Trừ bỏ Lục Kiến Trung ra, tất cả mọi người đều nhìn
chằm chằm cái tráp kia.
Lục Trùng hướng mọi người để lộ ba khóa đồng trên
tráp: “Thỉnh xem, hoàn hảo như lúc ban đầu.”
Khóa đồng trên tháp, nhìn phi thường chắc chắn, hoàn
hảo như lúc ban đầu, nhưng trên thực tế mọi người đều hiểu được, nếu Lục lão
ông không phải lưu lại phong thư này, tráp có thể đổi, khóa cũng không còn quan
trọng. Chính là sự tình đã đến tình trạng này, nếu có người nói ra chuyện này
cũng vô dụng, nhưng sẽ khiến cho mâu thuẫn nảy sinh.
Lão tổ công trước hết từ trong lòng lấy ra một chìa
khóa, mở cái khóa đầu tiên, Lục Trùng cũng đi theo mở khóa, kế tiếp khiến cho
người ta kỳ quái là, chìa khóa còn lại, cũng không nằm trong tay Lục Lăng bối
phận cao hơn, mà là Lục Tiêu có bối phận thấp nhất. Trong bốn tộc lão, chỉ có
một mình Lục Lăng không có chìa khóa, đây thực sự khiến người ta kinh ngạc, do
đó Lâm Cẩn Dung cũng hiểu được vì sao Lục Lăng lại ra mặt cùng mấy người lão tổ
công đối nghịch. Nàng nhịn không được suy nghĩ, an bài như vậy đến tột cùng là
trùng hợp hay là do Lục lão ông cố ý đây? Nhưng mặc kệ thế nào, chân tướng đã
không thể tìm tòi nghiên cứu.
Tráp được mở ra, lão tổ công lấy phong thư bên trong,
trước mặt mọi người trong Lục gia, để lộ dấu niêm phong còn hoàn hảo hay không,
lại lệnh Lục Kiến Lập cùng hắn đồng thời xé mở thư trong tay, thẩm tra nội
dung, sau đó tuyên bố.
Gió từ đại môn thổi vào, thổi trúng mọi người đưa lưng
về phía đại môn của Lục gia một trận lạnh lạnh lẽo, thổi trúng Lâm Ngọc Trân vô
cùng phẫn nộ, thổi trúng Lục Kiến Lập lệ nóng doanh tròng, thổi trúng Lục Kiến
Trung mặt không chút thay đổi.
Lục lão ông yêu cầu là phân chia tài sản chứ không
được phân gia, ít nhất là trước khi Lục lão phu nhân còn sống, thì không được
ra ở riêng. Tổ trạch bên kia của lão gia, điền trang tất nhiên là đích tôn kế
thừa, năm đó lão thái gia mua phiến đất bị nhiễm mặn và rừng cây thì chia làm
hai nửa, một nửa cho đích tôn, một nửa cho Tam phòng. Cửa hàng, bất động sản
trong Thanh châu, Bình châu chia làm ba phần, người ba phòng đều có phần, Tam
phòng ít nhất.
Cửa hàng ở Thái Minh phủ thì cho Nhị phòng, trong đó
một gian kiếm được tiền trọng điểm nói rõ là cho Lục Luân. Này là về bất động
sản, về phần của cải trong nhà, thì nói rõ để Lục lão phu nhân phân chia về
sau.
Lục lão ông hiển nhiên đã trải qua cẩn thận tự hỏi,
Đại phòng cùng Tam phòng đều không có nhân thủ sung túc để kinh doanh cửa hàng,
tặng cho điền trang, đất đai là thỏa đáng nhất, chỉ chừa lại một số ít cửa hàng
coi như điểm tâm; Mà Nhị phòng, hiển nhiên là người nhiều, thế lực lớn, lại
càng giỏi về kinh doanh, cho nên đa số tặng cửa hàng. Quyền phân chia tài sản trong
nhà thì giao vào tay của Lục lão phu nhân, là vì lão thê tử mà lưu lại một phần
cam đoan.
Xem ra hắn đã trải qua cẩn thận tự hỏi, hạn độ lớn
nhất kết hợp thực tế thay người ba phòng lo lắng, thực công bằng, thực thích
hợp. Nhưng trừ bỏ Lục Kiến Lập thực cảm kích, thực vừa lòng ra, Đại phòng và
Nhị phòng cũng không vừa ý.
