Thế Hôn

Chương 395: Chương 395: Hoang đường




Tống thị hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Con nói rõ ràng cho ta.”

Lục Kinh xoa xoa tay, hơi có chút khó xử: “Vẫn là chờ Ngũ đệ tỉnh rồi nói sau.”

Tống thị nhìn bộ dạng hắn, dường như có chút khó xử, liền uy nghiêm phân phó hạ nhân: “Hầu hạ cho tốt, Ngũ gia tỉnh thì nói cho ta biết. Nếu ai quản không được miệng, về sau sẽ không nói gì được nữa.”

Trong phòng hầu hạ vốn cũng chỉ là một ma ma và một gã sai vặt thôi, nghe vậy đều thúc thủ xoay người, cùng lên tiếng vâng dạ.

Tống thị lúc này mới nhìn về phía Lục Kinh: “Con đi theo ta.”

Lục Kinh hộ tống Tống thị trở về phòng, rồi nhỏ giọng kể: “Lục Tích nói, ban ngày hắn ở trên đường nhìn thấy Ngũ đệ hành tẩu bên ngoài, vào một gian trà tứ, hắn đã muốn theo sau chào hỏi, kết quả nhìn thấy Ngũ đệ cùng vài người nói chuyện, mấy người kia xem ra có chút không thích hợp, chưa nói bao lâu, trong đó có một người đã cùng Ngũ lang ầm ỹ một trận, lật đổ cả bàn. May mắn bị hai người khác kéo lại, thấy thế nên Lục Tích không tiện đi vào, liền đi ra chỗ khác. Đợi đến khi chạng vạng, lại nhìn thấy Ngũ đệ cùng mấy người kia đi dạo trên đường, đến chỗ…… chỗ……”

Tống thị thấy hắn ấp a ấp úng, thực không kiên nhẫn, nhân tiện nói: “Rốt cuộc như thế nào?”

Lục Kinh ửng đỏ mặt nói: “Rẽ vào một ngõ nhỏ phía sau Hạnh Hoa lâu, vào một tiểu viện bên trong……”

Hạnh Hoa lâu là tửu lâu nổi tiếng nhất, bên trong kỹ nữ sắc nghệ song tuyệt, ngõ nhỏ ở phía sau cũng là nơi kỹ nữ cư ngụ, Tống thị tuy là nữ nhân đàng hoàng, nhưng phụ tử Lục Kiến Trung khi kinh thương, kết giao với người thực tạp, có đôi khi đi ra bên ngoài, nàng cũng thoáng biết qua. Lập tức mặt hơi hơi nóng lên, buông tha chi tiết này, nghiêm túc nói: “Súc sinh không biết nặng nhẹ! Sau đó thì sao?”

Lục Kinh tiếp lời: “Lục Tích trong lòng lo âu. Chỉ sợ hắn làm điều gì đó không nên làm, liền tìm cái cớ theo vào. Nhưng người ta không tiếp đón hắn. Hắn liền suy nghĩ tìm cách trà trộn, kết quả bị người ta ném ra ngoài, mặt mũi bầm dập. Hắn không dám đi, cũng không tiện hỏi, liền chờ quanh đó. Trời tối mới thấy Ngũ lang đi ra, dĩ nhiên đã uống say như chết, có kỹ nữ kéo tay áo hắn, đá hắn một cước ngã xuống đất. Người lúc trước cùng Ngũ lang đánh nhau liền đi ra nói: “Đừng động vào Ngũ lang. Để hắn tự bò đi.” Tiếp theo quả thực liền đóng cửa, Ngũ lang thì lắc lư lắc lư rời đi, đi trên đường đụng vào người, thiếu chút nữa phát sinh tranh chấp, thấy thế hắn nhanh chóng giải vây, gọi cỗ kiệu đưa người về đến sau cửa nách, sai người tới tìm ta. Chuyện là như vậy.”

Cùng người ta đến trà tứ uống trà thì đành thôi, cùng người khác phát sinh tranh chấp cũng đành thôi. Tại sao chạy đến chỗ kỹ nữ uống rượu, còn uống thành cái dạng này? May mà có Lục Tích nhìn thấy thay hắn che lấp, nếu là người quen khác, Lục gia chắc chắn sẽ có một lãng tử ngỗ nghịch bất hiếu. Còn trông cậy vào tương lai Lục Luân đạt được công danh sao. Sao hắn không coi trọng tiền đồ của bản thân như vậy. Tống thị cương cứng mặt, khí hận nảy ra, hận không thể cầm nước lạnh hắt tỉnh Lục Luân, sau đó tát cho hắn mấy bạt tai.

Lục Kinh khuyên nhủ: “Mẫu thân cũng đừng tức giận, sự tình đã đến tình trạng này, cũng không có biện pháp khác, chỉ có thể che giấu, chờ hắn tỉnh lại, hỏi lại là chuyện gì xảy ra.”

Tống thị gật đầu: “Cũng chỉ có thể như thế.”

Lục Kinh lại nói: “Lục Tích còn chờ ở bên ngoài, mẫu thân còn gì muốn phân phó hắn không?”

