Thế Hôn

Chương 370: Chương 370: Cường hãn




Hai người kia nhìn bộ dạng điêu ngoa của Phương ma ma, không khỏi đều nhíu mày, người lớn tuổi hơn tiến lên nói: “Ma ma không thể nói như vậy, đều là vì hậu sự của lão thái gia cần gì nói khó nghe thế? Tuy chúng ta là hạ nhân trong miệng nói năng lung tung, nhưng truyền ra ngoài cũng sẽ làm ô uế thanh danh của nhóm chủ tử.”

Phương ma ma không phải ngồi không, cáo mượn oai hùm [chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng] chuyện tình từ trước cũng làm không ít, huống chi việc hôm nay động chạm đến lợi ích của đích tôn, nếu nàng làm không tốt, sợ là Lâm Ngọc Trân là người đầu tiên sẽ trị tội nàng. Lập tức cũng bất chấp thể diện, cười lạnh liên tục, ưỡn ngực xông lên trước: “Thế nào? Các ngươi không phân rõ phải trái còn muốn ra bên ngoài làm ô uế thanh danh của nhóm chủ tử sao? Đại phu nhân là trưởng tẩu đích tôn, ngay cả hạ nhân cũng không dạy dỗ được, ngay cả hạ nhân cũng dám vung tay múa chân, đây là đạo lý gì a? Đại lão gia ít ngày nữa sẽ chạy về nhà, đến lúc đó sẽ thỉnh hắn bình phân xét xử. Nếu không thể chờ Đại lão gia, thỉnh nhóm dòng họ phân xử cũng được, nếu quả nhiên là ta sai lầm, ta sẽ quỳ xuống dập đầu nhận sai với các ngươi!”

Thấy bộ dạng nàng phải làm bất cứ giá nào, không biết xấu hổ không muốn sống nữa, lại lôi Lục Kiến Tân cùng dòng họ ra, nghĩ đến người khác bởi vì lấy đại cục làm trọng hoặc là vì nguyên nhân khác sẽ không đến mức làm ra tình trạng này, Lâm Ngọc Trân lại là hoàn toàn khác biệt, thường xuyên làm theo cảm tính, bên này vừa nói xong, bên kia có lẽ liền nháo loạn luôn. Còn có khả năng, bọn họ mới chạm vào Phương ma ma, Phương ma ma sẽ ngồi bệt xuống đất khóc nháo, lúc này trong phủ đã có người trong tộc của Lục gia, không thể để nhàn thoại truyền ra ngoài. Hai người kia tự biết không địch lại, chỉ đành thối lui, chạy nhanh đi tìm Lục Kiến Trung báo tin.

Phương ma ma đắc ý quay đầu nhìn Phạm Bao: “Đại quản sự, thỉnh đi!”

Phạm Bao bình thường thấy Lâm Ngọc Trân điêu ngoa không phân rõ phải trái không vừa mắt, lúc này nhìn lại cảm thấy cực kỳ thuận mắt, nhưng cũng không tỏ vẻ gì, thường thường thản nhiên theo Phương ma ma đi đến phòng khách, đợi cho tới chỗ không người, mới nói với Phương ma ma một tiếng: “Làm phiền rồi.”

Phương ma ma nhìn hắn, nói: “Là ý của Đại phu nhân và Nhị thiếu phu nhân.”

Phạm Bao gật gật đầu, thử hỏi: “Nhị thiếu phu nhân cũng ở đó?”

Phương ma ma ý vị thâm trường nhìn hắn một cái nói: “Bằng không thì sao?” Rõ ràng hắn sai người qua mặt Lâm Ngọc Trân đi nói với Lâm Cẩn Dung, lúc này lại hỏi như vậy, không phải muốn bị ăn mắng sao.

Phạm Bao nửa điểm hổ thẹn đều không có, lập tức liền vòng vo: “Ma ma là người hiểu biết, lão thái gia đối với Đại phu nhân thế nào, Đại phu nhân trong lòng hiếu kính lão thái gia, không cần nói tỉ mỉ hai người chúng ta cũng rõ. Lúc trước thấy Đại phu nhân bi thương quá độ, cho nên chỉ có thể tìm Nhị thiếu phu nhân.”