Lâm Ngọc Trân thấy, Nhị phòng chiếm hết tiện nghi, ai
chẳng biết phòng ốc đất đai là vật chết, cửa hàng mới là gà đẻ trứng vàng, đích
tôn tương lai phải làm nhiều chuyện, gánh vác nhiều trách nhiệm, dựa vào cái gì
đem toàn bộ cửa hàng của Thái Minh phủ cho Nhị phòng? Đây là quản lý bên ngoài,
Nhị phòng cầm giữ gia vụ nhiều năm qua, trong thời gian đó cũng không biết đã
đút túi bao nhiêu. Nếu phong thư này không phải do Lục Kiến Lập lấy ra, nàng
nhất định sẽ hoài nghi thư này là giả. Lại suy nghĩ, nếu không phải buộc Lục
Kiến Trung giải quyết chuyện này, còn không biết có bao nhiêu tài sản sẽ rơi
vào tay Nhị phòng đây, không chừng tất cả những thứ này còn bị Nhị phòng đoạt
hết. Vì thế càng hận phu thê Lục Kiến Trung.
Lục Kiến Trung mặt vô ba lan, trong lòng thật sự đau
đớn giống như bị dao cắt. Tình hình này tuy hắn đã sớm biết, nhưng vẫn chưa
từng chấp nhận, luôn luôn có ý muốn thay đổi, hiện tại lại không thể không thừa
nhận, thật là khiến cho người ta thống khổ không chịu nổi. Bình châu mới là căn
cơ của người Lục gia, Đại phòng và Tam phòng đều có đất đai nhà ở, duy độc Nhị
phòng lại không có, hắn có cảm giác bị trục xuất, bị xa lánh, giống như lúc
trước Lục lão ông đem Lục Thiệu đuổi ra Bình châu vậy, nay hắn cũng cảm thấy
như thế.
Nhà cũ bên kia tất nhiên không cần phải nói, sau đó
mua đất bị nhiễm mặn và rừng cây, đều là hắn cùng Lục Thiệu tân tân khổ khổ
mang theo người kinh doanh, kết quả cũng là Đại phòng và Tam phòng đều chiếm
lợi. Cửa hàng ở Thái Minh phủ, trừ bỏ hai gian đã sớm khai trương, còn thừa mấy
gian đều là cửa hàng mới mở được hai năm, tiền cảnh không rõ. Lão nhân không
phúc hậu, tài sản nào dễ kiếm tiền mà không mạo hiểm đa số đều cho Đại phòng và
Tam phòng, mạo hiểm phiêu lưu lại cho hắn. Hắn có nhiều nhi tử phải ăn cơm,
nhiều tôn tử còn chưa lớn lên, dựa vào cái gì a? Về phần tài sản trong nhà, lão
thái thái sẽ quyết định thế nào đây? Lão thái thái yêu nhất là Lục Kiến Tân, sợ
nhất là Lục Kiến Lập không có cơm ăn chịu ủy khuất mà.
Lục Kiến Trung khổ sở, thực thương tâm, nhiều năm
trước tới nay, đều là hắn và Tống thị lo liệu gia vụ, hiếu kính phụ mẫu, càng
vất vả công lao càng lớn, kết quả đều làm xiêm y cho người khác gả đi, hắn còn
bị đuổi ra ngoài, lão nhân bất công không có đạo lý. Bằng không đáng lẽ ra hắn
nên sớm động chân động tay trước đó? Thật sự là không có đạo lý. Vì thế Lục
Kiến Trung bắt đầu khóc, không nói gì nhiều, vẫn hô gọi: “Phụ thân của ta a……”
Lúc này nước mắt rơi ra, là thật khổ sở cùng thương tâm.
Hắn vừa khóc, Lục Kiến Lập cũng đi theo khóc òa, lớn
bé đều đi theo khóc lóc. Rất náo nhiệt. Vài tộc lão hai mặt nhìn nhau một hồi,
lão tổ công thấp khụ một tiếng, nói: “Cũng không có ý kiến gì chứ?”
