“Sắp tới cửa ải cuối năm, các thôn trang, tổng quản
cửa hàng của Lục gia đều đã giao trả địa tô một năm cùng kiểm kê, năm sau, lão
thái gia sẽ điều chỉnh lớn một lần nữa, có người sẽ bị tước quyền lợi, có người
khẳng định sẽ bị sa thải, như vậy có những người tất nhiên sẽ rất vội, khẩn cấp
muốn chứng minh năng lực của bản thân. Tam ca, huynh nói có phải hay không?”
Lâm Cẩn Dung hàm chứa tươi cười, đem trà vừa pha xong đưa cho Lâm Thế Toàn nhấm
nháp.
Lâm Thế Toàn hơi hơi nhíu mày: “Một lần hai lần ba
lượt đều thua, đương nhiên sẽ không chịu phục. Đặc biệt người ta lại thắng một
hơi, càng không thể nhịn được.”
Lâm Cẩn Dung cười cười: “Có qua có lại mới toại lòng
nhau, không thể cứ để bọn họ độc diễn.”
Lâm Thế Toàn ngồi thẳng thân mình: “Muội nói đi.”
Lâm Cẩn Dung giương mắt nhìn cây hoa sơn trà đang náo
nhiệt nở rộ ở ngoài cửa sổ, thấp giọng nói: “Xuống tay với Lục Thiệu đi. Hắn
không phải luôn nghĩ rằng mình giỏi giang hơn Lục Giam, luôn muốn chứng minh
mình so với Lục Giam càng thích hợp quản lý công việc trong nhà sao, cho rằng
bản thân càng vất vả công lao càng lớn sao? Chúng ta giúp hắn kiếm tiền, để hắn
ở trước mặt mọi người hung hăng lộ mặt một lần. Cũng không biết, nhân thủ của
Tam ca có hữu dụng hay không?”
Lâm Thế Toàn trầm ngâm một lát, nói: “Vài năm nay, ta
quen biết không thiếu người, đều là khách nhân từ nam chí bắc, không dám nói là
tánh mạng tương giao, nhưng đều tin cậy lẫn nhau, chưa bao giờ thất tín.”
Lâm Cẩn Dung liền nghiêng mình về phía trước, thấp
giọng nói với hắn.
Sau hai tuần trà, Lâm Thế Toàn đứng dậy nói: “Ta đưa
muội trở về.”
Lâm Cẩn Dung gật đầu, lệnh cho Đậu Nhi canh giữ ở
ngoài tiến vào, đội đấu lạp cùng áo choàng, cúi đầu cùng Lâm Thế Toàn ra khỏi
nhã gian của trà tứ, chuẩn bị rời đi. Mới xuống hành lang dài, chỉ thấy Tần Hữu
Vụ nói: “Phu nhân, Ngô Nhị gia cũng vài vị khách nhân lúc này đang đấu trà,
nghe nói người ở chỗ này, bảo hạ nhân qua nói với người một tiếng, đều là thế
giao ngày thường, một người không phục nên muốn mời người ở phía sau giám định,
thay bọn họ phân định thắng bại. Chẳng biết có được không?”
Ngô Tương về phương diện này thật thiên chân không suy
tính lợi hại, hắn chỉ nghĩ đến thế giao tình phân, có mặt ở sau bình phong để
tránh tị hiềm là đủ rồi, nhưng nàng biết, hoàn toàn không đủ. Lâm Cẩn Dung cười
cười: “Bọn họ đang văn nhã, nhưng ta hôm nay thực sự không tiện. Ngươi đi nói
với hắn, nếu thật muốn ta giám định, vậy chờ Nhị gia trở về, mời Nhị gia đi
cùng rồi nói sau. Hôm nay tiền mời khách thì tính trên đầu ta là được rồi. Tần
quản sự ngươi thay ta nhận lỗi với mấy vị thế huynh kia.” Nói xong cũng không
dừng lại, tự bước ra bên ngoài.
Tần Hữu Vụ trở về phục mệnh, Ngô Tương nghe nói, cũng
chỉ cười cho qua.
