Thế Hôn

Chương 348: Chương 348: Hiệp thương




Nhưng mà, chỉ nhìn một người không lên tiếng thì không thể hiểu rõ nguyên nhân, cũng không thể giải quyết sự tình, Lục Giam nhìn Mai Bảo Thanh: “Vì sao là ta? Minh Thẩm huynh có thể có nhiều lựa chọn.” So với hắn nghèo hơn, so với hắn càng khát vọng hơn, bọn họ đều so với hắn càng cần đến Mai Bảo Thanh hơn.

“Nhiều vị tất đã tốt.” Mai Bảo Thanh hơi có vài phần khinh miệt: “Ta không thích cẩu đói khát, ta thích là người cũng không khác biệt lắm so với ta.”

Lục Giam không nói gì. Hắn không biết nên có phản ứng thế nào đối với những lời của Mai Bảo Thanh, hẳn là cao hứng Mai Bảo Thanh coi hắn là người giống như hắn, hay là nên tức giận Mai Bảo Thanh dùng ngữ khí như vậy để hình dung hắn. Nếu là Ngô Tương, có lẽ sẽ dùng thái độ khinh miệt đáp lễ Mai Bảo Thanh một câu: “Ngượng ngùng rồi, ta cũng chỉ thích cùng người giống ta giao tiếp a.” Như vậy được xả giận, nhưng Mai Bảo Thanh không phải ôm ác ý đến đây, hắn cũng không phải là Ngô Tương, hắn đã sớm học được, cho dù là không chịu nhận sự vươn tay của người khác, cũng tuyệt đối không nên đẩy tay của đối phương đi, khiến đối phương biến thành kẻ thù của mình. Cho nên hắn lựa chọn trầm mặc.

Loại trầm mặc này ở trong mắt của Mai Bảo Thanh có rất nhiều thuyết minh. Có thể coi như là trầm mặc kiêu ngạo, cũng có thể coi như là cân nhắc ẩn nhẫn, còn có thể coi như là chưa từng đưa ra chủ ý, suy nghĩ chưa thành thục, cần nghĩ nhiều hơn, phải châm chước chu toàn. Nhưng vô luận như thế nào, đối phương không có trợn mắt nhìn, chỉ vào mũi hắn phẫn hận mắng vài câu rồi phẩy tay áo bỏ đi, coi như là hiện tượng tốt.

Thế đạo này, có người lên tới chức Tể tướng, lại vì của cải tranh cưới quả phụ của mệnh quan triều đình, cũng có người vì của cải không tiếc gả cho tạp loại tôn thất nữ, đương nhiên cũng có phong lưu danh sĩ không vì một đấu gạo mà khom lưng cúi gối, còn có đồ đệ dối trá mua danh chuộc tiếng cùng với kẻ toan nho không thông hiểu thế sự. Nhưng thực rõ ràng, Lục Giam không phải loại người trong số đó, hắn có tài, đồng thời hắn cũng là người kiêu ngạo kiên trì, còn biết có lúc nên khuất tùng cùng thoái nhượng.

Loại trầm mặc này theo mức nào đó đã cổ vũ Mai Bảo Thanh. Cho nên hắn tiếp tục nói: “Này đối với đệ mà nói không có tổn thất gì lớn, nhưng đối với ta mà nói cũng có chút thua thiệt, ta hoàn toàn có lý do chọn một người thỏa đáng. Đệ có tiền, sẽ không quá mức áp bức ta tính kế ta, đệ biết tự chế ẩn nhẫn, sẽ không bại lộ. Mà ta, cũng có thể cho đệ rất nhiều đề nghị hữu dụng. Có thể tặng cho đệ rất nhiều người hữu dụng. Ta chỉ là cần một vị bằng hữu mà thôi.”

Hắn thua thiệt, chính mình có lợi gì? Lời này của Mai Bảo Thanh, khẩu khí mười phần đả thương người, nhưng hắn đã quên, mình cũng không phải hàng hóa, có thể mặc hắn chọn lựa, cái gọi là bằng hữu cũng không phải cách nói như thế. Lục Giam nhíu mày rõ ràng nói: “Bằng hữu của Minh Thẩm huynh nhất định có rất nhiều, người có khả năng, nguyện ý giúp huynh lại càng không thiếu. Ta chức quan nhỏ bé, giao du cũng hạn hẹp, đại khái không thể giúp huynh được nhiều.”