Khẳng định đều có ý kiến, nhưng sự tình kết cục đã
định, không ai dám trước mặt mọi người nói bản thân có ý kiến, chính là ở trong
lòng gảy bàn tính, như thế nào mới có thể đoạt lại chỗ mình chịu bất lợi, vì
thế tiếp tục khóc.
Không có người nói chuyện, lão tổ công coi như không
có ý kiến gì nữa, nếu vậy, liền nói: “Thỉnh chất tức đi xem lão thái thái có
tinh thần không, vài người chúng ta tới thăm nàng, thuận tiện đem chuyện này
giao lại cho nàng. Về phần lưu giữ, để con chờ Đại ca trở về rồi nói sau.”
Không có người để ý tới hắn. Đồ thị hàm chứa lệ mà
tươi cười, Lâm Ngọc Trân hàm chứa lệ mà tức giận, Tống thị hàm chứa lệ mà đau
khổ.
Khang Thị nhìn về phía Lâm Cẩn Dung. Lâm Cẩn Dung rũ
mắt nhìn mũi chân, hiển nhiên là không muốn xuất đầu chạy một chuyến này, nàng
đành thật cẩn thận nói: “Ta đi nhìn xem.” Đi được hai bước, lại đứng lại, gọi
Lâm Cẩn Dung: “Nhị tẩu, chúng ta cùng đi đi.”
Lâm Cẩn Dung không chối từ, xoay người đi theo nàng,
lưu lại một phòng cả trai lẫn gái, già trẻ lớn bé ôm đủ loại tâm tư, gào khóc.
Khang Thị cùng Lâm Cẩn Dung một trước một sau tiêu sái
rời đi, không tìm thấy lời để nói, cảm thấy như ở giữa có một khoảng cách. Lâm
Cẩn Dung không biết Khang Thị giờ phút này tâm tình như thế nào, nhưng nàng
cũng hiểu được, nàng không thể cứ để tình hình diễn ra như thế, chỉ cần nàng
còn cần Khang Thị tương lai giúp nàng chiếu cố chuyện Lục Luân, nàng sẽ không
thể tùy ý để Khang Thị và nàng trở nên xa cách.
Lâm Cẩn Dung thấp khụ một tiếng, nói: “Tam đệ muội,
hôm nay khách nhân đến nhiều không? Tại phòng bếp đại khái bề bộn nhiều việc
đúng không? Nếu quá bận bịu, ta có thể nói với mẫu thân ta, để nàng phái vài
người đắc lực ở nhà mẹ đẻ tới đây hỗ trợ.”
Khang Thị nhãn tình sáng lên, cũng không cự tuyệt:
“Thật sự có chút bận bịu, như thế rất tốt.”
Lâm Cẩn Dung cười: “Các nàng lúc này còn chưa đi, ta
sẽ sai người đi nói với các nàng.” Lập tức liền phân phó Anh Đào đi tìm đám
người Đào thị truyền lời.
Khang thị nhận ân tình của nàng, cũng không nghiêm mặt
nữa.
Hai người cùng đi đến Vinh Cảnh cư, chỉ nghe bên trong
vang lên tiếng gõ mõ, im lặng kỳ cục. Tố Tâm một mình đứng ở cửa hiên, thấy hai
người lại đây vội vàng chạy tới, thật cẩn thận nói: “Lão thái thái hỏi, việc ăn
ở của nhóm tộc lão có được an bài thỏa đáng không? Không thể chậm trễ.” Kỳ thật
là uyển chuyển hỏi chuyện bên ngoài như thế nào, có gì loạn hay không.
Khang Thị đáp lời: “Đều an bài thỏa đáng.”
Lâm Cẩn Dung xoa bóp tay Tố Tâm, thấp giọng nói:
“Không có việc gì đâu.”
Tố Tâm liền hàm chứa lệ nói: “A di đà Phật. Lão thái
thái giờ này không thể chịu kích thích.” Ngữ khí kia nửa là năn nỉ, nửa là bất
đắc dĩ.
Chuyện bên ngoài cũng không thể gạt được lão thái
thái, lão thái thái bất quá là hiểu rõ nhưng giả bộ hồ đồ mà thôi. Khang Thị
cùng Lâm Cẩn Dung liếc nhau, trầm mặc vào phòng.
