Thế Hôn

Chương 216: Chương 216: Hết sức lông bông




Nước sông Chử giang thuận lợi được dẫn về, hoàn toàn che ngập một mảnh đất bị nhiễm mặn kéo dài ở phía tây thành Bình châu. Nước mênh mông vô bờ, vài cọng liễu theo gió loạng choạng, giống như ngay sau đó sẽ bị đứt đoạn vậy, một đám phi điểu bay lên, ở không trung nấn ná hồi lâu, không tìm thấy chỗ để đặt chân, đành bất đắc dĩ rời đi.

Ở trên đê đập cao cao người Bình châu đứng đầy đến xem náo nhiệt. Bọn họ liều mạng vươn người vươn cổ ngó về phía trước, rõ ràng chỉ là một mảnh đại dương mênh mông, bọn họ lại sợ bỏ lỡ gì đó; bọn họ hưng phấn đàm luận, bất luận có phải là của bản thân hay không, nhưng nghĩ đến ngày sau Bình châu có thêm nhiều khoảnh ruộng tốt, bọn họ cũng vui mừng. Có người thảo luận sau đó nên trồng loại gì, cũng có người thảo luận mảnh đất này đến tột cùng sẽ trở nên phì nhiêu ra sao, còn có người tin tức linh thông thảo luận về máy cày, máy gieo: “Đã nhiều ngày nhiều thợ đang làm ra, cũng không biết mấy thứ hình thù kỳ quái đó được sử dụng thế nào.”

“Nhà ngươi có định làm không?”

“Không làm, trước nhìn kỹ hẵng nói.”

“Nhưng nghe nói các phú gia đều đang đặt làm a.”

“Đó là kẻ có tiền, chúng ta vẫn nên xem trước thế nào, người nghèo chúng ta không có nhiều tiền như vậy để vung tiền qua cửa sổ mà.”

“Thôi đi, nhóm phú gia có tiền, nhưng không cần thiết sẽ không vung tiền qua cửa sổ, nhất định là nắm chắc. Ta sẽ đi theo xem náo nhiệt, nhờ người làm ra thử xem.”

“Vậy ngươi dùng thấy tốt thì nói với ta, không được giấu giếm.”

“Hai người chúng ta là huynh đệ, nhất định là thế rồi.”

“Cũng không biết là ai làm ra a, nếu quả nhiên dùng tốt, như vậy người đó sẽ có công lớn. . .”

Nghe mấy người vui vẻ nói chuyện, nhóm đệ tử các nhà Ngô, Lâm, Lục đứng ở một bên nghe, đều nhịn không được cười đẩy Lục Giam: “Mẫn Hành, chính là Mẫn Hành huynh, đợi đến khi bắt đầu cày xới năm nay, huynh sẽ trở nên nổi danh.” Lục Giam hàm chứa cười, tùy ý để bọn họ đẩy hắn qua đẩy hắn lại, cũng không nói lời nào.

Ngô Tương cười nói: “Lục Nhị, ngươi nói hai câu đi, trong lòng đắc ý, muốn cười thì cứ cất tiếng cười to, đừng giống như đại cô nương vậy, cười cũng rụt rè, chỉ mím chi thôi, chậc chậc.”

Lục Luân một lòng che chở Lục Giam, ưỡn ngực ra phía trước đụng vào Ngô Tương: “Cái này gọi là nội liễm! Không ngông cuồng giống như huynh a.”

Ngô Tương cười cười, phẩy một cọng cỏ trên vai Lục Luân xuống: “Lục Ngũ đệ thực vô địch, vừa rồi lại làm con lừa lăn lộn ở đây vậy?”

Lục Luân mặt đỏ lên: “Huynh mới là lừa a.”

Lâm Thận Chi tuổi trẻ mà thành thạo, nghiêm trang nói: “Ngũ ca, huynh bớt tranh cãi đi, Ngô Nhị ca đây là đang khen tỷ phu ta bộ dạng tuấn tú, chính là nên phát huy hơn ngày thường mà thôi.”

