Thế Hôn

Chương 401: Chương 401: Quyết định




Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, chung quanh sáng sủa, Lục Kiến Trung lại thấy trước mắt một mảnh hắc ám. Tay hắn tâm gan bàn chân tất cả đều là mồ hôi lạnh, tay và chân run rẩy, hắn dựa vào tay vịn, liều mạng muốn khống chế cảm xúc của bản thân, để mình bình tĩnh trở lại, nhưng dù thế nào hắn cũng khống chế không được. Giống như có một bàn tay, ở trong lồng ngực hắn, ở trong lòng hắn, đang dùng sức cào xé, nặng nề mà đau đớn. Đau đến mức khiến hắn không thở nổi, lại không biết phải kêu với ai.

Trong phòng rõ ràng thực trống trải, chỉ có hai người hắn và Lục Kiến Tân ngồi đó, nhưng hắn vẫn cảm thấy thực chật chội, ngột ngạt không thở nổi, hắn nâng lên ánh mắt không còn chút thần thái, nhìn về phía Lục Kiến Tân. Lục Kiến Tân ngồi đối diện, rũ mắt nhìn chằm chằm chén trà sứ men xanh hình hoa sen 6 cánh kia, lăn qua lộn lại thưởng thức. Chén trà men sứ dễ chịu sáng bóng, giống như ngàn phong thúy sắc, dưới ánh nến như băng như ngọc. Hay cho một đồ sứ cổ cực phẩm, hay cho một ca ca ngoan độc!

Lục Kiến Trung nhìn về phía Lục Kiến Tân trong ánh mắt tràn ngập oán độc. Đúng vậy, Lục Kiến Tân chỉ đưa ra đề xuất mờ mịt, người quyết định là bản thân hắn. Nhưng mà, sao Lục Kiến Tân có thể thoải mái như vậy? Đến cuối cùng, cái gì cũng đều là một mình hắn làm, Lục Kiến Tân còn có thể làm người tốt cảm thán một hồi, tay hắn lại dính máu nhi tử của mình. Trong nháy mắt, Lục Kiến Trung hận thấu Lục Kiến Tân, lại thấy ẩn ẩn có chút chột dạ cùng kinh hãi. Đây là báo ứng sao?

Lục Kiến Tân nhận thấy được ánh mắt của hắn, ngẩng đầu lên không chút nào lùi bước nhìn hắn, thản nhiên nói: “Lão Nhị, đệ đang hận ta? Đang oán ta?”

Lục Kiến Trung nào dám thừa nhận, thâm chí ngay cả dũng khí cùng Lục Kiến Tân đối diện cũng không có, hắn cúi hạ ánh mắt, nhẹ nhàng lắc đầu: “Làm sao có thể như vậy? Ta bất quá là…… khó chịu thôi.”

Lục Kiến Tân nhẹ nhàng nói: “Giáo dưỡng ra nhi tử cả gan làm loạn, mục vô kỷ cương, đại nghịch bất đạo như thế. Đệ thật sự nên khó chịu, nhưng cũng không thể oán hận bất luận kẻ nào! Tương phản, người khác nên oán hận đệ mới phải. Ngày sau, hai người chúng ta đều nên chú ý, nhất định phải quản lý con cháu cho tốt, gia nghiệp Lục gia to lớn, nhiều mạng người như thế, phải tốn tâm huyết, thật sự không nên hủy trong tay tôn tử bất hiếu.“

Lục Kiến Tân giống như muốn nói gì đó nhưng lại không thể thốt nên lời. Một câu thôi, hắn là tự làm tự chịu, hắn không giáo dục nhi tử cho tốt, hiện tại sở tác sở vi của nhi tử mình sẽ liên lụy cả nhà. Phương thức xử lý sạch sẽ nhất đương nhiên là diệt cỏ tận gốc, xong hết mọi chuyện, nhưng mà…… Lục Luân rốt cuộc cũng là thân cốt nhục của hắn, hắn tận mắt nhìn Lục Luân lớn lên, Lục Luân ngày bé cũng từng làm nũng trong lòng hắn, hắn cũng thật tình thật lòng đau thương Lục Luân, đối với Lục Luân tràn ngập kỳ vọng, ngóng trông Lục Luân lớn lên thành tài…… Lục Kiến Trung nghẹt mũi mắt chua xót, mạnh mẽ quay đầu đi.