Phương ma ma trầm mặc một lát, nói: “Đại phu nhân cùng Nhị thiếu phu nhân cũng không phải là tình phân bình thường, thật sự chính là người một nhà.” Xem như chấp nhận câu nói mờ mịt của hắn.

Phạm Bao cũng hiểu được cái nhìn của Phương ma ma đối với Lâm Ngọc Trân cùng Lâm Cẩn Dung kỳ thật cùng hắn không sai biệt lắm, Lâm Ngọc Trân không quá đáng tin, vào thời khắc mấu chốt còn phải trông cậy vào Lâm Cẩn Dung. Vì thế liền nghiêm túc nói: “Ma ma, đều là vì tận trung.”

Phương ma ma gật gật đầu: “Đi nhanh chút đi.” Đối phó hạ nhân nàng còn làm được, nếu là Lục Kiến Trung hoặc Tống thị, Lục Kinh đến đây, nàng tuyệt đối ngăn cản không nổi.

Trong phòng khách, Lâm Ngọc Trân tà tà tựa vào ghế, vẻ mặt thâm trầm: “Thực sự coi bản thân là trụ cột, cũng dám an bài ta, ở trước mặt ta khoa tay múa chân. Nghĩ tới Khang Thị kia, cửa nhỏ nhà nghèo, sao có thể so sánh được với con? Thế nhưng để cho nàng ta ở trước mặt mọi người rạng rỡ mặt mày, đây là bắt nạt Lâm gia chúng ta mà.” Nghĩ nghĩ, lại nhịn không được nói: “Con mà về sớm hơn vài ngày thì thật tốt, chỉ cần con mở miệng, cho con tiếp tục quản gia, lúc này hắn làm sao có thể an bài chụp mũ người khác?”

Lâm Cẩn Dung ngồi ghế bên cạnh, mỏi mệt không muốn nói chuyện. Mà nói đến nói đi, Lục Kiến Trung an bài là có lợi cho nàng, có Lục lão phu nhân làm tấm mộc, nàng không cần trực tiếp đối mặt với mâu thuẫn, có thể căn cứ vào tình huống thuận lợi bứt ra hoặc là tự mình lựa chọn có tham dự hay không, thậm chí còn có thể nghỉ ngơi nhiều một chút, chiếu cố tốt Nghị Lang. Nàng vẫn nhớ rõ, kiếp trước sau khi tang sự của Lục lão ông xong xuôi, Tống thị gầy rộc hẳn đi, Lâm Ngọc Trân cùng Đồ thị nghỉ ngơi gần nửa tháng, nàng đi đường cũng cảm thấy lắc lư đầu váng mắt hoa. Nhưng những lời này không thể nói với Lâm Ngọc Trân, nên nàng đã cùng Lâm Ngọc Trân nói đủ rõ ràng, nhiều lời cũng vô ích.

May mắn Lâm Ngọc Trân lúc này cũng vô tâm truy cứu Lâm Cẩn Dung trả lời hoặc là không trả lời, cả đầu đều nghĩ đến Phạm Bao vì sao phải làm như vậy, có phải Nhị phòng sau lưng bọn họ làm chuyện gì đó khuất tất, cũng không biết ngầm trộm đi bao nhiêu tiền tài rồi. Vì thế cũng ngừng lải nhải, cô chất hai người ôm tâm sự, đều nhìn chằm chằm vào phía cửa.

Thời điểm Phạm Bao vào, liền nhìn thấy tình hình như thế, cô chất hai người mặc quần áo trắng, rút hết trâm cài đều sầm mặt, lạnh lùng nhìn hắn. Lâm Ngọc Trân thần sắc nhất quán mạnh mẽ, trong đó còn mang theo vài phần uy hiếp, giống như đang cảnh cáo hắn đừng đùa giỡn; Lâm Cẩn Dung ánh mắt lạnh lùng thanh thanh, mang theo một vẻ sắc bén nhìn thấu người khác.

