Ngô Tương ở trong sân đi dạo một vòng, nói: “Tuy ta
chỉ đi qua Giang Nam hai lần, nhưng trà tứ trong kinh ta tới không ít. Trà phô
tầm thường cũng đành thôi, chỉ là sinh ý mấy văn tiền. Nhưng nếu muốn làm sinh
ý quan to quý nhân, trang trí trong phòng, thí dụ như bình hoa, lư hương, bàn
trà, chén trà, dụng cụ, thư họa, đều là phong cách cổ xưa tinh mỹ nhất. Có một
nhà, dụng cụ hơn phân nửa là đồ cổ từ tiền triều, một chén trà phải mất một
quan tiền, đi vào cũng không thể không biết xấu hổ mà không bỏ thêm hai ba quan
tiền. Ta thấy, trà tứ này nếu muốn kiếm nhiều tiền, còn nên bỏ nhiều công phu ở
trang trí dụng cụ mới đúng, Mẫn Hành, ngươi cảm thấy như thế nào?”
Thành Bình châu xa xôi vô cùng, sao có thể cùng trong
kinh đánh đồng? Lại có bao nhiêu quan to quý nhân tiêu tiền như nước đây? Lục
Giam vốn lúc trước đã cùng Lâm Cẩn Dung nói trang trí chỉ cần lịch sự tao nhã
theo phong cách cổ xưa, cũng không đồng ý với cách nói của Ngô Tương,
nhưngkhông nói thẳng ra đả kích hắn: “Đồ cổ tiền triều nào dễ tìm như vậy? Một
quan tiền một chén trà, chỉ sợ cũng không có vài người bỏ được tiền ra mà uống.
Ta thấy lịch sự tao nhã cũng đủ rồi.”
“Thật sự là không có vài người có thể bỏ tiền ra,
nhưng nếu chỉ cần một số người là đủ rồi.” Ngô Tương nhìn về phía Lâm Cẩn Dung:
“A Dung, là trà tứ của muội, mấu chốt vẫn phải xem ý tứ của muội. Muội thấy thế
nào?” Lời còn chưa dứt, đã bị đường đệ Ngô Hanh kéo kéo góc áo, ám chỉ lời này
không thích hợp, người ta là phu thê, cái gì của ngươi của ta, nghe thật giống
như là châm ngòi.
Vốn là đồ cưới của Lâm Cẩn Dung, chẳng lẽ Lục Giam còn
có thể vì loại chuyện này mà tức giận? Kia cũng khiến người ta khinh thường
rồi. Hơn nữa, Lục Giam so với Lâm Cẩn Dung hiểu được việc buôn bán sao? Đương nhiên
là muốn hỏi Lâm Cẩn Dung. Ngô Tương không cho là đúng, chỉ nhìn Lâm Cẩn Dung,
tĩnh lặng chờ nàng trả lời.
Lâm Cẩn Dung cười nói: “Ngô Nhị ca, Mẫn Hành nói đúng,
ta không có nhiều tiền như vậy. Còn có cửa hàng hương liệu cùng chi tiêu trong
thôn trang nữa.” Trong mắt nàng, hoàn cảnh u nhã, dụng cụ tinh xảo, nước trà
rượu trái cây tận lực làm thật tốt, tiểu nhị đắc lực mới là mấu chốt. Cái gọi
là đồ cổ, ngày thường nhìn qua thấy trân quý đáng giá, nhưng quăng tiền vào đó
thì hơi lãng phí, chỉ cần kiếm vài món trang trí làm đẹp là được rồi.
Thấy nàng trả lời như thế, Ngô Tương hơi có chút thất
vọng, cau mày nghĩ ngợi, nói: “Bằng không, ta cho muội mượn?”
Lời vừa nói ra, không chỉ là Lâm Cẩn Dung cùng Lục
Giam, ngay cả Ngô Hanh đều lắp bắp kinh hãi. Lâm Cẩn Dung cảm thấy hắn đối đãi
với mình dường như không giống so với lúc trước, từ trước cũng tốt, nhưng không
ân cần như vậy. Lại không nghĩ ra nguyên nhân, liền thật cẩn thận nói: “Vay
tiền? Không cần đâu.”
