bùn, lưu lại dấu vết loạn thất bát tao, rất nhanh lại bị nước sông cọ rửa không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Lâm Cẩn Dung đứng ở trên bãi bùn, mở to hai mắt nhìn nước sông mênh mông trước mặt, tùy ý để nước sông làm ướt đôi hài. Năm ấy, nàng rơi vào đường cùng, từ chỗ này nhảy xuống sông, rõ ràng là không cam lòng, rõ ràng là oán hận, lại giống như sự cứu rỗi.

Lâm Cẩn Dung đột nhiên lệ nóng doanh tròng. Cảm giác từng bước một đi tới tử vong, cái lạnh từ lòng bàn chân truyền đến thân trên, lại từ da thịt thấu vào trong lòng, bi phẫn, tuyệt vọng, bất lực, đã xa cách nhiều năm như vậy, lại như thủy triều đánh úp vào người nàng, nàng gắt gao thu vạt áo, chỉ cảm thấy không thở nổi.

“A Dung, nàng làm sao vậy?” Lục Giam vốn là sợ nàng ham chơi gặp chuyện không may, bước nhanh đuổi theo, khi đến gần, mới thấy rõ ràng bộ dáng khác thường của nàng, không khỏi vừa khẩn trương, lại lo lắng, kẻ không tin Phật đạo như hắn, cũng rất sợ nàng va chạm phải cái gì đó.

Lâm Cẩn Dung đứng trong bóng hoàng hôn, trầm tĩnh nhìn mặt sông, một nửa gương mặt của nàng được ánh chiều tà chiếu sáng lên, một nửa khác thì bị che giấu. Trong mắt nàng chứa lệ, vẻ mặt bi thương. Nghe thấy tiếng hắn, nàng quay đầu nhìn hắn, ánh mắt đen tối khó hiểu.

Không cần nàng nói gì, không cần nàng làm gì, Lục Giam dĩ nhiên cảm nhận được lòng của nàng, hắn cảm thấy thực sợ hãi, không được tự nhiên, lại thập phần lo lắng, hắn bước lên phía trước chặt chẽ đỡ lấy đầu vai nàng: “Nàng rốt cuộc làm sao vậy? Vì sao khóc? Nói mau cho ta nghe.”

“Mẫn Hành, ta nhìn tình cảnh này, đột nhiên nhớ tới một chuyện xưa, thập phần đồng tình với nữ tử bên trong câu chuyện đó, không khỏi cảm thán.” Lâm Cẩn Dung mở to mắt nhìn hắn, hai giọt nước mắt lăn xuống, lấp lánh trong ánh chiều tà, trong trẻo nhưng lạnh lùng đau thương.

“Chuyện xưa gì mà đáng để nàng như vậy? Chuyện xưa, tám chín phần mười là bịa ra thôi, hoặc là kể nghe rợn cả người, hoặc là lấy nước mắt của người ta. Cái dạng này, làm ta sợ nhảy dựng, không biết nàng bị làm sao.” Lục Giam cau mày thay nàng lau lệ: “Được rồi, khóc cái gì chứ. Đừng khóc.”

Lâm Cẩn Dung gắt gao nắm lấy tay hắn, giống như nổi điên đem chuyện xưa đã chôn giấu ở chỗ sâu trong tâm linh nàng, đã dần trở nên hoang phế mọc đầy cỏ dại, hiện tại lại thốt nhiên ập đến kể cho cho hắn nghe: “Chuyện xưa này là thật, không phải bịa. Kể về một nữ tử, lập gia đình sinh con, vốn tưởng rằng sẽ hạnh phúc sống quãng đời còn lại, lại vì lòng người hiểm ác, bị người khác hãm hại, trước mất đi sự tín nhiệm cùng niềm vui của trượng phu, lại mất đi tính mạng của nhi tử thân thương. Nghĩ đến sẽ cô tịch cả đời, lại đột nhiên gặp phải phỉ loạn, phu gia cả nhà già trẻ lớn bé bỏ mặc một mình nàng chẳng quan tâm, chỉ có một hạ nhân trung thành giúp đỡ nàng trốn đi, nàng lại bị bó chân, chân nhỏ khó chạy trốn… rất đáng thương.”

Lục Giam nhíu mày nói: “Sao lại có người như vậy? Không thể rõ ràng chứng minh quỷ kế của người khác cũng đành thôi, tại sao lại vô tình vô nghĩa đối đãi với một nữ tử như thế?”

Một trận gió thổi qua, thổi trúng hai mắt đẫm lệ mơ hồ của Lâm Cẩn Dung, thủy triều qua lại cọ rửa, rất nhanh đem chân váy cùng hài của Lục Giam toàn bộ ướt sũng, nàng vẫn mang theo cười nhìn thẳng ánh mắt hắn nói: “Sự tình đến mức đó, nữ tử vốn tưởng rằng cửu tử nhất sinh, ai ngờ lại nghe được trượng phu của nàng gọi nàng. Trượng phu của nàng dẫn nàng chạy nạn, chạy trốn tới bờ sông, đem nàng an trí ở một chỗ, để lại tiền tài, cũng nhờ người chăm sóc, nói rõ đi trước tìm phụ mẫu, rất nhanh sẽ trở lại tiếp nàng cùng nhau ngồi thuyền rời đi, nữ tử vẫn chờ, vẫn chờ, đợi mấy ngày mấy đêm, người chạy nạn đến rồi đi, thủy chung vẫn không thấy trượng phu của nàng. Lúc này, người đến chỉ có một bàng chi thân tộc, nói trượng phu của nàng đã mang theo phụ mẫu hướng một con đường khác, từ bỏ nàng.” Nàng dừng một chút, thấp giọng nói: “Chàng thấy nàng nên tin ai đây? Trượng phu của nàng thật là lừa gạt từ bỏ nàng sao?”

Nàng hôm nay thật sự cổ quái, Lục Giam trong lòng bất an, kinh nghi bất định, lại vẫn nhẫn nại nói: “Nàng đương nhiên nên tin trượng phu của nàng. Nếu trượng phu của nàng quả thực muốn lừa gạt vứt bỏ nàng, chỉ cần không để ý tới sinh tử của nàng là đủ rồi, cần gì làm điều thừa, dẫn nàng đi xa như vậy, lại nhờ người chăm sóc, trả thù lao? Thân tộc này không phải nhìn lầm thì đúng là không có ý tốt.”

“Ta cũng nghĩ như vậy. Bọn họ trong lúc đó thật sự có quá nhiều hiểu lầm cùng thương tổn, nhưng hoàn toàn không phải người xấu hay kẻ ác.” Lâm Cẩn Dung chậm rãi nói: “Nữ tử kia cũng không tin, lựa chọn tiếp tục ở lại nơi đó chờ trượng phu của nàng. Nhưng cuối cùng nàng đợi không nổi, loạn phỉ tràn đến nơi đó, giết chết hạ nhân trung thành của nàng, còn nàng thì nhảy sông tự tử.” Nàng nhẹ nhàng hít một hơi, chỉ vào mặt sông nói: “Không biết tại sao, ta vừa đi đến nơi này, đột nhiên nhớ tới câu chuyện xưa đó, liền cảm thấy nữ tử này rất đáng thương. Nhịn không được mà cảm khái rơi lệ. Chàng nói trượng phu của nàng nếu không phải muốn vứt bỏ nàng mặc kệ nàng, vậy rốt cuộc chạy đi đâu đây?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.