Tiếng gõ mõ dừng lại, Lục lão phu nhân nghiêm trang
chỉnh tề quỳ gối trên bồ đoàn, quay đầu trầm mặc nhìn hai người, một đôi mắt
lão có sự mỏi mệt cùng sắc bén nói không nên lời.
Khang Thị cười làm lành nói: “Tổ mẫu, nhóm tộc lão
muốn đến thăm lão nhân gia người…”
Lục lão phu nhân dựa vào tay Sa ma ma, Sa ma ma bước
lên phía trước nâng bà dậy, Lục lão phu nhân lung lay nhoáng lên một cái, tựa
vào người Sa ma ma, thản nhiên nói: “Thỉnh bọn họ đến. Đã nói, ta bệnh, không
tiện từ xa nghênh đón, xin thứ tội.” Nói xong lại sửa sang đồ tang trên người
một chút.
Không bao lâu, đám người Lục Kiến Trung, Lục Kiến Lập
quả nhiên dẫn lão tổ công đến Vinh Cảnh cư, hàn huyên khách khí qua đi, lão tổ
công đại diện cho ba người kể lại chuyện vừa xảy ra cho Lục lão phu nhân nghe,
lại đem hai phong thư kia giao cho Lục lão phu nhân.
Lục lão phu nhân tiếp nhận, cũng không thèm nhìn tới
đã cất vào trong tay áo, phân phó Lục Kiến Trung cùng Lục Kiến Lập: “Nhóm tộc
lão từ xa đến đây, chiêu đãi cho tốt, không thể chậm trễ.”
Đây chính là muốn tiễn khách.
Lão tổ công đứng dậy cáo từ, Lục Kiến Trung cùng Lục
Kiến Lập đưa mấy người tới khách phòng nghỉ ngơi. Lục lão phu nhân cầm phong
thư ra, nương theo ánh nến đọc, khe khẽ thở dài, hai hàng lệ đục ngầu từ khóe
mắt chảy xuống, đám người Lâm Ngọc Trân tất nhiên lại thông suốt khuyên nhủ.
Không bao lâu, Lục Kiến Trung cùng Lục Kiến Lập trở
về, Lục Kiến Trung quỳ xuống trước mặt Lục lão phu nhân, ánh mắt hôn ám lúc
trước lại lộ ra ánh sáng, cất cao giọng nói: “Mẫu thân, con có vài việc muốn
thương lượng với người.”
Hắn vừa mở miệng, Lâm Ngọc Trân cùng Đồ thị, Lục Kiến
Lập lập tức lên tinh thần, vểnh tai, toàn thân cao thấp căng thẳng, nhìn xem
hắn rốt cuộc lại có chủ ý quỷ quái gì.
Lục lão phu nhân hữu khí vô lực nói: “Nói đi, có cái
gì muốn giải quyết, đều nói ngay vào lúc này đi, giải quyết một thể luôn. Ta
cũng không có tinh thần cùng các con ép buộc lằng nhằng. Ta ước gì vội đi gặp
phụ thân các con, mắt không thấy tâm không phiền, đỡ khiến ta bị dày vò như
kiến trong chảo nóng thế này.” Nói xong lại là một trận thương tâm.
Bà có ý tứ gì, mọi người trong lòng đều biết rõ ràng.
Lục Kiến Lập khóc quỳ xuống: “Mẫu thân, đều là chúng con bất hiếu……”
Rầm rầm quỳ xuống một loạt người.
Lục lão phu nhân bất vi sở động, xoa xoa lệ, cũng
không kêu bọn họ đứng lên, thản nhiên bảo: “Nói đi.”
Lục Kiến Trung nói: “Con là muốn cùng mẫu thân thương
lượng một chút hậu sự của phụ thân phải làm sao bây giờ, tỷ như phật sự, nên
thỉnh bao nhiêu người, tụng kinh bao nhiêu ngày, tỷ như vật phẩm chôn cùng, nên
chọn thứ gì.” Thấy Lục lão phu nhân sắc mặt có chút khó coi, liền sửa lời nói:
“Đương nhiên, có một số việc chờ Đại ca trở về nói sau cũng không muộn, có điều
phật sự là nhất định phải an bài tốt đầu tiên.”
