Thế Hôn

Chương 397: Chương 397: Sạch sẽ




Lâm Cẩn Dung đầu tiên là ngẩn ra, giây lát hiểu được, Lục Luân là chỉ chuyện hiếu đạo này. Hắn là hỏi, có phải lúc hắn uống rượu vào đợt để tang, chính là đại bất hiếu, đối với Lục lão ông không phải thật sự hoài niệm cùng đau thương.

Lâm Cẩn Dung nghĩ nghĩ, thấp giọng nói: “Ta không cho là như vậy. Đệ vừa nghe tin, liền chạy trở về vội chịu tang, có thể ở trước linh đường mạo hiểm quỳ trên tuyết nửa đêm, tất nhiên là bởi vì đệ đau thương. Uống rượu…” Tuy rằng nàng từ nhỏ được giáo dục, hành vi này thật sự không được, nhưng vừa nói với nàng như thế, Lục Luân đau thương không thua bất luận kẻ nào, lời tự nhiên thốt ra khỏi miệng nàng: “Kiêng rượu kiêng thịt, đó là nghi thức xã giao chỉ cho người ta xem mà thôi. Mỗi người đều cố gắng căng da mặt, chỉ sợ bị người khác chỉ trỏ đàm tiếu, trên thực tế ai lại biết bên trong dơ bẩn sạch sẽ ra sao? Trong mắt ta, đệ so với nhiều người sạch sẽ hơn rất nhiều, chân thành hơn rất nhiều.”

Lục Luân yên lặng nhìn Lâm Cẩn Dung. Nàng một thân đồ tang, trên đầu không đeo trang sức, trên mặt cũng mang theo chút nhợt nhạt mệt mỏi, nhưng đôi mắt sáng trong, tràn đầy chân thành, khóe môi còn mang theo một tươi cười ôn nhu, trấn an. Hắn chậm rãi nở nụ cười, nói: “Nha đầu ngốc này, thật biết an ủi người khác mà. Không uổng công ngày bé ta giúp muội, trúng bao nhiêu đòn, phạt quỳ ra sao.”

Lại không đứng đắn rồi, Lâm Cẩn Dung liếc mắt xem thường: “Không lớn không nhỏ, chẳng lẽ đệ thích bị mắng chửi sao! Đệ nghỉ ngơi đi, nhìn xem bộ dạng kia của đệ, giống như quỷ vậy, tuy rằng nghi thức xã giao để cho người bên ngoài xem, nhưng đệ cũng thật sự là đáng đánh!”

Lục Luân cười cười, lại thấp giọng nói: “Bên ngoài lúc trước là tình hình gì vậy? Cầu xin tẩu, giúp ta hỏi thăm một chút, nương ta có bị thương nặng hay không.”

Lâm Cẩn Dung nhìn thấy trong mắt hắn chợt lóe áy náy, cố ý muốn khắc sâu sự áy náy của hắn, chậm rãi nói: “Nhị thẩm nương nơi đó, ta sai người đi hỏi thăm. Đệ hỏi lúc trước là tình hình gì sao? Nhị thúc phụ đại để là oán Nhị thẩm nương giấu giếm chuyện đệ say rượu, tức giận, đánh Nhị thẩm nương một cái, đá ngã lăn bếp lò và ấm sắc thuốc.”

Lục Luân cúi mắt không nói.

Lâm Cẩn Dung cố ý dẫn dắt: “Ta nói cho đệ biết, bảo đệ đừng qua lại với Lục Tích nữa thì đệ không nghe. Hắn là người nào chứ? Biết rõ đệ đang trong tình cảnh này còn kéo đệ đi uống rượu, hắn có thể phủi sạch quan hệ, nhưng đệ nhìn đệ xem……”

“Không phải hắn.” Lục Luân ngắn gọn giải biện một tiếng, không chịu giải thích hắn rốt cuộc đi chung với người nào, lại vì sao mà uống rượu, chỉ đuổi Lâm Cẩn Dung đi: “Nhị tẩu nhanh đi đi, ở lại lâu không tốt.”

