Thế Hôn

Chương 280: Chương 280: Thành băng




Gió lạnh thổi qua, mưa tuyết hỗn loạn, nện ở trên ngọn cây, trên đỉnh viện, tường viện, trên cửa sổ giấy, làm cho người ta nghe liền cảm thấy lạnh lẽo thêm vài phần.

Châu Nhi vừa thêu xong, dùng răng cắn đứt đầu sợi chỉ, nương theo ngọn đèn ngắm trái ngắm phải, thập phần vừa lòng. Nhìn sắc trời không còn sớm, liền đứng dậy lười biếng vặn thắt lưng, chuẩn bị đi ngủ. Vừa mới đổ nước vào bồn, chợt nghe thấy hai tiếng mèo kêu. Nàng nhẹ nhàng đẩy cửa sổ ra, khí lạnh thấu xương ập vào mặt, trong viện trống rỗng, chỉ có hai ngọn đèn lồng lắc lư trong gió lạnh.

Nàng bất động thanh sắc đóng cửa sổ lại, khí định thần nhàn tiếp tục rửa mặt, đợi cho rửa mặt xong, lại ở dưới đèn ngồi một lát, rồi mới đến phòng của Lục Vân. Lục Vân còn chưa ngủ, đang ôm một quyển sách đọc dưới đèn, Giản Nhi ngồi ở một bên, đang khâu quần áo.

Châu Nhi cười nói: “Ta vội tới trực đêm cho tiểu thư, Giản Nhi đi ngủ đi.”

Giản nhi ngẩng đầu lên nhìn nàng cười: “Ngươi đều thu dọn xong chưa?”

Châu Nhi nói: “Thu thập xong rồi.” Lại hỏi Lục Vân: “Canh giờ không còn sớm, tiểu thư không nghỉ ngơi sao?”

Lục Vân ngẩng đầu lên nhìn nàng: “Nghe nói bên ngoài xảy ra chút việc.”

Châu Nhi ngầm hiểu: “Không biết tiểu thư muốn ăn khuya món gì?”

Lục Vân nói: “Đi xem phòng bếp có cái gì, tiện thì lấy về, đã tối rồi, cũng đừng làm phiền nhiều người.”

Châu Nhi hành lễ, cầm đèn lồng, bưng thực hộp rời đi. Đi đến phòng bếp dạo qua một vòng, bảo làm một chén vằn thắn cho Lục Vân, nói nàng sẽ quay lại lấy sau, sau đó thả thực hộp, đội gió lạnh mưa tuyết, thướt tha rời đi.

Đi tới chỗ không người, như cũ thổi tắt đèn lồng, thật cẩn thận đi về phía viện của Lã thị. Bất quá chỉ vào trong thời gian một nén nhang, lại vội vàng che giấu đi ra, bước nhanh dọc theo con đường nhỏ. Đi tới chỗ rẽ thì đứng lại, từ trong lòng lấy ra đá lửa châm đèn lồng.

Đèn lồng vừa sáng lên, chợt nghe bên cạnh có động tĩnh: “Ai?” Châu Nhi giơ cao đèn lồng lên, hướng về phía vừa phát ra thanh âm. Đã thấy Phương Trúc, Lệ Chi, Phương Linh, còn có một người gần đây được Lâm Cẩn Dung thập phần yêu thích là Hồ ma ma đang mỉm cười đứng ở nơi đó, không khỏi trong lòng cả kinh, trên mặt lại tươi cười: “Di, bốn người đứng ở đây làm cái gì? Tối lửa tắt đèn, lại lạnh buốt, thương lượng chuyện tốt gì đây?”

Mấy người nhanh chóng vây quanh, ngăn chặn đường lui của nàng ta, Phương Trúc ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Di, một mình ngươi ở đây thì làm cái gì? Tối lửa tắt đèn, lại lạnh buốt, cùng người nào thương lượng chuyện tốt gì đây?”

Châu Nhi nói: “Phương ma ma nói đùa gì vậy? Đại tiểu thư muốn ăn vằn thắn, ta đây là đi phòng bếp bảo họ làm vằn thắn. Nghĩ đến cũng đã xong, ta phải nhanh quay lại, bằng không tiểu thư sẽ trách tội.” Dứt lời liền vươn tay định đẩy Phương Trúc đang che ở phía trước.