Chương 377: Cướp đoạt
Lục lão phu nhân nói: “Con nói suy nghĩ của con đi.”
Lục Kiến Trung đáp: “Quan tài cũng mộ địa không cần
phải bàn vội, phật sự quan trọng hơn, nhà như chúng ta, với thân phận của phụ
thân, ít nhất cũng nên một nghìn hòa thượng, làm đủ 100 ngày mới phải.” Vừa
nói, vừa nhìn lén sắc mặt của Lục lão phu nhân.
Không biết là ai hít một ngụm khí lạnh, cũng rất nhanh
che giấu xuống. Mặc dù có người thấy quá mức xa xỉ lãng phí, có người lại hoài
nghi là Lục Kiến Trung dụng tâm kín đáo, nhưng cũng không ai dám tỏ rõ đưa ra ý
kiến phản đối. Dù sao thế tục là như thế, sự tử như sinh, sự vong như tồn (nghĩa là thờ người
chết như thờ người sống, thờ người mất như thờ người còn), người
chết là đại sự, hậu táng thành phong trào, chẳng sợ ngay cả người nghèo chết
đi, cũng còn muốn bán nhi dục nữ, cầm cố bất động sản, tranh thủ thực hiện tang
sự cho phong quang náo nhiệt một chút, huống chi Lục gia không phải không có
tiền, mà người chết lại là Lục lão ông.
Người không có cảm giác gì là Lâm Cẩn Dung, đã sớm
trải qua một lần, tuy rằng trước đó không nhớ rõ chi tiết, trọng yếu đại sự lại
hiểu rất rõ, mặc kệ như thế nào, một nghìn hòa thượng, phật sự 100 ngày, chắc
chắn phải mất mười bạc triệu văn tiền.
Cho nên trước khi Lâm Ngọc Trân sắp mở miệng thì nàng
chuyển hướng đề tài đúng lúc ngăn trở Lâm Ngọc Trân: “Cô cô, canh giờ không còn
sớm, cũng không biết nương ta đã về chưa?”
Lâm Ngọc Trân thực bất mãn, nàng không phải nói tang
sự của Lục lão ông không làm náo nhiệt, nên có thể diện, nhưng phải có mức độ.
Này không khỏi cũng quá mức khoa trương rồi, chỉ là phật sự đã tiêu phí nhiều
tiền như thế, có thể nghĩ tới hoàn thành tang sự xong sẽ tiêu phí đến bao nhiêu
đây. Số tiền này, là lấy ra từ tiền chung, cũng không phải là do mọi người cùng
quản cùng có ý kiến sao? Lục Kiến Trung rắp tâm bất lương. Huống chi mấy ngày
tới Lục Giam cùng Lục Kiến Tân chưa kịp trở về, chuyện bên ngoài sẽ do phụ tử
Lục Kiến Trung cầm giữ, đúng là cơ hội đứng giữa kiếm lời cho vào túi riêng mà!
Bởi vậy bị Lâm Cẩn Dung ngăn cản lại, nàng có thể nói
là thập phần không vui, mất hứng nói: “Các nàng đều biết chúng ta bận việc, lúc
trước đã nói qua rồi. Nếu con không yên tâm thì tự con đến xem đi.”
Là ngại Lâm Cẩn Dung nhiều chuyện, hận không thể đuổi
Lâm Cẩn Dung đi mới tốt. Nhưng chỉ trong một thoáng này, Lục lão phu nhân đã phi
thường sảng khoái đáp ứng: “Được, làm phật sự như vậy đi, lão Nhị con đi an
bài. Phụ thân con vất vả cả đời, kết quả là giữ lại chẳng được bao nhiêu, cũng
không hưởng thụ được cái gì.” Nói xong lại thương tâm chảy lệ.
Bà biểu lộ thái độ, không còn người nào dám nói một
tiếng không phải nữa, Lâm Ngọc Trân không cam lòng hơi nhếch môi. Nhìn quanh
trái phải, người Nhị phòng không cần phải nói, Lục Kiến Lập cùng Đồ thị đều cúi
mắt, một bộ mặc kệ, vì vậy cũng nhịn xuống, tùy tiện đi, dù sao không phải là tiền
của một mình nàng, nhưng vừa nghĩ tới phải bỏ ra nhiều tiền như thế, vẫn có
chút chua xót.
