Ai biết Lâm Ngọc Trân này lại tức giận chỗ nào đây?
Tính tình của Lâm Ngọc Trân, từ trước đến nay hễ tức giận với người khác, thì
nhất định phải phát tiết, bảo nàng nhẫn nhịn, thật giống như muốn giết nàng
vậy. Lâm Cẩn Dung cười một cái, quăng chuyện này sang một bên, cùng Lục Luân
vừa dạo bộ vừa đàm luận.
Lục Luân nghe nàng nói qua tình hình, cảm thán một
hồi, đem Nghị Lang trả lại Phan thị, nói: “Hắn buồn ngủ rồi, ta muốn chơi đùa
với hắn cũng không được. Đây là lễ gặp mặt, chờ hắn lớn lên thì cho chơi sau.”
Vừa nói vừa từ trong lòng lấy khối ngọc bội làm bằng dương chi bạch ngọc hình
cỏ linh chi, dễ dàng ném gọn vào trong lòng Đậu Nhi.
Đậu Nhi cuống quít bắt được, đưa cho Lâm Cẩn Dung xem,
Lâm Cẩn Dung nghiêng mắt nhìn, thấy khối ngọc bội này chất ngọc không chỉ ôn
nhuận, chạm trổ cũng rất đẹp, hiểu được giá trị xa xỉ, nhưng bộ dạng này của
Lục Luân, đúng là nửa điểm không thèm để ý, trong lòng không khỏi hơi hơi tức
giận, hàm chứa cười chậm rì rì nhìn chằm chằm Lục Luân nói: “Ngũ thúc, lại nói
tiếp, ta ở kinh thành vừa mới quen một vị họ Chu phu nhân, nhi tử nhà nàng ở
Khắc châu làm phụ tá cho Hùng tướng quân của đệ, tên là Chu Anh, tự Mục Thanh,
nói vậy hẳn là đệ cũng biết.”
Nàng mặc dù không biết vị tướng quân ở Khắc châu này
có thật sự mang họ Hùng hay không, nhưng nghĩ đến Lục Luân muốn gạt không chỉ
một người, tất nhiên đã chuẩn bị chu đáo, tìm hiểu rõ ràng, cho nên hắn đã đi
qua Khắc châu, tướng quân này nhất định họ Hùng, tình huống đại khái ở Khắc
châu hắn nhất định là biết. Nhưng nếu nàng nhắc tới một nhân vật nhỏ này, chắc
gì hắn đã biết.
Lục Luân muốn nói bản thân không biết người này, nhưng
không thể nào nói nổi, hắn mượn thân phận thân binh của tướng quân, sao có thể
không biết phụ tá của tướng quân đây; Nếu nói quen, lại bị Lâm Cẩn Dung hỏi
thăm, trả lời qua lại có chỗ không đồng nhất thì sao. Vòng vo đảo mắt, ha ha
cười: “Đương nhiên có biết. Bất quá tính tình hắn quái gở, không thích ở chung
một chỗ với chúng ta.” Hắn nghĩ rằng, đây đúng là câu trả lời vạn vô nhất thất,
triều đại trọng văn khinh võ, không câu nệ người đọc sách thanh cao, mà đa số
đều khinh thường quân nhân.
Lâm Cẩn Dung cười, thấp giọng nói: “Mẫu thân hắn cũng
nói hắn có chút thanh cao.”
Thấy mình nói trúng, Lục Luân vui vẻ: “Đúng là hắn là
người đọc sách a, đương nhiên khinh thường mấy người thô lậu như chúng ta.”
Thêm mắm thêm muối vài chuyện, thấy Lâm Cẩn Dung coi như hứng thú nghe, liền
ngầm nhẹ nhàng thở ra.
Lâm Cẩn Dung chờ hắn nói phét xong, rồi tiếp lời:
“Nghe rất hay, thực phấn khích.”
“Ách……” Lục Luân cước bộ một chút, nhíu mày cẩn thận
đánh giá thần sắc Lâm Cẩn Dung: “Rất hay? Thực phấn khích?” Cái gì gọi là nghe
rất hay, thực phấn khích đây, giống nhau là đánh giá kỹ nhân đang ca diễn vậy.