Lời này hình như là phản bác câu nói lúc trước rằng quan hệ cá nhân của hắn không ít, bị đâm một câu, Mai Bảo Thanh nhịn không được mang theo vài phần cười khổ: “Ăn ngay nói thật, thời khắc mấu chốt, xuất thân không phải là chuyện có thể tùy ý xem nhẹ, ích lợi của con người cột vào cùng nhau sẽ không được xem như bằng hữu chân chính. Huống chi……” Huống chi, bao nhiêu người cùng hắn giao hảo bất quá là nhìn trúng hắn có thể mang đến lợi ích cho họ mà thôi. Rất nhiều người coi hắn là dê béo, hắn cũng coi rất nhiều người là dê béo a.

Mai Bảo Thanh không nói hết lời, ngược lại phong đạm vân khinh cười: “Đây là đại sự, ta đã sớm chuẩn bị tốt. Nhưng đối với đệ mà nói cũng hơi đột nhiên. Cũng không muốn Mẫn Hành đệ lập tức đáp lời, đệ có thể từ từ suy nghĩ, hiểu rõ rồi lại đến cùng ta nói tỉ mỉ. Trước tháng sáu, ta vẫn còn ở trong kinh.”

Thời gian nửa tháng, Mai Bảo Thanh cho hắn nửa tháng tự hỏi để lựa chọn. Nếu hắn không đồng ý, có lẽ sinh ý của Lục gia sẽ không chịu khống chế từ trong tay hắn giãy ra ngoài, khiến mọi cố gắng trong hai năm nay của hắn đều hóa thành bọt nước, còn có thể đắc tội Mai Bảo Thanh, có lẽ sẽ ảnh hưởng đến sinh ý của Lâm Cẩn Dung cũng không chừng. Nếu hắn không đồng ý, đây là một cơ hội hiếm có, bỏ lỡ sẽ không có lại lần nữa, Mai Bảo Thanh sẽ không luôn luôn ở nơi đó chờ hắn. Lục Giam có chút phiền chán, nhưng hắn chung quy vẫn nhẫn nhịn, chỉ mỉm cười hỏi Mai Bảo Thanh: “Xin hỏi tiểu đệ ở thời điểm nào lọt vào mắt của Minh Thẩm huynh?”

“Đương nhiên sẽ không phải là lần đầu tiên gặp mặt.” Mai Bảo Thanh nhẹ nhàng cười, tiêu sái mở ra cây quạt phe phẩy trong tay: “Có thể đệ không biết, đệ hiện tại cùng từ trước khác nhau khác lớn.” Nếu nói Lục Giam từ trước là một khối ngọc thô, như vậy hiện nay khối ngọc thô này đã được mài mòn sáng bóng, tuy rằng còn chưa đến thời điểm sáng rọi nhất, nhưng rốt cuộc đã có thể nhận ra là mĩ ngọc, theo thời gian, hắn sẽ tỏa ra tia sáng kỳ dị.

Khác nhau?

Từ Phong Nhạc lâu trở về nhà, Lục Giam trực tiếp đi vào phòng của Lâm Cẩn Dung, cầm lấy gương của nàng tự soi mặt mình. Vẫn là khuôn mặt trẻ tuổi, các nét như thế, hắn không nhận ra bản thân hiện nay và hai năm trước lúc mới gặp Mai Bảo Thanh có gì khác nhau, nhưng ở sâu trong nội tâm cũng có chút hiểu được, đúng là hắn so với xưa có chút không giống. Tối thiểu, lúc hắn đối mặt với sự khinh miệt trong ngữ khí và biểu tình của người khác có thể im lặng thản nhiên, mà không phải giống như trước mẫn cảm cùng phẫn nộ.