Phương Trúc thuận thế bắt lấy tay nàng, dùng sức lôi kéo, nàng khống chế không được liền vấp chân, thân hình chưa ổn, Hồ ma ma liền mạnh mẽ tiến lên, cầm lấy đèn lồng, “Phốc” một ngụm thổi tắt ném xuống đất. Rồi nhanh chóng bịt miệng nàng ta lại, xoay cánh tay nàng ta ra sau lưng để chế trụ, đẩy nàng ta ngã trên mặt đất, một cước đạp lên lưng nàng ta.

Châu Nhi một chữ cũng chưa thể thốt ra, đã bị hai người gắt gao áp chế, không khỏi kinh sợ, liều mạng giãy dụa. Chỉ nghe Lệ Chi thấp giọng nói: “Ngươi bớt việc chút đi, những chuyện ngươi làm chúng ta đều biết, ngươi mới đi ra từ viện của tiểu thư, chúng ta liền đi theo ngươi. Ngươi cũng đừng nghĩ tới việc chống chế, chúng ta đều thấy rõ ràng. Cho dù phu nhân không tin chúng ta, cũng sẽ tin Phương Linh.”

Phương Trúc âm thanh lạnh lùng nói: “Ngươi là người thông minh, không cần chúng ta dạy ngươi, ngươi nên biết nếu phu nhân cùng tiểu thư biết được ngươi làm việc tốt, sẽ thu thập ngươi ra sao. Đã rơi vào tình cảnh này, ngươi vẫn nên thành thật, cũng đỡ phải chịu nhiều đau khổ. Bằng không, ngươi cho là ai sẽ vì ngươi ra mặt đây?”

Vài người ba chân bốn cẳng đem Châu Nhi kéo tới một gian Noãn các gần nhất. Trong Noãn các chỉ có một ngọn đèn, chậu than cũng đang cháy vượng, Lâm Cẩn Dung ở dưới đèn ngẩng đầu lên, nhìn Châu Nhi cả người đều là nước bùn, tóc tai bù xù, chật vật không chịu nổi mà cười: “Châu Nhi, chúng ta làm giao dịch. Hoặc là, ta đem ngươi giao cho phu nhân cùng tiểu thư xử trí, hoặc là, ta cho ngươi một con đường sống.”

Châu Nhi trên đường tới đây, sớm đã không còn vẻ thất kinh như lúc đầu, sửa sang lại quần áo, cúi mắt nghiêm mặt nói: “Nhị thiếu phu nhân thứ tội, nô tỳ không biết người muốn làm cái gì.”

Lâm Cẩn Dung không nói lời nào, cúi đầu nhẹ nhàng nhấp một miệng trà.

Hồ ma ma kéo lấy tóc Châu Nhi, tát lên mặt nàng hai cái.

Châu Nhi máu mũi rớm ra, Quế Viên đứng ở phía sau Lâm Cẩn Dung bị hù dọa trong lòng run sợ, nhe răng trợn mắt, nhìn trộm biểu tình của Lâm Cẩn Dung, đã thấy Lâm Cẩn Dung ngay cả lông mi cũng không động.

“Thiếu phu nhân, người tha cho nô tỳ đi.” Châu Nhi trong lòng biết hôm nay dữ nhiều lành ít, cũng không dám kêu to, chỉ ai oán cầu xin: “Ta chưa làm cái gì cả, vẫn đều dựa theo phân phó của lão thái thái chăm sóc tiểu thư thật tốt, nghe lời tiểu thư đi làm việc.”

Lâm Cẩn Dung bừng tỉnh không nghe thấy, hướng Phương Linh gật đầu nói: “Phương Linh tỷ tỷ, đêm nay làm phiền ngươi, nàng còn chưa rõ ràng, ta phải nói với nàng một câu. Có lẽ nàng sẽ đột nhiên tỉnh táo lại, ta cũng không muốn để phu nhân thương tâm tức giận. Ngươi không phải người rảnh rỗi, đi về trước đi, nếu nơi này cần, ta sẽ mời ngươi tới.”