Xưa đâu bằng nay, Phạm Bao thở dài, tiến lên hành lễ vấn an, làm đủ lễ nghi: “Nô tài thỉnh an Đại phu nhân cùng Nhị thiếu phu nhân.”

Nằm ngoài dự kiến của hắn, Lâm Ngọc Trân thu hồi bộ dạng vừa rồi, ngược lại vẻ mặt ôn hoà nói: “Lão phạm, ngươi vất vả rồi, ngươi là người bên cạnh lão thái gia, không cần giữ lễ tiết như thế. Ngồi đi.” Nàng có tính tốt này, thích hoặc là không thích, đều cực kỳ rõ ràng.

Lâm Cẩn Dung cũng không lên tiếng, chỉ tự tay bưng một chén trà gừng nóng bốc khói tới cho hắn, trong khay trà còn có thêm mấy khối điểm tâm. Trong bộ dạng phục tùng rũ mắt, còn có vẻ dịu dàng giống như lần đầu tiên Lục Giam dẫn nàng tới gặp hắn.

Đáng thương cho Phạm Bao, từ nửa đêm hôm qua tất bật, mãi cho đến hiện tại cũng chưa ăn uống gì, đã sớm đầu lạnh run chân run tay, cơ bắp co rút. Lúc này trong tay hắn cầm chén trà gừng nóng, nhìn mấy khối điểm tâm kia, ngón trỏ động đậy một chút, rốt cục cảm thấy có một chút lo lắng từ đầu ngón tay tẩm nhập vào trong cơ thể.

Lâm Ngọc Trân rục rịch, hận không thể lập tức bảo hắn nói ngay ra, nhưng thấy Lâm Cẩn Dung tặng trà nóng và điểm tâm, cũng liền giả ý xoa xoa lệ, nói: “Lão phạm ngươi vất vả rồi, mau ăn chút này lót dạ, chúng ta lại chậm rãi nói tỉ mỉ. Ai có thể dự đoán được lão thái gia lại ra đi như thế đây? Ngươi cũng thấy đấy, Đại lão gia và Nhị gia cũng không ở nhà, lão thái gia vừa mới buông tay, ngươi và ta đều rơi xuống tình trạng này! Thật sự phải chịu đựng tức giận a.”

Nàng gấp, Phạm Bao cũng gấp, vội vàng nói: “Trước tiên là nói về chuyện quan trọng rồi hẵng ăn.” Vì thế đem việc Lục lão ông an bài đều nói ra: “Từ tháng 5, lão thái gia đã an bài hậu sự, tổng cộng viết hai phần, một phần giao cho tộc lão vào ngày Trùng Cửu, một phần vốn là tính trước mặt mọi người lấy ra. Tiếc rằng hôm qua phát sinh đột ngột, lại chưa kịp lấy ra, nô tài liền giao cho Tam lão gia. Tam lão gia yếu đuối, lúc ấy cũng không dám cầm, phu nhân cần phải tìm thời cơ thích hợp, trước mặt mọi người lấy ra mới được.”

Lâm Ngọc Trân nói: “Nếu tộc lão trong dòng họ có, vậy…… Huống hồ hiện nay cũng không thể ở riêng.” Mà một phần kia nếu lấy ra thì có tác dụng gì hay không? Huống chi Lục lão phu nhân còn sống, lại không thể phân gia mà.

“Ý tứ của Lão thái gia, là muốn phân chia tài sản trước, về sau đều tự thu chi, để tránh cho lão thái thái khó xử. Chỗ tộc lão trong dòng họ thì……” Phạm Bao không nói. Tộc lão trong dòng họ là có một phần là không giả, nhưng phải biết rằng, trong tộc từ xưa tới nay đều là phụ tử Lục Kiến Trung để ý, nhân tình quen biết rộng, nếu bàn về uy nghiêm, không ai dám đối chọi với Lục Kiến Tân, Lục Giam, nhưng nếu bàn về nhân tình, luận về tay chân, luận về lòng người, nào có ai so sánh được với phụ tử Lục Kiến Trung đây? Huống chi lúc trước Lục lão ông giao cho người ta chỉ là một phong thư được niêm phong, tình hình nội bộ chỉ nói qua đại khái, cũng không từng trục điều tế thuật (miêu tả kỹ càng), cơ hội ra tay có rất nhiều, cho nên phần giấu trong tháp kia mới là mấu chốt.