“Chính đệ tự suy xét đi, ta thế nào cũng được. Những gì ta có thể làm ta đều đã hết sức làm, Nhị lang có thể làm, cũng sẽ không chối từ. Nói đến nói đi, đều là vì mọi người, đều là vì cái nhà này.” Lục Kiến Tân nhẹ nhàng thả chén trà, đứng dậy đi đến bên cửa sổ. Đẩy cửa sổ ra, hít một hơi khí lạnh thấm nhập vào phế phổi. Hàn khí vừa tiến vào, ý nghĩ vừa nảy nở cùng sự kinh hoàng kia rốt cục giảm bớt vài phần.

Chân trời lộ ra một tia sáng, sắp sửa xuyên thủng tầng mây, khiến nụ hoa mai trong rừng cây đắm chìm trong một mảnh nắng sớm trắng bệch mơ hồ, có người mặc đồ tang cúi đầu, bước nhanh hướng về bên này. Xem bộ dáng kia, dường như là Lục Kinh. Lục Kiến Tân đi trở về ngồi xuống, thấp giọng nói: “Tam Lang đã trở lại. Chỉ mong là do chúng ta nghĩ nhiều, người kia kỳ thật cũng không phải là Quách Hải. Chỉ cần không phải là Quách Hải. Hết thảy đều yên ổn.”

Nếu không phải là Quách Hải tất nhiên là rất tốt, nhưng nếu là…… Lục Kiến Trung thở dài một tiếng, dùng sức nắm chặt tay vịn, mặc kệ hắn làm ra quyết định gì, đều là Lục Kiến Tân bức bách, đều là vì người nhà này, vừa nghĩ như thế, trong lòng hắn lập tức liền thoải mái hơn rất nhiều.

Người đến là Lục Kinh, Lục Kinh đẩy cửa tiến vào, một câu không dám nhiều lời, trước liền khẩn trương đóng cửa lại, bước nhanh đi đến chính giữa phòng, lập tức quỳ rạp xuống trước mặt Lục Kiến Tân cùng Lục Kiến Trung, run run môi: “Mười, mười phần là Quách Hải. Có người từng nhìn thấy trên lưng hắn thêu một đôi giao long!” Mấy người bọn họ đều có nhiệm vụ riêng, nhiệm vụ của hắn đó là tìm cách biết rõ ràng người cao tráng ở chung với Lục Luân kia, ăn mặc ra tay đều cực kỳ thô hào lỗ mãng, là có bộ dáng gì, có đặc thù gì. Mà đặc điểm của Quách Hải, đó là trên lưng thêu một đôi giao long.

Lục Kiến Tân thấy qua hải bộ văn thư, đặc điểm này là do hắn cung cấp, đến đây, hắn cảm thấy không có gì hay để hỏi lại, xác nhận không thể nghi ngờ. Trừ bỏ Quách Hải ra, sao lại có người vừa theo dõi, liền rõ ràng lưu loát giết người diệt khẩu đây? Liền khép hờ ánh mắt, thấp giọng răn dạy Lục Kinh:“ Con kinh hoảng cái gì?”

“Con không hỏi loạn, khiến cho người bên ngoài chú ý chứ?” Nói như vậy, Lục Kiến Trung cũng không biết là lừa mình dối người, hay là an ủi bản thân, mặt của hắn trắng bệch đến cực độ, thoắt cái lại đỏ hồng đến cực độ. Hắn nóng nực chịu không nổi, chỉ lo mở to mắt nhìn Lục Kinh.

