Sáng sớm trên hồ Xích Thủy, khói sương lảng bảng, ánh
triêu dương chiếu lên đó, chung quanh như phát sáng. Bên bờ dương liễu còn chưa
hoàn toàn tỉnh giấc, khẽ phất phơ cành lá xanh nhạt.
Một con thuyền nhỏ chậm rì rì rời khỏi bến, hướng tới
giữa hồ. Ngư công là một hán tử cường tráng trung niên, một bên chèo thuyền,
một bên hỏi Lục Giam: “Lục Nhị thiếu gia, hôm nay muốn theo đường thủy đi xuống
hạ du không?”
Lục Giam cười nói: “Đúng, ra hồ liền theo đường thủy,
chúng ta muốn đi xem động lớn kia.” Lại quay đầu cùng Lâm Cẩn Dung nói: “A
Dung, lấy đấu lạp ra đi, trên hồ không có người, không ai nói gì đâu.”
Ngư bà ngồi ở một bên lấy cây tể thái, cười nói: “Nay
đúng là ngày mùa, lại là sáng tinh mơ, trên hồ thật sự không có ai, thiếu phu
nhân có thể thoải mái một ít. Nếu thấy có người đến, lại đi vào bên trong đội
lên cũng không muộn.”
Lâm Cẩn Dung liền cởi đấu lạp xuống đưa cho Lệ Chi ở
phía sau. Lệ Chi vội đưa thực hộp các thứ cho Trường Thọ, vừa mới đứng lên để
bắt lấy, thân mình liền lung lay, thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Trường Thọ tay
mắt lanh lẹ đỡ nàng, than thở nói: “Cô nãi nãi, chưa từng ngồi thuyền hay sao?”
Lệ Chi mặt đỏ lên, xấu hổ quẫn bách vạn phần. Chợt
nghe Lâm Cẩn Dung nói: “Ta cũng là lần đầu tiên ngồi thuyền. Như thế nào,
Trường Thọ, ngươi đi theo Nhị gia đại giang nam bắc, đúng là ngồi không ít
thuyền đi?”
Trường Thọ mi phi sắc vũ nói: “Cũng không phải vậy?
Chúng ta năm đó theo dòng Chử giang hướng tới phía nam, ngồi suốt ba ngày hai
đêm trên thuyền.” Nói tới đây, nhịn không được thở dài: “Không thể so với
thuyền nhỏ này được. Nhị gia say tàu, thực chịu tội nga. Sau lại ngồi thuyền
nhiều hơn, mới dần dần quen.”
Lục Giam quét hắn liếc mắt một cái, thản nhiên nói:
“Ngồi thuyền bị say không dậy nổi? Cũng đáng cho ngươi khoe khoang như vậy
sao?”
Trường Thọ lúc này mới hiểu được, đối với Lệ Chi vái
chào: “Tỷ tỷ đắc tội.” Lệ Chi thoải mái thi lễ, sờ soạng thu dọn ghế ngồi, để
Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam thoải mái hơn. Trường Thọ cũng chạy nhanh đi theo
sau, thấp giọng nói: “Đi theo thiếu phu nhân chính là hưởng phúc a, chỉ mới nói
một câu, thiếu phu nhân cũng đã che chở tỷ nha. Nhị gia cũng chỉ biết quản thúc
ta thôi. Từ trước đối với Miêu Nha là như thế, đối với tỷ cũng là như vậy.”
Lệ Chi liếc trắng mắt, thấp giọng nói: “Vấn đề là ở
ngươi. Nhị gia rất công bằng mà.”
Trường Thọ cười cười, nhỏ giọng nói: “Ta là ngóng
trông bọn họ vẫn tốt như vậy, chúng ta đây cũng có ngày lành. Ngày ngày triêm
quang du sơn ngoạn thủy, được ăn ngon, còn không bị trách mắng, thật tốt nha.”
Lệ Chi không lên tiếng. Nàng tất nhiên cũng ngóng
trông bọn họ tốt đẹp, nhưng nàng cảm thấy Lâm Cẩn Dung có điểm không thích hợp,
cụ thể nàng cũng nói không nên lời, có lẽ là vừa gả đi còn chưa quen, hy vọng
dần dần có thể tốt hơn.