Lâm Cẩn Dung đi đến cạnh cửa quay đầu nhìn lại, thấy Lục Luân còn im lặng đứng ở nơi đó nhìn chằm chằm cây hạnh trụi lủi ngoài cửa sổ, vẻ mặt cô đơn ngẩn ngơ.

Lâm Cẩn Dung cũng không về Vinh Cảnh cư mà đi theo Nhị phòng, tìm được Khang Thị: “Nhị thẩm nương như thế nào rồi?”

Khang Thị nói: “Trên lưng bị sưng một chút, cũng là không có gì trở ngại, xoa chút rượu thuốc là tốt rồi.” Lại thở dài: “Thật sự là không thể tưởng được……”

Hai người thân phận lập trường không giống nhau, dù thế nào đều có chút xấu hổ, Lâm Cẩn Dung đang muốn an ủi Khang Thị, đã thấy Lã thị được Tố Cẩm nâng đỡ đi ra, đứng ở hành lang lạnh như băng nhìn hai người, thản nhiên nói với Khang Thị: “Tam đệ muội, bà bà hỏi muội, cơm canh của tộc lão bên kia đã an trí thỏa đáng chưa?”

“Đại tẩu, ta phải đi đây.” Khang Thị có chút hối lỗi, vội cùng Lâm Cẩn Dung nói lời từ biệt. Lã thị liếc mắt nhìn Lâm Cẩn Dung một cái, từ kẽ răng rít ra một câu: “Mèo khóc chuột giả từ bi! Dối trá!”

Lâm Cẩn Dung dường như không nhìn thấy nàng, không nghe thấy lời này, chỉ cáo từ Khang Thị, xoay người bước đi. Lã thị tức hừ mũi.

Lục Kiến Tân làm việc rất có chừng mực, chuyện này rốt cuộc cũng không rơi vào trong tai tộc lão, có điều trừ bỏ Lục lão phu nhân ra, mọi người đều biết Lục Kiến Trung đột nhiên phát bệnh cấp tính, ngã ngất xuống. Vì thế khi vài tộc lão muốn đến thăm Lục Kiến Trung, hắn nằm ở trên giường giả bộ bất tỉnh không chịu tỉnh lại, chỉ sợ tỉnh lại sẽ bị Lục Kiến Tân ép buộc. Hắn ước gì các tộc lão nhanh rời đi, như vậy đến thời điểm muốn ép buộc cũng sẽ bị trì hoãn không ít, đủ để cho hắn chuẩn bị.

Lục Kiến Tân giống như là quyết tâm muốn ép buộc hắn, lưỡi xán hoa sen, ngay tại trước giường bệnh của Lục Kiến Trung giữ mấy tộc lão lại, lấy cớ là, hắn không có kinh nghiệm làm tang sự, các lão nhân gia kiến thức rộng rãi, nếu đã đến đây, liền ở lâu thêm mấy ngày, chỉ đạo hắn, đỡ cho lầm lỗi, nháo loạn khiến người khinh thường chê cười, e sợ chậm trễ tang sự của Lục lão ông, phạm vào tội bất hiếu.

Vài người thấy hắn giữ lại thật tình thật lòng, cũng muốn mượn cơ hội cùng hắn thiết lập quan hệ, chứng thực mấy việc hắn có ý tưởng muốn làm kia, thật sự đáp ứng hắn, tỏ vẻ nguyện ý ở lâu thêm. Lục Kiến Trung lòng như lửa đốt, gấp đến độ muốn chết, hổn hển không thở nổi, thiếu chút nữa thật sự ngất xỉu luôn.

May mắn nhà bọn họ từ trước đến nay luôn biết phối hợp, không cần hắn nhiều lời, Tống thị cùng Lục Thiệu đã biết nên làm gì, Tống thị nửa điểm không lộ ra vẻ khác thường, như cũ để ý gia sự, chiếu cố trong ngoài. Lục Thiệu cùng Lục Kinh thì kẹp chặt cái đuôi làm người, từng bước cẩn trọng, chỉ sợ không cẩn thận sẽ bị Lục Kiến Tân bắt được bím tóc, cũng không dám trì hoãn, nắm chặt thời gian chuẩn bị làm tốt mọi thứ, nên tính toán thì tính toán, nên đưa tiền cho hòa thượng cũng thanh toán xong.