“Không có, con nào dám? Con tốn nhiều công phu, dù thế nào cũng không biết là chúng ta.” Lục Kinh cũng trợn to một đôi mắt hoảng sợ đến cực hạn yên lặng nhìn Lục Kiến Trung. Hai phụ tử đều trông thấy vẻ sợ hãi, tuyệt vọng trong mắt nhau.

Lục Kiến Tân nửa mở mắt, đánh giá thần sắc của hai phụ tử này, hắn đã biết lựa chọn của Lục Kiến Trung. Thời điểm này hắn không nên ở lại đây, Lục Kiến Tân đứng dậy: “Ta đi đề phòng tộc lão nơi đó, trăm ngàn lần không thể để lộ ra chút phong thanh nào.”

Lục Kiến Trung không lên tiếng, Lục Kinh giờ phút này hoàn toàn không có vẻ nhanh nhạy như thường ngày, mới thấy hắn định rời đi, liền tâm hoảng ý loạn nói: “Đại bá phụ, làm sao bây giờ?”

Lục Kiến Tân vỗ vỗ đầu vai hắn: “Không cần gấp, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, xe đến trước núi ắt có đường.” Nói xong lướt qua hắn, bước ra cửa.

“Phụ thân, Đại bá phụ sẽ không mặc kệ chứ?” Lục Kinh dùng sức kẹp chặt cổ, bất tri bất giác, trong giọng nói đã mang theo nức nở: “Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Nếu để người ta biết được, đây là tội lớn xét nhà diệt tộc a!” Hắn không muốn chết, nhân sinh của hắn vừa mới bắt đầu, hắn mới sinh ra một nhi tử mập mạp, người trước người sau đều xưng hô Lục Tam gia, mặt mũi có thể diện, hắn rõ ràng cái gì cũng chưa làm, chẳng lẽ muốn hắn cứ như vậy tuổi còn trẻ, không minh bạch mà bị chết sao? Hắn không cam lòng!

Lục Kiến Trung nhìn nhi tử khóc nước mũi nước mắt giàn giụa, khe khẽ thở dài: “Có thể làm sao bây giờ? Phụ thân bị buộc không có biện pháp.” Nghĩ nghĩ, rồi ôn hòa nói: “Đương nhiên không thể ngồi chờ chết, là lão Ngũ phạm lỗi, không thể hại các con, con đứng lên, ta nói với con……”

Ánh nến sắp cháy hết, nhẹ nhàng nhảy lên hai cái, rồi dần dần tắt ngúm, toát ra một làn khói nhẹ. Nắng sớm mong manh chiếu qua cửa sổ giấy, khiến trong phòng lâm vào cảnh tranh tối tranh sáng, trong hôn ám, Lục Kinh chỉ nhìn thấy Lục Kiến Trung môi hé ra hợp lại, hắn giống như không nghe thấy Lục Kiến Trung nói cái gì, cũng nghe không hiểu Lục Kiến Trung nói cái gì, nhưng hắn lại rõ ràng nghe được bản thân trả lời: “Vâng.”

Trong phòng một mảnh yên lặng, đại khái cũng không được bao lâu, có lẽ chỉ là vài lần hô hấp, nhưng hai người đều thấy, quá dài quá lâu rồi, trong phòng nóng nực buồn bực, làm cho người ta không thở nổi. Lục Kiến Trung giống như bị rút hết khí lực toàn thân, thấp giọng cơ hồ không thể nghe thấy nói: “Đi thôi!”

Lục Kinh máy móc xoay người, lê bước chân đi ra ngoài, không được vài bước, hắn nhìn thấy có một đám người xuyên qua rừng mai đi đến, đi đầu là người cao lớn cường tráng, rõ ràng là Lục Luân, hắn lập tức quẹo vào một con đường khác, nương theo cành mai để che lấp, xa xa nhìn Lục Luân đi qua, dùng thanh âm cực thấp nói: “Đệ không thể trách ta.”