Lâm Cẩn Dung hướng hắn cười: “Không phải vậy sao. Hai
năm không gặp, tài ăn nói của Ngũ ca tiến bộ rất nhiều. Khiến người ta nghe
thấy mà như lạc vào cảnh giới kỳ lạ.” Rồi lại dừng một chút: “Ngũ ca khuya
khoắt trèo tường vào, lại ở linh đường quỳ hồi lâu, chắc là cực kỳ mệt mỏi, đi
ăn gì đó rồi nghỉ ngơi một chút.” Nói xong không nhìn Lục Luân, mang theo đám
người Phan thị rời đi.
Tại sao đột nhiên thay đổi? Hắn nói sai cái gì sao?
Lâm Cẩn Dung từ lúc gả vào cửa đều chỉ gọi hắn là Ngũ thúc hoặc là Ngũ đệ, ngẫu
nhiên gọi một tiếng Ngũ ca, hoặc chính là nàng có chuyện muốn khuyên nhủ hắn
hoặc là đang mất hứng. Lục Luân đứng trong tuyết lăng lăng nhìn bóng dáng Lâm
Cẩn Dung, càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp. Đợi đến khi nghĩ đến một
chuyện, đột nhiên rùng mình, toàn thân tóc gáy đều dựng thẳng lên, là chỗ nào
lộ ra sơ hở chứ? Vô số giọt mồ hôi từ lỗ chân lông trên người Lục Luân túa ra.
Đang lúc rối rắm, chợt nghe phía sau có người hòa nhã nói: “Đây không phải Ngũ
thúc sao?” Người đến là Khang Thị.
Lục Luân vội thu liễm tâm thần, cung kính hành lễ với
Khang Thị: “Gặp qua Tam tẩu.”
“Không cần đa lễ.” Khang Thị liễm mi nghiêm túc đánh
giá Lục Luân một phen, thấy hắn tuy rằng coi như đen thùi lỗ mãng, nhưng cấp
bậc lễ nghĩa chu toàn, vẻ mặt tôn kính cùng kính cẩn so với Lục Thiệu cùng Lục
Kinh càng thêm phần hàm hậu, trong lòng thản nhiên đã có vài phần hảo cảm, cười
nói: “Vừa rồi đã phân phó hạ nhân thu dọn sân viện của Ngũ thúc, lại bảo phòng
bếp chuẩn bị đồ ăn, vốn không biết Ngũ thúc thích ăn cái gì, hiện tại trong nhà
tình huống cũng đặc thù cho nên liền tự chủ trương sai người làm, nếu có chỗ
nào không chu toàn, thỉnh Ngũ thúc thứ lỗi.”
Lục Luân vội thở dài đa tạ nàng: “Đa tạ Tam tẩu, làm
phiền tẩu. Có cái gì thì ăn cái đó, nóng sốt là được.” Hiện nay cả nhà ăn chay,
có thể làm được món gì mà hắn thích ăn chứ? Hắn hiểu được mà.
Khang Thị nói lời cáo từ, Lục Luân gọi nàng lại: “Tam
tẩu, còn mời tẩu nói với Tam ca một tiếng, buổi tối ta sẽ qua thăm chất nhi của
ta.”
“Được.” Khang Thị gật gật đầu, thấy Lục Luân rời đi,
quay đầu cùng Diệp ma ma bên người theo của hồi môn gả vào đây nói: “Đều nói vị
Ngũ gia này bất hảo không hiểu chuyện, ta lại thấy rất chu đáo có lễ, cũng
không giống như hạng người gian xảo.”
Diệp ma ma cười nói: “Đúng là rất biết lễ tiết.” Lại
bổ sung một câu: “Lúc trước nghe bọn nha hoàn thổi phồng, nói là hắn ngày bé và
Nhị thiếu phu nhân là huynh muội tương xứng. Lại luôn chơi đùa với Lục gia,
thường xuyên đi đâu đều mang Lục gia theo. Ngày bé, ngay cả lão thái gia Lục gia
cũng không nghe, chỉ nghe lời một mình hắn.”
Quan hệ giữa Lâm Cẩn Dung, Lục Thiện cùng Lục Thiệu,
Lục Kinh cũng không tốt, lại cùng Lục Luân ở chung hòa hợp, cảm tình rất tốt.