Lục Kiến Trung vui mừng nước mắt lưng tròng, rõ ràng
còn có rất nhiều ý tưởng, lại thông minh đình chỉ, tạm gác lại chờ cơ hội tiếp
theo sẽ động thủ.
Trải qua một phen rối ren, tang sự của Lục lão ông xem
như chính thức được bắt đầu, mọi chuyện đều được Lục lão phu nhân đồng ý, Lục
Kiến Trung lo liệu, tận lực tổ chức xa hoa rườm rà, chỉ sợ làm không tốt.
Một nghìn hòa thượng làm phật sự, có thể tưởng tượng
được tiếng tranh cãi ầm ĩ cùng ồn ào náo động ra sao, hơn nữa cộng thêm tân
khách và các thân thích bằng hữu tới phúng viếng, từ Lâm Ngọc Trân đến Khang
Thị, tất cả mọi người bận đến mức chân không chạm đất, khổ sở không nói nổi.
So sánh mà nói, Vinh Cảnh cư của Lục lão phu nhân
ngược lại trở thành nơi thanh tịnh nhất trong Lục gia, lại vì Lục lão phu nhân
bị bệnh, Lâm Cẩn Dung phụng dưỡng bên cạnh trở nên được thanh nhàn nhất, không
phải lo lắng chuyện gì. Nàng chỉ cần đến linh đường quỳ xuống khóc lóc, lại
không cần quan tâm người Lục gia đến tột cùng muốn thực hiện tang sự này ra
sao, sẽ tiêu bao nhiêu tiền, cho nên rất nhanh bảo dưỡng tinh thần, ngay cả
Nghị Lang bởi vì đi đường xa cũng được nuôi nấng mập mạp, thanh âm càng vang
to.
Lâm Ngọc Trân mỏi mệt không chịu nổi. Bởi vì nàng luôn
lo lắng Nhị phòng sẽ quấy rối, cướp đoạt tiền tài, đứng giữa kiếm lời cho vào
túi riêng, vì vậy ở trước mặt khách nhân thân thích cố làm ra vẻ, đoạt nổi bật
của đích tôn, nàng một lòng suy nghĩ, biểu lộ địa vị trưởng tức đích tôn, lại
tận lực trông chừng Nhị phòng, không để Nhị phòng có cơ hội động thủ, đồng thời
còn phải ở trước mặt khách nhân tận hiếu, cho nên nàng mệt chết đi được.
Nàng tựa hồ là có chút ghen tị nhìn Lâm Cẩn Dung nét
mạnh tỏa sáng, tâm sinh bất mãn: “Con thật là nhàn nhã tự tại.”
Lâm Cẩn Dung không nói, chỉ đưa cho nàng một bát cháo
tổ yến mà Anh Đào đã nấu hồi lâu.
Lâm Ngọc Trân coi như có cừu oán với bát cháo tổ yến
kia, nghiến răng nghiến lợi dùng xong, thở phì phì nói: “Ta hỏi con, hôm nay
con lừa trọc (ý chỉ hòa thượng) kia giả
danh lừa bịp muốn khuyên lão thái thái viết kinh tạc tượng, tu kiến tháp miếu,
con có ở đó không?”
Lâm Cẩn Dung đem bàn tay mập mạp nhỏ bé của Nghị Lang
đặt ở bên môi hôn một cái, hướng Nghị Lang từ ái cười cười: “Có.”
Lâm Ngọc Trân tức giận: “Chẳng lẽ con không biết, con
lừa trọc kia là ai tìm đến? Viết kinh tạc tượng, tu kiến tháp miếu, vậy sẽ tiêu
phí bao nhiêu tiền tài a? Công công con và Nhị lang không ở đây, việc bên ngoài
này là một tay bọn họ xử lý, con không hiểu được sẽ phát sinh chuyện gì sao?
Sao con không khuyên lão thái thái một chút? Con phải biết rằng, số tiền này
tương lai cũng có một phần của Nghị Lang a!” Lục Kiến Trung thật đáng giận, rõ
ràng chính là muốn trước khi Lục Kiến Tân, Lục Giam trở về nhà, dỗ lão thái
thái đáp ứng việc này, nhân cơ hội mà tham ô.