Tống thị đáp: “Sao lại không có? Con đi nói với hắn, lần này hắn làm vô cùng tốt, thỉnh hắn hỗ trợ hỏi thăm một chút, những người đó là làm cái gì.”

Lại nói Lục Tích đứng bên ngoài xem mấy tộc nhân Lục gia chơi bài, nhìn đến chỗ náo nhiệt, tay chân ngứa ngáy, liền tham gia, kết quả hắn vận khí không tốt, thua liền ba lần, muốn thu tay lại thì có chút không cam lòng, nhưng chơi tiếp thì lại sợ thua. Đang do do dự dự, vài người kia liền khích tướng hắn: “Nam tử hán đại trượng phu, muốn chơi thì chơi, nếu không đứng sang một bên đi.”

Cũng có người cười: “Sợ là không có tiền.”

“Không có tiền thì chơi cái gì.” Một tộc nhân gia cảnh khá dư dả tiến đến, một tay đẩy hắn ra: “Không chơi thì cũng đừng chiếm chỗ.”

Lục Tích tức giận mặt trắng bệch, lấy tay đem tiền túi bên hông cởi xuống, đặt mạnh ở trên bàn: “Ai nói ta không có?”

Vài người liền cười ha hả, ca ca đệ đệ loạn kêu, lại tiếp tục chơi, Lục Tích thua trắng mặt, hối hận không thôi. Lục Kinh đi vào, xin lỗi nói: “Các ca ca, xin lỗi, huynh đệ ta có việc muốn tìm hắn.”

Vài người kia liền cười: “Theo quy củ, ở đây không cho nợ, trả tiền rồi nói sau.”

Lục Kinh nhìn tình hình trong sân, hiểu được Lục Tích thua đủ thảm, bình thường hắn vị tất sẽ quản loại sự tình này, nhưng giờ phút này không thể so ngày thường, lập tức hướng gã sai vặt bên cạnh hất cằm: “Trả tiền đi.” Vì thế ôm đầu vai Lục Tích đi ra bên ngoài, vừa đi vừa thuật lại lời Tống thị, tùy tay đưa cho Lục Tích một túi tiền nặng trịch: “Việc ngày hôm nay, làm phiền ca ca rồi, đây là tiền mướn cỗ kiệu.”

Lục Tích vui mừng khôn xiết, đẩy đưa vài lần: “Chúng ta là ai chứ? Đệ yên tâm, Ngũ lang tính tình hàm hậu, ta thật sự không thể để cho hắn bị bắt nạt.”

Lục Kinh gật đầu, vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Canh giờ không còn sớm, ta sẽ không giữ ca ca lại.” Chắp tay tiễn Lục Tích đi ra ngoài, quay đầu nhìn thấy một tiểu tử choai choai không biết tên đang cầm theo nồi nấu đi qua đi lại quanh đó, cũng không để trong lòng, liếc mắt một cái trở về tiểu viện.

Hắn mới vừa đi, tiểu tử kia liền buông đồ trong tay xuống, nhanh như chớp chạy vội đi vào, tìm Lưu ngũ.

Trời mới tờ mờ sáng, Phương Trúc liền canh giữ ở ngoài cửa Lâm Cẩn Dung, mới nghe được bên trong có động tĩnh, liền chạy nhanh theo vào hầu hạ, thấy Anh Đào đang chải đầu cho Lâm Cẩn Dung, liền cười nói: “Anh Đào, ta hồi lâu chưa được chải đầu cho thiếu phu nhân, để ta tới thử xem.”

Anh Đào biết nàng sớm như vậy đã tới là có chuyện muốn báo với Lâm Cẩn Dung, liền lùi lại nói: “Thử xem, thiếu phu nhân cho ngươi thử tay nghề?”

Phương Trúc cười mắng: “Đi đi, dọn điểm tâm cho thiếu phu nhân, thiếu phu nhân còn phải đi thỉnh an Đại lão gia cùng Đại phu nhân mà.” Đợi đến khi Anh Đào rời đi, Phương Trúc nhỏ giọng kể lại chuyện hôm qua cho Lâm Cẩn Dung nghe: “Nhị gia hôm qua đã phân phó, Lưu Ngũ nhà ta đã phái tiểu nhi tử của quản sự Lâm Hồng ở thôn trang của thiếu phu nhân, tên là Hỏa Ca Nhi đi làm. Hỏa Ca Nhi đi theo Ngũ gia, trước thấy Ngũ gia mặc xiêm y vải bố xuất môn, bỏ chỉ gai trên đầu, đi đến các trà tứ ở phố Tây Phong, cùng vài hán tử cười nói vào hàng quán bên đường. Bên trong có một đại hán, cũng cao tráng giống như Ngũ gia, rất lực lưỡng, trên người ăn mặc có vẻ nhếch nhác.