Lâm Ngọc Trân hãnh diện, qua đi lại thấy nếu đến lúc đó có chút gấp gáp, thừa dịp tộc lão nghỉ ngơi, liền cùng Lục Kiến Tân thương lượng: “Có nên xử lý chuyện đó sớm hay không?”

Lục Kiến Tân chậm rì rì uống trà, định liệu trước nói: “Không vội, còn chưa chuẩn bị tốt.”

Lâm Ngọc Trân nói: “Vậy chàng làm như thế để làm gì? Giáo huấn khiến người ta ngột ngạt, Ngũ lang tuy rằng phạm lỗi, ngày thường cũng rất khá, chưa từng làm chuyện xấu gì.”

Lục Kiến Tân liếc nàng một cái: “Đúng là ý kiến của phụ nhân! Ta làm gì hắn chứ? Hắn là Lục gia đệ tử, hắn đã làm sai chuyện, nhà hắn không nghiêm, ta đương nhiên phải dạy! Ta dạy hắn là sai sao? Ta không phải đều ngăn đón không cho lão Nhị nổi điên sao? Nhà bọn họ không đau lòng hài tử nhà mình, còn đi oán trách ta?” Không bức bách như vậy thì Nhị phòng sao náo loạn? Hắn muốn làm cho Nhị phòng rối loạn trận tuyến.

Lâm Ngọc Trân cảm thấy lời này của hắn có chỗ không đúng, nhưng cũng không thể nói ra, nhân tiện nói: “Ta gọi A Dung đến, hỏi nàng một chút, việc kia chuẩn bị thế nào rồi.”

Lục Kiến Tân trừng mắt: “Không được!”

Lâm Ngọc Trân cả giận nói: “Chàng rống với ta làm cái gì? Ta già rồi, hầu hạ không được chàng, tất nhiên chàng thấy không vừa mắt, muốn rống liền rống, muốn mắng cứ mắng.” Nói xong đôi mắt liền đỏ.

“Nàng làm ra vẻ làm cái gì? Đã lớn tuổi rồi, cũng đã làm tổ mẫu, có chút bộ dáng được không? Lòng dạ hẹp hòi keo kiệt.” Lục Kiến Tân thở dài, nói: “Nàng vững vàng chút được không? Thời khắc mấu chốt, đừng vội đả thảo kinh xà.”

Lâm Ngọc Trân không để ý tới hắn, một mình ngồi lau lệ. Khoảng cách bảy tám năm không gặp mặt, rốt cuộc là có chút xa lạ, Lục Kiến Tân quan uy càng tăng lên, tâm tư càng sâu. Giờ phút này xem bộ dáng giống như trở mặt, nàng nghĩ đến lời khuyên của Lâm Cẩn Dung, càng thêm thương tâm.

Lục Kiến Tân im lặng ngồi một lát, nói: “Ta từng viết thư cho Thông Phán ở Ích Châu, bảo hắn chăm sóc hiền tế.”

Lâm Ngọc Trân lúc này mới ngừng lệ, nói: “Chàng là phụ thân, đối với A Vân quan tâm quá ít. Nàng là cốt nhục duy nhất của chàng mà.”

Nói đến chuyện này, phu thê hai người đều có chút ảm đạm thương cảm, Lục Kiến Tân thả chén trà xuống, nhất thời nói không ra lời, Lâm Ngọc Trân lệ giàn giụa, Lục Kiến Tân lấy tay vỗ vỗ lưng nàng, thấp giọng nói: “Đừng nghĩ nhiều, đại để là cái số rồi. Ngày sau chuyện cốt nhục duy nhất này cũng đừng nói nữa, nuôi nấng Nghị Lang cho tốt.”