Ngô Tương dùng sức xoa đầu của hắn, cười mắng: “Hảo tiểu tử, đây là tổn hại ta mà, nhanh như vậy đã hướng về phía tỷ phu của đệ rồi?”

Lâm Thận Chi bị hắn xoa đầu làm lệch cả khăn trên tóc, hơi hơi đỏ mặt nói: “Tỷ phu ta không thích nói chuyện, nhưng Ngô Nhị ca không thể bắt nạt hắn.”

Ngô Tương không khỏi thở dài, “Nhớ ngày đó, đệ thích nhất là chạy theo ta a.. . . Vậy mà chưa được bao lâu đã bất công như thế, ta nói câu vui đùa cũng bảo là bắt nạt.” Vì thế lại dùng sức vỗ vỗ đầu vai Lục Giam: “Ngươi thật là có phúc khí.”

Lục Giam khẽ mỉm cười, quay đầu phân phó Lâm Thận Chi: “Đệ đi hỏi hỏi tỷ tỷ đệ xem nàng có bằng lòng xuống đây nhìn ngắm không?” Nhóm nữ quyến ba nhà Lâm, Lục, Ngô cũng chạy đến xem náo nhiệt, nhưng các nàng thứ nhất sợ bẩn, thứ hai sợ người lạ, vì thế rụt rè đội đấu lạp, đứng ở tít chỗ cao trên đê, trông về phía xa.

Lâm Thận Chi nhân tiện nói: “Được!” Mới định chạy, đã bị Lục Luân ôm lấy: “Tiểu Thất đệ, chúng ta cùng đi!” Hai người liền sôi nổi hướng tới chỗ cao chạy tới, Lâm Thận Chi trong chốc lát chạy trong chốc lát lại ngừng, khi đó, Lục Luân người cao thân dài liền đưa hắn chặn ngang ôm lấy, giống ôm một túi gạo hướng tới đằng trước chạy như bay, khiến gã sai vặt của Lâm Thận Chi sợ tới mức vội chạy theo kêu cứu mạng không ngớt, Lục Luân kiêu ngạo cười ha ha.

Lục Kinh nhịn không được khinh bỉ Lục Luân: “Đã lớn rồi còn giống như hài tử vậy.”

Lục Thiệu ôn hòa nói: “Tính tình hắn vốn là thế, tổ phụ cũng không làm gì được, đệ cần gì phải quản hắn.” Vừa nói, vừa quay sang đập vào đầu vai Lục Thiên đang trông mong nhìn Lục Luân cùng Lâm Thận Chi đi xa, cười nhẹ nói: “Lục đệ có muốn theo chân bọn họ không? Muốn đi thì đi đi.”

Lục Thiện không nói lời nào, thản nhiên liếc Lục Giam một cái, vừa vặn thấy Lục Giam hơi nhíu mày, liền quật cường nghiêng mặt đi, không chịu nhìn bất kỳ ai.

Lục Thiệu cười cười, buông lỏng bờ vai của hắn.

Lục Giam đi tới, nhíu mày nói: “Muốn gì thì nói ra, đệ không nói người khác làm sao mà biết đệ muốn làm gì? Cũng không phải là không cho đệ đi.” Hắn không cố ý bỏ qua Lục Thiện, coi trọng Lâm Thận Chi, có điều đến hỏi ý tứ của Lâm Cẩn Dung, đương nhiên nên để thê đệ làm sẽ thỏa đáng hơn.

Lục Thiện rũ mắt nhìn xuống, cúi bả vai, cũng không để ý đến hắn, Ngô Tương liền cười: “Lục Lục đệ, luôn thẹn thùng như thế là không được, cẩn thận không lấy được thê tử nha.”

Lục Thiện nhanh chóng nâng mắt lên liếc hắn một cái, nói: “Huynh không thẹn thùng, sao cũng không thấy huynh cưới thê tử?”

Mọi người ngẩn ra sau, cười vang. Lâm Phàm Chi dùng sức vỗ đầu vai Ngô Tương, cười nói: “Không ngờ tới phải không, ai bảo huynh bắt nạt người thành thật.”