Lâm Cẩn Dung trở về Lâm phủ, bị Đào thị mắng mỏ một
chút, uống xong bát thuốc, bị buộc ăn rất nhiều cơm mới được tha cho đi nghỉ.
Trên người nàng thập phần bủn rủn, nằm nghiêng trên tháp nghỉ ngơi. Đang ngủ mơ
mơ màng màng, chợt nghe phía sau có động tĩnh liền nhắm mắt lại hỏi: “Giờ nào
rồi?”
Người nọ cũng không trả lời, ngược lại thắp sáng đèn
thêm một chút. Lâm Cẩn Dung thấy khác thường, nghiêng người qua, chỉ thấy người
ngồi ở dưới đèn, khóe môi hàm chứa một tia cười nhẹ im lặng nhìn nàng kia không
phải Lục Giam thì là ai?
Lâm Cẩn Dung lập tức thanh tỉnh: “Sao chàng lại tới
đây?” Liền có chút trách cứ Đào thị sao để hắn tiến vào phòng của nàng mà không
thông báo.
Lục Giam đứng dậy ngồi trên tháp, cúi mắt nhìn nàng:
“Nghe nói nàng bị bệnh. Đỡ hơn chưa?”
“Tốt hơn nhiều rồi. Nếu không có chuyện đó, sợ còn
phải bệnh thêm mấy ngày, nhưng biết rồi thì ngay cả bệnh cũng không dám bị
nữa.” Lâm Cẩn Dung ngẩng mặt nằm trên tháp, im lặng nhìn gương mặt quen thuộc,
biểu tình quen thuộc kia hồi lâu, rồi cúi đầu cười: “Chàng mới đi hai ngày mà,
không sợ tiên sinh mắng ba ngày đánh cá hai ngày phơi võng sao? Không sợ tổ phụ
cùng cô cô thất vọng sao?”
Lục Giam ánh mắt sáng lạn nhìn nàng hơn nửa ngày mới
thấp giọng nói: “Cho nên ta học xong mới cưỡi ngựa đi ra, ngày mai trời chưa
sáng ta lại trở về đó.”
Lâm Cẩn Dung lấy ra tương bảo hình cá bằng bạc đặt
trong hà bao bên người đưa cho hắn.
Lục Giam thu hồi ánh mắt, cầm nó ở dưới đèn nhìn kỹ:
“Ta nhớ rõ đây là thuộc về áo khoác lông cừu tuyết sắc thu hương của nàng đúng
không?”
Lâm Cẩn Dung có chút kỳ quái: “Sao chàng biết?”
Lục Giam vô tình nói: “Ta từng thấy nàng mặc qua một
lần. Lúc ấy liền cảm thấy đối với trang sức hình cá nhỏ này thật sự rất khác
biệt, lại không biết phía sau còn khắc mấy chữ này.” Nói xong đã đem tương bảo
kia đặt vào chính hà bao của hắn.
Lâm Cẩn Dung nhíu mày lại: “Chàng muốn làm gì?”
Lục Giam cười cười: “Ngày khác ta sẽ sai người ta đánh
cho nàng một đôi khác.” Cũng không nói thẳng là hắn muốn thứ này.
Lâm Cẩn Dung lười cùng hắn so đo liền đi thẳng vào chủ
đề: “Chàng đối với chuyện này có ý kiến gì không?”
Lục Giam thật ra không có gì do dự: “Không có đạo lý
ngày ngày đề phòng kẻ cướp. Không tiến thì lui.”
“Đúng là phải để ý. Ta đã sai người cẩn thận đi vào,
từ dấu vết để lại tìm được đồng lõa thì xử trí, lần sau lại có người muốn thay
bọn họ bán mạng, cũng phải cân nhắc rồi mới hẵng làm. Chính là không biết lúc
ấy Quế ma ma bị Phương Linh gọi đi giúp nấu canh cho A Vân ăn, rốt cuộc là ai
đứng giữa giở trò? Nếu tìm được người này, nàng ta là người thân cận của cô cô
hoặc là A Vân thì nên xử lý như thế nào? Cô cô cũng đành thôi, ta sợ là A Vân
nơi đó.”