Lâm Cẩn Dung giương mắt nhìn Lâm Ngọc Trân, mang theo
vài phần thành khẩn: “Số tiền này vẫn đang do lão thái thái quản lý. Lão thái
thái thích tiêu xài thế nào, là chuyện của lão nhân gia người. Nếu ta mở miệng,
chẳng những không thể khuyên bà, còn có thể rơi vào tiếng xấu bất hiếu, không
chỉ như thế, ta khuyên cô cô tốt nhất cũng đừng nên mở miệng. Người khác không
đau lòng thì nhóm chúng ta cũng không cần đau lòng, cần gì phải để cho người ta
bắt được nhược điểm.” Lục Kiến Trung muốn ép buộc, muốn vét sạch trụ cột của
Lục gia, Lục lão phu nhân cũng không đau lòng, Lục Kiến Lập cũng không đau
lòng, thì nàng cần gì phải để tâm nữa? Kết cục đều sẽ lụn bại, vì vậy sớm hay
muộn cũng đâu có gì khác nhau. Lục Kiến Trung cướp đoạt càng nhiều, tương lai
sẽ phải bồi thường càng nhiều hơn mà thôi.
Lâm Ngọc Trân thở phì phì: “Con cũng thật hào phóng.”
Nhanh chóng quên đi thầm tính toán, rất nhiều tiền, nếu chia cho ba phòng, rơi
xuống trên đầu Đại phòng, cũng là vài bạc triệu, vẫn đáng giá để tranh đoạt.
Lâm Cẩn Dung thở dài: “Nhị phòng tất nhiên không cần
phải nói, Tam thẩm nương cùng Tam thúc phụ cũng chưa có ý kiến. Nếu một mình
người mở miệng thì người cứ nói đi. Ta chỉ sợ bên ngoài sẽ truyền ra lời đàm
tiếu, tương lai công công trở về nhà, cũng sẽ thấy thật mất mặt.”
Loại việc mượn cớ sinh sự, bắt lấy một chút sự tình
nhỏ liền kéo theo nhiều chuyện khác là kỹ xảo từ trước đến nay của Nhị phòng.
Lâm Ngọc Trân nhớ tới mình vài lần đã bị ám hại, bị Nhị phòng vô hạn phóng đại
thanh danh kiêu ngạo không buông tha người khác, không khỏi thở dài: “Chẳng lẽ
cứ nhìn bọn họ càn rỡ như thế?”
Lâm Cẩn Dung trầm mặc hồi lâu, thấp giọng nói: “Biện
pháp cũng không phải không có, nếu tạm thời người buông tay, sẽ có biện pháp
bắt đuôi của bọn họ, như vậy, mặc dù là thủy chung vẫn phải lãng phí số tiền
này, nhưng không đến mức không công lãng phí.”
Lâm Ngọc Trân nhíu mày: “Ta đã sớm nghĩ tới, nhưng nào
có dễ dàng như vậy?”
Lâm Cẩn Dung nhẹ giọng nói: “Có người có thể làm
được.” Là Phạm Bao.
Lâm Ngọc Trân trầm mặc không nói.
Chợt nghe ngoài cửa một trận tiếng bước chân vang lên,
Song Phúc thấp giọng nói: “Tam phu nhân.”
Lâm Ngọc Trân mất hứng nhướn lông mày, Đồ thị dò xét
đứng ở cửa, ánh mắt chặt chẽ nhìn chằm chằm Nghị Lang, có chút không yên: “Đại
tẩu.”
Lâm Ngọc Trân sầm mặt nói: “Tiến vào ngồi đi.”
Đồ thị thật cẩn thận đi vào, cũng không ngồi xuống bên
cạnh Lâm Ngọc Trân, ngược lại ngồi xuống cạnh Lâm Cẩn Dung, cười hì hì vươn tay
ôm Nghị Lang: “Bảo bối ngoan, để Tam bá mẫu ôm một cái.”
Nghị Lang nhếch miệng cười, hướng tới nàng vươn tay.