Đều là tôn tử, Lục lão ông cũng đã phân chia tài sản, duy độc chỉ nhớ kỹ một
mình Lục Luân. Điều này chứng tỏ cái gì? Nếu vậy Lục Luân hẳn là người thật sự
trung hậu công chính, Khang Thị âm thầm ghi tạc trong lòng, phân phó Diệp ma
ma: “Phân phó xuống, nhất định phải hầu hạ Ngũ gia cho tốt.”
Lại nói Lâm Cẩn Dung trở lại Vinh Cảnh cư, Phương Trúc
đang đứng ở hành lang cùng Phương Linh thấp giọng nói chuyện, thấy nàng tiến
vào liền ngừng nghị luận, từ xa đối với nàng hành lễ. Lâm Cẩn Dung gật gật đầu,
bế Nghị Lang vào nhà an trí. Mới đem Nghị Lang an bài thỏa đáng, Phương Trúc liền
vén mành tiến vào, nhỏ giọng nói: “Thiếu phu nhân, Đại lão gia sắp về đến đây.”
Tư thế này là muốn kể chút chuyện, Lâm Cẩn Dung ý bảo
Song Toàn: “Đặt một ghế con cạnh chậu than cho Lưu tẩu tử ngươi (gọi Lưu tẩu tử vì phu
gia của Phương Trúc họ Lưu), lại pha một chén trà ngon đem lên.”
Song Toàn cười hì hì đáp ứng, lưu loát mang thêm một
đĩa bánh hạt dẻ.
“Tạ thiếu phu nhân.” Phương Trúc ở chỗ Lâm Cẩn Dung từ
trước đến nay đều nhận được lễ ngộ, hơi nghiêng mình ngồi xuống, cười nói: “Đại
phu nhân sáng sớm đã nhận được tin, Đại lão gia mang theo vài vị di nương, hơn
mười ngày trước đã lên thuyền, đánh giá cao thấp gần nhất là ba, bốn ngày nữa
sẽ về tới nơi. Lúc này để lại một vị di nương cùng quản sự thu thập hành lý,
phải 6, 7 ngày mới đến nơi.” Đè thấp thanh âm nói: “Phu nhân mới thu được tin,
liền ném một bát trà, hai ngày nay thiếu phu nhân nên dụng tâm chút. Ý tứ của
Phương ma ma, là muốn thỉnh thiếu phu nhân đi khuyên nhủ phu nhân, đừng để
người ta chê cười.”
Cho nên Lâm Ngọc Trân lúc trước mới có thể soi mói
nàng, tìm nàng phát giận. Lâm Cẩn Dung tất nhiên là biết Lục Kiến Tân cơ thiếp
rất nhiều, năm đó Lục Kiến Tân trước mang theo hai tiểu thiếp trở về, một người
so với một người lại càng thanh xuân mỹ mạo, còn kém hơn nàng mấy tuổi, đây đều
là hai tiểu thiếp được sủng ái nhất, nhưng đợi đến khi vị Hà di nương phụ trách
thu thập này nọ, áp giải gia sản đến đây, mọi người mới biết rốt cuộc ai mới là
người chiếm trọn trái tim của Lục Đại lão gia.
Lâm Ngọc Trân cùng Lục Đại lão gia tách ra nhiều năm,
quan hệ xa lạ rất nhiều, vốn có oán hận chất chứa còn chưa tiêu tan, nay lại
thêm ba cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, tất nhiên là vừa hận vừa đau.
Tuy đang lúc tận hiếu, Lục Kiến Tân cũng không thể làm cái gì, nhưng cũng sinh
ra rất nhiều việc, biến thành gà chó không yên.
Lâm Cẩn Dung thu hồi suy nghĩ, chống cằm nói: “Ta đã
biết. Nhị gia bên kia có thư gì không?”
Phương Trúc lắc đầu: “Không có. Nhưng nô tỳ đoán, trên
đường đi Nhị gia cũng sẽ không chậm trễ tại trạm dịch bao nhiêu, có thư hay
không có thư đều giống nhau, chỉ sợ cũng chính là chuyện mấy ngày nữa thôi.”
Lâm Cẩn Dung quên đi tính toán, tin tức Lục lão ông
mất là vào ngày 30 tháng 9 được gửi ra ngoài, dựa theo tốc độ lúc trước của Lục
Giam, ngoài việc ở kinh thành bàn giao sự vụ ra, có lẽ chỉ trong vòng 40 ngày,
nay cũng đã là 34 ngày rồi, nghĩ đến hơn phân nửa mấy ngày nữa người sẽ trở về.