“Vâng.” Phương Linh thần sắc phức tạp nhìn Châu Nhi một cái, hành lễ cáo lui. Lệ Chi đuổi theo, nhỏ giọng nói: “Làm phiền tỷ tỷ cùng Giản Nhi nói một tiếng, nghĩ cách gạt tiểu thư trước.”

Phương Linh nhỏ giọng nói: “Lệ Chi, chuyện này cũng không biết thiếu phu nhân định giải quyết thế nào? Phu nhân nơi đó?”

Lệ Chi lôi kéo tay nàng cười nói: “Hảo tỷ tỷ, nếu thiếu phu nhân đã thỉnh người đến chứng kiến, vốn là không cố ý gạt phu nhân. Chính là hiện nay thời buổi rối loạn, phu nhân bận việc, không thể để nàng quá mức lao lực, chờ sự tình rõ ràng, thiếu phu nhân sẽ nói với phu nhân. Nhưng lúc này, vẫn là……”

“Ta đã biết, chuyện đêm nay, nếu không phải Nhị thiếu phu nhân bảo ta nói, ta sẽ không nói.” Phương Linh nghe nàng nói như thế, lúc này mới yên tâm rời đi.

Lệ Chi vội rời đi trước hồi bẩm với Lục Giam đang chờ.

Lâm Cẩn Dung nhìn Châu Nhi cười: “Ngươi không cần nói về lão thái thái cùng tiểu thư với ta, ta đã dám xuống tay với ngươi, tất nhiên có mười phần nắm chắc. Ta biết làm hạ nhân rất nhiều thời điểm đều là thân bất do kỷ, ta cũng không muốn khó xử người khác, muốn tích phúc, cầu phúc báo. Nhưng ngươi phải biết rằng, nếu ta tức giận, cũng sẽ bất chấp mọi thứ. Ai bảo ngươi hại ta trước đây? Ngươi lúc này nghĩ rằng, dù sao đều chỉ còn đường chết, không bằng cái gì cũng không nói, nhưng ngươi còn trẻ, ngươi không biết chết là ra sao, càng không biết, có điều gì so với cái chết còn đáng sợ hơn hay không.”

Phương Trúc hợp thời lấy khăn tay ra, thay Châu Nhi tinh tế lau mặt, ôn nhu khuyên nhủ: “Châu Nhi, Nhị thiếu phu nhân là loại người nào, ngươi nên biết, ngươi xem ta đi……”

Châu Nhi cúi mắt, nhíu mày, khẩn trương tự hỏi. Lâm Cẩn Dung cũng không gấp, im lặng chờ đợi.

Gió thổi từng cơn, đã đến mùa nước đóng thành băng, mưa tuyết rơi xuống hành lang, trên mặt đất cùng rào chắn kết một tầng băng mỏng. Lục Kiến Trung cảm thấy ngực và hai chân hắn, còn có đỉnh đầu cũng kết một tầng băng mỏng, đông lạnh khiến hắn không thể động đậy, các đốt ngón tay và cơ bắp huyết mạch, tất cả đều cứng ngắc không chịu nổi.

Lục Thiệu đầu còn để trên mặt đất, từ lúc Lục lão ông nói là do bọn họ tự lựa chọn, vì vậy phải có người chịu trách nhiệm, hắn vẫn bảo trì tư thái đó. Ánh mắt của hắn xuyên thấu qua lông mi, khẽ lay động, nhìn đến đôi hài bằng dai nai kia của Lục Giam. Hắn xấu hổ và giận dữ vô cùng. Trò hề như vậy, toàn bộ đều rơi vào mắt Lục Giam, từ nay về sau, hắn sao có thể ở trước mặt Lục Giam ngẩng đầu làm người đây?