Hỏa Ca Nhi liền dùng mười văn tiền trà cũng trái cây ngồi chờ bên ngoài, sau lại không biết vì sao bên trong nháo loạn, Ngũ gia thở phì phì đi ra, lại bị đại hán kia kéo trở về. Cũng không biết nói cái gì, bọn họ lại hòa hảo, lúc ra khỏi trà tứ, tiền là do Ngũ gia trả. Tiếp theo đi vào một ngõ nhỏ phía sau Hạnh Hoa lâu…… Sau lại nhìn thấy Ngũ gia say khướt đi ra, rồi được Lục Tích trong tộc đưa về qua cửa ngách. Hỏa Ca Nhi nói, Lục Tích vẫn lén lút đi theo, hắn không dám dựa vào quá gần, chỉ sợ để cho người ta phát hiện.”

Lâm Cẩn Dung nghe nói có Lục Tích ở bên trong, trong lòng có một chút khúc mắc, lại oán Lục Luân không biết chừng mực, thế nhưng làm ra loại chuyện hoang đường này. Nàng sai Anh Đào đi thông báo Lục Giam, vội vàng dùng điểm tâm, hướng tới sân viện của Lục Kiến Tân, nửa đường gặp mặt Lục Giam, nhẹ giọng kể lại cho Lục Giam nghe.

Lục Giam nghe được trong lòng trầm trọng không thôi, bùi ngùi thở dài, an ủi Lâm Cẩn Dung nói: “Không cần nghĩ nhiều, đại để là vài hồ bằng cẩu hữu thôi, ta sẽ tìm thời điểm nói với hắn.” Trong lòng cũng đã đi đến quyết định tệ nhất.

Trời sáng rõ, trừ bỏ Lục Luân ra, người Lục gia đều sắp xếp đội ngũ chờ đợi Lục lão phu nhân rời giường để thỉnh an. Lục Kiến Tân mắt sắc, lại phát hiện hôm nay còn thiếu Lục Luân, không khỏi hỏi: “Ngũ lang làm sao vậy?”

Tống thị đã sớm báo với Lục Kiến Trung Lục Luân bị bệnh, Lục Kiến Trung liền nghiêm mặt nói: “Hắn bị bệnh, nhiễm phong hàn.”

Lục Kiến Tân gật gật đầu, cũng không nhiều lời.

Tống thị thấy hắn phản ứng như thế, mập mờ cho qua, ngầm nhẹ nhàng thở ra.

Đợi đến khi tất cả thỉnh an lão thái thái, mọi người định ra bên ngoài, Lục Kiến Tân đột nhiên gọi Lục Giam cùng Lục Kiến Lập: “Đi, chúng ta đi thăm hài tử Ngũ lang kia. Hài tử này luôn thành thật, ta thật sự thích hắn. Hôm qua không gặp hắn, chắc là bệnh khá nặng.”

Lục Kiến Trung cũng không để tâm, chỉ cảm thấy Lục Kiến Tân giả bộ làm người tốt, vì vậy đồng ý đi theo. Tống thị cùng Lục Kinh, Khang Thị, Lục Giam và Lâm Cẩn Dung đều kinh hãi, đều thấy hắn đúng là không có việc gì còn cố tình làm ra vẻ, cũng không biết có phải đã nhận được chút thông tin nào hay không.

Tống thị vội nháy mắt với Khang Thị, Khang Thị vội vã đi an bài trước.

Lục Kinh thì khuyên nhủ: “Đại bá phụ, Tam thúc phụ, hắn bất quá là cảm phong hàn, uống thuốc thì tốt rồi, nhị vị trưởng bối đi chỉ sợ sẽ lây bệnh, vậy không tốt.”

Lục Kiến Tân ha ha cười: “Lây bệnh gì chứ? Ta khỏe mà. Toàn gia chúng ta, nói đến nói đi cũng chỉ có mấy người thế này, cần phải quan tâm lẫn nhau mới đúng.”

Lâm Cẩn Dung đưa mắt nhìn Lục Giam, Lục Giam đang muốn tiến lên tìm lý do, lại nghe Lục lão phu nhân nói: “Tại sao? Ngũ lang bị bệnh? Khó trách từ buổi trưa hôm qua ta cũng chưa gặp hắn. Lão Đại, thay ta đi thăm hắn.” Lại oán trách Lục Kiến Trung: “Đều là do con, luôn khiến hắn không thoải mái.”

Lục Kiến Trung hàm hậu cười, nghĩ qua nghĩ lại, cũng không thấy chỗ nào thích hợp. Nhưng nhìn bộ dạng kia của Tống thị, rõ ràng chính là biết gì đó, đang giấu diếm hắn, Lục Kiến Tân còn lại là một bộ muốn xem trò hay, không có hảo ý, một lòng bồn chồn, vô cùng gấp gáp.

Lục Kiến Tân cầm cánh tay hắn, lôi kéo nói: “Nhị đệ, không phải ta nói đệ, đối với hài tử tuy rằng cần phải nghiêm khắc, nhưng thời điểm nên quan tâm thì phải quan tâm……” Quay đầu nhìn mọi người nói: “Đi một chút, đều đi thăm Ngũ lang, không phải ta nói các ngươi, các ngươi người người đối với hắn quan tâm cũng không đủ.”

Rõ ràng là muốn đi xem kịch vui mà, Lâm Cẩn Dung không khỏi đổ một phen mồ hôi lạnh, cũng không biết Khang Thị có an bài thỏa đáng hay không?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.