Liền phân phó Phương Trúc: “Ngươi an bài một chút, thu thập sân viện thích
đáng, tuy rằng chưa có người ở, nhưng không thể bỏ lửa, nước ấm cũng phải tùy
thời chuẩn bị, lại lấy hai bộ đồ tang sẵn ra.”
“Vâng, thiếu phu nhân yên tâm, nô tỳ đi an bài.”
Phương Trúc đáp ứng, rời đi làm việc.
Lâm Cẩn Dung đi đến phía trước cửa sổ, đẩy cửa sổ nhìn
ra ngoài, thấy Phương Linh đang đứng ở đó, đoán Lâm Ngọc Trân đại để còn đang
càu nhàu khóc lóc kể lể với lão thái thái, liền ngồi trở lại cạnh chậu than,
cầm bao gối đầu làm cho Lục Giam tinh tế thêu thùa.
Lại qua thời gian uống một chén trà, chỉ nghe bên
ngoài tiếng bước chân vang lên, Song Phúc ở ngoài mành nói: “Thiếu phu nhân,
Đại phu nhân đến đây.”
Lâm Cẩn Dung vội buông việc thêu thùa, đứng dậy nghênh
đón Lâm Ngọc Trân.
Lâm Ngọc Trân ánh mắt ửng đỏ, trên mặt vẫn mang theo
thần sắc giận dữ, không nói được một lời đi vào. Phương ma ma gắt gao đi theo
phía sau, liều mạng hướng Lâm Cẩn Dung nháy mắt.
Lâm Ngọc Trân ngồi xuống bên cạnh chậu than, ánh mắt
đảo qua, Phương ma ma liền thở dài, phân phó nhóm tiểu nha hoàn: “Đều đi ra
ngoài.” Bản thân thì đóng cửa lại đứng đó canh.
Lâm Cẩn Dung tự tay dâng trà cho Lâm Ngọc Trân: “Cô cô
đây là làm sao vậy?”
Lâm Ngọc Trân nói: “Ta không uống, mới uống đầy một
bụng nước từ chỗ của lão thái thái.” Cũng là nàng hướng lão thái thái oán giận
Lục Kiến Tân không biết sự, vội về chịu tang cũng muốn mang theo cơ thiếp,
không sợ người ta chê cười sao, vì vậy không muốn an bài chỗ ăn ở, Lục lão phu
nhân không muốn nghe, chỉ bảo nàng uống nước.
Lâm Cẩn Dung thấy nàng không uống, liền đặt chén trà
xuống, im lặng đứng ở một bên, chờ nàng mở miệng.
Lâm Ngọc Trân chậm chạp không nói, thật lâu sau hít
một tiếng, nói: “Ta đây là đời trước đã tạo nghiệt mà.” Nói xong lã chã rơi lệ,
lại không chịu cho Lâm Cẩn Dung thấy, nghiêng mặt, rút khăn tay ra lặng lẽ lau
mắt.
Lâm Cẩn Dung vò một cái khăn nóng, im lặng đưa qua. Lâm
Ngọc Trân tiếp nhận, lau hai cái, khống chế không được, đem mặt vùi vào trong
khăn, cắn chặt răng, toàn thân run rẩy.
Lâm Cẩn Dung do dự một lát, nhẹ nhàng vuốt vuốt lưng
Lâm Ngọc Trân. Muốn nói an ủi, nàng thật sự là nói không nên lời, loại chuyện
này, dù gì cũng không thể an ủi.
Phương ma ma nghe được thanh âm, khẩn trương ló đầu
vào, rồi lại lui ra ngoài.
Tính tình của Lâm Ngọc Trân rất kiên cường, rất nhanh
liền nhịn xuống, đã có chút ngượng ngùng, không chịu đối mặt với Lâm Cẩn Dung.
Lâm Cẩn Dung làm bộ như không có việc gì, một lần nữa vò khăn nóng đưa qua,
nói: “Ta đoán Mẫn Hành cũng mau tới rồi, vừa mới an bài người quét tước phòng
ốc.”
Lâm Ngọc Trân hấp cái mũi, thản nhiên nói: “Công công
con cũng sắp trở lại rồi.”