Đồ thị mặt mày hớn hở, Lâm Ngọc Trân vừa ghen tị vừa
chua xót phẫn hận, hài tử Nghị Lang này, về nhà hơn nửa tháng, đối với nàng
luôn không chịu thân cận, tại sao đã gần gũi với Đồ thị đến vậy? Nhưng nàng
tuyệt đối không thừa nhận hâm mộ ghen tị của mình, chỉ sầm mặt hỏi Đồ thị: “Tam
đệ muội tới là có chuyện gì?”
Đồ thị không chút hoang mang ở trên mặt Nghị Lang hôn
hai cái rồi nói: “Lục Thiệu và Lục Thiện nhà ta đã trở lại. Còn có lão cô phu
nhân cũng đến đây, lúc này đang ở đằng trước khóc lóc, lập tức sẽ tới nơi này.”
Lâm Ngọc Trân lập tức đứng dậy: “Ta đi ra bên ngoài
nhìn xem.” Nàng vừa nghĩ đến Tống thị thay nàng đứng ở nơi đó tiếp đãi khách
nhân, nàng sẽ không thoải mái.
Đồ thị thấy nàng vội vã rời đi, trong mắt mang theo bộ
dạng quỷ kế thực hiện được, dựa sát vào Lâm Cẩn Dung, thái độ không phải thực
hữu hảo, nhưng cũng không kém lắm: “Lục Thiệu mang theo một người khách nhân
đến, Lục Thiện nói với ta, là người quen cũ của Nhị lang, gọi là Mai Bảo Thanh.
Ta nhớ rõ, mùa đông năm ấy, chuyện mao hạt kia, chính là cùng hắn thực hiện
sinh ý đúng không?”
Lâm Cẩn Dung cả kinh. Tuy rằng đã sớm đoán Mai Bảo
Thanh nếu biết Lục lão ông qua đời, bản thân hắn lại ở gần đây, không có khả
năng không tới. Nàng giật mình là Mai Bảo Thanh lại đi cùng Lục Thiện, hơn nữa
nhìn vẻ lén lút này của Đồ thị, hẳn là biểu hiện của hai người không giống bình
thường, thực thân mật mới đúng.
Đồ thị thấy Lâm Cẩn Dung không nói, lúng ta lúng túng
tiếp lời: “Là Tam thúc phụ con bảo ta tới nói cho con biết.”
Lâm Cẩn Dung nở nụ cười: “Không sao, nay đã phân chia
tài sản, không có khả năng còn nhiều khúc chiết gì nữa.”
Đồ thị rối rắm đùa nghịch con hổ nhỏ của Nghị Lang,
thập phần không tình nguyện nói: “Có thể giống như chuyện mao hạt năm đó, bọn
họ có biện pháp khiến cho cửa hàng của chúng ta bị suy sụp không? Con cũng biết
đó, chúng ta đều không hiểu việc kinh doanh.”
Đây mới là chuyện nàng lo lắng nhất, Lâm Cẩn Dung
không khỏi an ủi nàng: “Trước mắt chuyện mấu chốt là tang sự của lão thái gia.”
Trầm tư một lát, thấp giọng nói: “Ta nghĩ Phạm quản sự nhất định sẽ ghi nhớ khi
đó Tam thúc phụ che chở hắn.”
Đồ thị nhãn tình sáng lên: “Đúng vậy, Phạm quản sự
dưỡng thương chắc cũng sắp khỏe lại rồi.”
“Nhân phẩm của Phạm quản sự rất khá.” Lâm Cẩn Dung gật
gật đầu. Lúc trước Phạm Bao bị Nhị phòng điều tra ra, làm giả sổ sách, tham ô,
chứng cớ vô cùng xác thực khiến Lục Giam cũng không có biện pháp. Nếu có thể
lúc này vì Phạm Bao tranh thủ được càng nhiều cơ hội, để nhiều người hiểu rõ
hắn hơn, Phạm Bao sẽ không rơi vào tình cảnh thê thảm như thế nữa chứ?
Song Toàn bước nhanh tiến vào bẩm báo: “Thiếu phu
nhân, lão cô phu nhân ở Thái Minh phủ tới rồi.”
Đồ thị nhanh đem Nghị Lang trả lại cho Phan thị, gọi
Lâm Cẩn Dung: “Đi thôi, chúng ta nhanh qua đó.”