Lâm Ngọc Trân cũng rất nhanh phản ứng lại, lập tức thần sắc dữ tợn nói: “Ai dám!” Quay đầu liền phân phó Lâm Cẩn Dung cùng Phương ma ma: “Kêu gọi nhân thủ, đi thông tri cho các phòng các viện, đem chuyện này làm cho thỏa đáng.”

Lâm Cẩn Dung nhíu nhíu mày: “Vẫn nên tìm được Tam thúc phụ trước rồi nói sau, hiện tại đã thông tri cho mọi người, vạn nhất……” Vạn nhất bại lộ gì đó, cũng không phải là khiến người ta chế giễu sao? Kiếp trước nàng cũng không nghe nói Lục lão ông để lại di chúc gì, có lẽ là bị người ta bí mật thủ tiêu rồi, nhưng tóm lại là vô thanh vô tức thôi, chứng tỏ chuyện này căn bản vốn không nháo lớn.

Lâm Ngọc Trân trừng mắt nói: “Còn phải chờ cái gì nữa?” Nếu để Nhị phòng biết chuyện này, còn không lập tức dỗ Lục Kiến Lập giao ra sao? Lục Kiến Lập là ai đây? Chính là một kẻ ngốc nhu nhược a. Không câu nệ như thế nào, nàng phải tận mắt nhìn thấy lá thư này mới được.

Lâm Ngọc Trân vừa đứng dậy, chợt nghe bên ngoài một trận tiếng bước chân vang lên, tiếp theo Phương Trúc ở bên ngoài la lớn: “Đây là muốn làm cái gì? Phu nhân! Phu nhân!”

Ngay sau đó bên ngoài phần phật xông vào một đám người, đi đầu là Lục Kiến Trung, mặt âm trầm chỉ vào Phạm Bao phẫn nộ quát: “Bắt lấy cẩu nô tài vong ân bội nghĩa này cho ta!”

Phạm Bao chấn động, vừa định mở miệng đã bị người đánh gục, nhét khăn vào miệng, đang muốn giãy dụa, đã bị người dùng sức đá vào ngực một cước, đau thiếu chút nữa không thở nổi, nằm trên mặt đất co thành một đoàn.

Lâm Ngọc Trân sợ tới mức hét lên một tiếng, cầm tay Lâm Cẩn Dung, xanh mét mặt chỉ vào Lục Kiến Trung nói: “Hay cho lão Nhị ngươi! Ngươi cũng dám!”

Lục Kiến Trung mắt thấy Phạm Bao bị thu phục, sầm mặt tiến lên thi lễ với Lâm Ngọc Trân, nói: “Đại tẩu, xin lỗi, khiến tẩu bị sợ hãi. Cẩu nô tài này phạm vào lỗi không thể tha thứ, không thể chấp nhận cứ để hắn tiếp tục làm càn.”

Lâm Ngọc Trân tức giận đến cả người phát run: “Hắn phạm vào tội gì mà không thể tha thứ? Sao ta lại không biết? Hắn là người lúc lão thái gia còn sống tín nhiệm nhất, lão thái gia thi cốt chưa lạnh, lão Nhị ngươi đã như vậy, cũng không sợ bị người ta nhạo báng sao!”

Lục Kiến Trung thần sắc trấn định lại thi lễ: “Đại tẩu thứ tội, vừa rồi ta hỏi Đồng Nhi và đại phu, đêm qua phụ thân phát bệnh cứu trị trễ, là do hắn làm chuyện tốt. Còn có một chuyện khác, lúc này ta cũng không tiện nói tỉ mỉ, sau đó sẽ báo lại với tẩu sau.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.