Đầu thuyền, Lục Giam nhờ tay áo che giấu, lặng lẽ cầm
tay Lâm Cẩn Dung, chỉ cho nàng xem: “Nàng nhìn kìa, hồ Xích Thủy kỳ thật không
lớn, chủ yếu chính là nước rất trong, nàng xem, dưới bèo cùng cá đều có thể
thấy rất rõ đúng không?”
Lâm Cẩn Dung cười, nhìn gốc cây hạnh hoa cách đó không
xa: “Cây kia có nở hoa không?”
Cây hạnh hoa kia phấn bạch sáng lạn, trong ánh sáng
chiếu xuống mặt hồ giống như tiên nữ đứng bên hồ vậy, Lục Giam cười nói: “Chúng
ta bảo bọn họ chèo lại gần, cho nàng hái hai đóa hoa được không?”
Lâm Cẩn Dung vội nói: “Không cần, không phải chàng nói
muốn đến động kia sẽ mất lộ trình nửa ngày sao? Vừa đi vừa về sẽ vừa lúc trời
tối, không nên trì hoãn.”
Lục Giam cười nói: “Nàng đừng lo.” Quả nhiên ra lệnh
ngư công hướng bên kia, ngư công cười dài theo lời chèo thuyền.
Lâm Cẩn Dung thấy không khuyên được, đơn giản theo lời
hắn, thanh thản ổn định ngắm cảnh. Nhưng thuyền không đến được dưới tàng cây
hạnh hoa kia, chỗ đó nước cạn, thuyền không qua được. “Chỉ có thể đến đây
thôi.” Người đánh cá ngừng thuyền, đang định cởi giày rời thuyền, Lục Giam đã
nói: “Để ta.” Vì thế cởi hài cùng ngoại bào, rồi vén cao ống quần.
Lâm Cẩn Dung vội nói: “Đừng.”
Trường Thọ cũng nói: “Nhị gia, muốn làm gì thì cứ để
nô tài làm.”
Lục Giam bước xuống nước: “Cứ ở yên đó. Chẳng lẽ chút
việc nhỏ thế này ta cũng không làm được sao?”
Ngư công, ngư bà đều cười rộ lên: “Thiếu phu nhân thật
có phúc khí.”
Lâm Cẩn Dung trầm mặc nhìn bóng dáng của Lục Giam.
Nước tuy không sâu, nhưng cũng không nông, rất nhanh
đã khiến ống quần của hắn ẩm ướt, nhưng hắn quay đầu hướng nàng cười.
Lệ Chi có chút lo lắng: “Thiếu phu nhân, nước này rất
lạnh, nếu Nhị gia bị bệnh thì sao?”
Lâm Cẩn Dung lớn tiếng nói: “Nhị gia, ta không cài hoa
nữa đâu, để nó sinh trưởng ở trên cây càng đẹp mắt hơn. Chàng mau trở lại đi.”
Lục Giam chính là không để ý tới, đi tới dưới tàng cây
cũng không hái hoa trước tiên, mà là cúi hạ thắt lưng, ở trong nước sờ soạng
một lúc, đưa ra một cái sọt cá, sau đó quay đầu hướng Lâm Cẩn Dung cười, chọn
lựa mãi, mới chọn được một cành hoa. Đến thuyền, cũng không lên thuyền trước
tiên, mà là đưa cành hạnh hoa cho Lâm Cẩn Dung, lại hai tay giơ sọt cá cho nàng
xem: “Nàng xem này.”
Trong sọt cá có tôm nhỏ màu xám nhảy loạn, cá trích
màu ngân bạch đang giãy, bắn nước tung tóe mang theo chút mùi tanh, Lệ Chi cùng
Trường Thọ chậc chậc lấy làm kỳ, Lâm Cẩn Dung cứng cổ họng nói: “Chàng mau lên
đây đi, cảm lạnh mất.”
Lục Giam lúc này mới bắt tay Trường Thọ lên thuyền,
trên mặt tẩm một tầng bạc hồng thản nhiên, mắt đen láy tỏa sáng: “A Dung, thích
không? Đặc sản trong hồ là cá trích cùng tôm nhỏ, lúc này đúng là thời điểm cá
trích ngon nhất, nàng nếm thử xem là cá hoa đào nhà nàng ngon hơn, hay là cá
trích nhà ta ngon hơn.”