Lục Giam không khỏi hơi hơi nhíu mày, suy nghĩ một lát
rồi nói: “Điều này nàng không cần lo lắng, quả nhiên có chứng cứ, ta sẽ ra mặt
để ý, không khiến nàng khó xử.”
Lâm Cẩn Dung nghĩ đến kế hoạch kia của mình, trong
lòng có chút phiền chán, vốn định nói cho hắn nghe, đến bên miệng lại không
muốn nữa, chỉ cười nhìn hắn nói: “Nhưng đây là chuyện nội viện, ngoại viện thì
chàng tính làm sao bây giờ đây?”
Lục Giam mặc dù hiểu được phải trả thù, để Lục Kiến
Trung cùng Lục Thiệu nhận được giáo huấn, nhưng trong khoảng thời gian ngắn,
hắn chưa nghĩ ra biện pháp gì khả thi. Dù sao lúc này việc chủ yếu của hắn là
đọc sách, chuyện sinh ý không được tiếp xúc cặn kẽ, không giao tế nhiều, cẩn
thận thì có thể, chủ động lao vào cũng không dễ dàng, chẳng những cần nhân thủ,
tin tức, tài lực, còn cần kinh nghiệm phong phú. Người trong tay hắn có thể
dùng chỉ có vài người mà Lục lão ông ban cho, nếu hắn muốn động thủ, thật sự
không thể gạt được Lục lão ông, nhưng chuyện này còn phải gạt mọi người mới
được.
Chống lại ánh mắt mỉm cười của Lâm Cẩn Dung, Lục Giam
có vài phần không được tự nhiên, do dự một lát, cuối cùng thản nhiên nói:
“Chuyện về phương diện này ta không hiểu lắm, ta sẽ hướng Tam ca thỉnh giáo một
chút.”
Lâm Cẩn Dung cũng không khó xử hắn: “Hôm nay ta đã gặp
Tam ca, cùng hắn đàm luận một chút, chàng có rảnh thì đi tìm hắn, ta cũng không
được xuất môn nhiều.”
“Được, chạng vạng ngày mai ta sẽ đi tìm hắn.” Lục Giam
nhoẻn miệng cười, giương mắt đánh giá chung quanh: “Đây là lần đầu tiên ta đến
khuê phòng của nàng ở nhà mẹ đẻ. Không nghĩ tới là khung cảnh này. Rất lịch sự
tao nhã.”
Lâm Cẩn Dung trở mình, nghiêng người nhìn hắn: “Hôm
nay ta ở trà tứ gặp Ngô Nhị ca.”
“Như thế nào?” Lục Giam trên mặt tươi cười không thay
đổi, ánh mắt lại liên tục chớp hai cái.
Lâm Cẩn Dung ngọt ngào cười: “Người này a, có đôi khi
thật không biết hắn có phải không thể kiềm chế hay không, vẫn có chút không
biết đối nhân xử thế.”
Lục Giam không hề đánh giá bốn phía nữa, chỉ giương
mắt nhìn nàng.
Lâm Cẩn Dung chậm rì rì nói: “Hắn cùng vài người đấu
trà, nghe nói ta ở trà tứ, liền bảo Tần Hữu Vụ đi nói với ta, mời ta đến ngồi
sau bình phong, thay bọn họ làm chủ phân định thắng thua.”
Lục Giam hơi hơi mím môi, cười nhẹ: “Tuyệt kỹ pha trà
của nàng đã sớm có tiếng.” Cũng không hỏi nàng có đáp ứng lời mời hay không.
Lâm Cẩn Dung uống một chén nước, mới lại nói: “Ta nói
với hắn, nếu thật sự muốn nhờ ta giám định, vậy phải trở chàng trở về, cùng thỉnh
cả hai người, bằng không ta thật sự không dám, nếu để cho người ta thấy mà nói
bừa, sẽ cho rằng ta không tuân thủ nữ tắc, ta không phải chết vì oan ức sao?”
Lục Giam lại trừng mắt nhìn, cầm cây ngân trâm ở một
bên, nghiêm túc chọn bấc đèn: “Ai dám nói bừa? Nàng là loại người nào, ta biết.