Nếu đã nhận mệnh, vậy còn nạp thêm thiếp làm cái gì? Rõ ràng là còn chưa chết tâm. Lâm Ngọc Trân muốn chất vấn Lục Kiến Tân, cuối cùng vẫn ngậm miệng, không dám hỏi, hơn nữa hai tiểu thiếp kia, từ lúc bắt đầu vẫn lặng yên không một tiếng động, cơm canh lạnh cũng thế, chỉ chuyên chú thêu thùa, nàng cũng không biết tìm chỗ nào để phát tác. Hai ngày trước nàng thấy Lục Kiến Tân tâm tình tốt, đề cập về chuyện cơ thiếp, nói là có người nói hắn mang theo mĩ thiếp trở về nhà dẫn tới nhàn thoại, hắn nhất thời liền sầm mặt, nói nàng không có lòng dạ rộng rãi, Phương ma ma liều mạng ngăn đón, nói chút lời hay mới xem như xí xóa. Nàng mang theo vài phần ác độc suy nghĩ, tùy tiện đi, dù sao cũng không sinh được. Vừa nghĩ như vậy, tâm tình cũng đỡ hơn chút.

Lục Kiến Tân thấy nàng không náo loạn, nhân tiện nói: “Nàng đi hầu hạ mẫu thân, đừng luôn sai khiến Nhị lang tức ở bên kia! Người ta không phục nàng, cũng là có nguyên nhân.”

Đây là hiếu đạo, đặc biệt Nhị phòng ủ rũ ba ba như bây giờ, nhóm tộc lão lại ở một bên nhìn, đúng là thời điểm mặt mày rạng rỡ, Lâm Ngọc Trân không dám không theo, lập tức đứng dậy đi.

Lục Kiến Tân nhắm mắt, tựa vào ghế, chậm rãi tính toán.

Lục Giam đang bắt Hỏa Ca Nhi lại, bảo hắn nhất nhất kể lại chuyện ngày hôm qua của Lục Luân, chỉ sợ sẽ bỏ qua điểm mấu chốt nào đó, hiểu được có liên quan đến Lục Tích, liền nghĩ cách muốn đi tìm Lục Tích, để hỏi đến tột cùng. Vì thế liền thưởng cho Hỏa Ca Nhi chút tiền, nói: “Ngươi lại đi phía sau ngõ nhỏ của Hạnh Hoa lâu xem xét, nhìn xem có thể gặp được mấy người kia hay không, nếu là có, liền đi theo, nếu không thì thôi. Có dị động gì, thì nhanh trở về nói với ta.”

Hỏa Ca Nhi hỏi: “Vậy không cần trông chừng Ngũ gia nữa?”

Hiện tại hạ nhân từ trong ra ngoài đã sớm được dặn dò không được thả Lục Luân ra ngoài, trừ phi hắn trèo tường đào hang, bằng không hắn căn bản không thể đi được. Lục Giam vẫy vẫy tay: “Bên này tạm thời không cần ngươi lo, cứ làm việc đi.”

Đợi đến khi Hỏa Ca Nhi rời đi, Lục Giam lại ngồi một lát, đứng dậy đi tìm Lục Luân. Lục Luân đang ở sân phơi nắng, không yên lòng cầm cái cung bắn về phía một viên gạch trên đầu tường, vỡ nát thành nhiều mảnh, gã sai vặt ở một bên mặt bị dọa xanh trắng, thấy Lục Giam tiến vào, lắp bắp nói: “Ngũ gia……”

Lục Luân chuyển cung kéo căng giương về phía hắn, gã sai vặt sợ tới mức hàm chứa lệ: “Ngũ gia tha hạ nhân đi, hạ nhân cũng là bị ép buộc thôi, nếu hạ nhân không nói, nhóm chủ tử sẽ luộc sống hạ nhân mà ăn a……”

Lục Luân lạnh lùng thốt: “Cút!” Quay đầu thấy Lục Giam, rũ mắt xuống thu cung, nói: “Nhị ca đã đến rồi.”

Gã sai vặt kia chạy trối chết. Lục Giam ẩn ẩn đoán, gã sai vặt này đại để chính là đem tin tức của Lục Luân báo cho Lục Kiến Tân cùng Lâm Ngọc Trân biết được. Nhưng cũng không nhiều lời, chỉ nói: “Ngũ đệ lúc này đã thanh tỉnh chưa? Có bằng lòng cùng vi huynh trò chuyện không?”

Lục Luân nghĩ nghĩ, nói: “Nhị ca, mời ngồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.