Lâm Cẩn Dung khô cằn cười: “Thật thú vị.” Cúi mắt lấy
khăn tay lau nước cho hắn, lại ra lệnh Lệ Chi đem quần áo chuẩn bị lấy ra, nhỏ
giọng nói: “Nhanh vào bên trong thay đổi đi, cẩn thận kẻo bị cảm lạnh. Ta sẽ
bảo nhóm lửa để chàng nướng. Trường Thọ đi hầu hạ Nhị gia thay quần áo.”
Lục Giam xoay người vào mui thuyền: “Nàng tới giúp
ta.”
Ngư bà đã sớm săn sóc đem hai bên mành thả xuống, ánh
sáng nơi mui thuyền ảm đạm, Lâm Cẩn Dung cúi đầu giúp Lục Giam đem quần áo sửa
sang chỉnh tề, thấp giọng nói: “Chàng lại làm gì vậy? Nhỡ sinh bệnh thì sao? Tổ
phụ mẫu sẽ lo lắng tức giận.”
Lục Giam giữ chặt tay nàng, thấp giọng nói: “Nàng
không lo lắng sao?”
Lâm Cẩn Dung ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong ánh sáng
hôn ám, đôi mắt hắn rạng rỡ sinh huy, nàng dời mắt, nhỏ giọng đáp: “Lo lắng.”
Lục Giam nhìn nàng trong chốc lát, buông tay nàng vén
rèm lên đi ra ngoài: “Nàng đừng sợ, ta sẽ không bệnh, tuy ta là thư sinh, nhưng
không phải gió thổi qua một cái đã lăn ra ốm.”
Ngư bà đang thu thập sọt cá, thấy hai người đi ra, mới
cười nói: “Thiếu phu nhân cũng không hỏi Nhị gia vì sao dưới gốc cây hạnh có
sọt cá sao?”
Lâm Cẩn Dung tiếp nhận hạnh hoa trong tay Lệ Chi, tự
cài lên tóc, khẽ cười nói: “Có gì khó đoán đâu? Hắn hôm qua tới tìm các ngươi
thuê thuyền, nhất định đã sớm cùng các ngươi thương lượng, sọt cá cũng là các
ngươi đặt đó. Bằng không hắn sao lại bất chấp muốn đi hái hoa chứ?” Lục Giam
nghe vậy, quay đầu nhìn nàng một cái, cười nhẹ.
Ngư bà liền cười nói: “Thiếu phu nhân thật tinh tế,
rốt cuộc vẫn không giống với những người như chúng ta. Ta nha, sẽ chỉ ngây ngốc
hỏi, không thể suy nghĩ tường tận như vậy.”
Ngư công cả tiếng cười: “Nữ nhân khờ này, cho nên nàng
mới không làm thiếu phu nhân được mà.” Ngư bà liếc trắng mắt: “Buổi tối không
được uống rượu.”
Ngư công ngốc ngốc cười, cũng không nói lời nào, nắm
ván chèo thuyền trầm ổn lay động, lớn tiếng nói: “Nhị gia, thiếu phu nhân ngồi
cho vững, đi thôi.”
Lục Giam ngồi ở đầu thuyền, nhìn thẳng phía trước, Lâm
Cẩn Dung im lặng ngồi bên cạnh, vẫn nhìn liễu xanh hoa hạnh mây trắng chậm rãi
xẹt qua phía sau bọn họ.
Mặt nước càng ngày càng hẹp, ánh nắng càng ngày càng
chói chang, Lục Giam có chút chịu không nổi, nghiêng mặt nhìn Lâm Cẩn Dung, Lâm
Cẩn Dung ngồi đó vẫn không nhúc nhích, dường như căn bản không biết thái dương
đang nắng giẫy. Nàng so với hắn còn cố chấp hơn, rõ ràng nàng không hiểu phong
tình, người nên tức giận là hắn, nhưng dường như nàng so với hắn còn tức giận
hơn. Lục Giam bất đắc dĩ thở dài: “Đi vào trong ngồi thôi.” “Được.” Lâm Cẩn
Dung đang muốn đứng dậy, Lục Giam liền vươn tay đưa tới trước mặt nàng, nàng
đặt tay vào đó, đi theo Lục Giam tròng trành đi vào phía trong, tiếp nhận nước
từ Lệ Chi, thấp giọng nói: “Ta chưa từng ngồi thuyền.” Năm đó, hắn cũng thỉnh
ông từ hỗ trợ tìm một con thuyền, tiếc rằng nàng đến lúc chết cũng không thấy
bóng dáng con thuyền kia.