Lục Kiến Trung mệt mỏi ngồi trên ghế, đầu óc một mảnh hỗn độn, hắn đã ngừng phát run lúc ban đầu không thể khống chế, chỉ còn lại hư thoát cùng sợ hãi. Có người nhẹ nhàng gõ cửa hai cái, hắn bị hoảng sợ, hết hồn, cơ hồ nghĩ muốn giả bộ không có người ở đây, người nọ lại bám riết không tha, Lục Kiến Trung đành phải mở miệng hỏi: “Ai?”

Chu Kiến Phúc ở bên ngoài thấp giọng nói: “Lão gia, Ngũ gia đến đây.”

Lục Kiến Trung lấy lại bình tĩnh, thấp giọng nói: “Để hắn tiến vào.“

Cửa mở ra, Lục Luân vững vàng đi đến, mặt vô ba lan, không nói được một lời, vén áo choàng lên quỳ xuống.

Lục Kiến Trung trừng mắt nhìn hắn, thương tâm cừu hận oán giận thống khổ, tất cả tư vị cùng nhau trào lên trong lòng, thở hổn hển hồi lâu, cũng không đi lên phát cuồng với Lục Luân, từ chỗ sâu trong lồng ngực rặn ra một tiếng: “Tiểu súc sinh, ngươi làm chuyện thật tốt!“

Lục Luân không nói được một lời, lấy đầu chạm đất, không tránh né, tùy ý để hắn đánh chửi. Lúc này, vô luận nói cái gì đều không có tác dụng, nên như thế nào thì như thế ấy, hắn đem mệnh trả lại cho Lục gia là được.

Chu Kiến Phúc hướng trong phòng liếc mắt một cái, thấy Lục Kiến Tân không ở đó, lập tức đi ra ngoài, đóng cửa lại, quay đầu nói với quản sự tâm phúc của Lục Kiến Trung: “Đại lão gia còn an bài ta làm việc khác, ta phải đi đây, canh chừng cho tốt.“Cũng không chờ người nọ đáp ứng, lập tức bỏ của chạy lấy người.

Nương theo nắng sớm, Lục Giam vươn tay khẽ vuốt mắt còn nửa khép nửa mở của Hỏa Ca Nhi xuống, ảm đạm nói một tiếng: “Là lỗi của ta, ta không nên để ngươi đi làm chuyện này, uổng hại tánh mạng của ngươi. Ngươi yên tâm, ta sẽ thay ngươi chăm sóc phụ mẫu song thân.”

“Còn có cái gì muốn ta làm không?” Trong thanh âm Lục Thiệu có sự hoảng sợ không thể che giấu, bất quá là cố gắng chống đỡ, chỉ đứng đây một lúc mà hắn đã cảm thấy lạnh cả người, hận không thể chạy nhanh ra ngoài, nhưng hắn lại biết, Lục Luân làm chuyện xấu, hắn đi không xong.

Lục Giam cùng Lục Thiệu đã sớm không biết nói gì với nhau, bất quá là phối hợp xử lý hậu sự cho Hỏa Ca Nhi, hết sức triệt tiêu phiền toái, hiện tại nếu đã làm, nên làm cho thỏa đáng, vì vậy cũng không cần ở đây lâu. Lục Giam cũng không nhìn Lục Thiệu, chỉ thản nhiên nói: “Đại ca thỉnh tự tiện.”

Lục Thiệu xoay người bước đi, không được hai bước, quay đầu lạnh lùng thốt: “Nếu không phải ngày ấy đệ trêu chọc Ngũ đệ, hắn cũng không quen kẻ du đãng này! Cũng không dẫn đến việc như ngày hôm nay!”

Hóa ra ngày ấy Lục Luân xuất môn mới cùng những người này quen biết kết giao, đây là cái lý do gì chứ! Trường Thọ nhịn không được, bước lên muốn nói rõ ràng với Lục Thiệu: “Đại gia, sao người có thể nói như vậy? Rõ ràng là……”

Lục Giam ngăn hắn lại, lắc đầu: “Nhiều lời vô ích.”

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Lưu Ngũ cưỡi một con ngựa, thở hồng hộc chạy tới: “Nhị gia, nhanh trở về!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.