Ngô Tương sờ sờ cằm, nửa điểm ý tứ thẹn thùng đều không có, lớn tiếng nói: “Lục Lục đệ, đệ hãy nghe cho kỹ, ta sở dĩ không lấy thê tử, đó là bởi vì người tốt bị người khác cưới đi rồi, người không tốt thì ta không thuận mắt, không phải ai cũng đều có thể làm thê tử của ta a.”

Lời này vừa nói ra, mọi người mà bắt đầu ồn ào, Lục Kinh kéo hắn hỏi: “Ngô Nhị ca xem trọng ai a? Ai bị người khác cưới đi? Nói mau cho chúng ta nghe đi.” Đảo mắt nhìn thấy Ngô Đại thiếu phu nhân, Lã thị, Lâm Cẩn Dung, Bình thị, Lục Vân, Lâm Ngũ cùng cặp song sinh đang sính sính đình đình đi tới, nhất thời liền ngậm miệng.

Phàm là người biết sự việc năm đó đều vụng trộm liếc Lục Vân, tuy Lục Vân mang theo đấu lạp, nhưng bọn họ luôn cảm thấy, phía sau tấm lụa hẳn là gương mặt bi thương muốn chết của một cô nương. Con người chính là kỳ quái như vậy, ngay cả Lục Vân sau này căn bản không biểu lộ ra nửa điểm ý tứ, luôn biểu hiện trinh tĩnh nhàn hiền, những năm gần đây lại cực kỳ ít khi xuất môn, nhưng bởi vì nàng vẫn chưa từng hôn phối, cho nên mọi người đều đương nhiên cho rằng, Lục Vân chính là bởi vì Ngô Tương mới lầm chuyện chung thân, vì thế vừa đồng tình cộng thêm tò mò.

Lục Vân vốn đang thân ái nóng bỏng ôm cánh tay Lâm Cẩn Dung, đám người Ngô Tương, Lục Kinh nói ra các nàng đều nghe thấy rành mạch, một chữ cũng không sót. Lâm Cẩn Dung lúc đó thập phần rõ ràng cảm giác được Lục Vân cước bộ đình trệ một lát, nhưng nàng rất nhanh liền bình tĩnh trở lại, vững vàng đương đương đi về phía trước, đầu càng ngẩng cao hơn.

Ngô Đại thiếu phu nhân không khỏi mắng Ngô Tương: “Nhị gia trước mặt mọi người nói lời này cũng quá lông bông rồi.”

Ngô Tương không cho là đúng, nhưng không dám cùng trưởng tẩu lỗ mãng, chỉ cười cười, cúi đầu đi đến một bên.

Lục Kinh thì thè lưỡi, cũng lui qua một góc.

Lúc này tất cả mọi người không dám như trước, đều giả bộ nhã nhặn, trước tiến lên thi lễ, lại chủ động nhường chỗ, đem nhóm nữ quyến bảo hộ ở bên trong, giả vờ giả vịt nói chút việc vặt cùng kỳ văn dị sự ở học đường, giống như đám nam nhân hết sức lông bông vừa rồi không phải là bọn họ vậy.

Lâm Ngũ sẽ gả đi vào tháng năm, con người có việc vui sẽ có tinh thần hơn, lại hồi lâu không có cơ hội cùng Lâm Cẩn Dung nói chuyện, chỉ quấn quít lấy Lâm Cẩn Dung: “Ta thực không muốn đến chỗ xa xôi như thế, gả đến đó rồi không quen biết ai cả, muốn tìm người nói chuyện đều không có. Nếu có thể giống như tỷ vậy, gả đi gần là tốt rồi, tuy rằng không thể thường xuyên về nhà, nhưng thời điểm có việc gì cần vẫn có thể qua lại.”

Ngô Lăng nói: “Phi, phi, muội thì có chuyện gì? Tốt không muốn lại muốn phá hư sao.”

Lâm Cẩn Dung cũng nói: “Đó là nhà của cữu phụ muội, Chu gia biểu ca làm người luôn luôn dày rộng kiên định, thương tiếc muội rời xa gia hương, sẽ không hà khắc muội.”