Ngô Tương khinh bỉ nàng: “Tiền thì nhắc đến cái gì? Ta
là nói, ta có thể cho muội mượn đồ cổ. Nói đến nói đi, không phải chúng cũng có
danh khí sao? Có mấy thứ này trấn trụ, nhóm nho sĩ cũng sẽ thích đến đây. Phụ
thân muội cũng có không ít? Muội cũng có thể mượn của hắn, dù sao vài thứ kia
của hắn chỉ bày ra vẻ rồi cũng bám bụi mà thôi.”
Nàng với Lâm Tam lão gia ít khi mở miệng nói chuyện,
sao có thể mượn của hắn? Lâm Cẩn Dung đang muốn cự tuyệt, Lục Giam cũng đã cùng
Ngô Tương vái chào, cười nói: Mậu Hoành, đa tạ ý tốt của ngươi. Nhà của ta cũng
có, nếu là thật sự cần, sẽ nói với ngươi.” Thấy hắn đã xin miễn, Lâm Cẩn Dung
cũng sẽ không nói thêm.
Còn tưởng rằng sau khi thành thân Lâm Cẩn Dung có thể
thoải mái hơn, ai ngờ Lục Giam vẫn là người câu nệ hình thức. Ngô Tương nhìn
xem Lục Giam, lại nhìn xem Lâm Cẩn Dung, thản nhiên cười, không nói gì.
Lục Giam bị tươi cười không rõ ý tứ này của hắn khiến
trong lòng có vài phần ảo não nói không nên lời – lần này không giống từ trước
Ngô Tương cùng hắn tranh đoạt cao thấp, khi đó hắn có thể không chút nào yếu
thế phản bác, lần này cũng mặc dù thấy bị đè nén, lại không thể nào nói ra.
Tuy rằng ai cũng không nói gì, nhưng Ngô Hanh thấy
không khí có chút không thích hợp, liền tươi cười, nói: “Lục Nhị ca, ta vừa vặn
có chuyện muốn thỉnh giáo Chư tiên sinh. Còn mời huynh giúp ta hỏi thăm một
chút.”
Lâm Cẩn Dung vội đứng dậy nói: “Mẫn Hành chàng dẫn bọn
họ đến hậu viện ngồi xuống chậm rãi nói chuyện, ta đến phòng bếp nhìn xem, để
người ta an bài đồ ăn nước trà lên.”
Lục Giam đang muốn dặn dò nàng hai câu, chợt nghe Ngô
Tương nói: “Thời tiết nóng, không cần cầu kỳ, Tứ muội muội không cần đa tâm,
sai người đến Ngũ Trượng lâu mua chút đồ ăn chay, rượu cùng trái cây là được
rồi.”
Lâm Cẩn Dung đáp ứng, tới phòng bếp, ra lệnh Phương
Trúc an bài người đi mua đồ ăn và rượu, lại cố ý phân phó mua thêm hai bàn đồ
ăn, thỉnh thợ đang làm việc bên ngoài ăn uống. Còn bản thân dẫn theo Quế Viên,
tự tay tẩy rửa trà cụ, chuẩn bị pha trà đãi khách.
Vừa đem trà cụ chuẩn bị xong, chỉ thấy Ngô Tương đi
tới đứng ở cửa nói: “Tứ muội muội, chúng ta có thể nói chuyện một chút được
không.”
Quế Viên kinh ngạc vô cùng, lập tức nhìn về phía Lâm
Cẩn Dung, Lâm Cẩn Dung thản nhiên nhìn nàng một cái, Quế Viên liền nhu thuận
thối lui qua một bên, cúi đầu làm việc của mình.
Lâm Cẩn Dung hướng ra phía ngoài phòng bếp: “Ngô Nhị
ca, trong phòng bếp chật hẹp, hun khói ngột ngạt, không ngại ở bên ngoài nói
chuyện thì hơn.”`
Ngô Tương há có thể không hiểu ý tứ hành động của nàng
hay sao? Không khỏi bật cười: “Ta cũng không phải người ngoài, cẩn thận như
vậy…”
Lâm Cẩn Dung nghiêm mặt nói: “Dù thế nào cũng phải có
điểm e ngại.”