“Ta hiểu được vì sao Trương San nương nói Mai Bảo Thanh rất thủ đoạn. Xem ra quả nhiên là thật, hắn muốn giúp đỡ chàng, tương lai chàng lại giúp đỡ hắn.” Mai Bảo Thanh xem như là một người xấu, kiếp trước, không có chuyện mao hạt, Mai Bảo Thanh đương nhiên chưa từng quen biết Lục Giam, cũng càng không có buổi gặp gỡ nói chuyện vừa xảy ra. Lâm Cẩn Dung ở một bên nghiêm túc nhìn nhất cử nhất động của Lục Giam, không khỏi nghĩ thầm, Lục Giam có thể dùng thái độ bình tĩnh, không mang theo rối loạn, trật tự rõ ràng cùng nàng giảng thuật mỗi một câu của Mai Bảo Thanh, tinh tế miêu tả từng động tác cùng biểu tình của Mai Bảo Thanh, thật sự làm cho nàng rất ngạc nhiên.

Hắn chung quy đã khác so với trước, nếu lúc trước có ai nói bóng nói gió với hắn là quan lớn hơn ngươi ta đã gặp nhiều, cho nên không sợ một chức quan nhỏ như ngươi linh tinh gì đó, nói cái gì cẩu đói khát vào người đánh đồng, Lục Giam mặc dù lúc ấy không phát tác, tất nhiên sẽ cảm thấy vô cùng nhục nhã, do đó ưu thương thống khổ. Làm sao có thể giống như hiện tại cầm lấy gương soi mặt? Còn đem biểu tình này kể cho nàng nghe?

“Nàng đang nhìn cái gì vậy?” Lục Giam chú ý tới ánh mắt của Lâm Cẩn Dung, mỉm cười đem gương buông xuống: “Nàng xem xem ta cùng với từ trước có cái gì khác nhau không?”

Lâm Cẩn Dung mỉm cười: “Đương nhiên là có, hơn nữa là rất lớn.” Bọn họ đều là người có khuyết điểm rõ ràng, sinh trưởng ở gia đình như vậy, nàng sống không thoải mái, hắn cũng không khác gì, có thể đi đến hiện tại thật sự thập phần không dễ dàng. Nhưng hết thảy, cũng không phải là trên trời phát từ bi, bằng không, hắn và nàng bất quá chỉ là một mảnh đất ẩm ướt ở một góc tối ánh mặt trời chiếu không tới mà thôi.

Lục Giam bắt giữ âm u chợt lóe qua trong mắt nàng, hắn nhíu mày, nhưng vẫn bất động thanh sắc hỏi: “Ta có cái gì biến hóa?”

Lâm Cẩn Dung cười: “Không nói với chàng.”

Lục Giam vươn tay ôm nàng, đem nàng đặt xuống tháp, ở bên tai nàng tốn hơi thừa lời: “Nói, không nói xem ta sẽ làm gì.”

Lâm Cẩn Dung đỡ đầu vai hắn, nhẹ nhàng đáp lời: “So với từ trước già đi hai tuổi a.” Lúc hắn cắn vào vành tai nàng, lại bồi thêm một câu: “Lòng dạ càng rộng lớn hơn. Chính chàng không nhận ra sao?”

Lục Giam đáy lòng thực vừa ý với những lời này, nhưng ẩn ẩn có chút không cam lòng: “Vậy ta từ trước lòng dạ không đủ rộng lớn?”

Lâm Cẩn Dung cười: “Có chút hẹp hòi.” Dựa vào trong lòng hắn, nhỏ giọng nói: “Vậy chàng định làm gì đây? Bắt lấy hay buông bỏ.” Nàng không xác định sau khi thời điểm rơi tuyết kia tương lai sẽ thế nào, sẽ phát triển tới phương hướng nào, đối với Mai Bảo Thanh lại không quen biết, không biết chuyện này có ảnh hưởng gì tới tương lai của Lục Giam hay không. Tuy rằng dựa theo lệ thường mà nói, Lục gia sẽ bị phá sản, Nhị phòng sẽ không hay ho, nàng cũng không có gì thương hại chi tâm, nhưng nếu đã xuất hiện chuyện xấu, quyết định này có lẽ nên để Lục Giam tự mình chọn lựa.

Lục Giam nâng nàng dậy, đối diện với ánh mắt nàng: “Tính toán theo hướng tệ nhất, nếu ta cự tuyệt hắn, đắc tội với hắn, sinh ý của nàng sẽ bị ảnh hưởng rất lớn, sẽ có rất nhiều phiền toái. Nếu thật sự là như vậy, nàng có thể trách ta hay không?”