Lục Giam nhìn về phía nàng, biểu tình của nàng thật ảm
đạm, ánh mắt hoảng hốt, không khỏi liền cười rộ lên: “Nàng say tàu sao? Đưa tay
cho ta.”
Lâm Cẩn Dung vươn tay, Lục Giam đặt lên mạch môn trên
tay trái nàng: “Có chút hơi đau, nhưng ấn vào sẽ tỉnh táo hơn.”
Lệ Chi nhìn thấy, vội cầm lên một khăn tay được thấm
nước, oán giận nói: “Thiếu phu nhân hôn mê cũng được, còn ngồi ở bên ngoài phơi
nắng.” Lục Giam nửa đùa nửa thật nói:“Không oán trách thiếu phu nhân của các
ngươi, phải oán trách ta sao lại rời thuyền đi hái hoa đắc tội nàng.”
Tới gần giữa trưa, một ngọn núi thấp bé xuất hiện bên
cạnh hà đạo, dưới chân núi mấy khóm bông cải vàng óng ánh sáng rỡ vô cùng, mấy
gian nhà tranh khói bếp lượn lờ, ngư công chèo thuyền lại gần bờ, cười nói:
“Đến rồi.”
Ngư bà vội thu dọn một cái bàn nhỏ: “Cơm cũng chín
rồi, ăn cơm đi.”
Cơm trưa rất đơn giản, chính là món cá trích rán, một
đĩa tôm nhỏ rang, một đĩa đậu phụ lướt ván. Ngư bà tay nghề mặc dù so ra kém
Thiết Hòe ma ma, nhưng nguyên liệu nấu ăn mới mẻ, nàng cũng thu thập sạch sẽ,
tất cả mọi người ăn uống rất vừa lòng. Ăn xong, ngư bà trông thuyền, ngư công
dẫn đường, Lâm Cẩn Dung đội đấu lạp, đi theo Lục Giam lên thuyền, theo bờ ruộng
hướng đi lên núi.
Núi này không thể so với Thanh Lương sơn, nhìn thấp
bé, kì thực gập ghềnh khó đi. Lục Giam cũng bất chấp bị người chê cười, chỉ
chặt chẽ cầm tay Lâm Cẩn Dung, cẩn thận đi từng bước. Lâm Cẩn Dung cũng không
chịu thua kém, đi vừa ổn định vừa nhanh nhẹn, cũng không kêu khổ kêu mệt.
Ngư công vô tâm khen: “Thiếu phu nhân cước lực thật
tốt. Thực không giống như là được nuông chiều từ bé.”
Lệ Chi chột dạ nhìn Lục Giam liếc mắt một cái, Lục
Giam cúi mắt cười, âm thầm nhéo tay Lâm Cẩn Dung, thấp giọng nói: “Chỉ cần nàng
đi được đến động kia, về sau ta mang nàng đến nhiều chỗ hơn nữa.”
Lâm Cẩn Dung lên tiếng, chỉ về đằng trước: “Có phải
nơi này hay không?”
Một cỗ gió lạnh nghênh diện thổi đến, một động lớn
xuất hiện ở trước mặt mọi người. Trong động cây cỏ um tùm, u nhiên lạnh lùng.
Lâm Cẩn Dung vừa dò xét vươn đầu nhìn, đã bị Lục Giam kéo lại: “Chú ý, ở dưới
rất sâu.”
Ngư công bê tảng đá ném xuống, cười nói: “Thiếu phu
nhân nghe thử xem.”
Tảng đá kia rơi xuống, quả nhiên nửa ngày không nghe
thấy tiếng vang.
Lục Giam cười nói: “Sâu không? Đáng tiếc lúc này không
có gió mạnh, nàng không nghe thấy tiếng thú gầm rống.”