Ngô Tương liền thu liễm tươi cười, đi theo nàng đứng
lại dưới tàng cây bên đường, trước hướng nàng vái chào, nói: “Tứ muội muội, ta
thực hối hận lúc trước không nghe lời muội khuyên bảo.”
Lâm Cẩn Dung hiểu được hắn là chỉ sự kiện đến kinh
thành dự thi, nhân tiện nói: “Chuyện đã trôi qua, Nhị ca chớ để ở trong lòng,
cứ coi như là một bài học kinh nghiệm.” Nàng trong miệng tuy nói như thế, trong
lòng đã có chút là lạ, lúc trước Ngô Tương từ kinh trở về, tất cả mọi người đều
nghĩ đến hắn sẽ thu liễm sửa đổi, hắn vẫn như cũ làm theo ý mình, không hề để ở
trong lòng. Hôm nay hắn tại sao còn hướng nàng nói cảm tạ? Thật sự là đáng ngạc
nhiên.
“Đúng vậy.” Ngô Tương không yên lòng gật đầu, do dự
một lát, sợ sẽ đổi ý nhanh nói ra: “Tứ muội muội, xin lỗi, ta không cẩn thận đã
đọc thư muội viết cho Dương Mạt.”
Quả nhiên không ngoài sở liệu của nàng, hắn có thể mạc
danh kỳ diệu chạy đến cửa hàng gặp Lâm Thế Toàn nói chuyện đó, hẳn là đã đọc
lén bức thư kia. Phong thư đã được nàng dán kín, sao có thể chỉ giải thích bằng
mấy từ không cẩn thận đọc phải đây? Lâm Cẩn Dung tin tưởng giờ phút này biểu
tình của mình tuyệt đối khó coi: “Ngô Nhị ca vì sao không cẩn thận như vậy?”
Ngô Tương liếc mắt nhìn nàng một cái, có chút thẹn
thùng sờ sờ đầu, môi mấp máy hồi lâu, cũng không nói gì. Lâm Cẩn Dung không
thúc giục hắn, liền im lặng chờ hắn trả lời, thật lâu sau, Ngô Tương mới nói:
“Ta… Thật sự là không cẩn thận, không phải cố ý.” Đột nhiên, hắn lại hướng nàng
vái chào: “Thực xin lỗi, Tứ muội muội.”
Hắn vái chào thật tình thật lòng, không chút nào giả
bộ. Lâm Cẩn Dung hiếm khi nhìn thấy hành vi này của hắn, trầm mặc một lát, cuối
cùng nói: “Quên đi. Ngô Nhị ca không phải không biết việc này không phải là
điều người quân tử nên làm. Nếu huynh không nói, cũng sẽ không có người biết
được, nếu nói, thì nên thực tình thực lòng hối hận, về sau cũng đừng tái phạm.
Có thể nói nguyên nhân với ta không?”
Ngô Tương cúi mắt suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nói:
“Một lời nói dối sẽ dẫn tới nhiều lời nói dối hơn, ta không muốn lại nói bừa,
nhưng cũng không muốn nói ra, thỉnh muội đừng cùng ta so đo. Nhưng muội phải
nhớ kỹ, ta không phải cố ý, cũng không phải muốn hại muội, chính là không nghĩ
tới.”
Lâm Cẩn Dung từ chối cho ý kiến, cũng là càng muốn
biết hắn đến tột cùng làm cái gì.
Ngô Tương giương mắt nhìn nàng, biểu tình thêm vài
phần ngưng trọng: “Ta vốn vẫn định giấu giếm, nhưng sau khi đọc thư của muội,
vẫn là quyết định không thể dối gạt, vì sao muội lại nhờ Dương Mạt giúp muội
làm hộ tịch?”
Lâm Cẩn Dung nói: “Lâm Tam ca không nói với huynh sao?
Vì huynh muội hai người bọn họ. Lâm Tam ca là nam tử hán đỉnh thiên lập địa,
không thể ở Bình châu cả đời, càng không thể cả đời giúp việc cho người khác,
nhưng tộc bá của ta chỉ cần còn sống một ngày, hắn chẳng khác nào không công
thay người vất vả, đi đến nơi khác làm hộ tịch, bọn họ có thể bình yên trí sản,
lại không có người nào có thể quấy rầy bọn họ.”