Từ trước, không câu nệ bọn họ làm sai cái gì, Lục lão ông chưa bao giờ ở trước mặt Lục Giam răn dạy bọn họ, trách móc nặng nề bọn họ như vậy. Nhưng lần này, Lục lão ông rõ ràng muốn ở trước mặt Lục Giam diệt sạch mặt mũi và uy phong của huynh trưởng như hắn, muốn đẩy Lục Giam ra, tâm của hắn cũng trở nên băng lạnh giống như mái hiên bên ngoài.

Lục Thiệu nhẹ nhàng phun ra khí trắng: “Đúng vậy, là con liên lụy gia tộc, liên lụy phụ thân. Thỉnh tổ phụ trách phạt.”

Lục Kiến Trung đau lòng tột đỉnh, lại nhẹ nhàng thở ra một hơi. Ý tứ của hắn có chút không giống với Lục Thiệu, Lục Thiệu tuổi trẻ, càng coi trọng mặt mũi, hắn cũng hiểu được, còn núi xanh thì không lo không có củi đốt, đây là lựa chọn sáng suốt nhất của Lục Thiệu.

Lục lão ông trước mắt muốn thu thập người đứng mũi chịu sào chính là Lục Thiệu, mà cũng không phải là hắn. Cho dù là hắn lần này thay Lục Thiệu ra mặt, ngày sau Lục lão ông vì muốn đẩy Lục Giam lên tiếp quản đương gia, không chừng sẽ nhắc lại lỗi lầm của Lục Thiệu. So với việc để Lục Thiệu năm lần bảy lượt mất mặt trước mọi người, còn không bằng để Lục Thiệu nhớ kỹ lần giáo huấn này, tạm thời thu liễm. Hắn là trưởng bối, kinh nghiệm càng phong phú, lui giữ tiến công so với Lục Thiệu cũng dễ dàng làm được. Cố gắng chờ đợi, sẽ luôn có thời điểm xoay chuyển tình thế.

Lục lão ông trầm ngâm một lát, thấp giọng nói: “Được, như ngươi mong muốn. Chờ sang năm mới các cửa hàng trong tay ngươi đều giao cho Phạm Bao, ngươi đi sửa chữa từ đường, thuận tiện gia cố nhà cũ một lần nữa.”

Hắn lúc này coi như hoàn toàn bị đá bay ra ngoài, không hẹn ngày về. Lục Thiệu trong lòng một mảnh trống rỗng, trong mắt chỉ còn lại có đôi hài mới kia của Lục Giam. Phạm Bao kỳ thật không phải là thay Lục Giam quản sao? Lục Giam số mệnh thật tốt, đọc sách lại thuận lợi. Thiết kế hại người, nguy hại gia tộc, lại còn có thể đứng ở chỗ này, bình yên hưởng thụ lời khen của Lục lão ông nào là nhân phẩm tốt, học thức tốt, bình yên tiếp thu gia nghiệp mà phụ tử bọn họ vất vả hồi lâu mới củng cố được. Người này thực đáng giận.

Lục Kiến Trung chân nhẹ nhàng đụng hắn một cái, Lục Thiệu dùng sức nuốt xuống một ngụm nước miếng, nhẹ giọng nói: “Vâng, tôn nhi nghe lời tổ phụ dạy bảo.”

Lục lão ông thản nhiên khoát tay: “Đi xuống quỳ ở từ đường đi, khi nào suy nghĩ cẩn thận về sai lầm của ngươi rồi thì đứng lên.” Nói xong không hề nhìn hắn, ngược lại dặn dò Lục Kiến Trung: “Mặc kệ ngươi dùng phương pháp gì, phải thu xếp chuyện mao hạt cho ta. Sinh ý mao hạt dát vàng, ta muốn ngươi tiếp tục làm tốt, không thể chặt đứt quan hệ với Mai Bảo Thanh!”

“Vâng.” Lục Kiến Trung theo thói quen định lau mồ hôi trên trán, vừa vươn tay sờ lên, lại là một mảnh lạnh lẽo, thời tiết rất lạnh, hắn không thể chảy mồ hôi nổi.

Chờ phụ tử hai người đi ra, Lục lão ông đuổi Phạm Bao, chỉ để lại Lục Giam: “Vừa rồi vì sao con không thay Nhị thúc phụ cùng huynh trưởng cầu tình?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.