Hắn là loại người nào, ta cũng biết.”
Là không cần thiết sẽ không thật sự hoài nghi nàng
cùng Ngô Tương không hề có cử chỉ gì không đúng mực hay sao, nhưng cái gọi là
tri kỷ tâm giao, chỉ sợ cũng là một con dao hai lưỡi sắc bén? Thanh danh của
nàng không thể để bất luận kẻ nào vấy bẩn, nghiệt duyên kiếp này, muốn cắt đứt
cũng chỉ có thể để nàng cắt đứt, không tới phiên hắn vứt bỏ nàng! Lâm Cẩn Dung
ngồi thẳng thân mình, vươn người ra nhìn Lục Giam: “Mẫn Hành sẽ không hoài
nghi, nhưng khó bảo toàn ba người thành miệng hổ, nhiều người xói đất chảy vàng (ý là lời bịa đặt
nhiều người nói cũng thành sự thật). Ta lúc trước còn đang
suy nghĩ, nếu là tương bảo hình cá này của ta bị lấy trộm đi, vu thuật gì đó
thì ta khinh, nhưng nếu làm bẩn thanh danh của ta, khi đó chỉ sợ là hết đường
chối cãi, chết không có chỗ chôn!”
Lục Giam trầm mặc một lát, trầm giọng nói: “Ta tin
nàng.”
Lâm Cẩn Dung nở nụ cười. Lời này khẩu thị tâm phi
nhiều hơn. Kiếp trước bất luận thế nào không nói tới nữa, nhưng lần trước ngày
Lâm Thất gả phu kia, bộ dáng của hắn, rõ ràng chính là tâm sinh nghi ngờ, lại
không dám nói, không dám hỏi, nghẹn một hơi ép buộc nàng. Nếu sự kiện mất sáo
xảy ra một lần nữa, bị nhiều người có tâm xúi giục vài lần, có lẽ hắn lại đi
con đường cũ cũng không chừng.
Lục Giam khẽ mím môi, trong mắt hiện lên một tia xấu
hổ: “Nàng cười cái gì?”
Đây là bị nàng cười đến thẹn quá thành giận đi, Lâm
Cẩn Dung nửa thật nửa giả nói: “Ta là đang cười, có những lời này của chàng, ta
còn sợ gì tiểu nhân quấy phá? Nếu thực sự có một ngày, ta hy vọng chàng có thể
công bằng hỏi ta, có một số việc hỏi thẳng so với giấu ở trong lòng vẫn tốt
hơn. Muốn ứng phó với chuyện bên ngoài đã đủ mệt, chúng ta lại nghi ngờ lẫn
nhau ta sợ ta cuối cùng sẽ có thời điểm đoán sai.”
Lục Giam nhìn nàng, môi giật giật, giống như thật sự
có vấn đề muốn hỏi.
Hơn phân nửa là muốn hỏi nàng về lá thư kia, Lâm Cẩn
Dung trong nháy mắt suy nghĩ vài lý do để ứng phó hắn, đã thấy Lục Giam cuối
cùng cúi mắt, thấp giọng nói: “Được.”
Vẫn là không định hỏi sao, Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng thở
hắt ra, lại nghe Lục Giam nhẹ giọng hỏi: “Vậy còn nàng?”
Lâm Cẩn Dung ngay lập tức đáp ứng: “Ta đương nhiên sẽ
không giấu giếm chàng.”
Lục Giam liền nhìn nàng từng chút từng chút nở nục
cười, giống như hoa xuân nở rộ. Nhưng cũng không nói thêm gì, chỉ cầm tay nàng
ở trong lòng bàn tay, chậm rãi xoa nắn, hồi lâu, lại đem tay nàng nâng lên, ở
bên môi nhẹ nhàng hôn một cái.
Lâm Cẩn Dung nhìn vẻ mặt hắn nhu tình, nhẹ nhàng nói:
“Nếu Tam ca đưa ra chủ ý sẽ tổn thương đến Lục gia, chàng có thể mềm lòng mà
dừng tay hay không?”
Lục Giam nâng mắt lên nhìn nàng: “Không phá thì không
thể xây được.”