Ngô Tương trong mắt tràn đầy nghi hoặc, Lâm Cẩn Dung
thản nhiên đón nhận ánh mắt hắn tươi cười: “Bằng không, Ngô Nhị ca nghĩ thế
nào? Chẳng lẽ ta còn có thể che giấu ác nhân đào phạm nào đó hay sao?”
“Muội thì che giấu được đào phạm nào chứ?” Ngô Tương
biểu tình thoải mái: “Ta cũng nghĩ như vậy. Nhưng Dương Mạt vừa gả đi, nàng là
một nữ nhân làm việc không tiện, không bằng để ta thay muội nghĩ cách. Ta có
biểu cữu ở Phủ châu mới nhậm chức, để hắn làm sẽ thỏa đáng. Muội cảm thấy như
thế nào?”
Lâm Cẩn Dung suy nghĩ một lát, nói: “Được. Nhưng còn
muốn thỉnh Ngô Nhị ca hỗ trợ giữ bí mật, đừng nhắc tới người không liên quan.”
Đại để là thấy nàng phản ứng vẫn đều thực lý trí, Ngô
Tương liền lộ ra bản tính, tựa tiếu phi tiếu nói: “Bao gồm cả Lục Giam sao?”
Lâm Cẩn Dung bất chính trả lời hắn: “Huynh cũng hiểu
được tình cảnh của Lâm Tam ca, càng ít người biết càng tốt. Bao gồm cả mẫu thân
ta, ta cũng không tính để nàng biết. Nếu không có huynh không cẩn thận đọc
được, huynh cũng sẽ không biết việc này. Đến lúc này, chỉ biết có ba người ta
cùng Lâm Tam ca, Lưu Nhi biết việc này mà thôi.”
Ngô Tương liền cười rộ lên: “Nói như vậy, ta là vô
tình biết được bí mật của các muội, nhưng muội đừng giết ta diệt khẩu a.”
Lâm Cẩn Dung bị hắn làm cho tức cười, nửa đùa nửa thật
nói: “Giết người diệt khẩu thì không, nhưng mà, gặp lại sẽ coi như không quen
biết?”
Ngô Tương thở dài: “Muội yên tâm, là ta thực tâm xin
lỗi muội, ta nhất định sẽ làm tốt chuyện này.”
“Ta toàn tâm toàn ý chờ tin tức tốt của Nhị ca.” Lâm
Cẩn Dung cười khổ, sự tình đã đến tình trạng này, không tin hắn cũng không
được. Huống chi, nàng cũng biết hắn, hắn không phải người đại gian đại ác, tuy
rằng khuyết điểm không ít, nhưng hắn không phải người xấu. Chỉ trích hắn thì có
ích gì? Sẽ chỉ mất đi một bằng hữu mà thôi. Về phần hắn không chịu nói nguyên
nhân, trước mắt xem ra cũng không thấy có bao nhiêu ảnh hưởng đến nàng, ít nhất
nàng cũng có ân huệ của người khác, quên đi.
Ngô Tương nghiêm túc đánh giá Lâm Cẩn Dung một hồi,
bỗng nhiên cười: “Tứ muội muội, muội thật sự là người tốt. Ta vốn tưởng rằng,
muội sẽ giận dữ, thậm chí từ nay về sau coi ta là tiểu nhân, cả đời không qua
lại với nhau, kết quả không như vậy, Tứ muội muội, muội tuy là nữ tử, cũng nhỏ
tuổi hơn ta, ta lại thập phần kính trọng muội.”
Lâm Cẩn Dung có chút rõ ràng: “Ta bất quá chỉ là tiểu
nữ tử mà thôi, Ngô Nhị ca nếu không còn việc gì khác, vậy ta đi vào đây.” Vừa
mới cùng Ngô Tương cáo từ, đã thấy Lục Giam cùng Ngô Hanh hai người kết bạn
đang đi về bên này, liền đơn giản đứng lại, chờ hai người tới gần.