Lâm Ngũ đang ôm ấp tình cảm của một thiếu nữ, cũng chỉ nói như vậy, trong nháy mắt liền thay đổi một bộ dáng ngọt ngào như mật, chặt chẽ ôm cánh tay Lâm Cẩn Dung, tựa đầu vào vai nàng: “Ta sẽ nhớ các tỷ.”

Cặp song sinh đứng ở một bên nghe xong lời này, Lâm Thất nói: “Như vậy, thời điểm chúng ta xuất môn, Ngũ tỷ là không thể đến, bất quá không đến cũng không sao, nhớ rõ thêm trang là được.”

Lâm Ngũ liền châm chọc nàng: “Thất muội thật sự không có lúc nào là không nhớ kỹ việc thêm trang của muội a, muội yên tâm, trước khi ta đi sẽ mua tất cả son phấn bột nước trong các cửa hàng cho muội, bằng không chỉ sợ cỗ kiệu cũng không nhấc lên nổi.”

Lâm Thất cả giận nói: “Ta vì tỷ thêm trang, tỷ cũng nên đối xử lại như vậy, như vậy không tốt sao?”

Lâm Cẩn Dung nhìn lướt qua xa xa, vẫn không nhúc nhích, không nói một lời, Lục Vân liếc mắt một cái, nhẹ nhàng ho khan một tiếng: “Càng nói càng kỳ cục, lớn như vậy rồi, là muốn bị người khác chê cười sao? Còn không ngậm miệng lại?”

Lâm Lục lập tức liền nở nụ cười: “A Vân, đã lâu chưa từng thấy muội xuất môn làm khách. Lần trước Tứ tỷ trở về, ngay cả Lục Luân cũng đi theo, vậy mà muội không đến, hôm nay thật hiếm có.”

Lục Vân thản nhiên nói: “Ta mỗi khi đến trời nóng sẽ không muốn xuất môn.” Nhưng nói thật ra, mùa đông nàng cũng không xuất môn, cho thấy là cố ý tránh né, không muốn lộ diện trước mặt người khác.

Vì thế mọi người cũng không nhắc lại đề tài thành thân, thêm trang này. Mặc kệ từ trước có ân oán gì, rốt cuộc là quan hệ huyết thống, nhóm nữ hài tử đối với Lục Vân từng cao cao tại thượng, tồn tại giống như trong truyền thuyết, hiện tại lại không bằng mình, bị tổn thương, ngay cả chung thân cũng không thể giải quyết dù ít dù nhiều đều có vài phần đồng tình.

Lục Vân lại hoàn toàn không chịu nổi điều này nhất, dùng sức hít vào một hơi, sau đó cười tươi, chỉ về phía trước: “Tẩu tử, tẩu có phân biệt được chỗ đất nào là của tẩu không?”

Lâm Cẩn Dung cười nói: “Nước sông dào dạt một mảnh, ta làm sao phân biệt được? Lại nói tiếp ta còn chưa từng đi qua một lần, chỉ đợi nó sau khi rút nước, sẽ đi dạo một vòng.”

Lâm Ngũ mang theo vài phần hâm mộ: “Tứ tỷ tỷ thật giỏi.”

Lã thị ở một bên che miệng cười: “Đúng nha, đồ cưới của Nhị đệ muội cũng góp vào một phần. Nghe nói trà tứ của con cũng sắp khai trương đúng không? Là ngày bao nhiêu vậy, chúng ta cũng tới tham dự cho náo nhiệt.”

Lâm Cẩn Dung cười nói: “Chỉ là một chỗ bé bằng bàn tay, mở cho vui, đông người sợ là đảm đương không nổi.”

Ngô Đại thiếu phu nhân liền cười nói: “A Dung luôn khiêm tốn, ta nghe Ngô Tương nói rất hay, hắn đã qua đó ngắm nghĩa, có vẻ phong tình của Giang Nam, phải vậy hay không? Làm khó cho muội nghĩ ra được như vậy.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.