“Nếu thực sự gặp phải tiểu nhân, cũng là điều không còn cách nào khác, ta không trách chàng.” Lâm Cẩn Dung trầm mặc một lát, nói: “Ta suy nghĩ, nếu thật sự phải làm bằng hữu, vậy không nên dùng loại thái độ này. Như vậy, thật giống như đang bàn luận sinh ý.”

Lục Giam lộ ra một tia tươi cười nàng là tri kỷ của ta: “Nàng nói đúng. Ta cũng nghĩ như thế, cũng tính qua hai ngày mời lại hắn sẽ nói vậy với hắn. Nếu hắn vì thế mà làm gì ta, thì hắn là kẻ tiểu nhân, không đáng kết giao phó thác, sớm hay muộn có một ngày ta cũng sẽ bị hắn trói buộc; Nếu hắn thật sự muốn đối phó với chúng ta, chúng ta cũng không cần sợ hãi, trên đời này tiền hắn kiếm không hết, trên đời này người hắn cũng không thể giao tế hết; Nếu hắn đáng giá kết giao, sẽ đồng ý với cách nói của ta.”

Lâm Cẩn Dung gật đầu, mượn cơ hội cùng Lục Giam thương lượng: “Gần đây giá bạc thấp, ta tính đem tiền mấy ngày nay tới giờ đổi thành bạc. Chờ mùa thu đưa đến Bình châu, vừa vặn vượt qua đợt mua bạc nhập cống, lại có thể kiếm chút lời.” Có năng lực kiếm tiền, lại đỡ phải tháng 10 về nhà vội vã chịu tang khiến cho luống cuống tay chân.

Lục Giam cũng không để ở trong lòng, chỉ nói: “Nàng đưa trở về, ai thay nàng bảo quản?” Trong tiềm thức, hắn đã coi Lục gia hiện tại là một nơi không thể thay Lâm Cẩn Dung bảo tồn tài vật.

Chính hắn chưa phát hiện sự biến hóa này, nhưng Lâm Cẩn Dung cũng đã ý thức được, cho nên cũng chỉ là mím môi cười: “Có Tam ca ở đó mà.”

Lục Giam không nói nữa, ngược lại lo lắng về bệnh tình của Lục lão ông: “Ta thực lo lắng cho tổ phụ.” Người khác nhau sẽ có lập trường khác nhau, dù có dự đoán được có lẽ sẽ không muốn làm, nguyện ý làm có lẽ cũng không thể nghĩ chu toàn mọi phương diện, hắn sẽ trở thành người bị bưng tai bịt mắt. Lúc trước hắn thầm nghĩ Lục lão thái gia thân thể khoẻ mạnh, Lâm Ngọc Trân đã lấy lại uy phong, Nhị phòng đã thất bại thảm hại, xem như không còn lo toan, cũng chưa từng nghĩ đến gió nổi mây cuộn như thế.

Lâm Cẩn Dung nói: “Không cần gấp, Phương Trúc có lẽ rất nhanh sẽ có tin đến. Tin vui Nghị Lang sinh ra đã được gửi về nhà, tổ phụ cao hứng khỏe lên, biết đâu sẽ khỏi bệnh cũng không chừng.”

“Chỉ mong là thế.” Lục Giam cúi mắt nhìn Lâm Cẩn Dung. Trong rất nhiều chuyện, nàng giống như luôn có thể trước tiên nghĩ đến phòng bị chu tất.

Lâm Cẩn Dung bị hắn nhìn ngắm hơi có chút không được tự nhiên, ngược lại cười nói: “Lúc trước ta nghĩ, người khác nhau lập trường sẽ khác nhau, cho dù là không ham thích thứ này, nhưng biết nhiều tình huống trong nhà sẽ tốt hơn, cho nên đã phân phó Phương Trúc vài câu. Canh giờ không còn sớm, ta muốn thăm Nghị Lang, chàng muốn đi không?”

Giải thích này thật hợp tình hợp lý, Lục Giam cười: “Ta đương nhiên là muốn đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.